Phá Quân chôn mặt vào lòng bàn tay, thật lâu, hắn mới chùi nước mắt, chỉ còn lại hai mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm mặt bàn.
Hắn nói với Hàn Nghiệp: "Chỉ cần anh có thể khiến bọn họ phải trả giá đắt, anh muốn tôi làm gì cũng được."
"Bao gồm cả những chuyện như bọn họ làm?" Hàn Nghiệp hỏi lại, "Giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm?"
Phá Quân lúc trước còn thề son sắt bỗng nhiên nghẹn lời, lời nói bất kể đại giới kia vào giờ phút này có vẻ phá lệ buồn cười.
Không khí dưới sự chần chờ của Phá Quân dần dần đọng lại, một giọt mồ hôi theo chóp mũi hắn chảy xuống.
Hàn Nghiệp lại nhẹ nhàng cười: "Tôi muốn chỉ là cậu do dự, dù chỉ là một giây." Nếu Phá Quân thực sự vì báo thù mà đánh mất lý trí, mất đi nhân tính, Hàn Nghiệp sao có thể tin tưởng hắn.
Phá Quân có chút không hiểu, đến tận bây giờ hắn vẫn không rõ mục đích Hàn Nghiệp tiếp cận mình, không khỏi hỏi: "Vậy đến tột cùng anh muốn tôi làm cái gì? Tôi có thể làm cái gì?"
"Nội dung cụ thể tạm thời chưa thể nói cho cậu, nhưng tôi có thể đảm bảo, sẽ không để cậu làm chuyện trái lương tâm." Hàn Nghiệp lại bổ sung nói, "Đương nhiên, sẽ có nguy hiểm tính mạng..."
"Nguy hiểm tính mạng..." Phá Quân cười thảm, "Tồn tại bất quá chỉ như vậy, có cái gì gọi là chết hay không đâu."
Hàn Nghiệp đưa Phá Quân một tấm thiệp mời, đây là hắn lấy được từ chỗ Khổng Anh Trác, "Thiệp mời lễ mừng câu lạc bộ Phí Đằng, vào bốn ngày sau, đến lúc đó, tôi sẽ quang minh chính đại giải tội cho cha cậu. Còn em trai cậu, giao cho cậu xử trí."
Sau đó, Hàn Nghiệp lại nói với Diệp Tố: "Hôm đó cậu cũng cùng đi đi, tôi sẽ xin thầy Moka nghỉ."
"Được." Tâm tình Diệp Tố lúc này không khác lắm với lúc trường học có việc nên cho nghỉ một ngày.
Phá Quân lúc này mới chú ý tới sự tồn tại cùng tầm quan trọng của Diệp Tố, nhìn hắn vài lần rồi rời đi tầm mắt.
Còn Diệp Tố lại đầy ý cười thân thiện với hắn, dù sao về sau bọn hắn sẽ là đồng đội kề vai chiến đấu.
Hàn Nghiệp giải thích cho Phá Quân một chút chuyện, đủ để cho Phá Quân ân tâm, xong mới trở về cùng Diệp Tố.
Trên đường, Diệp Tố nghĩ đến chuyện của Phá Quân, có lẽ đợi Hàn Nghiệp khảo sát Phá Quân một khoảng thời gian xong, cũng sẽ để hắn tiếp nhận huấn luyện ma quỷ của thầy Moka, nghĩ đến loại thống khổ không nên lời này, Diệp Tố không khỏi bắt đầu đồng tình với Phá Quân. Mà từ nay về sau, những người khác cũng vậy, điều này tốt xấu gì cũng giúp Diệp Tố cân bằng cảm xúc một chút. Nhưng mà, bọn họ sẽ tiếp thu an bài của Hàn Nghiệp sao? Ít nhất, lúc đầu Diệp Tố là bức thiết muốn đào tẩu.
Diệp Tố rốt cuộc nhịn không được hỏi ra miệng: "Về sau tìm được bốn người còn lại, nếu trong bọn họ có người không phối hợp, anh sẽ làm thế nào?"
Hàn Nghiệp biết Diệp Tố sớm hay muộn cũng sẽ hỏi vấn đề này, chính hắn cũng nghĩ tới vấn đề này, còn đáp án, hắn đã sớm nhận định: "Cưỡng bách."
"Cho dù cưỡng bách, bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe anh phân phó sao, không sợ có người phản bội?"
Hàn Nghiệp dừng một lát, nói: "Tôi tự nhiên sẽ có biện pháp."
