Dính nhau hai ngày nên lúc phải tách ra cả hai người đều không nỡ, nhưng mà Lộ Trạch phải đi học, Lương Tiêu phải đi làm, muốn gặp mặt chỉ có buổi tối đi ăn cơm cùng nhau. Hầu như đều là Lộ Trạch đến tìm Lương Tiêu, không để anh chạy qua chạy lại mệt mỏi.
“Ê Trạch, mày có thể đừng có ngày nào cũng chạy ra ngoài được không? Mày nói xem lần trước chúng ta ăn cơm cùng nhau là bao giờ rồi?” Tôn Trác Vũ oán giận nói.
Lộ Trạch đứng trước gương sửa lại tóc tai, nói cho có lệ: “Chúng ta ăn cùng nhau hai năm rồi, tao mới ăn cùng anh Tiêu được có vài ngày.”
Mao Hâm ghé vào lan can giường nhìn xuống, “Ê Trạch, có phải mày vô cùng thích anh Tiêu không?”
Động tác của Lộ Trạch dừng lại một chút, cuối cùng cũng chia một ít sự chú ý cho cậu ta, “Sao lại nói vậy?”
“Tao chưa yêu đương nên cũng không hiểu lắm, nhưng tao cảm thấy lúc mày yêu đương với anh Tiêu không giống như lúc trước mày yêu người khác”
“Đúng là không giống,” Tôn Trác Vũ nói, “Giống như lần đầu tiên biết yêu vậy.”
Lộ Trạch cười cười, “Được rồi tao đi đây, có muốn mua cái gì không?”
“Măng cụt! Tao muốn ăn măng cụt!” Mao Hâm nói.
“Tao muốn ăn lưỡi vịt, vị cay nha.” Tôn Trác Vũ nói.
Lộ Trạch chẹp miệng, ra kí hiệu ok, ” Đợi tao về nhá.”
Cậu vừa đi vừa hát, đi vài bước đã tới cổng ký túc xá, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tưởng Nghĩa Kiệt đứng cách đó không xa.
Nụ cười trên mặt Lộ Trạch nhạt dần, cố gắng giả vờ bản thân không quá vui vẻ, “Kiệt? Đang làm gì vậy?”
“Chờ mày.” Tưởng Nghĩa Kiệt nói.
Lộ Trạch im lặng một lát, vẫn cứng đầu đi qua đó, “Sao vậy?”
Tưởng Nghĩa Kiệt nhìn cậu một lúc lâu, muốn nói lại thôi, Lộ Trạch cũng đã có thể đoán ra được cậu ta muốn hỏi gì rồi.
Cậu nói thay cho Tưởng Nghĩa Kiệt, “Mày muốn hỏi chuyện tao với Lương Tiêu phải không?”
Tưởng Nghĩa Kiệt “Ừm” một tiếng.
Lộ Trạch hít sâu một hơi, “Kiệt, bọn tao đã ở bên nhau… Xin lỗi mày.”
Vẻ mặt Tưởng Nghĩa Kiệt phức tạp nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó mới miễn cưỡng cười nhẹ, giọng khàn khàn nói, “Mày không cho tao nói xin lỗi, vậy bây giờ mày còn nói làm gì?”
Bởi vì Lộ Trạch cảm thấy có chút áy náy, nhưng cũng chỉ là áy náy, không có gì hơn nữa.
Cậu nhìn sắc mặt tiều tụy của Tưởng Nghĩa Kiệt, dừng một chút mới nói: “Bị bệnh à?”
“Ôn thi nhiều nên mệt.” Tưởng Nghĩa Kiệt nói một cái cớ mà cả hai người đều không tin.
“Chú ý sức khỏe,” Lộ Trạch nói, “Cũng sắp nghỉ hè rồi, hai tháng tới tao sẽ không tìm mày nữa, hy vọng mày có thể… nhanh chóng nghĩ thông.”
Lộ Trạch biết nói như vậy rất tàn nhẫn, nhưng mà dây dưa dài dòng thì sẽ còn tàn nhẫn hơn nữa.
Qua một lúc lâu Tưởng Nghĩa Kiệt mới đáp lại một tiếng.
“Tao đi đây.” Lộ Trạch nói.
Tưởng Nghĩa Kiệt vẫn không nhúc nhích, Lộ Trạch lướt qua vai của cậu ta rồi đi qua, đi được vài bước lại nghe thấy Tưởng Nghĩa Kiệt gọi tên cậu, “Lộ Trạch.”
Lộ Trạch dừng lại, Tưởng Nghĩa Kiệt quay người lại đuổi theo nói: “Tao có thể hỏi mày một chuyện không?”
“Mày hỏi đi.”
Hốc mắt Tưởng Nghĩa Kiệt có chút ửng đỏ, “Tao và mày quen nhau đã năm năm, mày với Lương Tiêu mới chỉ mới quen nhau vài ngày, vì sao… vì sao mày có thể dễ dàng thích anh ta như vậy?”
Lộ Trạch mím môi, tự hỏi thật lâu mới trả lời, “Nếu trước kia tao có thể gặp được anh ấy, hẳn là tao đã sớm là gay.”
–
“Cục cưng?” Lương Tiêu nhẹ giọng gọi Lộ Trạch, sợ dọa đến cậu.
Lộ Trạch lấy lại tinh thần, “Hửm?”
“Sao đang ăn lại ngẩn người ra vậy?” Lương Tiêu cười nói, “Đừng ngậm xương nữa.”
Lộ Trạch bỏ miếng xương trong miệng ra, “Anh ăn xong rồi à? Hôm nay sao lại ăn ít vậy?”
“Buổi trưa ăn có hơi muộn,” Lương Tiêu ăn ngay nói thật, “Không đói lắm.”
Lộ Trạch nhíu nhíu mày, “Anh cứ như vậy là không được.”
“Ừm, anh biết, đã cố gắng ăn đúng giờ rồi, chỉ là thỉnh thoảng có ăn hơi muộn thôi.”
Trước kia Lương Tiêu không thèm để ý mấy cái này, nhưng Lộ Trạch lại rất để ý, sợ anh làm việc quá mệt, cho nên anh cũng cố gắng nghe lời để Lộ Trạch không phải lo lắng.
Anh nhìn chằm chằm Lộ Trạch ở đối diện một lúc, nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Hôm nay gặp phải chuyện gì sao? Cảm giác tâm trạng em không tốt lắm.”
Lộ Trạch thở dài, nở nụ cười, “Rõ ràng như vậy sao?”
“Đúng vậy,” Ngón tay Lương Tiêu vẽ một hình cung trong không khí, “Từ lúc nhìn thấy anh, mắt em vẫn chưa cười đến mức như thế này.”
Lần này Lộ Trạch thật sự cười, đôi mắt cong cong, sáng lấp lánh, “Không có chuyện gì lớn cả, gặp được anh đã tốt hơn rồi.”
Thấy cậu không muốn nói, Lương Tiêu cũng không hỏi nữa, “Đi thôi, vẫn còn một chút thời gian, anh đi siêu thị với em.”
Hai người đẩy xe, mua măng cụt và lưỡi vịt trước, Lương Tiêu lại lấy cho Lộ Trạch sữa bò nguyên chất, “Cuối kỳ ôn tập mệt mỏi, uống bồi bổ cơ thể.”
Lộ Trạch giơ tay ôm lấy cổ anh, “Anh thấy em mệt à? Anh mới cần bồi bổ đó, ngày nào cũng phải thức đêm.”
Cậu lại quay lại lấy sữa dê, sữa chua, sữa hạt óc chó, sữa Vượng Tử cho Lương Tiêu, Lương Tiêu bất đắc dĩ nói: “Làm gì vậy.”
“Một ngày uống hai hộp, không nhiều đâu, rất nhanh sẽ uống hết.”
“Chờ em nghỉ hè anh cũng nghỉ ngơi.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch giúp anh đẩy xe, “Đến lúc đó anh có muốn về nhà một chuyến không?”
Nhà Lương Tiêu ở một thành phố nhỏ, cách đây cũng rất gần, đi tàu cao tốc cũng chỉ mất chưa tới một tiếng.
“Xem em sắp xếp như nào đã,” Lương Tiêu nói, “Anh về nhà cũng rất tiện.”
“Nếu không em và anh cùng nhau về đi,” Lộ Trạch đề nghị, “Không để dì biết quan hệ của hai chúng ta, cứ nói em là bạn của anh, rảnh nên đến chơi thôi.”
Cậu nói xong cố ý quay đầu nhìn về phía Lương Tiêu, “Được không?”
Lương Tiêu nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Sao lại không được chứ, chỉ là… chỗ anh không có gì chơi cả.”
“Không sao, dù sao cũng không phải là đi chơi, là đi gặp người mẹ vĩ đại của bạn trai em.” Lộ Trạch dừng một chút, “…Nhưng hy vọng sau khi người mẹ vĩ đại này biết chuyện của hai ta đừng quá tức giận.”
Lương Tiêu nở nụ cười, bên tai lập tức xuất hiện giọng Khương Tình gọi anh là thằng nhóc con, “Bà ấy… Tính tình có hơi bạo lực một chút, nhưng cũng không cổ hủ, không sao đâu, anh sẽ tìm cơ hội sớm nói với bà ấy.”
Lộ Trạch khiếp sợ nhìn anh, “Đừng mà, anh nói như vậy làm sao em dám đi nữa, không cần phải nói không cần phải nói.”
“Sớm muộn gì bà cũng phải biết mà.”
Lương Tiêu nói với giọng điệu rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện ngày mai ăn cái gì vậy, Lộ Trạch có hơi kinh ngạc.
“Anh Tiêu.”
“Hửm?”
Lộ Trạch kéo tay Lương Tiêu đang đặt trên xe đẩy, năm ngón tay cậu đan vào tay anh mãi đến khi mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Lương Tiêu cụp mắt nhìn, năm ngón tay Lộ Trạch mở ra lại nắm chặt, ấn ấn vào mu bàn tay anh, “Đi thôi.”
Qua một lúc Lương Tiêu mới nói: “Em không cần nói với người nhà trước…”
“Anh không cần lo lắng,” Lộ Trạch nói, “Ba mẹ em đều rất phóng khoáng, hơn nữa ba em cũng biết rồi.”
Lương Tiêu ngây ngẩn cả người, vẻ mặt khó tin nhìn cậu.
Lộ Trạch bóp cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên của anh, cố ý trêu anh: “Nghỉ hè có thời gian sẽ đưa anh về nhà em chơi, tiện thể để anh gặp ông ấy luôn.”
Vài phút sau Lương Tiêu đột nhiên nói một câu, “Anh nhớ em có nói chú ấy rất ngầu?”
“Đúng vậy, hút thuốc uống rượu đánh nhau đua xe xăm hình, hồi trẻ không có việc gì là ông ấy chưa từng làm, chẳng qua sau này hoàn lương rồi, thỉnh thoảng vẫn đi tập gym hay đánh quyền anh nọ kia…”
Lương Tiêu nhìn vào gáy của Lộ Trạch, suy nghĩ một lúc mới cười nói: “Cục cưng, em đang cố ý à?”
Lộ Trạch cũng không quay đầu lại mà chỉ búng tay nói, “Đúng vậy đó Tiêu Tiêu.”
–
Cuối kỳ đến rất nhanh, mới yêu đương vài ngày đã vù một cái đến ngày thi rồi.
Lương Tiêu và Lộ Trạch ăn cơm ở căng tin trường, “Từ ngày mai anh không làm ban ngày nữa.”
Lộ Trạch lập tức ngẩng đầu, Lương Tiêu nói: “Có thể đi thi cùng em.”
“Anh không cần đi cùng em đâu…” Lộ Trạch nói, “Nhưng mà quả thật anh cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
“Anh ở nhà đợi cũng không có gì làm,” Lương Tiêu nở nụ cười, “Còn không bằng đi với em.”
