Diệp Tố từ bỏ khẩu súng lục rời khỏi phòng, thực sự khiến những người đang ở trên mặt đất quan sát hắn phải lắp bắp kinh hãi, kết quả vừa quay đầu liền thấy một căn phòng nơi khác đột nhiên sụp xuống, bọn họ tức khắc cảm thấy Diệp Tố thực cao thâm khó dò.
Những người cùng chủng tộc với người làm sụp phòng lập tức tối tăm mặt mũi không ánh sáng, đặc biệt là có Diệp Tố châu ngọc này ở phía trước, càng chứng tỏ sự vô năng của bọn họ.
Diệp Tố hoàn toàn không biết mấy chuyện này, vẫn tiếp tục sờ soạng mò đường, bất hạnh chính là dường như vận khí xấu luôn bám theo họ, thường xuyên gặp phải ngõ cụt. Hơn nữa, tòa mê cung ngầm này được thiết kế theo hình dạng xoắn ốc đi xuống, bọn họ vòng đi vòng lại, thực ra cũng chưa vào sâu được bao nhiêu.
Lại một lần nữa chạm phải ngõ cụt, Yến Tuyến Thần oán giận nói: "Quá xui xẻo, hay là tìm một thằng đàn ông đến xung xung hỉ đi. Nhìn cái gì mà nhìn? Nghĩ ra đường?"
Diệp Tố quay đầu, nghĩ thầm cô gái này có điểm độc đáo.
Có lẽ là Tác Lạc Phu trên trời... trên mặt đất hiển linh, nghe Yến Tuyết Thần mắng, mê cung bắt đầu thân thiện hơn với đám Diệp Tố, bọn họ vòng quanh cư nhiên tìm được đường khá thông thuận.
Lộ tuyến vô hình chung cũng dần rõ ràng trong đầu Diệp Tố.
Tiểu Phá Phong lười biếng nằm trong ngực Diệp Tố, bỗng nhiên tròng mắt chuyển động, nhảy dựng lên, vung vung cái đuôi.
"Làm sao vậy?" Diệp Tố hỏi, hắn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc vang lên.
Diệp Tố cùng Yến Tuyết Thần liếc nhau, đều không khỏi có chút khẩn trương. Bọn họ cẩn thận đi qua ngã rẽ, liền chạm trán với hai người ngoài hành tinh tròn vo như quả trứng, trên bề mặt trứng lại phủ kín lông gà mềm mại, không gió vẫn lay động. Nếu cạo hết lông thì là một quả trứng mốc.
Ánh mắt Diệp Tố và hai người nọ giao nhau trên không trung, đều trong lòng hiểu rõ mà không há miệng ra hỏi đối phương câu gì.
Chỉ là nơi này là ngã ba, hai đường trong đó bọn họ đã thử đi, khẳng định không thông, chỉ còn lại một đường cuối cùng, bọn họ không nhiều lời, hướng thẳng đường kia mà đi. Ngay cả tiểu Phá Phong cũng an tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai Diệp Tố, cái đuôi rũ xuống sau lưng Diệp Tố, lắc lư.
Trong lòng Diệp Tố chỉ hy vọng gần nơi này không đụng phải tài liệu chỉ định, bằng không chính là sự tình một giây trở mặt không quen biết. Nhưng trời không chiều lòng người, hắn lúc trước đi qua nhiều đường như vậy cũng chỉ đụng phải một khối, bây giờ chưa quá vài phút, lại nhìn thấy một khối đá quý màu đỏ khảm trên vách tường, lóa mắt đến kiêu ngạo: Mau tới hủy tui nha!
Diệp Tố chợt dừng bước chân, hắn nhìn thấy hai người ngoài hành tinh kia cũng dừng lại. Chỉ có một khối tài liệu, bọn họ đồng thời phát hiện, nên phân phối thế nào?
Hai người ngoài hành tinh nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn bảo trì trầm mặc, tựa hồ đang đợi Diệp Tố tỏ thái độ trước.
Diệp Tố:......
"Oẳn tù tì?" Diệp Tố thử nói.
Yến Tuyết Thần chọc chọc hắn: "Cậu thực gian xảo, bọn họ không có tay."
Diệp Tố để ý, đúng thật, ngoài vỏ trứng bọc lông ra thì cũng chỉ có vỏ trứng bọc lông.
