Edit: Hà Thu
Uất Trì Việt lập tức dừng bước, nhớ lại một chút về âm thanh kia. Lúc này hắn mới nhận ra người kia là đường tỷ của Thẩm Nghi Thu, hôm đó đã đi theo Thẩm lão phu nhân tới dự hoa yến.
Loại tình huống như thế này, hắn cũng đã từng thấy qua rất nhiều. Hắn lập tức không nói hai lời liền quay người rời đi.
Thẩm tam nương khó khăn lắm mới giấu diếm được mẫu thân cùng một đám tỷ muội mà làm liều dẫn Thái tử tới đây, sao có thể cam tâm chịu thất bại trong gang tấc được.
Trong lúc cấp bách cũng chả kịp quan tâm tới chuyện nam nữ khác biệt, chạy vội lên kéo tay áo của Uất Trì Việt:
- Điện hạ xin dừng bước, thiếp thân chỉ muốn cùng người nói vài lời thôi.
Uất Trì Việt vốn đã kìm nén lắm mới đỡ cơn tức giận đối với cặp vũ cơ Cao Ly kia, giờ lại tiếp tục tái diễn hết lần này tới lần khác. Hắn cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận:
- Buông ra.
Thẩm tam nương nghe thấy âm thanh lạnh lùng của hắn, ngượng nghịu buông lỏng tay, nhưng vẫn cố đứng sau lưng hắn van xin:
- Điện hạ, van cầu điện hạ hãy nghe thiếp thân nói mấy câu, nói xong thiếp thân nhất định sẽ hết hi vọng.
Uất Trì Việt cũng không nhịn được nữa, xoay người lại nói:
- Ngươi cảm thấy bản thân mình có xứng đáng với đường muội của ngươi không?
Thẩm tam nương không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, khẽ giật mình, nước mắt lập tức tràn mi:
- Rõ ràng là thiếp với điện hạ đã quen biết nhau trước, hôm đó bên bờ hồ Khúc Giang...
Uất Trì Việt tức giận tới nỗi suýt chút thì bật cười, nàng ta coi hắn giống như đồng tiền xu nằm ở bên lề đường? Ai nhìn thấy trước thì là của người đó sao?
Thẩm tam nương lại nói:
- Hôm đó điện hạ rõ ràng... Rõ ràng...
Uất Trì Việt im lặng. Hắn nhớ lại ngày đó, lúc ấy hắn hiểu lầm người tới là Thẩm Nghi Thu nên mới cẩn thận chăm chú mà nhìn thêm vài lần. Nghĩ lại thì mầm mống tai họa chắc chắn là tới từ đây.
Thẩm tam nương thấy vẻ mặt của hắn không vì lạnh lùng như lúc nãy, cho là thái độ của hắn đã buông lỏng. Lúc này nàng ta liền lùi lại hai bước, gục đầu xuống, vut ve ngọc bội bên hông, rụt rè nói:
- Nếu điện hạ không ngại, thiếp thân nguyện làm thiếp của người. Chỉ mong mỗi ngày có thể trông thấy điện hạ từ xa thôi...
Uất Trì Việt đánh gãy lời nàng:
- Không cần, ta ngại.
Thẩm Tam Nương không ngờ hắn lại từ chối thẳng thừng như vậy, nước mắt lập tức tụ lại một chỗ, nghẹn ngào nói:
- Điện hạ, thiếp thân có chỗ nào không bằng Thất muội? Thần thiếp là cháu đích tôn con vợ cả, lại đối với điện hạ bằng cả tấm chân tình như thế này, dựa vào cái gì...
Uất Trì Việt lạnh lùng nói:
- Chỉ vì nàng ấy sẽ không bao giờ đối xử với người khác giống như ngươi bây giờ. Ngươi không xứng đáng được so sánh với nàng ấy.
Hắn ném câu nói này xuống rồi nhanh chóng xoay người, đang muốn cất bước rời đi, chợt nghe thấy Thẩm tam nương nghiêm nghị cất tiếng sau lưng:
- Nếu điện hạ đã tuyệt tình như thế, Tam nương sống trên đời cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe bùm một tiếng, Uất Trì Việt vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Thẩm Tam Nương đang nhảy xuống hồ nhỏ trong vườn.
Thẩm Tam Nương nhảy xuống với mười phần kiên quyết. Nàng ta quả nhiên có quyết tâm muốn chết, nhưng mà cái ao kia lại cạn, nàng nhảy xuống mới phát hiện, nước trong hồ còn chưa tới thắt lưng nàng.
Còn chưa nói tới việc cái hồ kia đã bỏ hoang nhiều năm, áo cạn nước bẩn, dưới đáy hồ đã tích thành một đống bùn. Giờ chân nàng trượt đi, cả người té vào trong đống bùn, khác xa với sự mong đợi về sự thê thảm bi thương trong tưởng của nàng. Càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, nàng oà lên khóc.
Uất Trì Việt liếc nàng một cái, nhíu nhíu mày, bước nhanh ra khỏi Tây viện.
Hắn một mình tới đây, người hầu cũng không mang theo. Bên trong Thẩm phủ phòng ốc lại nhiều, đường đi quanh co. Hắn đi về hướng có ánh đèn đang sáng, trên đường gọi bừa một tỳ nữ của Thẩm gia tới, phân phó nói:
- Đưa ta đi đến nơi Thái tử phi đang ở.
Cũng may người tỳ nữ kia biết đêm nay Thái tử phi sẽ ngủ lại chỗ nào nên đã nghe lời dẫn hắn tới đó.
————
Ngày hôm nay Thẩm Nghi Thu nhìn thấy được rất nhiều khuôn mặt tươi cười, cộng cả hai kiếp của nàng lại có khi số lần nhìn thấy cũng không nhiều bằng một ngày hôm nay.
Nàng ngồi ở chỗ trên cao, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng cười tươi.
Ai cũng a dua nịnh nọt, uốn mình chịu nhục, ra vẻ thân mật. Từ tổ mẫu, phu nhân của các phòng, rồi nương tử, tiểu nương tử cho tới người hầu. Người nào cũng cười tới nỗi khuôn miệng cứng đờ, nụ cười giống như là được điêu khắc thành rãnh sâu ở trên mặt, mỗi một khe rãnh đều tràn ngập dục vng không thể che giấu.
Thẩm Nghi Thu âm thầm kinh ngạc. Đời trước nàng đúng là mắt mù tâm mù mới không nhìn ra được.
Đời trước người thân nhà nàng cũng như bây giờ, nhưng sau khi nàng được gả vào Đông cung hai năm, thời điểm đó người nhà Thẩm gia tuy cũng cười nhưng không có cười xán lạn như bây giờ. Về sau nàng thành hôn hai năm nhưng chưa có động tĩnh gì cả, ai cũng biết nàng không chiếm được sự yêu thích của Thái tử.
Nụ cười của bọn họ lúc ấy mang theo mấy phần buồn phiền và lo lắng, thậm chí còn có mấy người âm thầm cười khẩy trên nỗi đau của người khác nữa.
Thẩm Nghi Thu lúc đó không hiểu, bây giờ thì nàng đã hiểu hoàn toàn.
Lẽ ra bây giờ nàng nên cảm thấy tự hào, thế nhưng nàng không có. Nàng nhìn bọn họ nâng chén cười lấy lòng, tranh nhau chen lấn rót rượu châm trà cho nàng, nhưng tâm nàng lại không có một chút gợn sóng.
Những người này đã không thể khiến cho nàng đau buồn được nữa, cho dù bây giờ có dẫm đạp bọn họ xuống dưới chân cũng không thể khiến cho lòng nàng dễ chịu. Chỉ có một nỗi mệt mỏi ủ rũ từ sâu thẳm dưới đáy lòng dâng lên.
Nàng lại có chút nhớ tới buổi đêm ở Thừa Ân điện, nàng thoải mái biết bao nhiêu khi Uất Trì Việt không tới.
Vẽ một vài nét, viết một vài chữ, cắt hoa thành nhánh, kết hợp một số loại mùi hương mới, làm vài nét thêu thùa nét được nét không trong một khoảng thời gian ngắn. Thậm chí là nằm dài ra ở trên giường, một bên vừa ăn hoa quả tươi một bên vừa kể cho nhóm tiểu cung nhân nghe về chuyện một con cáo gây sự với một con gấu trúc già. Bọn họ càng nghe càng thích thú, hai mắt trợn to, bộ dạng hóng chuyện thú vị cực kì.
Thậm chí ngồi nhìn sổ sách còn tốt hơn là ngồi ở đây.
Thẩm Nghi Thu buồn chán ngán ngẩm ngồi một lúc rồi uống ba bốn chén rượu, xem mấy điệu nhảy. Nàng bỗng dưng nhớ ra bây giờ mình không cần phải nghe theo bất cứ ai, nàng không khỏi âm thầm cười khổ, đúng là thói quen khó bỏ mà.
Nghĩ tới đây, nàng không chút do dự mà đứng thẳng lên. Chỉ trong chốc lát, tiếng nói chuyện, tiếng sáo trúc sênh ca đều đồng loạt im bặt. Những khuôn mặt đang tươi cười phía dưới kia giống như là bị nứt ra một cái lỗ, đang chảy ra nghi hoặc, lo sợ cùng luống cuống.
Thẩm Nghi Thu nhàn nhạt cười một tiếng, hướng mọi người nói:
- Ta hơi mệt, xin mọi người thứ lỗi vì không tiếp được nữa.
Nữ quyến trong bữa tiệc nhao nhao đứng dậy giữ lại, Thẩm lão phu nhân níu lấy cánh tay của nàng, nén giận nói:
- Từ sau khi nương nương xuất giá, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội gia đình đoàn tụ với nhau. Thẩm mẫu, các nhóm tỷ muội đều rất nhớ người, sao người không thể ngồi thêm một lúc?
Thẩm Nghi Thu rút cánh tay ra khỏi tay của tổ mẫu rồi vén áo thi lễ, nàng không nói lời nào xoay người nghênh ngang rời đi. Vạt áo choàng bên ngoài của nàng tung bay lên, phất qua ánh mắt của Thẩm lão phu nhân.
Bên trong từ đường lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng ngọc bội leng keng phát ra trên người Thái tử phi cùng một đám cung nhân trong đêm trăng thanh gió mát.
Một lúc sau mọi người mới định thần lại, nhao nhao hạ bái hành lễ:
- Cung tiễn Thái tử phi nương nương.
Thẩm Nghi Thu cười khổ, đến cùng vẫn là uy lực của Uất Trì Việt thắng.
Tối nay, người Thẩm gia chuẩn bị một căn phòng riêng cho Uất Trì Việt, nàng rất vui vẻ vì được yên tĩnh. Trở lại Trinh Thuận viện - nơi nàng ở trước khi xuất giá, đi tới trước cổng sân liền nhìn thấy trên đầu cửa treo một tấm bảng có màu vàng, hai chuỗi đèn màu đỏ chiếu sáng dòng chữ trên đó "Phượng Nghi quán".
Thẩm Nghi Thu rốt cuộc không nhịn được cười, không biết là ý của ai, từ trên xuống dưới nhà họ Thẩm luôn thiếu nhân tài như vậy.
Tố Nga cùng Tương Nga cũng liếc nhau, mỉm cười vui vẻ.
Bước vào trong sân, khắp nơi đều có đèn lồng, hành lang treo đầy đèn gió. Giữa mùa thu cỏ cây khô héo, Thẩm gia khéo léo dùng lụa thắt thành lá cây, bông hoa, điểm xuyết đầy khắp nhánh cây. Phí biết bao nhiêu tiền mua lụa cùng công sức, đẹp thì có đẹp nhưng trông vẫn buồn cười.
Thẩm Nghi Thu đi quanh một vòng quanh sân, chỉ thấy viện lạc đã được chỉnh sửa đổi mới hoàn toàn, vẽ chằng chịt một tầng sơn đỏ mới. Cửa nhà, mái hiên bên trên đổi thành màu vàng, những tấm rèm cửa thông thường bằng trúc đã được thay bằng những tấm màn gấm tốt nhất.
Nàng đi vào trong nhà, rèm cửa, ga giường đều đã được thay mới. Những cuốn sách nàng đã đọc trước đây, những quyển nữ tắc, nữ giới và những cuốn kinh văn mà nàng đã chép trước đó vẫn còn nguyên ở chỗ cũ.
Trinh Thuận viện không lớn nên Thẩm Nghi Thu liền an bài cho nhóm cung nhân đi nơi khác nghỉ ngơi, chỉ để lại Tố Nga, Tương Nga và hai người tỳ nữ khác ở bên hầu hạ.
Nàng được Thẩm lão phu nhân quản lý rất nghiêm ngặt nên nơi này của nàng cũng không có quyển sách gì thú vị, cho dù có thì lúc xuất giá cũng đã mang đi. Thẩm Nghi Thu lật kệ đàn hương đỏ bên trên, lấy ra một cuốn kinh Phật để lật xem một chút nhưng lại không cảm thấy có gì thú vị nên quyết định đứng dậy đi tắm rửa.
Đúng lúc này, Tố Nga tiến đến bẩm báo:
- Nương tử, Thẩm tứ nương của nhị phòng đang ở bên ngoài cầu kiến.
Thẩm Nghi Thu nghe thấy tiếng xưng hô này, tự dưng bật cười:
- Ngươi mới rời đi mấy ngày, ngươi đã coi chính mình như người ngoài rồi.
Tố Nga lầm bầm nói:
- Dù sao lúc đầu nô tỳ cũng không ở nơi này. Nương tử, nếu không để nói tỳ ra ngoài bảo nàng đi, nói là người ngủ rồi...
- Nếu đuổi đi dễ dàng như vậy thì không phải là nàng ta rồi...
Lời còn chưa kịp nói xong, màn cửa đã bị người ta vén lên. Hai cung nhân giữ cửa ở ngoài vẻ mặt khó xử:
- Nương tử, vị Thẩm gia tiểu nương tử này...
Dù sao đây cũng là người nhà của Thái tử phi, bọn họ chỉ dám khuyên can bằng lời chứ cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Thẩm tứ nương tiến lên hành lễ:
- Tiểu nữ bái kiến Thái tử phi nương nương.
Thẩm Nghi Thu giống như không nhìn thấy nàng ta, chỉ đối với hai cung nhân nói:
- Ta đã dặn các ngươi canh giữ ngoài cửa, nghĩa là dù ai cũng không được phép đi vào. Bây giờ không thực hiện được chính là tắc trách, lúc nào hồi cung thì tự giác đi chưởng chính lãnh phạt.
Người của Thừa Ân điện đều biết Thái tử phi thưởng phạt rõ ràng, có công thì hào phóng ban thưởng, có tội cũng trừng phạt thích đáng, làm gì cũng có quy củ. Hai cung nhân cúi đầu bái tạ rồi lui ra ngoài cửa, trong lòng không dám có nửa điểm oán hận.
Sau khi xử lý xong cung nhân, nàng lúc này mới nhìn tới Thẩm tứ nương:
- Tứ đường tỷ có gì thì đứng lên mà nói, tỷ tới tìm ta có chuyện gì?
Thẩm tứ nương thấy nàng xử lý hạ nhân ngay trước mặt mình, trong lòng vô cùng oán hận nhưng nghĩ đến tí nữa có thể khiến cho nàng tức giận, liền nhịn không vui xuống, đứng lên nói:
- Tiểu nữ quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, thực sự là đã vượt quá bổn phận rồi.
Thẩm Nghi Thu vẫn đang nghiêng nửa người, cầm quyển kinh trong tay, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, dáng vẻ lạnh lùng hờ hững.
Thẩm tứ nương không còn cách nào khác, đành phải kiên trì cố gợi chuyện:
- Nương nương, ta thấy Tam đường tỷ lặng lẽ rời khỏi bàn tiệc. Vì sợ nàng xảy ra chuyện gì đó nên mới sai tỳ nữ đi theo nàng...
Thẩm Nghi Thu nhấc mí mắt lên liếc nàng một chút.
Thẩm tứ nương cắn cn môi dướ:
- Không phải là ta nhạy cảm đâu... Từ sáng sớm, thần sắc của Tam tỷ đã có chút kì lạ nên ta mới để ý... sau đó mới kêu tỳ nữ đi theo để mắt xem sao. Quả thực Tam tỷ không trở lại viện tử của mình mà lại đi Tây viện.
Tây viện nằm ở phía bắc của Thẩm phủ, là một khu vườn nhỏ độc lập, thuộc thế hệ ông cố của Thẩm Nghi Thu. Ban đầu là nơi để sủng thiếp, sau đó không biết vì sao người thiếp kia lại chết đột tử.
Không lâu sau đó, tin đồn về việc có ma dụ dỗ lan rộng khắp khu vườn, sau đó nó đã bị bỏ hoang. Ngày thường vườn luôn bị khóa kín và hầu như không có ai đến đó.
Khi Thẩm Nghi Thu còn bé, nàng sợ nhất chính là cái nơi kia.
Mỗi lần nàng cố chấp hoặc bướng bỉnh, Thẩm lão phu nhân sẽ sai ma ma đem nàng nhốt vào nơi đó cho tới khi nàng chịu tỉnh ngộ. Ngắn thì một canh giờ, dài thì là nửa ngày, lần dài nhất đối với nàng thì đó chính là vào buổi tối. Tóm lại là nàng phải khẩn cầu xin tha, cam đoan lần sau không tái phạm nữa thì mới được thả ra.
Mỗi một lần cánh cửa mở ra, nàng luôn ở một bên vừa khóc thút thít vừa dùng hết sức lực để chạy, phảng phất như sau lưng thực sự có lệ quỷ đang đuổi theo.
Mà tổ mẫu luôn đứng ở cách đó không xa chờ nàng, để nàng lao vào trong lng nguc của mình rồi xoa đầu nàng, cười nói:
- Sợ không? Lần sau đừng tái phạm nữa. Tổ mẫu làm vậy không phải là phạt con mà là vì muốn dạy cho con hiểu chuyện thôi.
Mãi cho đến bây giờ, Thẩm Nghi Thu vẫn còn nhớ rõ tiếng gió rít nghẹn ngào xuyên qua lỗ thủng trên tường viện, tiếng"cạch cạch" thót tim khi cửa vườn bị khóa lại. Tỉnh thoảng tới bây giờ nàng vẫn mơ thấy, sau đó khi tỉnh lại thì toàn thân đã túa ra toàn mồ hôi lạnh.
Thẩm Nghi Thu ánh mắt tối tăm, từ chối cho ý kiến mà cười một cái:
- Gan của Tam đường tỷ cũng lớn thật đấy, nhưng mà loại chuyện này tỷ tới nói với ta để làm gì?
Thẩm tứ nương cắn răng nói:
- Lúc đầu, tiểu nữ cũng không dám tới quấy rầy nương nương. Chỉ là tỳ nữ kia trở về bẩm báo, nói trên đường trông thấy... trông thấy...
Thẩm Nghi Thu giương mắt:
- Trông thấy thái tử cũng đi về hướng Tây viện? Tứ tỷ, tỷ có thể nói một lần hết lời luôn được không?
Thẩm tứ nương xị mặt xuống:
- Tuân lệnh. Tỳ nữ kia nhìn thấy nha đầu Thanh Nga của phòng Tam tỷ dẫn Thái tử điện hạ đi về Tây viện.
Ánh mắt Thẩm Nghi Thu một lần nữa trở lại trên kinh Phật:
- Ồ. Cảm ơn tứ tỷ đã tới nói cho ta biết.
Thẩm tứ nương trong lòng âm thầm cười lạnh, đến bây giờ rồi còn cố gắng giữ thể diện cái gì? Trong lòng chỉ sợ là đã tức giận đến cùng cực rồi nhỉ? Từ nhỏ nàng đã trông thấy a nương đối với mấy cơ thiếp, mỹ tỳ, ngoại thất của phụ thân lúc nào lòng cũng tràn đầy ghen ghét, đố kị. Thế cho nên mới nói thế gian này, nữ tử nào lòng cũng nhỏ nhen, mà nam tử thì lúc nào cũng ghét nhất dạng nữ nhân hay ghen tuông này.
Ngoại thất là chỉ những nữ nhân được nam nhân nuôi ở bên ngoài, không có danh phận.
Thẩm thất nương và Thái tử mới thành hôn còn chưa được một tháng, Thái tử lại phong độ tuấn lãng như vậy. Nếu bây giờ nàng biết tỷ muội của nàng muốn ngấp nghé phu quân của mình, tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, cho dù Thẩm tam nương có làm được việc hay không thì vẫn sẽ có chuyện hay để xem. Nàng đương nhiên không tin Thẩm tam nương có thể làm được việc, Tam đường tỷ nhan sắc tầm thường, Thái tử điện hạ lại mắt cao hơn đầu, chắc hẳn cũng sẽ ghét bỏ nàng.
Nhưng mà chỉ cần khiến cho phu thê bọn họ bất hoà là đã thấy mười phần vui vẻ rồi.
Nàng suy nghĩ một chút rồi quỳ xuống nói:
- Tam tỷ nhất thời hồ đồ, xin nương nương nể tình tỷ muội mà bỏ qua cho nàng lần này. Nếu nương nương không chê, tiểu nữ sẽ đi cùng nương nương tới Tây viện để khuyên can Tam đường tỷ.
Thẩm Nghi Thu mỉm cười một cái, vị Tứ tỷ này của nàng lúc nào cũng thích làm việc một mũi tên trúng hai con nhạn. Lúc này rồi vẫn không quên phải đi lộ mặt trước mặt của Uất Trì Việt, nhưng mà rất tiếc, chủ ý này của nàng là sai rồi.
Nàng vẫn luôn tự hào về dung mạo của mình mà trong mắt Uất Trì Việt còn chẳng tính là gì, hậu cung có khi nào thiếu mỹ nhân đâu? Chưa nói tới Hà Uyển Huệ là một mỹ nhân trời sinh, còn có hai vị lương đệ kia, cũng là dung nhan tuyệt thế, chẳng phải tới nay còn chưa được sủng hạnh sao?
Nàng uể oải nói:
- Ngày hôm nay ta đã đủ mệt mỏi rồi, xin lỗi không thể đi cùng được. Tứ tỷ muốn đi đâu làm gì thì xin cứ tự nhiên.
Thẩm tứ nương lúc này mới nhận ra sự bình tĩnh của nàng không phải là giả vờ nên không khỏi do dự:
- Nếu như Tam đường tỷ làm ra chuyện gì đó quá đáng...
Thẩm Nghi Thu ngắt lời nàng:
- Thái tử điện hạ thông minh sáng suốt, tự có quyết định của mình.
Nhìn thấy Thẩm tứ nương như còn muốn nói điều gì, Thẩm Nghi Thu nói luôn:
- Tứ đường tỷ nếu có hứng thú, cũng có thể đi gặp điện hạ mà khuyên can.
Tâm sự giấu kín trong lòng của Thẩm tứ nương bị nàng thẳng thừng vạch trần ra như vậy nên không khỏi nóng bừng hết mặt. Nàng cũng chẳng phải là muốn cùng Thái tử có cái gì đó, bây giờ chuyện hôn sự của nàng cũng đã định ra rồi, gả đi thì sẽ làm chính thê, tốt hơn nhiều so với việc ở trong hậu cung tranh giành tình cảm rồi bị Thẩm Nghi Thu chèn ép.
Nhưng nếu thực sự được Thái tử chiếu cố một chút, cũng sẽ khiến nàng âm thầm giấu trong lòng mà vui vẻ rất lâu. Người công tử của bá phủ đính hôn với nàng không phải một người đẹp trai, thậm chí còn hơi béo lùn, quả thực không thể nào có cảm tình nổi.
Thẩm Nghi Thu liếc mắt nhìn đường tỷ một chút, chỉ thấy trên mặt nàng lúc đỏ lúc trắng. Nàng buông quyển kinh Phật xuống nói:
- Tứ đường tỷ tự quyết định đi, ta phải đi tắm rửa nghỉ ngơi nên không giữ tỷ ở lại nữa.
Tố Nga sớm đã đứng ở một bên chờ đợi hồi lâu, nghe thấy nương tử nhà mình lên tiếng, lúc này lập tức vén tay áo tiến lên:
- Tứ nương tử, mời đi.
Thẩm tứ nương không còn cành nào khác, đành phải hành lễ cáo lui.
Thẩm Nghi Thu liếc nhìn đồng hồ nước, bây giờ đã là giờ Tuất ba khắc, liền lệnh cho Tố Nga cùng những người khác hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo.
Tầm h-h.
Tắm rửa xong xuôi, nàng mặc áo ngủ đi tới tịnh phòng thì đã thấy trong phòng có thêm một người - Uất Trì Việt. Không hiểu sao hắn có thể tìm tới được nơi này.
Thẩm Nghi Thu trông thấy sắc mặt hắn khó coi, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là bọn Nhị bá với Thẩm tam nương làm cái gì quá đáng cực độ, hắn không chờ nổi tới trời sáng nữa mà phải hùng hổ tới đây hỏi tội ngay?
Trên mặt nàng cũng không có biểu hiện gì, hành lễ như thường lệ rồi hỏi:
- Sao điện hạ lại tới đây?
Uất Trì Việt nhìn thấy gò má nàng ửng hồng, hai mắt đẫm nước như sóng mùa thu, nên sự khó chịu trong lòng cũng tan đi rất nhiều:
- Đêm nay cô ngủ ở đây.
Thẩm Nghi Thu sống ở hậu viện của Thẩm gia, người ta nói nếu hai vợ chồng muốn ở chung thì Thẩm Nghi Thu cũng nên đến chỗ của hắn, nhưng nếu Thái tử muốn ở, nàng không thể đuổi hắn ra ngoài, cho nên nàng chỉ có thể nói:
- Nơi này vừa hẹp vừa đơn sơ, giường lại nhỏ hẹp chật chội, mong điện hạ suy nghĩ lại.
Uất Trì Việt quét mắt nhìn chiếc giường, quả nhiên là hơi nhỏ một chút, so với giường ngủ của Đông cung thì đúng là nhỏ hơn rất nhiều. Hai người ngủ quả thực có chút chật chội, nhưng hắn vẫn nói:
- Không sao, chúng ta nằm gần vào một chút là được.
Thẩm Nghi Thu vô cùng không tình nguyện, hắn có giường lớn mà không ngủ, nhất định phải tới cái giường nhỏ này của nàng để nằm chen chúc. Đúng là tai bay vạ gió.
Uất Trì Việt ngắm nhìn bốn phía, căn phòng này không tính là rộng rãi. Có thể nhìn ra được những vật như màn che, bình phong đều mới thay đổi, có vẻ như trước kia đơn giản mộc mạc hơn rất nhiều. Nghĩ tới nàng từng ở trong gian phòng này từ lúc còn là một tiểu hài đồng nho nhỏ cho tới khi là một thiếu nữ trưởng thành, cũng từ nơi này rồi xuất giá làm vợ người ta. Trong lòng hắn liền dâng lên một cảm giác không thể nói thành lời.
Lúc này Thẩm Nghi Thu cũng đã bắt đầu sắp xếp, đang phân phó cung nhân đi ra ngoài điện lấy xiêm y với vớ giày của hắn tới đây, còn có đậu tắm và khăn vải nữa.
Đau khi mang hết đồ vật tới, Uất Trì Việt lại tới tịnh thất tắm rửa lần nữa. Sau đó, hai người đều nằm dài ở trên giường.
Ở đây giường không những nhỏ, mà cái chăn cũng có chút ngắn nữa, hai người đành phải nằm kề sát lẫn nhau.
Uất Trì Việt nằm trên giường, khoé mắt liếc thoáng qua Thẩm Nghi Thu. Thấy nàng đã nhắm tịt hai mắt nhưng hô hấp vẫn rất lộn xộn.
Thái tử phi có một tật xấu đó là luôn quấn chăn khi ngủ, lúc này chỉ nằm yên, hai tay đặt trên bụng, vẻ mặt yên tĩnh ôn hoà, chắc chắn là chưa ngủ.
Uất Trì Việt có chút muốn nói lại thôi, hắn vốn định đem chuyện vừa rồi nói với nàng. Hai vũ cơ Cao ly kia thì thôi, nhưng Thẩm tam nương một thân đầy nước bùn trở về, việc này nhất định sẽ không giấu được. Nếu để cho người bên ngoài nói truyền tới tai nàng, chẳng bằng để chính miệng hắn nói cho nàng biết.
Nhìn mặt là có thể thấy được, Thẩm Nghi Thu hoàn toàn chưa biết gì hết, vậy nên hắn lại hơi do dự.
Nếu đêm nay nói cho nàng biết, chỉ sợ nàng sẽ thức trắng cả đêm không ngủ nổi. Khó khăn lắm mới có một lần về thăm nhà, người nhà nàng lại coi nàng là bậc thang để bước lên trời, nghĩ qua thôi cũng biết nàng sẽ rất khó chịu.
Hắn quyết định chủ ý, xoay người hướng về phía Thẩm Nghi Thu, duỗi cánh tay dài ra ôm trọn nàng vào trong ngực.
Thân thể Thẩm Nghi Thu đột nhiên cứng đờ, hắn muốn ở chỗ này làm cái gì?
Thái tử chỉ càng ôm nàng chặt hơn, rồi đưa tay vuốt tóc nàng.
Thẩm Nghi Thu có chút phát cáu vì bị động chạm, nhưng không thể thoát khỏi hắn nên đành cứng ngắc mà chịu đựng.
Không biết qua bao lâu, sau lưng có tiếng hít thở chậm lại. Thẩm Nghi Thu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian kéo cánh tay của Uất Trì Việt ra rồi trốn thoát khỏi vòng tay của hắn. Nàng dựa vào vách tường rồi từ từ tiến vào mộng đẹp.
—————
Uất Trì Việt luôn có thói quen dậy từ sáng sớm, chỉ là hôm qua uống nhiều thêm vài chén rượu, lại nhận được hai trận kinh hãi nên hôm nay mới tỉnh dậy muộn. Khi tỉnh lại thì trên giường chỉ còn mỗi một mình mình, hắn gọi cung nhân lại hỏi một chút, mới biết được sáng sớm Thẩm Nghi Thu đã bị tổ mẫu gọi đi.
Uất Trì Việt chỉ cho rằng bà cháu bọn họ khó khăn lắm mới được gặp mặt một lần nên nói chuyện mãi không hết, chứ chưa từng nghĩ tới lý do nào khác. Hắn gọi cung nhân vào hầu hạ rửa mặt, dùng xong đồ ăn sáng rồi ngồi ở trong viện đợi Thái tử phi trở về. Hắn nhàn rỗi không có chuyện gì nên đi vào thư phòng xem xét. Đây là một phòng sách nho nhỏ, có một dãy kệ thấp dọc theo tường, có tủ sách, án thư và bút mực đặt ở giữa.
Hắn thấy giá sách chất đống rất nhiều sách, liền đưa tay cầm lấy quyển trục có thẻ treo ở ngoài nhìn xem. Bên trên ngoại trừ "Luận ngữ", "Kinh ngữ", cùng với mấy quyển sách kinh Phật thì ngoài còn có "Nữ tắc", "Nữ giới" cùng quyển sách mà nàng yêu thích nhất "Liệt nữ truyện".
Nhớ tới những lời nhận xét, phê bình đầy chuẩn xác mà nàng viết trên mấy quyển sách mấy hôm trước, hắn không khỏi cảm thấy buồn bực. Những lời bình của nàng rất sâu sắc, mặc dù chưa từng được chứng kiến tận mắt nhưng cũng khiến cho người đọc nhiều sách vở, có kiến thức uyên bác như hắn có cảm giác, ngày thường chắc chắn nàng không chỉ nhìn xem mỗi những thứ này.
Đang miên man suy nghĩ thì có thứ gì đó ở khoảng trống giữa giá sách và bức tường đột nhiên thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn nhìn kỹ lại, hình như là một quyển sách bọc trong túi gấm, nhưng mà hình tròn cung điện nhỏ với túi gấm màu tím quen thuộc kia, dường như hắn đã nhìn thấy ở đâu đó...
Trong đầu hắn như có ánh sáng lóe lên, đây không phải là chiếc túi hắn dùng để bọc bức tranh "Liệt nữ truyện" đã tặng cho nàng trước đó sao?
Hắn hơi nghi hoặc, đưa tay định rút cuộn giấy ra, nhưng phát hiện nó bị kẹt giữa giá sách và tường. Hắn dùng một chút lực kéo ra, mở túi ra thì thấy cuộn giấy lụa và gỗ đàn hương màu đỏ, quả nhiên đều là đồ vật hắn thường dùng.
Trái tim Uất Trì Việt chùng xuống. Hắn kéo sợi dây lụa ra, mở cuộn giấy, nét chữ quen thuộc hiện ra trước mặt. Bởi vì bị ép giữa tường và giá sách đã lâu nên trên bức tranh có nhiều thêm mấy nếp gấp.
Đây là bức tranh mà hắn đã dùng hai đêm thức trắng, cấp bách vẽ ra trong lúc bản thân vô cùng bận rộn. Cái này thể hiện sự mong đợi của hắn đối với cuộc hôn nhân này, thậm chí có thể coi là tín vật đính ước. Thế mà nàng lại coi nó như cỏ rác, xem nó như tai họa mà xua đuổi thế này? Tình cảm mà nàng dành cho hắn lúc trước đâu rồi?