Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

chương 168: thanh tỉnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỷ Hựu Cảnh hơi suy tư, sau khi cùng Hàn Nghiệp đàm luận một số sự tình có liên quan, hắn cũng minh bạch vài phần, "Ý cậu nói, có liên quan tới Trùng tộc?"

Hàn Nghiệp gật đầu, kỳ thật lúc này hắn còn biết một sự kiện khác có liên quan tới dị động của Trùng tộc, là dong binh đoàn Phán Nguyệt báo cáo lên hắn, cũng chính là lần Diệp Tố cụ tượng hóa ra vạn tiễn xuyên tâm, lượng lớn Trùng tộc không hợp thường quy đột nhiên xuất hiện, khiến quân đội tinh hệ Đông Cực rối ren một trận, tới hiện tại vẫn còn tăng mạnh phòng ngự.

Liên tiếp xuất hiện những sự tình này, nói trùng hợp thật sự quá miễn cưỡng.

"Có lẽ chủng tộc khác cũng gặp Trùng tộc dị động, quá quỷ dị." Hàn Nghiệp nghi ngờ thật sâu, "Hành động Trùng tộc hoàn toàn không giống như hoạt động tự phát do bản năng, khiến người ta không thể không nghi ngờ có sinh mệnh nào đó thao túng chúng nó."

"Lại còn thứ gì có thể điều khiển Trùng tộc? Mẫu Trùng?"

"Tôi càng hy vọng chỉ là Trùng tộc bình thường tiến hóa ra chỉ số thông minh." Hàn Nghiệp nói, "Mẫu Trùng... từng ấy năm trôi qua, tư liệu vạn tộc về mẫu trùng vẫn thực ít ỏi, tư liệu hình ảnh cũng chỉ có vài tấm, bất quá ngoài việc có thể nhìn ra hình thể mẫu Trùng thực lớn, năng lực sinh sản thực mạnh, chỉ số thông minh không khác biệt gì so với Trùng tộc bình thường. Nếu nó tiến hóa ra chỉ số thông minh..."

Hàn Nghiệp lắc đầu, hậu quả không dám tưởng tượng.

Kỳ Hựu Cảnh nhíu mày suy nghĩ chốc lát, chỉ có thể thở dài, ngược lại tiếp tục nói tới đại hội Vạn tộc, "Chỉ có tám tháng, còn ba người, thời gian kịp sao?"

"Không kịp cũng phải tìm được." Hàn Nghiệp đứng dậy, nói với Kỳ Hựu Cảnh, "Tư liệu tôi lưu lại hẳn cậu đã thấy được, chúng ta cùng nhau tính toán, mau chóng tìm được ba người còn lại, ngoài ra, tôi muốn theo dõi một chút sự tình phản loạn ở Tây Đô, dị động Trùng tộc chính là bắt đầu từ bọn họ đầu tiên."

"Tốt." Kỳ Hựu Cảnh đáp, không biết vui hay buồn mà nói: "Đại hội Vạn tộc tổ chức sớm chưa chắc đã là chuyện không tốt, cậu cũng có thể buông xuống gánh nặng sớm một chút, tạm thời nghỉ ngơi."

"Nghỉ ngơi." Hàn Nghiệp lẩm nhẩm cái từ xa xỉ này, đảo mắt liền ném nó ra sau đầu.

"Tôi về trước." Hàn Nghiệp nhìn thời gian, "Diệp Tố còn đang hôn mê, tôi phải theo dõi tình huống mới có thể yên tâm."

Kỳ Hựu Cảnh nhìn theo bạn tốt nhiều năm vội vã rời đi, ánh mắt như đang suy tư gì đó.

Mà tình huống này vừa thấy là liền vài ngày, Hàn Nghiệp vẫn luôn xử lý công việc ở nhà, thuận tiện quan sát tình trạng Diệp Tố. Đương nhiên, cái "thuận tiện" này là chính Hàn Nghiệp nhận định.