Lộ Trạch gật gật đầu, một lát sau lại do dự hỏi: “Anh Tiêu, em luôn luôn không hỏi anh… Hiện tại...”
“Còn thiếu Giang Hoành bao nhiêu tiền?” Lương Tiêu nói thay cậu.
“Ừm.”
“Khoảng năm vạn nữa.” (~170 triệu)
Con số này mỗi ngày Lương Tiêu đều tính toán hết.
Năm vạn, đó cũng không phải là một số tiền quá lớn đối với gia cảnh nhà Lộ Trạch, hơn nữa nếu là trước kia thì Lương Tiêu hẳn là có thể nhanh chóng kiếm đủ.
Nhưng do Lương Tiêu yêu đương với cậu, từ bỏ công việc trước kia, nên hiện tại không biết bao giờ mới có thể trả hết nợ nữa.
Hơn nữa lúc anh được nghỉ cậu lại còn rủ anh ra ngoài chơi, nên cũng vẫn phải tiêu tiền.
Hai người đều im lặng trong chốc lát. Lương Tiêu dường như nhìn ra được Lộ Trạch đang nghĩ gì, anh gắp miếng thịt vào bát cho Lộ Trạch, Lộ Trạch nói: “Sao lại không ăn? Ngon lắm.”
“Miệng bị nhiệt, ăn vào có hơi đau.”
“Há thử ra em xem một chút.”
Lương Tiêu kéo môi dưới ra cho Lộ Trạch nhìn một chút, Lộ Trạch đau lòng nói: “Bị to như vậy sao, phải bổ sung nhiều vitamin vào.”
Lương Tiêu nhìn Lộ Trạch, “Cục cưng.”
Lộ Trạch chậc một tiếng, không nói gì.
Lương Tiêu nhếch miệng, “Anh Trạch.”
“Hử.” Lộ Trạch lên tiếng.
“Em không cần lo lắng chuyện này đâu, ” Lương Tiêu thấp giọng nói, “Mặc dù anh còn phải trả nợ nhưng vẫn để lại một khoản đủ chi tiêu, cầm tiền tiết kiệm đi trả nợ cho nên em không cần phải băn khoăn đâu. Được đến đâu hay đến đó, Giang Hoành cũng không phải người cho vay nặng lãi, cho dù trả muộn cũng không sao, anh ấy sẽ không thúc giục đòi tiền anh đâu.”
Lộ Trạch im lặng nhìn Lương Tiêu, vẻ mặt Lương Tiêu vẫn bình tĩnh, nhưng mà không hiểu sao lại cho người ta cảm giác vô cùng đáng tin cậy. Nếu trước kia Lộ Trạch chưa nhìn thấy bộ dáng sốt ruột muốn trả nợ của anh thì chắc cậu cũng sẽ tin.
Cậu vừa định mở miệng, Lương Tiêu lại nói thay cậu: “Anh bây giờ thật sự không vội trả nợ mà.”
Lộ Trạch dừng một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Anh là con giun trong bụng em đấy à?”
Lương Tiêu cũng cười, vô tình chạm vào vết nhiệt dưới môi, anh nhíu mày lại, Lộ Trạch thấy vậy cũng đã đoán ra được, vội vàng nói: “Đừng cười nữa đừng cười nữa.”
Lương Tiêu cũng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Thật đó, trước kia anh vội vã trả nợ là bởi vì lúc đó trong cuộc sống của anh không có việc nào quan trọng hơn kiếm tiền nên chỉ muốn nhanh chóng trả hết nợ, nhưng mà bây giờ…”
Lương Tiêu dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Lộ Trạch, Lộ Trạch bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Lương Tiêu thật ra vô cùng trong trẻo.
Cậu có thể nhìn ra được sự yêu thương rõ ràng không chút che giấu trong đôi mắt đó.
Tim Lộ Trạch đập rộn lên, có lẽ Lương Tiêu cũng vậy, bởi khi anh căng thẳng thì sẽ mím môi.
“Hiện tại toàn tâm toàn ý thích em mới là việc vô cùng quan trọng.”
