(Đang beta tự nhiên nghĩ đến lúc nãy ở truyện của bạn khác có cmt sửa lỗi cta "mê mang" thành "mê man" mà xúc phạm editor zl)
Một ngày cuối cùng, Diệp Tố lần thứ hai sáng tạo kỳ tích khiến người trợn mắt há mồm, đem hoàn cảnh thật xấu ngạnh sinh sinh mà xoay chuyển thành đỉnh đỉnh toàn cầu! Tổng thành tích điểm, còn nhiều hơn tổng điểm của các tuyển thủ khác cộng lại
Đông đảo phóng viên nhạy bén, nhanh nhẹn, sau khi khó tránh khỏi mà sửng sốt một lát, lập tức phản ứng lại, quay cuồng tụm lại, bao vây quanh Diệp Tố.
"Diệp Tố, xin hỏi cậu cảm thấy thế nào về việc đoạt giải quán quân?"
"Diệp Tố, làm thế nào mà cậu xoay ngược được thành tích?"
"Diệp Tố, cậu ở trong phòng đóng cửa không ra bởi vì đã sớm định liệu trước sao?"
Diệp Tố nhìn chằm chằm màn hình lớn lóe sáng, trong lúc nhất thời có chút giật mình, dường như đã sớm đoán trước kết quả nhưng vẫn cảm thấy có chút không chân thật, trong lòng cảm thấy nghẹn muốn chết. Hắn nhìn thấy những phóng viên khuôn mặt khác nhau đó, đều mang theo vẻ vội vàng cùng kích động mà nhìn hắn.
Chính xác, vô luận là việc Diệp Tố đoạt giải quán quân hay quá trình hài kịch để đạt đến đó, đều là đề tài đầy tiềm năng, đủ để toàn thế giới thảo luận nóng bỏng.
Diệp Tố được mọi người chú ý, vô số ánh mắt chờ mong khiến hắn tạm thời quên đi cảm xúc không thoải mái trong lòng, mấy ngày liền vất vả cuối cùng tại thời khắc này được như ý nguyện, chuyển hóa thành tự hào nồng đậm, hắn cười dưới khung cảnh ánh sáng không ngừng lóe lên: "Tôi không định liệu trước, chỉ là vận khí thực tốt."
Vận khí tốt mới có thể khiến hắn xuyên qua hai thế giới bất đồng, mới có thể để nghiên cứu của hắn sải bước lên một trình độ khác, mới có hạ màn oanh oanh liệt liệt. Phóng viên hiển nhiên không hài lòng với lý do thoái thác hàm hồ "vận khí tốt", tiếp tục truy vấn nguyên do Diệp Tố tránh trong phòng mấy ngày nay.
"Suy nghĩ." Diệp Tố chỉ chỉ huyệt Thái Dương, sau đó nhìn về phía một vị phóng viên da đen: "Ở Châu Phi, một bộ lạc dân bản xứ nào đó có một truyền thuyết thực lãng mạn: Nếu bạn bôn ba ba ngày ở sa mạc, như vậy, ngày thứ tư nhất định phải dừng lại, thả chậm linh hồn mình. Tôi nghĩ, đây không chỉ là ý tưởng của triết học hay văn học, mà đồng dạng áp dụng với khoa học. Làm thực nghiệm lâu như vậy, giống như con quay xoay chuyển không ngừng, có lẽ có thời điểm dừng lại suy nghĩ một chút, có thể đạt được thu hoạch bất đồng."
Vị người da đen kia có điểm kích động gật đầu.
"Vậy cậu nghĩ ra được sao?"
"Đương nhiên." Diệp Tố cười, tầm mắt dừng lại trên điểm số chói mắt trên màn hình, kia chính là kết quả hắn "nghĩ" ra. Bối cảnh màu đen như nhan sắc trời đêm, thành tích của hắn chính là ngôi sao lộng lẫy nhất.
Giờ phút này, ánh mắt vô số phóng viên cùng đèn flash đều tụ tập trên người Diệp Tố, chúng tinh củng nguyệt mà xoay quanh hắn. Những tuyển thủ khác, bao gồm Khải Lợi và Yoshimoto Miwa biểu hiện ưu dị, bên người ít ỏi không có mấy, thậm chí quán quân tổ vật lý cũng chịu vắng vẻ. Bất luận trong lúc thi đấu xảy ra chuyện gì, ngoài quán quân ra, tất cả các vị trí khác đều là hư vô.
trăng sao vây quanh
Tầm mắt Diệp Tố từ trên màn hình lớn quét đến Yoshimoto Miwa cùng Khải Lợi thần sắc cô đơn trong một góc, còn có rất nhiều tuyển thủ đã bị đào thải từ vòng thứ hai, người trẻ tuổi trong đoàn đại biểu Trung Quốc tuy rằng có điểm ghen tị nhưng cũng vì Diệp Tố mà kiêu ngạo. Diệp Tố đón nhận những ánh mắt có chung vinh dự đó, tim đập bỗng nhiên dừng một chút. Phóng viên lải nhải đặt câu hỏi như bị bịt kín một tầng cách âm, Diệp Tố nghe không rõ.
Tầm mắt Diệp Tố lại về tới trên màn hình lớn, lại bỗng nhiên cười không nổi. Hắn hiện tại tựa như vị lữ nhân bôn ba trong truyền thuyết Châu Phi kia, mười ngày này, hắn chẳng phân biệt ngày đêm mà bôn ba ở hai cái thế giới, hoá học tràn ngập tư tưởng và quan tâm của hắn, hắn bất chấp mọi thứ khác. Mà hiện tại, hắn cuối cùng có thể dừng lại, linh hồn của hắn rốt cuộc đuổi kịp thân thể, hắn nên nhìn lại chính mình cùng đoạn lữ đồ này.
Màn hình lớn kia khuếch tán lại tụ hợp trong đồng tử đen của Diệp Tố, phảng phất thật sự hóa thành vũ trụ, hắn đi trong vũ trụ, đến thế giới Tinh tế.
Khoa học kỹ thuật thế giới Tinh tế mới là mấu chốt để hắn có thể chiến thắng lần này, Diệp Tố biết rõ điểm này. Tuy hắn sớm có hình thức ban đầu của thực nghiệm, đã sớm có thể khẳng định nguyên tố mới tồn tại, nếu theo khuôn phép cũ mà làm thực nghiệm, có lẽ sẽ không xuất sắc, nhưng vẫn có hy vọng đoạt giải quán quân. Để thay đổi phương pháp phân tích điện từ, Diệp Tố cũng có đóng góp sự hiểu biết và biến đổi của mình, tuy hắn không tự mình vươn tay đạt được, nhưng không thể xóa bỏ tác dụng của thế giới Tinh tế.
Những đèn flash này không nên chiếu rọi trên người hắn, hắn nhận không nổi. Vinh hạnh tự hào vì đoạt giải quán quân của Diệp Tố bỗng trở nên rã rời, làn da tựa hồ bị tâm lý tác dụng mà bị ánh sáng đâm phát đau.
Không có tâm tư tiếp thu phỏng vấn, Diệp Tố chỉ có thể dùng cớ làm thực nghiệm quá mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi mà vội vàng trốn thoát.
Kế Vi Thường cùng đoàn đại biểu Trung Quốc đi sau hắn, muốn nói chuyện một chút lại phát hiện thần sắc Diệp Tố cũng không có hưng phấn kích động một quán quân nên có, chỉ có thể ngơ ngẩn mà nhìn hắn một lần nữa vọt vào phòng đóng chặt cửa.
Không bao giờ muốn tham gia thi đấu.
Đây là ý tưởng đầu tiên hiện ra trong đầu Diệp Tố.
Diệp Tố ngủ cũng không ngủ được, đành phải cuộn tròn trên sô pha, ngơ ngác nhìn ánh trăng đổ bóng ngoài cửa sổ, lá cây nhiệt đới lung lay trong bóng đêm, thân cây thẳng tắp, xa xa xếp thành một hàng, từ đây nhìn qua cứ như mọc ra từ trên biển, không rễ không bùn. Diệp Tố phảng phất là những cái cây đó, bị tầng tầng lớp lớp sóng gió đánh lên, bắt đầu mê mang.
Diệp Tố đã từng nói chuyện với giáo sư Lý Hoằng Hậu, cho rằng mình có thể đã nhìn ra quan hệ giữa khoa học kỹ thuật tương lai và hiện thực. Nhưng thời điểm hắn dựa vào khoa học kỹ thuật tương lai mà thắng thi đấu, lại lâm vào vòng luẩn quẩn khó có thể tự kềm chế. Hắn nhận không nổi lời khen của mọi người, nhưng hắn cũng không có biện pháp cho những người đó một lời giải thích hoàn mỹ mà hợp lý.
Vậy hắn nên thu tay tại đây sao, thanh thản ổn định dựa theo kế hoạch đã định mà nện từng bước nghiên cứu khoa học hiện đại sao, Diệp Tố có tin tưởng, bằng trí tuệ bản thân cũng có thể tạo ra thành tựu không nhỏ. Nhưng Diệp Tố nghĩ đến khả năng này, thật sự không cam lòng. Không cam lòng vào núi kho báu mà tay không ra về, bảo khố hóa học của thế giới Tinh tế chỉ cần lộ ra một chút đã có thể khiến khoa học hiện thực sải bước lên một bậc thang mới. Thân là một người yêu hóa học đến sâu sắc, Diệp Tố cũng không thể ép bản thân làm như không thấy với hóa học tương lai.
Mê mang cùng thống khổ lúc này của Diệp Tố vượt xa sự kinh hãi lúc vừa mới tiếp xúc đến hóa học tinh tế.
Mở to mắt thẳng đến hừng đông, Diệp Tố thế nhưng cũng mơ mơ màng màng ngủ mất trong ánh nắng bình minh.
Khi hắn tỉnh lại ở thế giới Tinh tế, La Thành đã rời khỏi phòng ngủ, hẳn là đi luyện tập cơ giáp.
Diệp Tố hít thở không khí mới mẻ của thế giới này, lại cảm thấy yết hầu cùng trái tim như bị bỏng. Hắn bắt đầu không thích ứng thế giới này, thậm chí kháng cự trong tâm lý, muốn trốn tránh nó.
Diệp Tố ngây ra trong chốc lát, móc quang não ra, giờ phút này hắn bức thiết cần xả hết ra hoặc nói để cho người khác giúp hắn lựa chọn.
Tầm mắt hắn do dự qua lại giữa sóng ngắn của Hàn Nghiệp và cục trưởng chưa ghi tên, cuối cùng vẫn lựa chọn cục trưởng. Đối với hắn, hắn và Hàn Nghiệp càng quen thuộc hơn, có lẽ càng có thể nói chuyện, nhưng hắn lại cảm thấy cục trưởng hẳn là một vị rất lớn tuổi, đã trải qua càng nhiều chuyện hơn, càng cơ trí, tựa như Lý Hoằng Hậu nhẹ nhàng gió thổi mây bay là có thể cởi bỏ mê mang của hắn.
"Có rảnh không?" Diệp Tố do do dự dự mà gửi một tin nhắn hư hư thực thực như một thiếu nữ qua.
"Ừm."
Diệp Tố nhìn trả lời ngắn gọn này, suy nghĩ một lát mới tìm từ nói: "Nếu ngài có cơ hội trở lại quá khứ, ngài sẽ mang khoa học kỹ thuật hiện đại theo về sao?"
"Đây đúng là điều những nhà nghiên cứu nhân loại đang hướng tới, hy vọng có thể chế tạo ra máy thời gian, thay đổi trạng thái sinh tồn của con người từ ngọn nguồn."
Diệp Tố ngẩn người, không nghĩ tới là câu trả lời dạng này, rối rắm trong chốc lát lại hỏi: "Giả sử có một người trở về, mang theo khoa học kỹ thuật tiên tiến, khi hắn công bố khoa học kỹ thuật ra, tất cả mọi người sẽ cho rằng đây là nghiên cứu của hắn, đem công lao cho hắn, lại ca ngợi hắn, hắn có thể yên tâm thoải mái mà tiếp thu sao?"
Lần này, đối phương qua thật lâu mới trả lời.