Biện pháp gì? Đại khái là thủ đoạn tàn nhẫn không như lời nói vẻ ngoài. Hàn Nghiệp trước nay chưa bao giờ giống biểu hiện bề ngoài ôn hòa nhu tình của hắn, Diệp Tố đã sớm biết tại nguy cơ sinh hóa tộc Tát Luân.
"Ừm." Diệp Tố cúi đầu, không biết trong mắt là cảm xúc gì, một lúc lâu sau, hắn mới có chút hụt hẫng mà nói: "Ngày đó ở trên tháp thông thiên tháp, nếu tôi kiên trì nói muốn về Hoa Đô, anh thật sự sẽ đưa tôi trở về sao?"
Hàn Nghiệp không trả lời, Diệp Tố bỗng nhiên có chút mệt, rõ ràng trong lòng hắn đã sớm biết đáp án, nhưng lại vẫn phải hỏi ra, để làm gì chứ? Diệp Tố ở nửa đường trên xe liền ngủ mất.
"Sẽ, tôi sẽ ở Hoa Đô tự mình dạy cậu." Cho nên, Diệp Tố không nghe được Hàn Nghiệp sau một lúc lâu trầm mặc mới trả lời, "Nhưng như vậy, cậu và tôi, nhất định một ngày nào đó đều sẽ hối hận, một ngày nào đó, tại thời khắc cậu tử vong, chúng ta đều sẽ hối hận. Không có ai có thể dạy tốt hơn thầy Moka, tôi không thể làm được như vậy."
Không nhìn Diệp Tố, Hàn Nghiệp cũng phảng phất biết hắn đã ngủ sâu, chỉ lo chính mình, có chút làm càn mà nói, "Nếu không phải thầy Moka huấn luyện, có lẽ vào mười hai năm trước, Kỷ cục trưởng không chỉ đơn giản đánh mất tinh thần lực. Tôi vẫn luôn nhớ rõ, khi Kỷ cục trưởng chống đỡ trở lại Minh Viện, kéo thân thể thoi thóp nói, may mắn năm đó đủ nỗ lực. Hiện tại ăn khổ nhiều một chút, tương lai liền nhiều một phần hy vọng sống."
(hình như HN trẻ hơn PQ t... lỡ để HN già hơn r, đồng bào ráng)
Mười hai năm trước, Hàn Nghiệp trẻ tuổi lần đầu tiên nhìn thấy tử thương quy mô lớn, trong khoảng thời gian ngắn, có hơn trăm vạn người chết đi, rất nhiều người đã từng khiến Hàn Nghiệp kính nể cũng không trở về nữa, nó càng chân thật đến đáng sợ hơn hình ảnh tư liệu chiến tranh cùng trùng tộc, làm người ta không khỏi hoài nghi, sinh mệnh rốt cuộc có bao nhiêu yếu ớt, rốt cuộc nhân tộc có hy vọng truyền thừa tiếp nối hay không.
Hàn Nghiệp mới mười tám tuổi, nên đối mặt sống chết thế nào? Đối mặt sống chết của bản thân, người nhà, bạn bè?
Hàn gia cùng Minh Viện đều đã lựa chọn con đường của mình, cho dù tử vong cũng là tự mình phụ trách, không liên lụy tới người khác. Nhưng mà Diệp Tố, là bị hắn mạnh mẽ kéo vào, gánh vác gánh nặng giúp Nhân tộc quật khởi, sinh tử của hắn, nên để Hàn Nghiệp phụ trách.
Hàn Nghiệp chỉ có thể phụ trách sinh tử của hắn, không thể phụ trách thống khổ. Hàn Nghiệp "không đủ sức" thật sâu bắt đắc dĩ, lại chỉ có thể yên lặng chấp nhận.
......
Trở lại hiện thực, Diệp Tố có thể tạm thời quên phiền não Hàn Nghiệp mang đến, rồi lại không thể không nhìn thẳng vào nghi ngờ Tiếu Thừa cùng Benedict mang đến.
Diệp Tố cảm thấy một tia mỏi mệt, đây là lần đầu tiên rời giường mà hắn cảm thấy mỏi mệt, tựa như một đêm không ngủ. Tuy rằng lúc trước, mỗi lần hắn đi ngủ đều tỉnh lại ở một thế giới khác, tiếp tục sinh hoạt ban ngày, nhưng kỳ diệu là, hắn trước nay chưa từng cảm thấy mệt, mỗi lần tinh thần đều no đủ, vô luận trên thân thể hay trên tinh thần, đều có cảm giác thoải mái do nghỉ ngơi điều độ.
Nhưng lần này... Diệp Tố xoa xoa ấn đường, cảm thấy đầu có điểm đau, tinh thần rất mệt mỏi.
Có lẽ gần đây có quá nhiều chuyện đè trên người hắn, Tinh tế cùng hiện thực, đều có bí mật dần dần mở ra trước mắt hắn.
Diệp Tố nghĩ, dựa theo thường lệ, sau khi ăn bữa sáng liến đến phòng thí nghiệm.
"Thầy." Diệp Tố kêu, đợi Lý Hoằng Hậu dừng lại, Diệp Tố lại không biết nên nói gì, cũng không thể hỏi ngài có biết Benedict là ai hay không.
"Diệp Tố, có việc gì sao?" Lý Hoằng Hậu cười đi tới, thấy rõ sắc mặt Diệp Tố, không khỏi có chút lo lắng: "Cậu làm sao vậy, nhìn qua tinh thần không quá tốt."
"Không sao, đại khái tối hôm qua ngủ không ngon đi." Diệp Tố cười cười.
Lý Hoằng Hậu gật đầu, lại hỏi: "Thực nghiệm của cậu tiến hành thế nào?"
"Vẫn ổn, có điểm tiến triển."
"Không tồi." Lý Hoằng Hậu vỗ vỗ vai hắn cười nói, hắn thân là thành viên trung tâm tổ nghiên cứu, đương nhiên biết Diệp Tố bị cách ly ở phòng thí nghiệm riêng, hắn cũng suy đoán là Benedict đang khảo sát Diệp Tố, dù sao Diệp Tố cũng không giống những lão học giả nổi danh đã lâu, thân phận, quá khứ đều có thể tra đến đều đã tra sạch sẽ, Benedict có băn khoăn, Lý Hoằng Hậu có thể lý giải, nhưng hắn tin tưởng Diệp Tố, "Nỗ lực, sớm một chút tới tìm tôi."
"Dạ." Diệp Tố gật đầu, bụng đầy phức tạp vẫn nhịn xuống, làm bộ như không có việc gì mà đến phòng thí nghiệm.
Tiếu Thừa cũng cợt nhả mà tận dụng mọi thứ, vừa rảnh liền đi theo Diệp Tố lải nhải, đều sắp dán lên người hắn. Thẳng đến lúc ăn xong bữa tối, Tiếu Thừa cũng không có ý tứ buông tha Diệp Tố.
"Không ngủ được sao?" Diệp Tố hỏi hắn.
Tiếu Thừa lật cổ tay: "Mới giờ ngủ cái gì, đương nhiên, nếu cùng cậu ngủ, thời gian hiện tại thực thích hợp."
Diệp Tố nhịn không được trợn trắng mắt liếc hắn.
Tiếu Thừa cười hắc hắc, tỏ vẻ thân mật mà tới gần Diệp Tố: "Đến phòng tôi đi, cho cậu xem thứ tốt."
Diệp Tố: "Lời này của anh như đang dụ dỗ mấy em gái vậy."
"Nếu cậu cũng dễ dụ dỗ như em gái thì tốt rồi." Tiếu Thừa mặt mày ủ ê.
Diệp Tố giơ khuỷu tay huých hắn một cái, vẫn theo Tiếu Thừa tới phòng hắn. Hắn sợ Tiếu Thừa lại có tin tức muốn truyền cho hắn.
"Tôi giúp cậu mát xa một chút đi." Tiếu Thừa vào phòng, từ trên giá lấy xuống hộp y tế của mình, từ trong hộp lấy ra một lọ tinh dầu, "Hôm nay nhìn cậu cả ngày không có tinh thần, bộ dáng tựa hồ rất mệt mỏi. Cậu nhìn tôi như bọn giang hồ bịp bợm là thế nào, tôi tốt xấu gì cũng là chuyên gia não khoa tiếng tăm vượt biển đó, người mệt nhọc mà sinh ra đau nửa đầu, tôi đây am hiểu xử lý nhất."
Diệp Tố không cự tuyệt, một là hắn không biết Tiếu Thừa lại đánh chủ ý gì, hai là xác thật có điểm mệt mỏi.
Không thể không nói, thủ pháp mát xa của Tiếu Thừa thực chuyên nghiệp, Diệp Tố nằm trên ghế, tùy ý để Tiếu Thừa ấn huyệt Thái Dương cùng một số huyệt vị quan trọng xung quanh, áp lực tinh thần căng chặt cuối cùng hòa hoãn một chút, choáng váng mà thiếu chút nữa ngủ quên.
Bỗng nhiên, ca một tiếng, trước mắt Diệp Tố một mảnh đen nhánh.
"Làm sao vậy!" Diệp Tố lập tức không thấy buồn ngủ nữa, từ ghế trên ngồi dậy.
"Hẳn là mất điện." Bên cạnh truyền đến giọng Tiếu Thừa, tiếp theo lại có âm thanh tất tất tác tác mò mẫm bàn ghế, Diệp Tố còn tưởng hắn sẽ dùng di động hoặc đồ vật nào đó để chiếu sáng, đợi một lát, Tiếu Thừa lại một lần nữa trả lời, áp sát sau lưng Diệp Tố mà nói nhỏ bên tai hắn : "Cho cậu, chứng cứ cậu muốn."
Trong bóng đêm, Diệp Tố nhìn không thấy, trên tay Tiếu Thừa cầm dao phẫu thuật, nhẹ nhàng giơ lên, cắt vào lòng ban tay trái chính mình, một miệng vết thương khoảng một centimet trong bóng đêm không tiếng động mà chảy ra giọt máu, Tiếu Thừa không chớp mắt lấy ra một ống kim loại nhỏ bằng cái ống hút, dài khoảng một centimet.
Tiếu Thừa đem ống kim loại nhét vào tay Diệp Tố, kim loại kia không biết làm bằng chất liệu gì, không dính chút tơ máu nào, sạch sẽ.
"Đây là máy thu phát âm, dán vào lỗ tai, mới có thể nghe được âm thanh."
Tiếu Thừa nói xong, quay lại hộp y tế của mình, trong bóng đêm thế nhưng cũng có thể thuần thục cầm máu cho bản thân, đợi hắn một lần nữa trở lại bên người Diệp Tố, ánh đèn chợt lóe, có điện.
Tiếu Thừa vẫn là bộ dáng cười vui như trước: "Sợ không, muốn tôi cho cậu mượn ngực dựa một chút hay không?"
Diệp Tố liếc hắn một cái, tay cắm trong túi, ống kim loại nhẹ nhàng chảy vào trong túi hắn.
Chốc lát sau, Benedict liền gõ cửa, hắn không có bất kì hạn chế với phòng nào trong căn cứ, gõ cửa bất quá chỉ là lễ phép. Sau hai tiếng gõ, hắn liền lập tức mở cửa tiến vào, sau hắn còn có năm sáu người mặc chế phục nghiêm chỉnh, vừa thấy hình thể cùng sắc mặt bọn họ, liền biết bọn họ là bộ đội đặc chủng đã qua huấn luyện.
Tâm Diệp Tố đột nhiên nhảy dựng, Tiếu Thừa lại vân đạm phong khinh mà cười nhìn Benedict.
Benedict cũng cười cười, nói: "Vừa rồi có tổ chức phản nhân loại tập kích căn cứ, tạo thành ảnh hưởng nhất định cho khu cung cấp điện, cho nên mới xuất hiện tình huống mất điện. Tôi sợ xảy ra khủng hoảng, nên mới cố ý tới xem, hiện tại hết thảy đều an toàn, các cậu yên tâm."
"Tổ chức phản nhân loại?" Diệp Tố kinh hô, "Đây là cái gì?"
Benedict buông tay, biểu tình có chút căm giận: "Cậu biết, luôn có những người rất kỳ quái, không chịu thừa nhận bản thân mình là con người, hành vi khó có thể lý giải, còn muốn giết hại đồng bào mình, loại người này chính là phản nhân loại. Những người này tụ tập lại, tạo thành tổ chức phản nhân loại, thường thường sẽ phát động tập kích khủng bố, giết hại người vô tội. Bọn họ cũng có lực lượng không thể kinh thường, đối với nhiều nhân viên nghiên cứu đồng thời biến mất như vậy, người thường chưa phát hiện ra, bọn họ đã nhận được tin tức, vừa nãy hẳn chỉ là một lần thử."
Benedict thấy Diệp Tố thần sắc ngưng trọng, cười nói: "Yên tâm, có chúng tôi tới thu thập bọn họ, bất luận thứ gì đối nghịch với nhân loại, đều gặp kết cục không tốt."
Diệp Tố ngơ ngẩn, trong lòng lại không tự chủ được nghĩ tới Tiếu Thừa.