"So xem ai mọc lông dài hơn đi."
Diệp Tố bị sự vô sỉ của đối phương làm kinh ngạc, ngẫm nghĩ nói: "Vẫn nên so ai ít lông hơn."
Người ngoài hành tinh lông dài lập tức không vui: "Cậu là không có thành ý?"
Diệp Tố rất muốn nói, các người cũng có đâu.
"Quên đi, chúng tôi không đoạt với các cậu." Người ngoài hành tinh lông dài nói xong liền tiếp tục tiến về phía trước, không thèm nhìn khối bảo thạch đỏ kia.
Diệp Tố lẳng lặng nhìn hai thân ảnh tròn vo biến mất cuối hành lang.
Yến Tuyết Thần nhìn đến ngây người: "Bọn họ là thật hay điêu?"
"Điêu." Diệp Tố nói, cũng không quản, lập tức tiến đến chỗ bảo thạch đỏ, bắt đầu nghiên cứu kết cấu.
So với lúc trước, vị trí bảo thạch này tốt hơn nhiều, kể cả có trực tiếp rút ra thì cũng chỉ đổ một mặt tường, đá quý ba mươi tích phân, đổ một mặt tường chỉ trừ mười tích phân, còn lợi nhuận hai mươi cái, chỉ lợi chứ không thiệt.
Đương nhiên, Diệp Tố không thô bạo như vậy, vẫn dốc lòng tìm kiếm biện pháp không làm hư bức tường.
"Có rồi." Diệp Tố thực mau liền nghĩ ra phương pháp, khi tinh thần lực vừa đi vào xếp gỗ, bỗng nhiên một loạt âm thanh ồn ào truyền tới, chỉ thấy người ngoài hành tinh lông dài kia vừa đi đã quay lại, hùng hùng hổ hổ lao tới, nhanh hơn thân thể bọn họ chính là lông, thế nhưng quỷ dị mà mau chóng sinh trưởng, giương nanh múa vuốt mà cào tới Diệp Tố, nhìn qua thực ghê tởm.
"Quá đáng giận!" Tiểu Phá Phong gấp đến độ ngao ngao kêu, chân nhỏ dùng lực, toàn bộ thân thể đột nhiên lao tới trên thân người ngoài hành tinh lông dài kia, như muốn đục thủng thân đối phương ra một cái động, nhưng lông dài càng lúc càng dầy, không đợi tiểu Phá Phong tiếp cận đã bao quanh hắn, chỉ để lộ ra một cái đuôi dài vùng vẫy ở ngoài.
"Đcmm, cứu tôi!"
Yến Tuyết Thần bị cảnh tượng quỷ dị này dọa sợ, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: "Như cỏ vậy."
Vẫn là cỏ mùa xuân, gió thổi qua liền dài một mảng lớn, khó lòng phòng bị.
"Nếu là cỏ, liền chớ trách tao không khách khí." Yến Tuyết Thần thỏa thuê đắc ý mà vung tay lên, một lưỡi hái nối với xiềng xích dài xuất hiện trên tay, đây là vũ khí cụ tượng hóa của nàng.
"Xem tao cắt chúng mày!" Yến Tuyết Thần lật tay, cuốn một đầu xiềng xích lên cổ tay mình, dùng sức tung lưỡi hái.
Kẻ lông dài thập phần hài lòng với khả năng khống chế xúc tu của mình, tâm niệm vừa động, lông dài liền sống động tự tránh đi lưỡi hái của Yến Tuyết Thần.
Mà lúc này, Diệp Tố còn đang lấy tài liệu chỉ định, đã giải thể kết cấu được một nửa, lúc này thu tay cũng không kịp rồi, hắn chỉ có thể hi vọng Yến Tuyết Thần có thể kéo dài thời gian một chút.
"Đáng giận!" Thấy một kích thất bại, cổ tay Yến Tuyết Thần run lên, tay cầm lưỡi hái có chút mềm nhũn lại như ăn Viagra mà ngẩng đầu ưỡn ngực, xé gió hiển hách phá không mà lao tới.
Một kích này lao tới, vị trí xảo quyệt, như sét đánh không kịp che tai, mấy tên lông dài đó do do dự dự mà trốn một hồi vẫn bị lưới hái đột ngột chuyển hướng cắt qua, bó lớn bó lớn lông trắng rơi xuống đất, nhưng đảo mắt một cái, lông dài lại mọc ra, còn có xu thế ngày càng nghiêm trọng, chẳng qua thân thể tròn vo kia có thể thấy bằng mắt thường mà bị xẹp một chút.
Tiểu Phá Phong cũng nhân cơ hội giãy giụa ra, cái đuôi vung lên, đưa lên không trung rồi lại rụt trở về, thập phần bất mãn mà oán trách: "Tôi quả nhiên vẫn quá nhỏ tuổi!"
"Chuột nhỏ, xem chị gái báo thù cho cậu!" Yến Tuyết Thần ném lưỡi hái đến hiển hách sinh phong.
"Cẩn thận một chút!" Diệp Tố chỉ phân tâm thoáng nhìn, lập tức sợ tới mức tim nhảy dựng. Thân mình mấy tên lông dài kia múa may trên không trung, gặp lưỡi hái Yến Tuyết Thần liền trốn sang bên cạnh. Yến Tuyết Thần cho rằng đối phương sợ mình, liền áp sát tới, nhưng từ góc độ Diệp Tố nhìn qua, có thể nhìn thấy vách tường hành lang bị lông mao dầy đặc che mất, nếu Yến Tuyết Thần không kịp thu tay, lưỡi hái chém lên vách tường xếp gỗ yếu ớt, hậu quả thực không dám tưởng tượng.
Hiển nhiên, đây chình là chủ ý của đám lông dài, lông mao bọn họ uyển chuyển nhẹ nhàng, nhẹ nhàng phất qua hành lang xếp gỗ không tạo nên gợn sóng gì, từ từ dẫn Yến Tuyết Thần sang bên cạnh, chờ thời cơ liền rút lông mao về, ngồi xem Yến Tuyết Thần chém lên vách tường, với sức của nàng, một đao kia chém xuống, cả đoạn hành lang này liền xụp, Diệp Tố dù đoạt được mười khối tài liệu cũng không bù nổi.
Nhưng Diệp Tố nhắc nhở quá sát, mơ hồ khiến Yến Tuyến Thần không hiểu rõ ý, nàng cũng không ăn ý với hắn, trong lúc nhất thời không kịp lĩnh hội, tay run lên, lưỡi hái lại lần nữa phát động công kích. Lông dài kia quả nhiên đã đợi thời cơ này, bó lớn lông tóc trong nháy mắt liền rút về sạch sẽ, lúc này Yến Tuyết Thần cũng thấy vách tường đằng sau, nhưng nàng đã không kịp thu lại lưỡi hái!
Hai tên người ngoài hành tinh lông dài cao hứng cười hai cái, lông mao còn bắt chước động tác nhân loại mà che hai tai.
Mọi người trên mặt đất xem đến thở cũng không dám thở, tim đều căng lên, thậm chí có ảo giác tiếng đổ sụp ầm ầm vang lên bên tai. Nhưng mà, âm thanh thực sự vang lên là tiếng xiềng xích xôn xao, tại thời điểm lưỡi hái Yến Tuyết Thần chỉ cách vách tường xếp gỗ có một centimet, có một lực lượng không tên bao lấy nó, đem nó túm trở lại, cuối cùng rơi xuống mắt đất.
"Là cái Nhân tộc kia!"
"Hắn làm cái gì vậy!"
Mọi người đem ánh mắt chuyển qua Diệp Tố, chỉ thấy sắc mặt hắn vặn vẹo, dường như đang thống khổ.
"Nhất tâm nhị dụng! Hắn nhất tâm nhị dụng!"
"Cái gì gọi là nhất tâm nhị dụng?" Có chủng tộc khác nghi hoặc hỏi.
Một nhân tộc giải thích: "Chính là đem tinh thần lực chia làm hai phần, đi làm hai việc hoàn toàn tương phản nhau. Hắn vừa mới dùng một bộ phận tinh thần lực bảo trì xếp gỗ cân bằng, một bộ phận khác ngăn cản lưỡi hái mất khống chế kia."
"Nghe thực lợi hại nha."
"Là rất lợi hại, người có thể nhất tâm nhị dụng trong số chúng tôi cũng không nhiều." Nhân tộc kia thần sắc có chút nghi hoặc, "Chỉ là hắn dùng có chút lỗ mãng, hắn vừa mới đi cản vũ khí cụ tượng hóa đó, tương đương với việc đem tinh thần lực mình trần trụi mà giao ra để người khác công kích. Hơn nữa nhìn vũ khí của cô gái kia, Cảm thái nhất định là sắc bén, bị vũ khí tinh thần lực sắc bén gây thương tích nhất định sẽ không dễ chịu, đứa nhỏ này sao lại tích cực như vậy, bất quá chỉ là một cái trò chơi thôi, haiz."
Bất tri bất giác, bọn họ đã cùng Diệp Tố đứng trên một trận doanh, chỉ là bọn hắn vô luận thế nào cũng không thể tưởng được, Diệp Tố căn bản là một tờ giấy trắng, căn bản không biết làm như vậy có nguy hại. Hắn sốt ruột muốn ngăn lưỡi hái kia lại, tinh thần lực hắn liền theo bản năng mà tách một bộ phận ra ngoài.
"Hắn vẫn có thể ổn định được xếp gỗ sao?"
Đây là nghi hoặc trong lòng tất cả mọi người, chỉ là chưa kịp hỏi ra miệng, chỉ chằm chằm nhìn Diệp Tố qua màn hình lớn.
Diệp Tố cảm thấy đầu đau đớn một trận, một bộ phận tinh thần lực khác thiếu chút nữa không chịu nổi đau đớn mà rút về, kết cấu xếp gỗ lập tức lung lay sắp đổ. Diệp Tố vội cắn răng, trong phạm vi quy tắc ba giây chống đỡ được những xếp gỗ đó. Hắn hít một ngụm khí, đem tinh thần lực bị hao tổn thu về, lại chậm rãi thao túng phần tinh thần lực còn hoàn hảo đi di động xếp gỗ, thực mau, kết cấu mới được tạo thành, Diệp Tố duỗi tay bắt lấy bảo thạch đỏ, xoay người nổi giận đùng đùng mà nhìn người ngoài hành tinh lông dài. Đầu hắn vẫn còn đau đớn, đây là lần đầu tiên ở thế giới này hắn cảm thấy thống khổ chân thật như vậy, khiến hắn không khỏi giận dữ, không có hảo cảm với hai người ngoài hành tinh này chút nào. Bọn họ ngay từ đầu đã không có thành ý thảo luận về quyền sở hữu mà có chủ ý đánh lén, quả thực đáng giận.
Diệp Tố càng nghĩ càng sinh khí, bước qua, nhặt lưỡi hái của Yến Tuyết Thần còn chưa kịp thu hồi.
Hai tên lông dài không nhìn thấy tình trạng trời sụp đất nứt như dự đoán có chút không kịp lấy lại tinh thần, lúc này thấy Diệp Tố không có ý tốt mà tới gần, vội vàng múa may mọc lông ngăn cản.
Tay trái Diệp Tố vung lên, cầm bó lớn lông tóc trong tay, sau đó tay phải giơ lưỡi hái lên, cắt như cắt rơm rạ, một đao một bó, một đao một bó,...
Tên lông dài ngẩn người ra, vội vàng đem lông những chỗ khác điều ra định vây công Diệp Tố, nhưng Diệp Tố đang nổi nóng, lưỡi hái vung đến lưu loát, giơ tay chém xuống, bó lớn lông tóc liền rơi đầy đất.
Tốc độ mấy tên lông dài mọc lông căn bản không đuổi kịp tốc độ Diệp Tố cắt.
Nhìn Diệp Tố múa lưỡi hái cùng lông dài từng đoạn từng đoạn rơi xuống đất, đất trống tự nhiên liền mang hiệu ứng thảm lông. Tên lông dài luống cuống, liều mạng mọc lông cũng không làm được gì, thân thể vốn dĩ lớn như trứng khủng long trong nháy mắt liền co bé thành trứng đà điểu.
Hai tên lông dài liếc nhau, tình hình không tốt, vội vàng tự đoạn lông, sau đó giơ chân liền lộc cộc chạy.
Diệp Tố thấy vậy, cũng lười đuổi, vỗ vỗ lông dính trên người: "Đừng để tao gặp lại chúng mày, nếu không liền cạo sạch lông cả người."
Một phía khác tấm thảm, Yến Tuyết Thần cùng tiểu Phá Phong xem đến trợn mắt há mồm.
"Cũng quá cun ngầu rồi!"