Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

chương 89: chạy trốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Học nhiều bản lĩnh một chút, đường sống sẽ càng nhiều hơn một chút." Hàn Nghiệp đeo ống thở cho Diệp Tố.

Moka có chút tức giận: "Tôi nói không phải ý này."

Hàn Nghiệp trầm mặc một lát, nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng này, để Diệp Tố ngủ một mình một lát.

Moka sinh hờn dỗi, vòng vài vòng quanh người Hàn Nghiệp: "Cho dù cậu không thôi miên, hắn cũng có thể chịu đựng qua được."

"Nó sẽ giúp hắn giảm bớt một chút thống khổ."

"Nhưng hiệu quả cũng sẽ giảm một chút!" Moka tức giận về điểm này, "Nếu dựa vào chính hắn vượt qua, vô luận là ý chí hay tiềm năng thân thể đều sẽ tăng lên biên độ lớn nhất!"

Hàn Nghiệp rũ mắt, có chút bất đắc dĩ: "Không cần phải hà khắc với hắn như vậy, hai tháng quá khẩn trương, hắn còn nhỏ, kỳ thực có rất nhiều thời gian."

"Nếu hắn sinh ra ở gia đình như cậu, được nhận giáo dục tốt đẹp từ nhỏ, tôi sẽ không nhiều nửa câu vô nghĩa." Moka tức giận đến mức chỉ thẳng ngón trỏ run run vào mặt Hàn Nghiệp, "Nhưng quá khứ hắn hoàn toàn bị bỏ hoang, hiện tại nếu không nắm chặt thời cơ, độ chêch lệch với người khác sẽ càng lúc càng lớn, dù thiên phú tốt đến mức nào cũng sẽ lãng phí! Hiện tại cậu dẫn hắn tới chỗ tôi, còn không phải do nhìn ra khuyết điểm trí mạng của hắn sao? À, hắn đã năm ba, năm tư liền phải rèn luyện ở tinh hệ Đông Cực, đó chính là đao thật kiếm thật mà đối mặt với Trùng tộc, thực lực hiện tại của hắn mà đi, là đơn thuần tìm chết! Kể cả cậu có thể phái người bảo hộ hắn trong lúc rèn luyện, nhưng về sau thì sao, đến lúc ra tiền tuyến, cậu còn có tinh lực đi bảo hộ hắn sao? Việc cậu cần làm, là để hắn trưởng thành."

Hàn Nghiệp im lặng không nói gì, lông mi đổ bóng nhàn nhạt trên khuôn mặt. Lý trí và tình cảm luôn là mâu thuẫn người ta khó có thể cân nhắc.

Moka bực bội nhìn chằm chằm Hàn Nghiệp một lúc lâu, mới tâm bình khí hòa mà ngồi xuống, nói chuyện từ tốn, "Vậy cậu nói đúng sự thật cho tôi, Diệp Tố quan trọng tới mức nào? Nếu cậu chỉ bồi dưỡng hắn như tâm phúc bình thường, không cần hắn giữ trọng trách trong Minh Viện, được, tôi sẽ thả lỏng kế hoạch."

Hàn Nghiệp cau mày, ngữ khí mang theo một chút trầm trọng không thể bỏ qua, "Hắn có quan hệ với tinh quẻ."

Moka nghe thấy liền đứng lên, đôi mắt bốc hỏa: "Nếu cậu nói vậy sớm hơn, tôi sẽ bắt hắn huấn luyện càng thêm tàn khốc!"

"Hàn Nghiệp." Moka giận tới mức bật cười, "Cậu quản lý cục Chấp hành mười mấy năm, giết bao nhiêu người, nhìn bao nhiêu người tử vong trước mắt mình, tại sao lại có thể mềm lòng? Hy sinh hơn phân nửa Minh Viện đổi lại một cái tinh quẻ, hiện tại tôi chỉ khiến Diệp Tố chịu một ít thương tổn vô hại lại hữu ích, quá phận sao?

"Hắn không giống chúng ta, hắn không có quyền lựa chọn." Hàn Nghiệp nhẹ nhàng lắc đầu, "Chúng ta tự nguyện lựa chọn con đường này, vô luận thế nào đều phải tiếp tục, nhưng hắn là bị tôi mạnh mẽ kéo vào, vận mệnh của hắn bị tôi cưỡng chế kéo vào nước sôi lửa bỏng, đây là tôi sai. Tôi không thể trơ mắt nhìn hắn thừa nhận thống khổ hắn không muốn thừa nhận, tôi không thể giải thoát cho hắn, nhưng nếu có thể giảm bớt một chút, tôi sẽ tận lực làm."

"Không có lựa chọn?" Moka cười nhạo một tiếng, "Ai có lựa chọn? Chúng ta sao? Chúng ta cũng không có lựa chọn! Cậu sinh ra ở Hàn gia là có lựa chọn sao! Chúng ta thân là Nhân tộc có lựa chọn sao? Tôi nói cho cậu, Hàn Nghiệp, chúng ta ở một khắc vũ trụ ra đời liền không có lựa chọn! Cậu chỉ có thể liều mạng! Chỉ có thể vật lộn cùng Trùng tộc, đến chết mới thôi!"

Moka thở hổn hển, đặt mông ngồi trên sô pha.

"Tôi biết." Hàn Nghiệp nhắm mắt lại, "Nhưng Diệp Tố cần thời gian, hắn chỉ là một lưu dân, lớn đến mười tám tuổi, tuần túy như tờ giấy trắng, áp bức trọng lực đối với hắn, còn quá đáng sợ."

"Có cái gì đáng sợ hơn Trùng tộc sao?" Moka lớn tiếng hỏi lại, bỗng nhiên cảm xúc kích động mà nới lỏng cổ áo, lộ ra lồng ngực chồng chất vết thương bên trong, hắn hung hăng vỗ ngực, vọng lại thế nhưng là tiếng kim loại lạnh lẽo, "Mười hai năm trước tôi bị Trùng tộc gặm rớt nửa thân thể, ngay cả trái tim cũng bị gặm một nửa, trái tim nhân tạo không chịu nổi phụ tải cung cấp máu cho tổ chức tế bào, chỉ có thể dùng kim loại đặc biệt chống đỡ, trong thân thể tôi lắp một cái máy bơm nước, mỗi lần tim đập đều đau, mỗi phút tôi đau hơn bảy mươi lần, tôi chính là chịu đau đớn này kéo dài hơi tàn mười hai năm, vì cái gì? Còn không phải vì để bản thân có thể phát huy chút nhiệt lượng còn lại, chỉ cần bồi dưỡng thêm một người, lại khiến nhân loại mạnh thêm một phần. Bí mật tinh quẻ thật vất vả mới được cậu khám phá ra, đây là trời cao phù hộ Nhân tộc, chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn cơ hội lần này bị lãng phí? Đại hội Vạn tộc vào năm sau, đến lúc đó Nhân tộc có thể có được bao nhiêu tài nguyên cùng viện trợ ở nạn sâu bệnh tiếp theo, liền xem cậu, Hàn Nghiệp."

Vô số gánh nặng trầm trọng đè trên người Hàn Nghiệp, khiến khóe miệng như sắt thép đúc thành của hắn cũng hơi hơi rũ xuống, hắn gật đầu.

"Minh Viện dưới sự lãnh đạo của cậu dần dần khôi phục nguyên khí." Moka nhìn Hàn Nghiệp, đáy mắt là tán thưởng nồng đậm, "Cậu là một người lãnh đạo tốt, người lãnh đạo không có tư cách hành động theo cảm tình."

Moka nói xong, sửa sang lại bảng phân tích tình huống Diệp Tố trong phòng trọng lực hôm nay, "Hôm nay là lần đầu tiên hắn cảm thụ thay đổi trọng lực, vậy dừng ở đây, ngày mai sẽ kéo dài thời gian huấn luyện."

Sau khi Moka rời đi, khuôn mặt Hàn Nghiệp hiện lên mệt mỏi, dựa vào sô pha, đôi mắt nhìn hướng phòng Diệp Tố nghỉ ngơi, chìm vào trầm tư.

Khi Hàn Nghiệp phát hiện Diệp Tố một mình rời đi đã là sau giờ. Giấc ngủ Diệp Tố thực trầm, ngủ như không đến ngày hôm sau sẽ không tỉnh lại, nhưng hắn vẫn tỉnh lại lúc giờ, thuyết minh, hắn là có chuẩn bị.

Hàn Nghiệp mở to mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn biết Diệp Tố đây là chạy trốn.

Hắn lấy quang não ra, mở ra giao diện theo dõi, thực mau trên quang não liền hiện ra cảnh tượng xung quanh Diệp Tố, trên đường cái phồn hoa ầm ĩ của Tây Đô tinh, mà Diệp Tố đang hỏi người qua đường phương hướng cảng, hắn chuẩn bị rời khỏi Tây Đô tinh.

Hàn Nghiệp mặc tốt quần áo, lập tức đuổi theo, sau một quãng đường ngắn hắn liền tìm được Diệp Tố đang lạc đường.

Diệp Tố đột nhiên nhìn thấy Hàn Nghiệp, sợ tới mức lùi về phía sau một bước, nhưng mà biểu tình hắn lại kiên quyết: "Tôi phải rời khỏi nơi này."

Ngẫm nghĩ, Diệp Tố trả lại quang não Hàn Nghiệp đã từng đưa cho hắn, "Minh Viện tôi không muốn vào, kiểm tra tôi cũng không tham gia, nếu anh lo lắng tôi tiết lộ thân phận của anh, mặc kệ anh dùng biện pháp gì, kể cả giam cầm tôi, tôi cũng sẽ không hận anh, chỉ cần đừng bắt tôi lại phải trải qua loại huấn luyện này thì thế nào cũng được."

Hàn Nghiệp lẳng lặng nhìn Diệp Tố, đôi mắt đen nhánh dưới bầu trời Tây Đô Tinh có vẻ sâu xa mà yên tĩnh.

Diệp Tố bị hắn nhìn đến hổ thẹn không thôi, hắn thừa nhận mình là một kẻ nhu nhược, hắn không thể tiếp tục kiên trì. Thống khổ do áp bức trọng lực buổi chiều tuy rằng đã dần dần giảm bớt dưới chữa trị của dịch dinh dưỡng, nhưng loại thống khổ này không thể né tránh mà khắc sâu vào lòng hắn, thậm chí khi tỉnh lại ở thế giới hiện thực bên kia, lòng hắn còn sợ hãi, đổ mồ hôi lạnh. Nghĩ đến thống khổ như vậy còn phải kéo dài hai tháng, hắn liền cảm thấy khủng hoảng cực độ, hơn nữa, hiện tại là mười tám lần trọng lực, hắn nhớ rõ, mục tiêu của Moka là năm mươi lần trọng lực, Diệp Tố căn bản không thể tưởng tượng, áp lực năm mươi lần trọng lực đặt trên người hắn sẽ là cảm giác gì, có thể hay không, nháy mắt liền biến thành một bãi thịt nát. Nếu chỉ biến thành thịt nát còn tốt, cùng lắm thì chết. Đáng sợ chính là chết không được, thần trí thanh tỉnh mà chịu thống khổ dày vò. Chỉ nghĩ lại thôi, đã khiến người ta suy sụp.

Ít nhất Diệp Tố không có tâm tính kiên trì cường đại như vậy, hắn chỉ là một người bình thường, cho dù tiếp xúc tới trung tâm nguy cơ của địa cầu, nhưng việc hắn phải làm cũng chỉ là nghiên cứu mà thôi, không phải vật lộn với người ngoài hành tinh. Diệp Tố dám khẳng định, cho dù là binh lính tác chiến cùng người ngoài hành tinh, cũng tuyệt đối không phải chịu huấn luyện tàn khốc như hắn.

Hàn Nghiệp cuối cùng mở miệng: "Cậu đã đáp ứng, sẽ tiếp tục kiên trì."

Diệp Tố cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt Hàn Nghiệp, "Tôi nuốt lời."

"Được." Hàn Nghiệp gật đầu, "Trước khi cậu rời đi, cùng tôi đi một chỗ được không?"

Trực giác Diệp Tố nói, mình không cần đi, nhưng nghĩ đến, chẳng lẽ Hàn Nghiệp còn có biện pháp nào lưu hắn lại? Diệp Tố không cảm thấy có bất luận thứ gì có thể khắc phục được sự sợ hãi của hắn đối với áp bức trọng lực.

Diệp Tố vẫn đáp ứng.

Địa phương Hàn Nghiệp mang Diệp Tố đi, là tháp thông thiên của Tây Đô tinh, tháp Thông thiên lớn như vậy, ở Hoa Đô tinh cũng có một tòa, cao tận trời, ngạo nghễ nhìn xuống toàn bộ nhân loại. Nhưng nó cũng chấp hành trách nhiệm của mình trong yên lặng, điều tiết trọng lực toàn bộ tinh cầu, giúp nhân loại nơi đây sinh hoạt thoải mái sung sướng. Hàn Nghiệp mang Diệp Tố đến một góc cửa hông của tháp Thông thiên, đẩy cửa ra đi vào.

Diệp Tố thế mới biết trong tháp Thông thiên vẫn có động thiên khác (chắc ý là bí mật khác), cầu thang xoắn ốc thật dài men theo tháp hướng lên trên, không thấy đỉnh. Giữa phía trong tháp thông thiên cùng tường ngoài có không ít khe hở, ngoại trừ cầu thang chiếm cứ không gian rất lớn, còn trang trí một số ảnh chụp và tranh sơn dầu, cùng với ánh đèn ôn hoà chiếu sáng. Hiển nhiên phong bế trong tháp là trang bị thay đổi trọng lực, mà khe hở nơi này là để người thưởng thức du ngoạn.

"Cùng tôi đi lên." Hàn Nghiệp bước lên cầu thang, "Cậu có thể xem hình ảnh hai bên và chú thích."

Diệp Tố đi theo phía sau hắn, nhìn thấy hình ảnh đầu tiên trông thực cổ xưa, đại khái bởi vì niên đại quá mức xa xôi, đã bị mất ảnh chụp chân thật ban đầu, là lấy tranh sơn dầu vẽ thành — mấy đội quân hạm khí thế uy nghiêm nhưng hình tượng cứng nhắc đi trong vũ trụ. Giải thích phía dưới thuyết minh sự kiện phát minh năm trăm vạn năm trước, là hình ảnh nhân loại lần đầu xuất chinh, đây là cột mốc bắt đầu thời đại Tinh tế của Nhân tộc.

Bức thứ hai là Nhân tộc phát hiện một tinh cầu thích hợp cho nhân loại cư trú, thứ ba là Nhân tộc chiến đấu cùng các chủng tộc khác...

Diệp Tố đi hơn mười bậc thang, phát hiện hình ảnh nơi này chính là lịch sử phát triển văn minh nhân loại. Theo cầu thang tháp Thông thiên hướng lên, văn minh Nhân tộc cứ như vậy mà trực quan hiện ra trước mắt Diệp Tố.

Nhân tộc trải qua vinh quang cũng từng có giãy giụa, từng có xâm lược cũng từng bị bắt giữ, tận đến khi nạn sâu bệnh đầu tiên tiến đến, vinh dự và sỉ nhục trong quá khứ đều không còn quan trọng, quan trọng là sống sót. Trùng tộc diện mạo dữ tợn ăn thịt thân xác con người, máu chảy thành sông, ánh mắt Nhân tộc thống khổ tuyệt vọng, cho dù cách mấy trăm vạn năm, cũng bị chân thật tươi sống mà truyền lại, khiến Diệp Tố khó chịu từng trận trong lòng.

Sau đó là công tác chữa trị sau nạn sâu bệnh, văn minh khoa học kỹ thuật thật vất vả mới tích lũy được, đều bị hủy trong trùng triều tiếp theo, Nhân tộc lại một lần nữa phát triển lại từ đầu.

Giống như Sisyphus trong thần thoại Hy Lạp, bị trừng phạt đẩy đá lên núi, lần lượt đẩy cục đá lên đỉnh núi, nhưng mỗi lần lên đến đỉnh núi, lực lượng không chống cự được lại khiến cục đá của hắn lăn xuống núi, năm này sang năm khác, ngày qua ngày. Nhân tộc cũng lâm vào tuần hoàn ác tính như vậy, mười vạn năm một lần.

Diệp Tố rốt cuộc hiểu vì sao lịch sử Nhân tộc thường xuyên xuất hiện đứt gãy, tại sao tộc Tát Luân tồn tại một ngàn vạn năm còn lạc hậu như vậy, bởi vì, một lần nạn sâu bệnh xảy ra là có thể đánh tất cả mọi thứ trở về khởi điểm ban đầu.

Diệp Tố cứ như vậy một đường đi tới, không biết mệt mỏi mà bước lên cầu thang, đảo mắt đã đi được một nửa quãng đường. Hắn thấy được đỉnh cao trong lịch sử Nhân tộc, Chu Tư tướng quân mỹ danh vĩnh truyền, cùng bảy tên chiến tướng dũng mãnh của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio