Trên đường đưa Lương Tiêu về, Lộ Trạch vẫn luôn quan sát đỉnh đầu của hai người, quan sát hồi lâu vẫn không biết được ai cao hơn ai.
Tóc của cậu phồng hơn tóc Lương Tiêu, nhưng đế giày Lương Tiêu lại có vẻ cao hơn của cậu.
Lúc đợi tàu địa ngầm đến, cuối cùng Lương Tiêu mới nhìn cậu rồi hỏi, “Trên đầu tôi có gì sao?”
“Không có, ” Lộ Trạch cười đứng bên cạnh anh, vai kề vai, nhìn thân ảnh của hai người đang phản chiếu trên tấm thủy tinh, “Tôi chỉ muốn nhìn xem ai cao hơn thôi.”
Lương Tiêu đứng thẳng để cậu so, “Không cách nhau nhiều lắm.”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Nhìn thế nào cũng thấy cao như nhau, anh cũng đúng không?”
“Chắc vậy đấy,” Lương Tiêu nói, “Lâu rồi chưa đo lại.”
Chỗ ngồi trên tàu vẫn còn nhiều, hai người cũng lần lượt ngồi xuống.
Lộ Trạch ngẩng đầu lên nhìn tên trạm, đột nhiên cậu lại hỏi: “Đúng rồi anh Tiêu, anh học trường nào vậy?”
“Không phải trường tốt.” Lương Tiêu nói.
Nói như vậy có nghĩa là không muốn nói cho cậu biết.
Lộ Trạch cũng không hỏi lại nữa, cậu chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không nhất thiết phải biết Lương Tiêu học trường gì.
Cậu lấy điện thoại ra nói: “Chúng ta đấu tiếp đi, buổi chiều thắng khá đã đấy.”
Lương Tiêu cũng lấy điện thoại ra, Lộ Trạch vừa mời anh vào vừa nói: “Tôi cứ có cảm giác lần nào chơi cùng anh vận may cũng tốt hay sao á.”
“Thật không, có thể chỉ là ảo giác thôi, ” Lương Tiêu một tay cầm điện thoại, cụp mắt nói, “Còn vận may của tôi lại khá tệ.”
Lộ Trạch cười, “Đó là do thực lực mạnh quá đấy.”
Chơi mấy ván trên tàu nhưng lại không thắng nhiều giống như lúc chiều chơi.
Có một ván đã sắp thắng được rồi nhưng Lương Tiêu lại không cần thận bị bắn trước.
Lộ Trạch dùng khuỷu tay huých huých anh, “Tay run lây truyền được à?”
Lương Tiêu nói: “Chắc vậy, sắp tới rồi.”
“Ừm, không chơi nữa.”
Lộ Trạch thoát khỏi game, lại lướt lướt vòng bạn bè.
Cậu nhìn thấy Từ Tinh Tinh đăng ảnh đang chơi với chú chó nhà người khác lên vòng bạn bè.
Cậu cười ấn mở video lên.
Một con cún con màu trắng chợt hiện lên màn hình, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai sợ hãi chạy thẳng vào bụi cỏ, ở yên trong đó không dám nhúc nhích, sau đó còn tủi thân gâu gâu hai tiếng, màn hình quay có hơi rung, chắc là Từ Tinh Tinh đang cười.
Lộ Trạch cũng bật cười, Lương Tiêu quay đầu nhìn qua.
Lộ Trạch vừa cười vừa đưa điện thoại đến trước mặt anh, “Anh xem, chắc là con chó ngốc nào của nhà hàng xóm rồi…..”
Lương Tiêu xem xong cũng từ từ nở nụ cười.
Lộ Trạch nghĩ anh không phải cười vì chú chó kia mà chỉ cười để cho cậu mặt mũi thôi.
Cậu lại nhìn vào video mấy lần rồi cười nói: “Rốt cuộc là sự hài hước của tôi quá thấp hay là của anh quá cao vậy, sao lúc ở cùng anh chỉ có tôi cười như bị ngốc vậy chứ….”
“Sự hài hước của tôi cao,” Lương Tiêu nói, “Cũng khá đáng yêu đó.”
Lộ Trạch bình luận dưới bài đăng của Từ Tinh Tinh: [Chú chó này của nhà ai vậy, con chưa từng nhìn thấy]
Từ Tinh Tinh trả lời lại ngay: [Là của nhà chú Lưu của con đấy, mới nuôi chưa được một tháng, dễ thương đúng không]
Lộ Trạch trả lời lại một chữ: [Ngốc]
Cậu cất điện thoại đi, trên mặt còn mang theo ý cười, “Vốn dĩ tính hài hước của tôi cũng không thấp lắm, nhưng anh lại rất lạnh lùng, nhưng cũng lại hay chọc tôi cười nên cuối cùng chỉ có tôi là ngốc thôi.”
“Tôi có chọc cậu cười đâu…” Giọng điệu của Lương Tiêu có chút bất đắc dĩ.
“Đúng đúng đúng, ” Lộ Trạch lại hơi buồn cười, “Anh không cố ý chọc tôi, chỉ khiến tôi cười lâu hơn thôi….”
Vừa xuống ga tàu, gió lạnh đã thổi thẳng vào người cậu.
Lộ Trạch vội vàng kéo khóa áo lên, nhưng còn Lương Tiêu vẫn mở phanh áo khoác ra.
Lộ Trạch xoa xoa bàn tay, “Nhiệt độ giảm mạnh thật đấy, sao anh không lạnh chút nào vậy.”
“Tôi chịu được lạnh, ” Lương Tiêu duỗi tay nói, “Đưa cho tôi đi, cậu còn muốn đưa tôi về tận nhà sao.”
Đương nhiên là không được rồi, Lộ Trạch với anh cũng không thân thiết như vậy, nếu không đã có thể đến nhà anh ngồi một lúc.
Cậu đưa túi đồ cho Lương Tiêu, sau đó lấy điện thoại ra nhìn thời gian, “Bây giờ vẫn còn sớm, nếu tôi về thì hai người kia chắc chắn sẽ hỏi… Hay là anh đi dán kính cường lực với tôi đi, không phải hôm qua tôi bị rơi điện thoại sao, kính cường lực cũng vỡ nát rồi.”
Cậu nói xong Lương Tiêu vẫn không lên tiếng, Lộ Trạch ngẩng đầu nhìn, phát hiện ánh mắt Lương Tiêu đang nhìn thẳng, không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Cậu giơ tay lên búng tay một cái trước mặt Lương Tiêu, “Anh Tiêu? Sao lại ngơ ngác thế?”
Lương Tiêu bị tiếng búng tay của cậu làm hoàn hồn lại, “Đi thôi, trung tâm thương mại đằng trước có dán kính cường lực đấy”
Khi đi vào trung tâm thương mại lại có hơi nóng, Lộ Trạch cởi áo khoác ra vắt lên cánh tay, “Thể chất của anh là gì vậy chứ, không sợ lạnh cũng không sợ nóng….”
Lương Tiêu không nói gì, bình thường đúng là anh không sợ nóng không sợ lạnh, nhưng là hôm nay lại hơi kỳ lạ, vừa vào trung tâm thương mại lại thấy hơi lạnh.
Anh đưa Lộ Trạch đến một cửa hàng dán màn hình điện thoại, hai ba phút đã dán xong rồi nhưng Lộ Trạch vẫn muốn đi giết thời gian, “Đi dạo không?”
“Không được, ” Lương Tiêu từ chối, “Tôi đi về trước đây.”
“Được, vậy tôi đi dạo chút.” Lộ Trạch nói, “Thực sự không thu tiền sao?”
“Không thu.”
Lộ Trạch cười cười, “Được rồi, vậy tôi cũng không ép anh nữa.
Hôm nay cảm ơn nha, nhớ ăn hoa quả đấy, ngon ngọt lắm, lần sau có thời gian lại mời anh ăn cơm tiếp.”
Lương Tiêu gật gật đầu, “Đi đây.”
“Bái bai.” Lộ Trạch nói.
Cậu nhìn Lương Tiêu đi thang máy xuống, vừa quay đầu đã thấy có một bạn nữ đứng đằng sau cậu, cô gái cười hỏi: “Chào anh đẹp trai, xin hỏi cậu còn độc thân không? Có tiện thêm wechat không?”
Trong nháy mắt Lộ Trạch lại cảm thấy đau đầu, vội vàng chỉ chỉ vào thang máy, “Cô có nhìn thấy anh đẹp trai vừa mới đi không?”
Cô gái kia hơi ngạc nhiên, không biết cậu đang có ý gì, “Có thấy.”
“Bạn trai tôi.” Lộ Trạch nói.
Nói nhiều rồi nên cũng không thấy phỏng miệng nữa, giống như từ ‘bạn trai’ này cũng không có ý tứ gì cả.
Lộ Trạch có cảm giác trên đường về Lương Tiêu có vẻ không hào hứng lắm, khá lạnh nhạt.
Cũng có thể do anh ngầu sẵn nên mới vậy, sau một ngày mệt mỏi cùng lười để ý đến cậu.
Lộ Trạch gặp được rất ít người như Lương Tiêu.
Hầu như mỗi lần cậu muốn kết bạn đều rất đơn giản, căn bản không cần một mình nỗ lực gì cả.
Nhưng anh chàng ngầu lòi kia lại rất cá tính, hơn nữa hiện tại cậu là người cầu xin người ta, cho nên không nên quá vội vàng.
–
Lương Tiêu đi từ trung tâm thương mại về nhà có hơi lâu so với bình thường.
Bây giờ anh mới ý thức được chắc mình bị bệnh rồi, càng đi càng lạnh, hơn nữa đầu cũng nặng trĩu hơn.
Sau khi vào nhà anh bỏ hoa quả vào trong tủ lạnh, lấy ra một chiếc điện thoại cả ngày hôm nay chưa nhìn đến để nhìn thử, có một tin nhắn của Khương Tình gửi tới: [Mẹ lại mượn được ba vạn, chuyển cho mày rồi đấy, mày trả trước đi] (~tr)
Lương Tiêu trực tiếp gọi điện thoại cho bà, “Mẹ mượn được tiền ở đâu vậy?”
“Của bạn,” Khương Tình nói, “Mày đừng quan tâm, cứ…”
“Không cần,” Lương Tiêu nhéo nhéo phần giữa hai lông mày, ngắt lời bà, “Mẹ trả tiền lại đi, chuyện trả tiền mẹ cũng không cần để ý đâu, con trả sắp xong rồi.”
Khương Tình im lặng một lát, hút một điếu thuốc, Lương Tiêu nghe thấy âm thanh bật lửa thì nhíu mày lại, “Không phải nói cai thuốc rồi sao?”
“Không cho mẹ quản, mày lại bắt đầu quản mẹ sao?”
Lương Tiêu im lặng, Khương Tình nói: “Mày là sinh viên, làm nhiều công việc một lúc thì được bao nhiêu chứ.
Tiền này là do mẹ nợ, mày đừng gánh lên người làm gì cả.”
Lương Tiêu dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại, “Khương Tình, mặc kệ mẹ có thừa nhận hay không, mẹ vẫn là mẹ con.”
Khương Tình nói to, “Ranh con này, mày gọi lại một tiếng thử xem?”
Lương Tiêu bất đắc dĩ cười, “Người khác cũng có nghe thấy đâu, gọi một tiếng mẹ cũng không làm mẹ già đi đâu.”
“Còn gọi nữa!”
Lương Tiêu cười xong lại ho khan vài tiếng, giọng của Khương Tình cũng nhẹ nhàng hơn một chút, “Làm sao vậy? Bị bệnh sao?”
“Ừm, có thể có hơi sốt rồi,” Lương Tiêu thấp giọng nói, “Không nói nữa, mẹ trả tiền lại đi, đừng mượn nữa.
Con thật sự sắp trả xong rồi, không lừa mẹ đâu.”
Khương Tình dừng một chút, “….Vậy đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, con cúp máy đây.”
“Lương Tiêu,” Khương Tình lại gọi anh, “Mày….
thực sự không làm chuyện gì trái pháp luật đó chứ?”
“Không có,” Lương Tiêu bất đắc dĩ nói, “Thật sự không có, đều dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền đó.”
Khương Tình chẹp miệng, “Con trai tao có bản lĩnh như vậy sao?”
“Đúng vậy,” Lương Tiêu nói, “Con cúp máy trước đây, con đi uống thuốc đã.”
“Mau đi đi, uống nhiều nước ấm vào, bị bệnh rồi thì không cần thể hiện đâu, hết bệnh lại làm tiếp.”
“Ừm, con biết rồi.”
Lương Tiêu tắt máy.
Anh cảm thấy sức lực đều như cạn kiệt hết rồi, cũng không muốn uống nước uống thuốc gì cả, trực tiếp nhắm mắt nằm xuống sô pha, một lát sau đã ngủ thiếp đi..