Tổ chức đám cưới vào mùa thu là tốt nhất, nằm giữa đùa hè và mùa đông, không khí nhè nhẹ cũng man mát dễ chịu.
Từ bây giờ đến lúc đó vừa đủ thời gian, có thể là đủ hoặc dư.
Sau khi bàn giao xong tất cả, bao gồm cả bản thiết kế chi tiết và khái quát nội và ngoại cảnh của căn nhà “nhỏ” cho chủ thầu, cậu phủi mông, quay gót bước đi.
Vì là người nhà của nhân viên trong công ty nên cậu cũng yên tâm phần nào, không lo lắng là bao.
Cùng lắm thì nhà đá song sắt chờ đón, cậu cười nhạt gạt qua, thời gian sáng tỏ tất cả, từ từ rồi cũng được phơi bày.
Nhưng đám cưới này làm sao thiếu người mẹ chồng “đáng kính”, cậu giấu anh, cậu muốn gặp riêng bà ấy.
Khoác lên người bộ vest chỉnh tề, cậu tha cho căn phòng tắm nhỏ, không phá nữa.
Dù có ấn tượng không tốt về G.Arimako Theo, nhưng dù gì cũng là mẹ chồng tương lai của cậu, cậu vẫn phần nào tồn đọng một chút sự tôn trọng dành cho bà.
“Chào cậu, cậu hẹn tôi ra đây chắc không đơn giản chỉ để trò chuyện thôi nhỉ?”
“Vâng, cháu cũng không dài dòng tránh mất thời gian của cả hai ạ.
Cháu hẹn cô đến đây có đôi lời cần nói, và nếu không vừa ý cô có thể từ chối và về nhanh luôn ạ, cháu không muốn mất tình đoàn kết và sẽ không chịu trách nhiệm về bất kì vấn đề gì bao gồm lục đục nội bộ trong gia đình cô và vấn đề rạn nứt tình cảm mẹ con, mặc dù đã rạn nứt lâu rồi ạ.”
“...” Người phụ nữ khắc khoải, cười nhạt.
Trên gương mặt ấy không chút biến chuyển, tâm trạng lại xuất hiện nhiều chuyển biến.
Bà nhìn cậu, hạ giọng: “Tôi xin lỗi, nhưng cậu và nó quen nhau, tôi vẫn không thể chấp nhận được.
Chồng tôi rất dễ, ông ấy là vì tôi mới rời xa con, nhưng đứng giữa gia tộc và gia đình, tôi chỉ có một lựa chọn.”
“Cháu hiểu rồi.
Nhưng cháu nói cho cô biết, đến một lúc cô sẽ biết gia đình nhỏ của cô quan trọng hơn gia tộc lạc hậu đó nhiều.
Cô yêu cha yêu mẹ, yêu ông bà tổ tiên không ai cấm, nhưng những người đó sẽ chẳng mãi bên cô, đến lúc già đi chính là con cái bên cạnh chăm sóc.
Cô tự tước đoạt thiên chức làm mẹ vì cô không có tư cách, tôi tự tước hạnh phúc cuối đời vì cô không đáng có được.
Suy cho cùng, cháu chỉ muốn tốt cho người yêu cháu, mong cô hiểu cho.
Còn nếu không được thì hy vọng đám cưới của cháu và anh ấy cô đừng đến và tự tay hủy hoại nó.” Mộ Hàn dừng lại đôi chút, dòng suối chữ nói tuôn trào như thác đổ làm cậu suýt hết hơi.
Hít lấy một ngụm khí, cậu hạ giọng nói tiếp: “Nếu cô đến với mục đích không tốt đẹp, cháu không tiếp, và đi kèm với một vé cuốn gói rời đi.
Cháu rất cảm ơn và cũng xin cô thông cảm cho sự ích kỷ của cháu.”
“...Tôi hiểu, tôi cũng ích kỷ mà.
Một gia đình mẫu mực và hoàn hảo là mục tiêu của tôi, tôi cũng rất ích kỷ.”
Buổi gặp gỡ lại lần nữa thành công cốc, cậu có chút thất vọng nhưng cũng sớm qua đi.
Vì mục đích là một trong hai, ba anh chịu rồi, mẹ vẫn có thể tạm thời bỏ qua.
Nhưng đâu đó sâu trong tâm trí cậu, đầy đủ cả cha lẫn mẹ trong ngày trọng đại vẫn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cậu vác tấm thân tàn tạ về nhà, trên gương mặt đáng yêu vẫn hiện hữu nụ cười.
Chờ đợi cậu về là anh và luôn là anh.
Nhìn thấy anh, mọi buồn bực đều tan biến.
Anh chạy đến ôm chầm lấy cậu, cả một buổi anh không được nhận lấy hơi ấm từ cậu, anh nhớ cậu, lòng bứt rứt không yên.
Tham lam ôm chặt lấy, anh hít hà hơi ấm ấy, xong, nhẹ giọng nói: “Mộ Hàn, anh chỉ cần em thôi.”
Anh biết cậu đi đâu và cũng biết cậu đi với mục đích gì, anh chỉ không muốn nói ra, giữa cậu và anh đã bước qua ranh giới mong manh kia, ranh giới của sự mơ hồ.
Giờ đây, giữa anh và cậu hoàn toàn là sự thấu hiểu, đồng cảm.
Có những thứ không cần nói, cũng có những thứ không cần kể, những thứ cần biết đối phương đều đã biết.
Anh biết cậu đang lo lắng điều gì, anh rất vui vì cậu nghĩ cho anh, nhưng điều anh cần là cậu mãi mãi bên cạnh anh và vĩnh viễn thuộc về anh.
“Bảo bối của em, tháng tám năm nay chúng ta tổ chức đám cưới, anh thấy sao?”
“Dạ được, miễn trong năm nay cưới là được, mọi việc còn lại cứ để anh.”
***
Ngày hôm nay cứ thế trôi qua, rồi màn đêm lại buông xuống.
Đêm dài lắm mộng, đêm nay, anh không ngủ, cậu thức trắng.
“Ưm...ư ưm...hức...ưm ưm...ư...”
Từng cơn sóng nhấp nhô, cắn m*t từng milimet trên người cậu, anh càng thêm k1ch thích.
Cơn sóng kia lại càng thêm dữ tợn.
Bầu trời vẫn trong xanh, chỉ có con sóng kia ngày càng thô bạo mà lao vào bờ.
Khắp người cậu đều là dấu vết do anh để lại.
hôm nay khác mọi hôm, bây giờ đây, trên tay anh là dấu ấn vĩnh cửu mãi mãi không phai nhòa.
“Em, đời đời kiếp kiếp chỉ có thể thuộc về anh.”.