"Nếu hắn không thể yên tâm thoải mái, như vậy, hắn càng xứng đáng được tiếp nhận những vinh dự đó."
Lúc Diệp Tố đang không hiểu ra sao, cục trưởng lại trả lời tiếp.
"Cậu phải biết rằng, tiến bộ khoa học kỹ thuật luôn mang đến ý nghĩa cực kỳ tích cực. Nếu có thể đưa phương pháp trị liệu ung thư tới bốn trăm vạn năm trước, Tướng quân Pissa (pi xà :v) trứ danh, nhà vật lý học Ngô Vi, nhà thiên văn học Besta,... cùng vô số người thường - những người bị ung thư cướp lấy sinh mệnh đó, cũng có thể tỏa ra ánh sáng xuất sắc hơn người. Những người này, nếu như không chết, thì tại một lần sâu bệnh kia, Nhân tộc sẽ không bởi vì nhân số gặp nạn vượt qua tám phần mà trở thành phụ thuộc của tộc khác, tại một lần sâu bệnh sau bị đẩy ra làm lá chắn, dẫn tới Nhân tộc thiếu chút nữa liền diệt tộc. Sau lần đả kích trầm trọng này, khoa học kỹ thuật hơn một trăm vạn năm của Nhân tộc hóa thành hư ảo, bắt đầu lại từ con số . Thẳng đến ngày hôm nay, ảnh hưởng của tai nạn lần đó vẫn chưa hoàn toàn được loại bỏ. Mà trong lịch sử Nhân tộc, chuyện như vậy còn rất nhiều."
"Nếu có bất luận cơ hội nào để tăng cường lực lượng của Nhân tộc, đừng buông tha. Tiên cơ một lần hôm nay, trải qua thời gian kéo dài vô hạn đều có khả năng trở thành cơ hội để nhân loại tiếp tục sinh tồn. Nếu thừa nhận vinh dự không thuộc về mình sẽ khiến hắn cảm thấy khó chịu, có nghĩa là hắn cũng không bị lạc mất bản tính, vì thế hắn có tư cách thừa nhận vinh dự. Bởi vì, thống khổ hắn thừa nhận vì cống hiến cho nhân loại càng nặng nề hơn chút hư danh kia."
Diệp Tố nhìn đến có chút ngây ra. Thế giới hiện thực của hắn, người với người còn chinh phạt lẫn nhau, hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại cũng không bị uy hiếp, so sánh với trăm vạn năm lịch sử của thế giới này, năm ngàn năm lịch sử của bọn họ vẫn quá ngắn, ngắn đến mức không đủ để người và người hình thành mặt trận thống nhất, Diệp Tố cũng vô pháp từ góc độ Nhân loại vượt qua thời gian mà nhìn thấu triệt.
Diệp Tố buông quang não, lòng phức tạp như uống cồn cao độ, nóng rát mà thiêu đốt nội tạng toàn thân.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng đập cửa truyền đến bên tai, là thế giới hiện thực. Diệp Tố vừa ngủ không bao lâu trên sô pha lại bị đánh thức, lúc này, mặt trời đã dâng lên phân nửa trên mặt biển, mặt biển ngăm đen trở nên vàng ruộm rực rỡ, sóng gợn phiếm động lòng người.
Diệp Tố mở mắt ra liền thấy được hình ảnh đẹp như vậy, ánh mắt mỏi mệt được mặt trời mọc cùng màu biển lấp đầy.
Tiếng đập cửa lần thứ hai vang lên, Diệp Tố đứng dậy, run đôi chân tê dại đi mở cửa.
Là nhân viên công tác bên chủ sự, cung kính nói với Diệp Tố: "Ngài Diệp, Lý giáo sư cùng các vị giáo sư khác mời ngài qua nói chuyện."
Diệp Tố lên tiếng, đi theo hắn, càng đi càng thấy không thích hợp.
Bọn họ dần rời xa khu cư trú của đảo nhỏ, cỏ cây tươi tốt nhưng dân cư thưa thớt, đảo mắt đã đi tới ven bờ biển ẩn nấp bên trái tiểu đảo.
Diệp Tố nhìn thấy một du thuyền màu trắng đang dừng đỗ.