Hàn Nghiệp đang xem một phần tư liệu, nội dung là về chủ tịch diệt phỉ. Chủ tịch sau khi lấy được tin tức Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên truyền về liền lập tức bắt đầu lấy danh nghĩa tiêu diệt hải tặc thảo phạt. Tuy rằng chưa tìm được thủ phạm tư dưỡng quân đội phản loạn sau màn ở Tây Đô tinh, nhưng vô luận Hàn Nghiệp hay chủ tịch đều đem mục tiêu chỉ hướng về phía lĩnh chủ tiền nhiệm của tinh hệ Tây Đô. Mà nói tới lĩnh chủ tiênf nhiệm tinh hệ Tây Đô, không ai không vỗ tay khen ngợi. Hắn khiến ưu thế trọng tâm kinh tế trời ban của tinh hệ Tây Đô phát huy tới nhuần nhuyễn vô cùng, không chỉ khiến tinh hệ Tây Đô phát triển hướng phồn vinh, thậm chí còn có tầm ảnh hưởng tới sự phát triển kinh tế của Nhân tộc, hắn là một lĩnh chủ tốt, không thể nghi ngờ.

Sau khi lĩnh chủ tiền nhiệm về hưu, vì tỏ vẻ trong sạch, liền ném quyền vị sạch sẽ, để lĩnh chủ tiếp theo có thể an tâm tiếp nhận. Lĩnh chủ tiền nhiệm liền trực tiếp tìm một tiểu tinh cầu u tĩnh mà ẩn cư, sau khi tiến vào thời kỳ tuổi già, hắn sinh ra hứng thú với tôn giáo, vẫn luôn đi lễ chùa, nghiên cứu Phật học, thanh tâm quả dục, an phận thủ thường.

Nếu đối ngoại tuyên bố hắn tư dưỡng quân đội, rất nhiều dân chúng sẽ khó tin nổi. Ngay cả bản thân Hàn Nghiệp khi đưa ra suy đoán này, nội tâm cũng phức tạp vô cùng. Vị lão nhân này luôn có địa vị rất cao trong lòng hắn, hắn lập công, hắn tiêu sái, đều khiến người ta khâm phục. Nhưng đủ loại minh chứng đều loáng thoáng chỉ điểm về hướng hắn.

Không có chứng cứ trực tiếp chứng minh lĩnh chủ tiền nhiệm tư dưỡng quân đội, chủ tịch cũng không trực tiếp gây khó dễ, chỉ đối ngoại cường lực lên án hành vi tội ác của hải tặc, nói chính phủ Liên Bang sẽ thẳng tay diệt phỉ. Hiện tại, thành quả cũng lộ rõ ràng. Chủ tịch muốn làm lĩnh chủ tiền nhiệm suy yếu lực lượng trước khi hắn kịp giương cánh chim.

Hàn Nghiệp không thực sự để ý tới quá trình diệt phỉ, đây là vấn đề của chủ tịch, hắn quản không tới cũng không muốn quản, điều hắn để ý chính là cứ điểm hải tặc chủ tịch tiêu diệt trên tư liệu cục Giám sát đưa tới, đều có động sâu. Trùng tộc tuy rằng nhiều, nhưng hầu như đều nằm tại tinh hệ ngoại vi, rất ít khi đào động tại khu vực có sinh mệnh thường xuyên sinh hoạt, rất khó thâm nhập vào lòng Nhân tộc.

Quỷ dị cùng bất thường trong đó, khiến Hàn Nghiệp ngửi được hơi thở khiến người ta sợ hãi. (thúi mồm chăng?)

Không đợi Hàn Nghiệp suy nghĩ sâu hơn, đội bác sĩ chữa bệnh gõ cửa phòng, đúng giờ hồi báo trạng huống thân thể Diệp Tố. Nói thật, hiện tại bác sĩ sợ nhất là nhìn thấy Diệp Tố, sọ não đều đau, không có cách giải quyết gì với chứng bệnh của Diệp Tố, khiến hắn cảm thấy y thuật tích lũy nhiều năm qua đều là thùng rỗng kêu to.

Hàn Nghiệp nghe bác sĩ nhiều ngày nghìn bài một điệu mà báo cáo: "Dấu hiệu sinh tồn bình thường, dinh dưỡng ổn định, cơ bắp vẫn duy trì sức sống... còn khi nào tỉnh? Không biết!

Diệp Tố đã hôn mê mười lăm ngày.

Mười lăm ngày đối với thế giới tinh tế phát triển y học, tuyệt đối là một con số đáng sợ. Hàn Nghiệp thường xuyên nhăn chặt ấn đường, thật sâu mà cảm giác vô lực. (anh bất lực hơi bị nhiều, cũng may em nó phải ngủ, không thì bao tội lỗi k có H đổ hết lên đầu anh)

Hàn Nghiệp đứng trước giường Diệp Tố, chăn đệm mềm mại mang theo tác dụng bảo vệ sức khỏe vây Diệp Tố bên trong, để hắn có được hoàn cảnh giấc ngủ thoải mái nhất.

Hàn Nghiệp cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn Diệp Tố nhắm chặt hai măt, nhìn bóng đổ dưới lông mi hắn, giống như góc tường ngược sáng quá lâu mà mọc rêu xanh. Hàn Nghiệp bị bóng đổ kia tạo thành kích thích thời gian dài mà nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: Nếu hắn ngủ không tỉnh thì làm sao bây giờ?

Hàn Nghiệp hít sâu một hơi, im lặng một lúc lâu, xoay người rời đi. Khi hắn đặt tay lên tay nắm cửa, một tia động tĩnh rất nhỏ vang lên như tiếng đàn cổ trong phòng trống vắng.

Hàn Nghiệp nhanh chóng xoay người, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tâm tình nặng nề rốt cuộc cũng buông xuống.

Diệp Tố gian nan mở hai mắt, phòng ngủ sắc điệu thanh tân thoải mái khiến hắn không kịp phản ứng lại đây là nơi nào, tận đến khi Hàn Nghiệp xuất hiện trong tầm mắt của hắn, đại não mờ mịt rốt cuộc cũng thanh tỉnh, đột nhiên từ giường ngồi dậy.

Hàn Nghiệp đè hắn lại, để hắn ngoan ngoãn nằm, Hàn Nghiệp tựa hồ có ngàn vạn câu muốn nói, nhưng nói nhiều thực sự không phải phong cách của hắn, cuối cùng chỉ không mặn không nhạt nói: "Cậu rốt cuộc tỉnh."

Thật lâu sau cũng không thấy Diệp Tố đáp lại, Hàn Nghiệp tò mò nhìn về phía Diệp Tố, lúc này mới nhận ra ánh mắt Diệp Tố có chút không bình thường, kích động, sợ hãi, còn có một số cảm xúc khó nói, hô hấp Diệp Tố cũng dồn dập lên. Hàn Nghiệp cảm thấy Diệp Tố có điều quan trọng muốn nói, cho nên hắn lẳng lặng chờ.

"Anh là thật sao?" Thật lâu sau, Diệp Tố mới theo bản năng mà thốt ra một câu như vậy, vươn tay muốn chạm tới Hàn Nghiệp, chẳng qua ngừng giữa không trung một lát, tay Diệp Tố mới quyết định vươn tới xoa bóp cánh tay Hàn Nghiệp, là cơ thể có máu thịt có nhiệt độ.

Mà Hàn Nghiệp lúc này mới hiểu rõ ràng trong ánh mắt Diệp Tố đến tột cùng là gì: Hoài nghi, không tự tin, có một loại sợ hãi không tin tưởng không biết làm sao với toàn thế giới.

Hắn không biết vì sao Diệp Tố lại sinh ra ý niệm hoang đường như vậy, nhưng bộ dáng Diệp Tố cẩn thận chứng thực khiến hắn chua xót một trận.

Diệp Tố tỉnh lại ở thế giới tinh tế, trừ bỏ kích động do cách biệt đã lâu, lại càng nghĩ nhiều hơn tới lời bác sĩ Lý nói với hắn, hoài nghi sự tồn tại của thế giới này, hoài nghi sự tồn tại của Hàn Nghiệp, mới có thể thận trọng phân biệt được thật giả. Cho nên Diệp Tố hoài nghi nhìn Hàn Nghiệp, nhưng ánh mắt cùng động tác Hàn Nghiệp đều cẩn thận ôn hòa như vậy, chỉ khiến người cảm thấy thoải mái, làm sao có thể là giả? Hắn làm sao có thể tưởng tượng ra một người chân thật như vậy?

"Thời điểm tôi ngủ là dạng gì?" Diệp Tố lại hỏi tội nghiệp, nghĩ tới khi hắn ngủ, hắn nơi này sẽ thế nào, có bất đồng với thế giới hiện thực hay không, có thể để hắn tìm được một số chứng cứ chứng minh tính hợp lý của sự tồn tại thế giới này hay không.

Hàn Nghiệp trả lời hắn: "Chính là bộ dáng ngủ, ngủ rất ngon."

Diệp Tố không hài lòng với đáp án này, nhưng hắn cũng không biết bản thân muốn nhận được đáp án gì, hắn bi ai phát hiện, hắn căn bản không tìm được đủ chứng cứ để chứng minh sự tồn tại của thế giới này.

Ánh mắt Diệp Tố bởi vì vô pháp xác định thật giả mà càng thêm bi ai, Hàn Nghiệp nhìn cũng không biết nên nói gì, hắn bắt đầu nghĩ tại sao Diệp Tố lại hoài nghi như vậy, nhất định có liên quan tới việc hắn hôn mê mười năm ngày. Như vậy, trong khi Diệp Tố ngủ say đã xảy ra chuyện gì?

Bất tri bất giác, Hàn Nghiệp hỏi ra vấn đề khiến hắn bối rối khi Diệp Tố ngủ say: "Cậu sẽ ngủ không tỉnh lại sao?"

Diệp Tố ngẩn ra, ánh mắt lập lòe thật lâu, mới thống khổ mà bất đắc dĩ nói: "Tôi không biết."

Hàn Nghiệp có loại cảm giác đặt mình trong mộng: Không biết chính là có khả năng.

Trong nháy mắt này, Hàn Nghiệp cảm nhận được khổ sở thuần túy, không phải bởi Diệp Tố là một trong bảy người, không phải bởi Diệp Tố có thể trợ giúp hắn, hắn cảm thấy khó chịu hít thở không thông khi nghĩ tới Diệp Tố sẽ ngủ không tỉnh lại. Hắn còn không nghĩ tới, nếu Diệp Tố thực sự ngủ không tỉnh lại, kế hoạch của hắn, đại hội vạn tộc, tương lai nhân tộc nên ứng đối thế nào, đau khổ kim châm đã lan tỏa toàn thân hắn.

Khi hắn phục hồi tinh thần lại, mới phát giác thế nhưng hắn trở tay nắm lại tay Diệp Tố. Đây hoàn toàn là hành vi theo bản năng, giống như làm vậy, Diệp Tố sẽ không ngủ mà không tỉnh lại.

Hàn Nghiệp nắm thực chặt, khiến Diệp Tố cảm thấy có chút áp bách, nhưng dưới cảm giác áp bách, hắn còn phát hiện ra ánh nhìn chăm chú quý trọng.

Cái gì là thật, cái gì là giả, đều không quan trọng. Giờ phút này, cảm nhận của hắn là thật, vậy là đủ rồi.

Hàn Nghiệp buông tay Diệp Tố ra, gục đầu xuống, một lát sau, bỗng nhiên mở hai tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Tố.

Tiếng đập trái tim Hàn Nghiệp truyền lên ngực Diệp Tố, hô hấp ôn nhu của Hàn Nghiệp tản mạn khắp nơi trên cổ Diệp Tố, còn có lời nói Hàn Nghiệp chưa kịp suy ngẫm đã vang lên bên tai Diệp Tố, động lòng người như ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống: "Nếu có một ngày, tôi muốn đẩy em vào vực sâu, tôi sẽ cùng đi với em. Chúng ta đều nhất định phải chết, tôi đã sớm biết điều này, cũng đã sớm chuẩn bị tốt để đối mặt với tử vong, nhưng tôi đã quên, trước khi tử vong kỳ thật tôi có thể hưởng thụ nhiều hơn. Tôi suy xét tương lai quá xa xăm, lại nhìn không thấy hiện tại cùng tương lai gần. Em không thể ngủ mà không tỉnh lại, bởi vì tôi đã thấy rõ."

Diệp Tố cảm thấy lệ nóng doanh tròng hít thở không thông.

Nếu nhất định phải chết, nếu đã sớm biết sau khi chết tất cả đều trở về không, vậy sống ở thế giới chân thật hay thế giới vô căn cứ, thì có gì khác biệt?

__________________________________

Khóccccc

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio