Diệp Tố sửng sốt, đây là lần đầu tiên Hàn Nghiệp đề cập tới mục đích hắn cải trang vi hành lần này. Bất quá, hắn nghe Hàn Nghiệp nói sẽ tìm người đưa hắn về, trong lòng cảm thấy có chút biệt nữu kỳ quái.
Diệp Tố suy nghĩ, cẩn thận hỏi: "Tôi có thể giúp đỡ gì không?" Dừng một lát, hắn lại bổ sung: "Thời điểm giữa trưa tinh thần lực tôi sẽ rất mạnh."
Tuy rằng bọn Địch Cảnh chưa từng nói thẳng điểm này với hắn, nhưng Diệp Tố cũng không ngốc, sau khi hiểu biết hơn về tinh thần lực, chính mình cũng tự cảm giác được, thậm chí còn có thể mơ hồ phỏng đoán ra nguyên nhân.
Hàn Nghiệp không nói gì, chỉ nhìn Diệp Tố.
Diệp Tố bị nhìn đến co quắp, sắp xếp lại ngôn ngữ rồi mới nói: "Tôi có đôi khi sẽ đột nhiên ngủ, có thể tạo thành phiền toái lớn cho anh. Nhưng mà dùng tốt vẫn có thể có chút tác dụng!"
Hàn Nghiệp cười cười, nhẹ giọng chậm rãi nói: "Cậu biết tôi định đi làm gì sao?"
Diệp Tố lắc đầu: "Nhưng nếu anh nói là nguy hiểm, khẳng định là việc anh không thể không làm. Tôi thấy anh tốt với tôi như vậy, tôi cũng nên báo đáp một chút. Tôi nói không chỉ là chuyện gần đây, cả chuyện anh đưa tôi Nick Triết Tu tới Hoa Đô tinh nữa, sau này tôi mới biết quyền cư trú ở Hoa Đô tinh khó kiếm thế nào. Tôi tin là Nick và Triết Tu, bọn họ cũng sẽ làm như tôi."
"Vạn nhất tôi có mục đích thì sao?"
"Hả?" Diệp Tố sửng sốt.
"Vạn nhất tôi đem các cậu đưa tới Hoa Đô tinh là do mục đích không thể nói cho ai biết thì sao?
Diệp Tố:......
"Có mục đích gì?"
"Đoán xem."
"Tôi đoán không ra." Diệp Tố quẫn bách, "Cho dù có, còn không phải chưa xảy ra sao? Đợi đến lúc xảy ra, tôi sẽ biết xử lý như thế nào."
Hàn Nghiệp bật cười, từ cạnh cửa đi đến bên bàn trà, đổ một ly nước sôi, tựa hồ rất có hứng thú nghe Diệp Tố biểu lộ thành tâm.
Sau một lúc lâu, Diệp Tố không nói nữa.
Hàn Nghiệp lúc này mới nói: "Tôi sắp sửa đi tinh vực của một chủng tộc khác."
Diệp Tố đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hàn Nghiệp, đây là tín nhiệm hắn?
"Tộc Tát Luân, bất quá cậu hẳn không biết. Đây là một chủng tộc có địa vị thực bình thường trong liên minh Vạn tộc. Nhưng gần đây bọn họ bị chú ý, bởi vì bọn họ phát hiện một tinh cầu khoáng thạch. Có rất nhiều tinh cầu khoáng thạch, theo lý thuyết thì cũng không có gì hiếm lạ. Nhưng tinh cầu này không như vậy, theo thông tin lọt ra ngoài, đây là do một cự tân tinh nổ mạnh xong lưu lại lõi, nguyên tử do bị áp súc cao, cho nên năng lượng cũng bị áp súc, hiện tại là một trong vài loại khoáng thạch thiên nhiên chứa nhiều năng lượng nhất, rất hiếm có. Năm chủng tộc xung quanh đối với tộc Tát Luân như hổ rình mồi, sau khi thông qua liên minh xét duyệt, có thể triển khai chiến tranh đoạt nguồn năng lượng với tộc Tát Luân. Nhân tộc cũng là một trong năm chủng tộc này."
Diệp Tố nghiêm túc nghe, nhưng thẳng đến trước mắt, hắn vẫn không hiểu đâu là trọng điểm.
Hàn Nghiệp nhìn ra suy nghĩ của hắn, thực mau liền nói tới trọng điểm: "Nhưng Nhân tộc trước mắt bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, không thể phát động chiến tranh, cho nên tôi muốn ngăn cản trận chiến này bùng nổ."
"Tại sao không ngăn cản từ nội bộ Nhân tộc?" Diệp Tố hỏi.
Hàn Nghiệp gật đầu, đối với chuyện Diệp Tố có khứu giác nhạy bén với chính trị cảm thấy thực vừa lòng, hắn giải thích: "Phát động chiến tranh cần Chủ tịch liên bang Nhân tộc, cùng nghị viện ba người thông qua nghị sự, có lẽ cậu sẽ cảm thấy tôi có thể nhúng tay vào ba người này. Nhưng mà, việc này rất khó, bởi vì theo bọn họ, không, với % tất cả mọi người, phát động chiến tranh với tộc Tát Luân chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ hỏng. Vũ lực tộc Tát Luân không bằng chúng ta, huống chi Nhân tộc còn hợp tác cùng bốn tộc khác, tuy rằng khoáng thạch cuối cùng cũng chỉ có thể lấy được một phần năm, nhưng đây đã là đầu tư một lãi một ngàn rồi."
Diệp Tố chỉnh sửa suy nghĩ trong đầu, hắn vốn dĩ muốn hỏi Hàn Nghiệp nếu muốn ngăn cản chiến tranh, vì sao không nói với những người đó nguyên nhân đặc thù kia, nhưng ngẫm lại, Hàn Nghiệp làm như vậy khẳng định có lý do của hắn, thậm chí hắn vì lý do này cam nguyện đi mạo hiểm.
Hắn chỉ hỏi: "Vậy anh định đi tộc Tát Luân ngăn cản chiến tranh thế nào? Chẳng lẽ còn có thể khiến bọn họ chắp tay giao ra tinh cầu khoáng thạch sao?
Hàn Nghiệp cười nói: "Cho nên mới nói là một sự kiện nguy hiểm, cậu vẫn muốn đi cùng tôi sao?"
"Muốn." Diệp Tố không có nhiều do dự, ở cái thế giới "Trong mộng" này, hắn không sợ nhất chính là nguy hiểm, cho dù là tử vong, đối với hắn mà nói, cũng không có tổn thất gì.
Hàn Nghiệp nghe xong, bộ mặt nghiêm túc lại chậm chạp không nói gì.
Diệp Tố nhìn thẳng hắn, không hề có ý tứ lùi bước.
"Được." Hàn Nghiệp nhẹ giọng thở dài một hơi, "Cậu đi cùng tôi."
Diệp Tố nhịn không được cười.
Diệp Tố lúc này thế nào cũng không cho rằng Hàn Nghiệp chỉ là một thiếu tá nho nhỏ tham sống sợ chết co đầu rụt cổ ở quân đoàn H, hắn có trách nhiệm cùng thân phận nhiều người không biết đến, Diệp Tố có điểm ngạc nhiên, tại điểm mù của mọi người hắn lại cảm giác được một chút chân thật kỳ diệu từ Hàn Nghiệp, khiến hắn cảm thấy được tín nhiệm là sự tình thực sung sướng.
Khi Diệp Tố một lần nữa lại lâm vào giấc ngủ, Hàn Nghiệp lấy ra tinh quẻ, nó vẫn dựa theo quy tắc vũ trụ yên lặng vận chuyển, hoa văn đường cong huyền ảo phức tạp xoay tròn lại càng khó nhìn rõ.
Hàn Nghiệp đem tinh quẻ nối tiếp với một bộ thu proton lớn nhỏ bằng cái vali xách tay, cùng lúc đó, bàn tay không ngừng đưa vào số liệu. Bộ thu proton tiếp thu số liệu Hàn Nghiệp đưa vào, thực mau liền tập hợp lại, bắn ra từng khối màn sáng rậm rạp. Thật lâu sau, không tiếp tục phóng ra màn hình che kính tầm mắt Hàn Nghiệp nữa, nếu không nhìn những số liệu khiến người ta tê não đó, thì quả thực là cảnh tượng mộng ảo.
Hàn Nghiệp lại mở quang não ra, mở phần văn kiện hôm nay hắn nhận được, là bảng biểu cục phụ trợ điều tra về cơ giáp Osborne.
Hàn Nghiệp gần như không nghỉ ngơi, mở ra giao diện giải toán của quang não, phương trình cùng hàm số phức tạp thâm ảo được hắn tiện tay đưa vào, cùng tin tức trong bảng biểu tiến hành so sánh, cuối cùng ra được một phương trình gần như che kín toàn bộ màn hình.
Hàn Nghiệp nhìn phương trình này thật lâu, mới chậm rãi đem số liệu trên bộ thu proton thế vào phương trình này. Quang não lập tức vận chuyển cực nhanh, màn sáng tách ra rồi lại sát nhập, rồi lại phóng ra càng nhiều màn sáng.
Hàn Nghiệp đứng lên, di chuyển giữa các màn hình, hoặc sửa chữa hoặc thêm vào, cùng lúc đó, tinh thần lực của hắn thẩm thấu vào quang não tiến hành cập nhật số liệu, chỉ dựa vào mỗi quang não vô pháp chịu tải được lượng tính toán lớn như vậy.
Cuối cùng, khi Hàn Nghiệp hao hết tinh thần lực, quang não nóng lên cũng dừng vận chuyển.
Một màn hình đơn giản sáng tỏ ngừng lại trước mắt Hàn Nghiệp, bên trên là một kếu cấu xoắn ốc quay tròn, đây là một đoạn gien.
Cũng là tính toán cuối cùng.
Hàn Nghiệp từ cơ sở dữ liệu tìm ra thông tin về DNA, hai bên đôi một so, trong đó tìm được DNA có độ tương xứng đạt đến % cùng đoạn gien kia, loại trừ sai số do tính toán, có thể khẳng định đoạn gien đó chính là chỉ người này.
Hàn Nghiệp im lặng một lát, mới đem các loại màn hình thu hồi vào quang não cùng bộ thu proton, căn phòng lần thứ hai khôi phục bóng tối.
Thân ảnh cao lớn thẳng tắp của hắn như sáng lên, đi tới mép giường.
Trên giường, Diệp Tố ngủ thực trầm.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên: "Rốt cuộc cũng tìm được cậu."
......
Ngày hôm sau, Diệp Tố vừa tỉnh, đã bị Hàn Nghiệp thúc giục đi nhanh, cơm sáng của hắn đều là giải quyết trên đường.
"Tại sao lại đi gấp như vậy?" Diệp Tố uống miếng nước, hỏi.
"Đuổi kịp chuyến bay." Hàn Nghiệp cũng không quay đầu lại mà nói.
Diệp Tố ngẩn ra, "Là vì tôi dậy quá trễ?"
"Ừ."
Diệp Tố:.....
"Ha ha." Diệp Tố cười mỉa hai tiếng, vội vàng nhanh bước, dư quang ánh mắt quét thấy, bọn theo dõi tối hôm qua cư nhiên vẫn theo sau.
Hàn Nghiệp cũng nhìn thoáng qua: "Không cần phải để ý tới bọn chúng, tôi đã tìm người giải quyết."
Diệp Tố nghe hắn nói như vậy, liền đơn giản không thèm để ý.
Khi đuổi tới tinh hạm, người kiểm phiếu còn nói thêm câu: "Chỉ còn thiếu hai người các anh."
Diệp Tố xấu hổ cười cười, trộm nhìn mắt Hàn Nghiệp.
Tinh hạm tới thẳng tinh hệ Tát Luân ma cách này thông thường một tuần mới có một chuyến, hành khách rất đông, hầu như tất cả đều là thương nhân. Thương nhân sẽ xem mặt đoán ý, trường tụ thiện vũ, diễn xuất thập phần vui vẻ trên tinh hạm.
tay áo dài giúp nhảy đẹp: tiền bạc và sức mạnh giúp bạn trong mọi trường hợp
Trải qua hành trình nửa tháng, tinh hạm cuối cùng cũng cập bến thương cảng chuyên dụng của tinh hệ Tát Luân ma cách.
Diệp Tố nhắm mắt theo đuôi Hàn Nghiệp, từ thang trời đi xuống mặt đất chủ tinh của tinh hệ Tát Luân ma cách.
Hàn Nghiệp tựa hồ thập phần quen thuộc với nơi này, không dừng lại lâu, nói chuyện hai câu cùng tài xế taxi Nhân tộc ngoài cảng xong liền lập tức kéo Diệp Tố lên xe.
Diệp Tố cảm thấy hai mắt của mình không đủ dùng, chủ tinh tinh hệ thông thương này là nơi nhiều chủng tộc tụ tập, khắp nơi đều là người ngoài hành tinh hình thù kỳ quái, có không ít diện mạo tương tự nhân tộc, nhưng cũng có vật nhỏ như con thỏ nhảy nhót, hình thể bất quy tắc to như ngọn núi gào thét đi qua, còn có một loại sinh vật thấy không rõ bộ dạng, bởi vì bị ánh sáng đủ mọi màu sắc bao quanh thân thể...
Phương tiện giao thông cũng sai lệch quá lớn, Diệp Tố nhìn xe bọn hắn thuê chỉ lớn bằng lòng bàn tay nhưng khi chui vào lại trực tiếp nở thành xe chuyên dụng loại nhỏ.
Nhân tộc cũng có đường quốc lộ chuyên dụng, xe chạy ở trên tuy hình thức quá lạ lùng, nhưng kích thước không sai biệt lớn, sẽ không gây sự cố giao thông.
Tinh cầu thông thương thường là địa phương hỗn loạn nhất, mỗi chủng tộc đều hao hết tâm tư cho tinh hệ thông thương mình quản lý. Hình thể, tập tính sinh hoạt khác biệt của Vạn tộc khiến bọn họ không thể hòa hợp tồn tại, chỉ có thể phân loại mà tụ tập ở từng nơi tách biệt, lại chọn ra chợ giao dịch thống nhất. Chợ giao dịch là chỉ một bề mặt không lớn, bán chút hàng hóa loại nhỏ không quan trọng. Còn với hàng hóa cỡ lớn, như khoáng thạch, nguồn năng lượng, bán sỉ đặc sản, ... sẽ triển lãm trên mặt tiền cửa hàng, nếu có ý muốn giao dịch, sẽ lại chọn địa phương thích hợp trò chuyện.
Mục đích lần này của Hàn Nghiệp là đến chợ giao dịch.
Xuống xe, Hàn Nghiệp mang Diệp Tố đến thẳng một cửa hàng mỹ nghệ Nhân tộc.
Diệp Tố nhìn thấy dây xích thô to có thể vòng quanh một sân bóng, nhãn bên cạnh lại ghi là vòng cổ, không khỏi lâm vào trầm mặc.
Người phục vụ cửa hàng đang bàn sinh ý cùng một người ngoài hành tinh, người ngoài hành tinh cao một thước, lại rất giống kem tan chảy kia tựa hồ thập phần kích động, nói lời Diệp Tố nghe không hiểu.
Nhưng lời người phục vụ cửa hàng nói thì Diệp Tố nghe hiểu, nói chính là tiếng Trung. Chỉ thấy hắn thập phần khó xử nhìn người ngoài hành tinh kia một hồi: "Xin lỗi, ngài Mạc Đại, lắc tay cửa tiệm chúng tôi chưa đủ phong phú, không có loại thích hợp cho bạn lữ của ngài. Nhưng nếu ngài kiên trì, có thể vươn tay ngài, để tôi đo lường số liệu một chút, chế tác riêng vì bạn lữ ngài."
Diệp Tố xem đến nhập thần, Hàn Nghiệp đã nói chuyện cùng một nhân viên cửa hàng khác.
"Một chiếc nhẫn kim cương, cái mặt khắc, cara. Nếu không có, tôi liền từ bỏ."
Tên nhân viên cửa hàng kia ngẩng đầu nhìn mắt Hàn Nghiệp thật sâu, cung kính nói: "Quý khách, xin theo tôi lên lầu hai, nơi đó có vật phẩm ngài yêu cầu."