Lộ Trạch luôn luôn cảm thấy căng tin là nơi vô cùng ồn ào, trong không khí vĩnh viễn tràn ngập các loại mùi thức ăn khác nhau, tràn đầy khói lửa.
Mà người bạn trai yêu dấu của cậu, trong khung cảnh khói lửa bình thường thế này, nói với cậu những lời yêu thương so với bình thường còn bình thường hơn, nhưng lại khiến cậu rung động.
Đúng, lời yêu thương.
Tuy rằng chắc chắn Lương Tiêu sẽ không nhận bản thân đang nói mấy câu tình tứ, nhưng đó là những lời từ tận đáy lòng anh, rất chân thật, không giữ lại chút nào, đơn giản mà chân thành.
Đó chính là lời yêu thương, hơn nữa còn là lời yêu thương rất dễ nghe, rất lãng mạn.
Lộ Trạch đợi đến khi tim mình đập bình thường trở lại, mới mở miệng nói: “Anh Tiêu, lần đầu tiên yêu đương mà anh đã nghiêm túc như vậy, lỡ đâu… em chỉ đang tùy tiện chơi đùa thì sao bây giờ?”
Lương Tiêu nhìn vào mắt Lộ Trạch. Mặc dù anh chưa từng yêu ai nhưng cũng biết bây giờ có rất nhiều người thật ra đều chỉ yêu chơi.
Bởi vì đối phương có nhan sắc, hoặc là do chính mình đang trống rỗng, không cần hiểu biết nhau đã có thể bắt đầu, không cần dây dưa đã có thể kết thúc.
Những người thật sự thích nhau, nghiêm túc muốn yêu đương dài lâu thì thực sự có rất ít.
“Em không phải….”
“Trước kia em chính là người như vậy,” Lộ Trạch ngắt lời anh nói, “Trước kia em đã yêu đương rất nhiều lần, cuối cùng đều là dễ dàng chia tay, nhưng ngay cả cảm giác khó chịu em cũng chưa từng trải nghiệm qua.”
Lương Tiêu mím môi mặt không biểu tình nhìn cậu. Ngay khi Lộ Trạch cảm thấy chính mình đang quá nghiêm túc muốn xoa dịu không khí một chút thì Lương Tiêu bỗng nhiên cười một cái nói: “Ăn xong chưa? Đi thôi.”
Lương Tiêu phản ứng thế này Lộ Trạch hoàn toàn không đoán trước được. Hai người bọn họ đi ra khỏi căn tin, ánh mặt trời chói chang, Lương Tiêu bỏ mũ ra đội lên đầu Lộ Trạch, dương như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì cả, “Che cho bớt nắng.”
Lộ Trạch cảm thấy trong lòng khó chịu. Cậu nói những lời đó chỉ là muốn nói cho Lương Tiêu đừng có đối xử tốt với cậu đến mức không giữ lại gì như vậy. Cậu cũng thật lòng thích Lương Tiêu chứ không phải chỉ tùy tiện chơi đùa, nhưng nếu đổi thành một người khác thì sao? Trong tình yêu, người như Lương Tiêu nhất định sẽ là bên bị tổn thương.
Hiện tại nhìn thấy phản ứng của Lương Tiêu, Lộ Trạch lại hối hận. Tại sao tự nhiên đang êm đẹp lại nói như vậy chứ, hiện tại người đang yêu đương với Lương Tiêu là cậu, không có người khác, cũng sẽ không có người khác.
“Anh Tiêu, em không phải…”
Lương Tiêu đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Lộ Trạch, “Em cũng nói rồi, đó là trước kia.”
Lộ Trạch ngẩn người.
“Trước kia em còn chưa gặp được anh.”
Sau khi ở cùng Lộ Trạch, Lương Tiêu luôn luôn quan tâm, tỉ mỉ, dịu dàng chăm sóc cậu. Lộ Trạch rất ít khi thấy anh tự tin, mạnh mẽ, thậm chí da mặt anh cũng rất mỏng.
Vốn dĩ cậu nghĩ đó là do tính cách Lương Tiêu vốn như vậy, giống như bánh quy có nhân vậy, bên ngoài là màu đen khô xốp, bên trong là nhân màu trắng mềm mại, nhưng mà vừa nãy trong nháy mắt cậu biết mình sai rồi.
Bánh quy có nhân màu trắng nhưng cũng có nhân màu đen, nó phụ thuộc vào việc người cầm chiếc bánh quy đó là ai, và cũng tùy thuộc vào tâm trạng của chiếc bánh quy.
Lộ Trạch đưa Lương Tiêu về ký túc xá, vừa mới đóng cửa đã bị Lương Tiêu đè lên cửa hôn.
Động tác của Lương Tiêu rất mạnh, tay anh đặt lên eo cậu, lúc gặm cắn môi dưới của cậu còn tăng thêm chút lực.
Lộ Trạch không phản kháng, mặc cho Lương Tiêu nóng lòng hôn mình. Mãi đến khi chiếc mũ bị rơi xuống Lương Tiêu mới dừng lại, cụp mắt nhìn đôi môi Lộ Trạch bị anh cắn nát.
“Có đau không?” Lộ Trạch hỏi.
Lương Tiêu sửng sốt, không hiểu tại sao những lời trong lòng anh lại bị Lộ Trạch nói ra trước.
Lộ Trạch dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên môi anh, “Vết nhiệt, có đau hay không?”
Lương Tiêu đột nhiên cảm thấy đau nhói trong tim, còn hơi chua xót. Anh áy náy nói: “Không đau, em đau không?”
Lộ Trạch liếm liếm môi dưới, “Mạnh mẽ quá ha anh Tiêu.”
Lương Tiêu lại nhẹ nhàng lên môi cậu, “Xin lỗi…”
Trong nhà vệ sinh bỗng nhiên truyền tới tiếng đập cửa khiến cho hai người đều giật mình.
Mao Hâm ở bên trong nhỏ giọng nói: “Cái đó. …Anh Tiêu… Trạch à….Có thể đợi tao ra ngoài rồi hôn tiếp được không?”
Không ai lên tiếng, Mao Hâm thử đẩy cửa nhà vệ sinh ra thăm dò, thò đầu ra, mặt đỏ như nhỏ máu. Cậu ta khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Tao không phải cố ý nghe lén đâu, tao tao tao đang ở nhà vệ sinh, ai biết được tự nhiên hai người vừa về lại hôn nhau…..”
Im lặng, vẫn là im lặng.
Mao Hâm cứng đầu đi ra, cảm giác ánh mắt của Lộ Trạch và Lương Tiêu giống như muốn giết người diệt khẩu vậy.
Cậu ta vội vàng che mắt lại, “Thật ra tao chưa nhìn thấy gì hết đâu!”
Không quá hai giây lại cảm giác không đúng lắm, đổi thành bịt tai lại, “Cũng chưa nghe được gì hết!”
Cậu ta bịt chặt tai rồi chạy ra cửa, “Để tao ra ngoài!”
Lộ Trạch với Lương Tiêu cứ để yên cho cậu ta nói.
Mao Hâm mạnh mẽ mở cửa ra, sau đó vội vàng nói: “Tao đi rồi tao đi rồi! Tao không biết gì cả! Hai người tiếp tục đi!”
Nói xong đóng cửa cái rầm rồi chạy đi.
Lộ Trạch với Lương Tiêu nhìn nhau một cái, cảm giác không khí như muốn đọng lại.
Sau một lúc lâu, để giảm bớt sự xấu hổ, Lộ Trạch nói: “Em cảm thấy… cánh cửa này sớm muộn gì cũng bị hỏng…”
Vừa nói xong, Lộ Trạch lại cảm giác có gì đó rơi xuống đầu mình. Cậu ngạc nhiên đưa tay lên sờ, là một miếng tường bị tróc ra.
Hai người bọn họ cùng nhau ngửa đầu nhìn lên trên, Lộ Trạch nói một chữ biểu đạt tâm tình, “Vãi!”
Sau đó hai người không hẹn lại bắt đầu cười.