Edit: Hà Thu
Hai người đi xe về tới cửa lớn Đông cung, Uất Trì Việt ra lệnh cho người đánh xe dừng lại. Hắn xuống xe, đi tới trước cửa xe của Thẩm Nghi Thu, vé màn xe lên nói:
- Nàng về cung trước đi, ta còn có chút chuyện chính sự cần phải xử lý. Còn phải đi tới Thái Cực cung một chuyến.
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình, Uất Trì Việt đang nghĩ gì trong đầu vậy? Hắn muốn đi chỗ nào thì cứ đi, tại sao phải nói cho nàng biết làm gì?
Lại nói tuy sắc mặt hắn có chút buồn bực nhưng hình như cũng không có ý tức giận. Thẩm Nghi Thu cũng chẳng hiểu nổi, chỉ đè nén nghi ngờ trong lòng, bình tĩnh lạnh nhạt hành lễ:
- Thần thiếp cung tiễn điện hạ.
Bọn hắn đã là vợ chồng nhưng nàng vẫn phân rõ cấp bậc lễ nghĩa như vậy, khiến khoảng cách của hai người không khỏi trở nên xa lạ. Uất Trì Việt sắc mặt càng đen hơn.
Quả nhiên là hắn đang tức giận, trong lòng nàng cũng vì thế mà lập tức buông lỏng cảnh giác. Dù sao hắn xưa nay cũng đặt việc quốc gia đại sự lên hàng đầu, bây giờ có chuyện chính vụ phải xử lý, đương nhiên sẽ gạt chuyện không vui của bản thân sang một bên.
Nghĩ như vậy, nàng cũng quên sạch luôn nỗi lo lắng vừa nãy.
Sau khi tạm biệt Thái tử phi, Uất Trì Việt trực tiếp đi tới điện An Nhân ở Thái Cực cung. Nơi đây là nơi hắn hay xử lý công việc chính sự hằng ngày, cách Hàn lâm viện với Tam tỉnh lục bộ không xa. Triệu kiến triều thần thảo luận chính sự cũng rất thuận tiện.
Mấy ngày trước đây hắn bận rộn việc lễ nghi, cưới hỏi nên không thể phân thân mà quan tâm tới việc triều chính. Bây giờ tồn đọng lại rất nhiều tấu chương cần xem qua, còn phải triệu nhóm tể tướng để bàn về việc hạn hán của Sơn Đông và đại dịch châu chấu nữa.
Vừa vào trong điện, tấu chương tồn đọng lại đã được phân loại rõ ràng xếp ở trước bàn. Uất Trì Việt đầu tiên phân phó nội thị đi triệu triều thần tới để thảo luận chính sự, bản thân thì chọn lấy tấu chương ở Sơn Đông nhanh chóng xem qua một lần.
Sống lại một đời, không phải chuyện gì cũng hoàn toàn giống với đời trước. Ví dụ như đại nạn châu chấu năm nay, đời trước chưa từng có.
Nhưng mà diện tích lãnh thổ của Đại Yến bao la rộng lớn, cũng không có gì ngạc nhiên khi lũ lụt và hạn hán liên tục xảy ra.
Chỉ là hiện tại hắn đang giám sát đất nước với tư cách là Thái tử, những chuyện đại sự vẫn cần cha hắn cho phép. Hắn đã từng làm Hoàng đế sáu năm, bây giờ quay lại làm Thái tử, khó tránh khỏi có cảm giác tay chân vướng víu.
Hắn nhíu nhíu mày, tiện tay lấy thêm một phần tấu chương. Đây lại là bản đồ giám sát công trình của cung Vạn Niên, trong lòng hắn càng thêm phiền não.
Hoàng đế cho rằng cung Thuý Vi ở núi Chung Nam vừa nhỏ lại vừa cũ nên muốn trùng tu lại cung Nhân Thọ cũ, đổi tên thành cung Vạn Niên, coi như là cung điện để tránh nóng mùa hè.
Hoàng thượng không quan tâm chuyện lớn nhỏ gì hết, nhưng lại đưa tay đòi tiền. Vừa mở miệng một cái, Hộ bộ cùng Thái phủ liền tự động tuồn tiền ra tựa như nước trôi ra ngoài.
Chính sự phiền lòng, các triều thần lần lượt rục rịch đi tới. Sau khi làm lễ xong, đám người lần lượt ngồi vào chỗ.
Uất Trì Việt nhìn lướt qua đám quần thần một chút, không nhìn thấy Lư Tư Mậu, hắn kinh ngạc hỏi:
- Lư công đâu?
Hộ bộ thị lang Quách Bình hơi lộ ra vẻ ngượng nghịu:
- Hồi bẩm điện hạ, Lư công hôm qua sơ ý ngã trượt vào eo...
Uất Trì Việt thầm nhủ trong lòng, tay chân đã không linh hoạt rồi còn thích nhảy múa, giờ thì hay rồi.
Hắn quét mắt thêm một vòng, lại phát hiện ngự sử trung thừa Chu Tuyên cũng không biết đã đi đâu rồi, lúc này còn chưa kịp hỏi, Quách Bình đã chủ động nói:
- Chu ngự sử hôm qua uống nhiều thêm mấy chén...
Uất Trì Việt vừa nghe liền biết đây là hậu quả của việc "một lúc uống liền ba trăm chén" hôm qua.
Lại nhìn khuôn mặt của mấy quần thần kia thấy hoặc nhiều hoặc ít da mặt đều có chút sưng vù, tinh thần uể oải, mặt hắn không khỏi trầm xuống.
Các quần thần đều âm thầm rn rỉ, ai cũng tưởng rằng Thái tử nhẫn nhịn đến năm mười tám tuổi mới cưới vợ, bây giờ vẫn đang là thời gian tân hôn. Vợ chồng mới cưới, ít nhất cũng phải ba ngày không có thời gian không quan tâm tới triều chính. Vì vậy nên buổi tiệc hôm qua đám quần thần mới thỏa thích uống rượu ca hát như thế.
Ai mà biết được thanh niên sức như chín trâu hai hổ, mới ngày thứ hai đã triệu bọn hắn tới đây thảo luận chính sự, khiến cho bọn họ vội vàng không kịp chuẩn bị.
Nhóm quan lại rối rít nói:
- Thái tử điện hạ trong lòng chứa vạn dân, sau đại hôn đã vội vã quay trở lại với công việc triều chính bề bộn. Chúng thần vô cùng ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nhưng hắn có được chọn làm người kế thừa đế vị hay không thì cũng chưa biết chắc chắn được.
Uất Trì Việt vô cùng mệt mỏi, nhéo nhéo mi tâm, nói ngay vào chuyện chính:
- Sơn Đông đang bị hạn hán nghiêm trọng ở khắp nơi, nhất định năm nay mùa màng lại thất thu. Bây giờ nhất định phải lên kế hoạch trước, không biết các vị quần thần có cao kiến gì không?
Thành Trường An dân cư đông đúc, ở kinh đô ngoại thành chủ yếu là trang viên của các quan lại quyền quý. Việc cung cấp lương thực chủ yếu đều phải dựa vào các nơi ở Sơn Đông. Bây giờ Sơn Đông xảy ra đại nạn, Trường An đang có nguy cơ cạn kiệt lương thực, việc này thật sự rất nguy hiểm.
Quần thần bắt đầu nhao nhao lên, nói rằng thông lệ mọi năm triều đình đều di dời các quan lại đi Lạc Dương, tới khi vượt qua nạn thiếu lương thực mới lại trở về. Một số còn nói rằng lương thực được vận chuyển về từ Giang Nam còn bị nạo vét bớt.
Uất Trì Việt nghe bọn họ ồn ào nửa ngày cũng không ra được kế sách gì vẹn toàn, hắn đành phải nói:
- Dời đến Lạc Dương hao tiền tốn của, nạn nạo vét lương thực cũng không còn là chuyện ngày một ngày hai, bây giờ cũng chưa phải là việc quan trọng cấp thiết. Theo ý kiến của ta, Hà Đông đất đai lương thực màu mỡ, kinh tế thịnh vượng. Chi bằng trích ra một phần lương thực, vận chuyển đến kinh đô, lúc nào tới Hà Đông thì lại nghĩ thêm biện pháp hoà giải khác.
Cái gọi là biện pháp hoà giải chính là triều đình phải xuất tiền ra để mua lại lụa là gấm vóc, lương thực dư thừa từ tay các hộ nông dân.
Hộ bộ thị lang sau khi nghe xong liền lắc đầu kêu than. Có người đề xuất tăng thuế, nhưng Uất Trì Việt liền bác bỏ ngay:
- Thuế má nặng nề, hộ dân lại không có lương thực để dự trữ. Bây giờ chỉ có thể giảm, không thể tăng thêm nữa. Ít nhất cũng phải miễn thuế cho Sơn Đông một năm để có thể bình phục lại như cũ.
Hộ bộ thị lang lại tiếp tục khóc than kêu nghèo, tiền cũng còn phải mua lương thực thức ăn nữa. Bây giờ muốn miễn thuế cho Sơn Đông một năm, lại còn phải xây cung điện cho Hoàng đế. Hắn cũng chẳng phải là thần tiên trên trời, có thể biến quốc khố trống rỗng thành đầy tiền được?
Uất Trì Việt cũng biết Hộ bộ khó xử, trầm ngâm chốc lát mới nói:
- Sự việc rời cung Nhân Thọ, ta sẽ cùng thánh thượng bàn bạc lại sau. Tí nữa sẽ xuất năm mươi vạn lượng hoàng kim từ trong ngân khố Đông cung ra để giải quyết vấn đề khẩn cấp.
Thái tử bỏ tiền trong túi của chính mình ra, các quan đại thần tự nhiên ca ngợi không ngớt lời.
Uất Trì Việt nào có tâm tư nghe bọn họ ca ngợi công đức, mới cưới thê tử xong, giờ bụng cũng nhanh cảm thấy đói. Mấy ngày nữa đưa hết sổ sách cho nàng, cũng không biết phải bàn giao như thế nào với nàng nữa.
Nhưng mà trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, đường hoàng nói:
- Cung cấp cho vạn dân lúc cần thiết, đây cũng là chuyện mà ta nên làm.
Quân thần lại ca tụng Thái tử điện hạ là một người tài đức vẹn toàn.
Uất Trì Việt lơ đãng liếc nhìn ra bên ngoài rèm, trông thấy cung nhân đang thắp đèn dưới hiên, lúc này mới nhận ra sắc trời đã muộn. Lại quay sang nhìn đồng hồ nước, thì ra đã đến gần giờ Tuất. Lòng thầm nghĩ hỏng bét rồi, bận rộn một chút liền quên hết thời gian, cũng quên mất không bảo thái giám đi tới Đông cung báo một tiếng.
Giờ Tuất: Từ h-h.
Thẩm thị chắc chắc là vẫn đang đợi hắn về dùng cơm tối, nàng có sức ăn như vậy, lúc này hẳn đang rất đói bụng rồi.
Uất Trì Việt cuống cuồng nói xin lỗi không tiếp được nữa với các quần thần, cũng không tiếp tục ở lại nói lời dư thừa nữa. Hắn gọi nội thị dắt ngựa tới, sau đó vội vàng lên ngựa trở về Đông cung.
Còn cách Thái Cực cung một đoạn ngắn, hắn lại giục ngựa phi nhanh hơn. Chỉ chốc lát sau đã về tới Trường Thọ viện.
Uất Trì Việt sải bước đi vào trong viện, hắn trông thấy mấy cung nhân bưng bàn ăn nhỏ, cơm thừa canh cặn từ trong phòng nối đuôi nhau đi ra.
Uất Trì Việt sửng sốt đứng ở nơi đó. Thì ra Thái tử phi cũng chả đợi hắn về dùng cơm chung, thậm chí còn chả sai người tới hỏi thăm hắn một tiếng nữa.
Hơi lạnh của gió đêm thốc thẳng vào ống tay áo, rồi lại thổi vào vạt áo khiến hắn rét lạnh toàn thân.
Cung nhân trông thấy hắn thì thi nhau hành lễ vấn an, hắn lơ đãng gật đầu. Lúc này mới bất tri bất giác nhận ra, mình từ Bồng Lai cung trở về đã bỏ qua bữa ăn trưa, mãi cho tới lúc này cũng chả có hạt cơm nào vào bụng. Giờ bụng hắn đang cồn cào kêu đói.
Hắn đang định quay về, lại gặp Thẩm Nghi Thu từ sau hành lang bên cạnh đi ra.
Thẩm Nghi Thu nghĩ Uất Trì Việt đang kìm nén lửa giận nên chắc chắn sẽ không làm khó chính mình, hôm nay hơn phân nửa là hắn sẽ ngủ lại tiền viện. Trong lòng nàng vô cùng vui vẻ thoải mái, từ lúc trở về từ Bồng Lai cung, nàng ngay lập tức tắm rửa thay quần áo, lại cùng nữ quan chơi hai ván cờ. Sau đó lại gọi cung nhân chuẩn bị vài món ăn và rượu ngọt yêu thích cho mình.
Nàng không cẩn thận ăn nhiều quá mức, bây giờ mới phải đi dạo một chút ở hành lang để tiêu cơm. Ai ngờ vừa rẽ ngoặt một cái lại vừa vặn gặp phải Uất Trì Việt khiến cho nàng hoảng sợ tí thì nhảy dựng lên.
Nàng không hiểu được chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, làm như không có việc gì mà tiến lên hành lễ:
- Thần thiếp bái kiến điện hạ.
Uất Trì Việt đỡ tay nàng lên:
- Không cần đa lễ. Thái tử phi đã dùng cơm tối rồi sao?
Thẩm Nghi Thu nhìn thoáng qua mấy cung nhân đang bê bàn ăn ra ngoài, thầm nghĩ đây không phải là biết rõ rồi còn cố hỏi sao? Nhưng nàng vẫn đáp:
- Cảm ơn điện hạ đã quan tâm, thần thiếp đã dùng qua rồi.
Xong cũng có qua có lại mà hỏi một câu:
- Điện hạ đã dùng bữa chưa?
Uất Trì Việt vốn định trả lời thật lòng, nhưng Thẩm thị lại là người hay suy nghĩ, nếu hắn nói còn chưa ăn thì nghe như là có ý hỏi tội. Như vậy khó đảm bảo nàng sẽ không suy nghĩ nhiều, hắn liền gật đầu nói:
- Ta ở An Nhân điện đã dùng qua với các quần thần rồi.
Thôi vậy, ăn ít hai bữa cũng không chết được, coi như trải nghiệm một chút khó khăn của dân sinh. Hắn luôn nói cuộc sống dân sinh khó khăn khổ ải, nhưng bình thường vẫn ăn ngon mặc đẹp mỗi ngày, nào đã từng hưởng qua tư vị bị đói?
Lúc này phải đem tư vị này nhớ kỹ ở trong lòng, như thế mới có thể đồng cảm với dân. Lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân không được quên nỗi khổ của họ.
Hành động của Thái tử phi lần này không phải là cố ý, nhưng nàng cũng vô tình giúp hắn hiểu được một chút về nhân sinh.
Thẩm Nghi Thu nhìn thấy thần sắc hắn vẫn như thường, cũng không thấy có nửa phần tức giận thậm chí hắn còn có chút tự đắc, khiến nàng không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Nếu không phải tới đây tìm nàng tính sổ, chẳng lẽ tối nay muốn ngủ lại đây sao? Trong nội tâm nàng tự dưng cảm thấy hơi lo lắng.
Uất Trì Việt giống như nghe được tiếng lòng của nàng, tiếp lời nói:
- Buổi tối trời mát mẻ, nên sớm trở về điện nghỉ ngơi thôi.
Nên sớm đi ngủ một chút, ngủ rồi mới quên đi cái đói được.
Thẩm Nghi Thu sắc mặt tái nhợt nhìn lên sắc trời một chút. Còn sớm như vậy đã muốn đi ngủ, xem ra đêm nay không thể nào thoát được kiếp nạn kia rồi.
Thôi thôi, có thể trốn được một lần nhưng cũng không trốn được cả đời. Nhắm mắt lại, cắn răng chịu đựng một chút là qua thôi.
Hai người đều có tính toán riêng của mình, một trước một sau trở lại trong điện.
Uất Trì Việt tới hậu điện tắm rửa thay quần áo. Thẩm Nghi Thu thì ngồi trước gương trang điểm, để cung nhân cùng tỳ nữ thay nàng tháo búi tóc. Nàng từ trong gương nhìn thấy Tố Nga cùng Tương Nga ánh mắt đều toát lên vẻ vui mừng khiến nàng không khỏi cười khổ.
Tố Nga với Tương Nga lại vui vẻ trao đổi ánh mắt.
Sáng sớm nay bọn họ thu dọn chăn màn liền biết đêm qua chưa có chuyện gì xảy ra, trong lòng vô cùng lo lắng. Nãy gặp Thái tử và Thái tử phi cùng nhau trở về, trong lòng mới thở phào một hơi.
Thái tử cưới phi, đồng thời sắc phong hai vị Lương đệ. Dựa theo quy định, ba ngày đầu sau đại hôn, Thái tử cùng Thái tử phi phải ở chung. Sau ba ngày, ngoại trừ mùng một và ngày rằm mỗi tháng, còn lại thời gian đều là do Thái tử tuỳ ý phân chia.
Nương tử nhà bọn họ lại không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, nếu ngay từ đầu không có chỗ đứng vững chắc, sau này số người trong cung càng ngày càng nhiều lên, sống cũng sẽ không được dễ chịu.
Đã bỏ lỡ mất một đêm, còn lại đêm thứ hai này. Nếu có thể thuận tiện mang thai luôn thì tốt.
Thẩm Nghi Thu tuỳ ý để bọn họ chải tóc cho mình, tiếp theo ci quần áo, thay một bộ áo ngủ bằng lụa mỏng. Sau đó sau cung nhân tắt đèn rồi lui ra ngoài điện, chỉ để lại mấy ngọn đèn chim nhạn bằng đồng ở trên trường.
Bên trong trướng một mảnh tối om, chỉ có một chút tia sáng đang được chiếu vào qua lớp hoa văn của vải dệt.
Thay xong y phục, cũng vừa đúng lúc Uất Trì Việt cũng đang từ hậu điện đi ra. Hắn đã thay một thân áo ngủ rộng rãi, tóc còn hơi ướt xoã xuống dưới, chân trần giẫm lên tấm thảm địa y bằng lụa dày dặn đi tới, cúi đầu nói:
- Thái tử phi cũng nên đi ngủ đi.
Thanh âm so với bình thường cũng mềm nhẹ hơn một chút, có lẽ là bởi vì xung quanh đang tối om nên càng toát lên vẻ mập mờ không rõ.
Thẩm Nghi Thu nghiến răng chịu đựng. Việc đã đến nước này rồi, cũng chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế để cho mình thoải mái hơn một chút. Nếu càng khẩn trương, tí nữa sẽ càng đau khổ hơn. Ngược lại nếu như buông lỏng tâm tình xuống, cũng dễ dàng chống cự một chút.
Uất Trì Việt đang đói tới choáng đầu hoa mắt, vừa nãy lại mới ngâm nước nóng xong nên càng cảm thấy đầu óc mơ hồ. Lúc này hắn có chút khó thở, cũng chẳng còn sức nói chuyện.
Hai người lần lượt lên giường, cùng nhau nằm xuống, đắp chăn kín mít.
Thẩm Nghi Thu đem hai tay đặt ngang trên bụng, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, cố gắng hết sức thả lỏng bản thân.
Đời trước, trong ba bốn năm cuối cùng hai người chưa từng chung phòng. Cho dù ngày mùng một và ngày rằm hắn có tới tẩm điện của nàng, hắn cũng ngủ ở bên ngoài điện. Bây giờ lại phải chung chăn chung gối, nói thả lỏng nhưng mà làm lại không dễ chút nào.
Uất Trì Việt lại lo lắng một chuyện khác. Thẩm Nghi Thu cùng hắn nằm song song ở trên giường, hai người cách nhau rất gần. Qua hai tầng lụa mỏng, hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ của nàng.
Theo mỗi một hơi thở của nàng, lại có một mùi thơm ngào ngạt khó tả tràn ngập trong không khí, lưu lại trên chóp mũi hắn, là hoa nhưng lại không phải hoa, giống như mật nhưng lại không phải mật. Khiến cho hắn nhớ đến quả lê được hái vào lúc sáng sớm, cắn một miếng thịt quả non mềm, chất lỏng trong veo ở giữa môi lưỡi chảy ra ngoài...
Uất Trì Việt hầu kết khẽ động đậy, xấu hổ nuốt nước miếng một cái, lại càng thêm đói bụng.
Càng hổ thẹn chính là hắn hôm nay bôn ba cả một ngày, giờ bụng đói tới mức run rẩy nhưng trên người vẫn có một chỗ không chịu an phận. Hắn cũng không nhịn được mà có chút bội phục chính mình.
Thẩm Nghi Thu lo lắng bất an chờ đợi nửa ngày, nam nhân bên cạnh chỉ nằm thẳng ngửa mặt lên trời. Cũng không có động tác tiến lên bước nào khiến nàng không khỏi có chút bực mình. Chính mình rửa sạch cái "cổ", đuôi dài ra chỉ chờ hắn "chặt". Thế mà đao kia lại chậm chạp không rơi xuống, đúng là một sự hành hạ to lớn.
Giờ phút này Uất Trì Việt cũng đang chật vật vô cùng. Nàng dâu hắn cưới hỏi đàng hoàng đang nằm ngay bên cạnh, hắn cũng chẳng cần hỏi nhiều, chỉ cần kéo hông nàng lại, ôm lấy eo nhỏ là có thể rồi...
Thế nhưng vừa giơ tay lên, hắn lại ngập ngừng. Hôm nay nàng đi Tiên Cư điện phải chịu ủy khuất, bây giờ mi mắt đang tràn ngập ai oán. Hắn lại lôi kéo nàng làm việc này, cho dù nàng cũng chỉ có thể thuận theo, nhưng như vậy cũng là quá không biết thương hoa tiếc ngọc rồi.
Nghĩ đến đây, tay của Uất Trì Việt nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của Thẩm Nghi Thu đang để bên trên, thuận thế tìm kiếm ngón tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng nắm lại, hắng giọng một cái nói:
- A thẩm, mẫu phi hôm nay chỉ là... Hôm nay ủy khuất cho nàng rồi.
Lời này nếu đổi lại là ngày thường, hắn nhất định không thể nào thốt ra nổi. Nhưng lúc này trời tối đen như mực, bớt đi mấy phần xấu hổ nên mới nói được ra.
Nói xong câu đó, hắn ngay lập tức cảm thấy thân thể Thẩm Nghi Thu cứng đờ.
Nghĩ đến nàng chưa bao giờ nhận được sự quan tâm như thế của hắn, tất nhiên bây giờ sẽ mười phần cảm động. Không biết có quay lưng lại trốn dưới chăn vụng trộm lau nước mắt hay không nữa?
Trong lòng Uất Trì Việt tràn ra một chút nhu tình, hắn vỗ vỗ tay nàng:
- Ngủ đi.
Cái chuyện kia không thể nhất thời vội vã được, đợi thêm mấy ngày nữa, đến khi nào nàng sẵn sàng thì sẽ tính sau.
Thẩm Nghi Thu phảng phất như là bị sét đánh, ngơ ngác nhìn lên màn trướng đen sì, nhất thời không thể hiểu nổi.
Nàng với Quách hiền phi đối chọi gay gắt, Uất Trì Việt không những không trách nàng, trái lại còn tới an ủi nàng? Đến tột cùng là có chuyện gì đang diễn ra?
Một tay của nàng vẫn còn nằm trong bàn tay đang nắm chặt của người nam nhân, trong lòng bàn tay nàng đã đổ mồ hôi ròng ròng.
Nàng hít sâu một hơi, không thể tự làm bản thân bị rối loạn được.
Trong lòng nàng bình tĩnh lại, yên lặng đem sự việc diễn ra hai ngày vừa rồi phân tích lại. Cuối cùng như bừng tỉnh nhận ra chuyện lớn, nàng luôn tự cho mình là thông minh mà quên mất đạo lý "khôn quá hoá khờ". Nàng trục xuất người của Quách hiền phi, khiến cho nàng mang tội hung ác nên hôm nay Quách hiền phi mới nhiều lần làm khó nàng.
Uất Trì Việt từ trước tới nay luôn ghét việc ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ thế bắt nạt người. Nay thấy nàng bị mẹ chồng ghét bỏ, ngược lại lại thấy nàng đáng thương mới không tính toán chuyện đêm qua với nàng.
Thật sự là biến khéo thành vụng. Nhưng Thẩm Nghi Thu cũng sẽ không nhụt chí, khiến hắn yêu thích không dễ, nhưng khiến hắn chán ghét vứt bỏ mình lại dễ như trở bàn tay.
Cứ như vậy qua hai đêm, hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, hai người đang ngồi đối diện với nhau ở đại sảnh dùng bữa sáng thì Uất Trì Việt bỗng nhiên nói:
- Ta nghe nói dân gian có ba ngày lễ lại mặt, nàng có muốn về thăm nhà một chút hay không?
Theo quan niệm của người xưa thì sau ba ngày khi kết hôn, chú rể sẽ đưa cô dâu về nhà mẹ đẻ và đây gọi là nghi lễ lại mặt. Sau đó thì cô dâu và chú rể có thể về thăm cha mẹ vợ, tuy nhiên cần kiêng kỵ việc ở lại qua đêm vì điều này dễ làm nhà vợ gặp xui xẻo. Nếu như vì một nguyên nhân nào đó bắt buộc đôi vợ chồng mới cưới phải ở lại nhà mẹ đẻ thì vợ chồng không nên ngủ cùng giường với nhau.
Thẩm gia cũng không có người nào mà Thẩm Nghi Thu quan tâm, nàng đang định lắc đầu, nhưng bỗng nhiên lại muốn đổi chủ ý. Đời trước Uất Trì Việt không chào đón nàng, cũng không thể thiếu được công lao của mấy người Thẩm gia.
Hắn vừa nói đến thì vừa vặn thuận nước đẩy thuyền. Cho hắn mở mang kiến thức một chút về mấy bộ mặt của người thân nhà nàng...