Chuyện Lương Tiêu mang nước nóng quay trở về Lộ Trạch không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ là Lương Tiêu có nói một câu “Cậu bị sốt rồi”, sau đó xảy ra chuyện gì thì cậu hoàn toàn không biết.
Ngày hôm sau cậu bị Tưởng Nghĩa Kiệt đánh thức, vừa mở mắt đã nhìn thấy mặt của Tưởng Nghĩa Kiệt áp sát.
“Lộ Trạch, dậy đi, mày bị sốt rồi!”
Lộ Trạch cau mày trốn về phía sau một chút, một lúc sau mới nói: “Tao biết rồi.”
Âm thanh gần giống như đêm hôm qua, cảm giác cổ họng còn đau hơn hôm qua.
Lộ Trạch giơ tay lên che mắt, cảm giác cánh tay mềm nhũn không có sức.
Tưởng Nghĩa Kiệt vẫn đứng bên giường, “Sao mày lại bị bệnh nặng như vậy? Hôm qua đáng lẽ không nên dẫn mày đi uống rượu, bây giờ cũng không biết làm sao để uống thuốc…”
Lộ Trạch “Ừm” một tiếng, “Không sao, ngủ một giấc là khoẻ thôi…”
“Sắp tới mười một giờ rồi, mày dậy ăn chút gì trước đi.”
“Không ăn đâu”, Lộ Trạch nằm yên không nhúc nhích, nói chuyện cũng như phát ra từ kẽ răng, “Dạ dày khó chịu”.
Tưởng Nghĩa Kiệt chép miệng, “Khó chịu thì càng phải ăn một chút để lót dạ”.
“Không”.
Lộ Trạch không chịu khuất phục.
Tưởng Nghĩa Kiệt tức giận đặt mông ngồi bên giường khiến Lộ Trạch chao đảo một chút “Mày nói xem mày, tốt xấu gì cũng là… đó gọi là gì nhỉ, trải qua tình trường đi, không phải chỉ là Hàn Tĩnh thôi sao, đáng để mày suy sụy đến vậy à?”
Cổ họng Lộ Trạch chuyển động, “Không phải do cô ấy, là bởi vì ấm ức..
tức giận thôi…”
Tưởng Nghĩa Kiệt thở dài, “Vậy giờ mày làm gì? Chiều nay tao có hai tiết học chuyên ngành, không có ai chăm sóc mày, hay là tao tìm bạn cùng phòng của mày đến đây?”
Lộ Trạch im lặng một lúc, đột nhiên nói, “Lúc mày dậy mày có thấy ai khác không?”
“Giọng của mày thật sự..
làm tao nghe mà khó chịu”, Tưởng Nghĩa Kiệt đứng lên muốn rót cho cậu một ít nước, “Không có người khác, chỉ có hai chúng ta, ấm đun nước này có dùng được không?”.
“Đừng có dùng…” Lộ Trạch nói, “Mày đi học đi, không cần quan tâm tao.”
“Vậy có được không…” Tưởng Nghĩa Kiệt dừng một chút, “Có phải mày muốn tìm cái người hôm qua không? Ai đó? Mới quen à?”
Xem ra Tưởng Nghĩa Kiệt đã quên mất tối hôm qua cậu đã nói cái gì.
Tuy mối quan hệ giữa Lộ Trạch và Tưởng Nghĩa Kiệt rất tốt, nhưng chuyện của Lương Tiêu cậu thật sự không mở miệng được.
Nói thế nào bây giờ? Nói đầu óc cậu vào nước nên trả tiền để thuê một người bạn trai đẹp trai hay sao?
Vì vậy, cậu chỉ có thể mơ hồ nói: “Trước đây tao có quen anh ta.”
“Đáng tin không? Mày gọi anh ta tới đây trước đi, chờ anh ta đến thì tao sẽ đi.”
Lộ Trạch thở dài trong lòng, Tưởng Nghĩa Kiệt đang ở đây làm sao cậu có thể gọi cho Lương Tiêu được, chỉ có thể vất vả ngồi dậy.
Hôm qua khi kết bạn cũng chưa nhìn kĩ, Lộ Trạch tìm thấy Wechat của Lương Tiêu, tên Wechat rất đơn giản, chỉ là hai chữ XL. (Lương Tiêu = Liáng Xiāo)
Cậu nhấn vào xem vòng bạn bè của Lương Tiêu.
Hình nền của người này vậy mà lại thẳng thắn ghim các loại nghiệp vụ, tin mới nhất trong vòng bạn bè là khoảng năm phút trước, buổi chiều rảnh rỗi.
Xem ra đây chỉ là Wechat để liên hệ với khách hàng.
Lộ Trach trở về khung chat, trực tiếp nhắn tin cho Lương Tiêu: [Có thể ghé chút không? Ở khách sạn]
Gửi xong mới cảm thấy những câu này có hơi kì kì, nhưng mà cậu thật sự đang chóng mặt, cũng lười sửa, mà cũng tin tưởng Lương Tiêu có thể hiểu được.
Lương Tiêu trả lời cậu rất nhanh: [Được, mấy tiếng?]
Lộ Trạch: [Không biết.]
Lộ Trạch: [Có thể là cả buổi chiều, anh đừng sắp xếp đi với người khác nữa.]
Lương Tiêu: [Mười phút nữa đến.]
Lộ Trạch: [Được.]
Cậu bỏ điện thoại xuống, nhìn Tưởng Nghĩa Kiệt, “Người sắp tới rồi, mày về trường trước đi, để còn ăn cơm trưa”.
“Thật sự không cần để tao đợi anh ta đến rồi mới đi à?”
Lộ Trạch khoát tay, “Không cần đâu.”
Tưởng Nghĩa Kiệt gật đầu, “Được, vậy tao đi trước đây, có chuyện gì mày cứ nhắn tin cho tao.”
“Ừm”.
Sau khi Tưởng Nghĩa Kiệt đi chưa được bao lâu, Lộ Trạch xốc chăn xuống giường, chân tay bủn rủn đi đến nhà vệ sinh lấy nước rửa mặt.
Lúc soi gương cậu mới ý thức được sắc mặt mình kém đến mức nào, hơn nữa áo khoác trên người cũng không thấy đâu, không biết có phải Lương Tiêu cởi giúp cậu hay không.
Tuy vẫn cậu vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng cũng cảm ơn Lương Tiêu đã không để cậu trong lúc sốt cao lại còn phải mặc áo khoác ngủ một đêm không thoải mái.
Ngay khi cậu đang chống tay ngẩn người trước bồn rửa, có tiếng gõ cửa, cậu đi ra ngoài mở cửa, Lương Tiêu vẫn mặc bộ đồ giống tối qua.
Lộ Trạch nghiêng người, ý bảo anh đi vào.
“Bạn tôi đã về trường”, Lộ Trạch nói, “Cho nên đành phải làm phiền anh… chăm sóc tôi một lát…”
Lương Tiêu gật đầu, “Không phiền”.
Lộ Trạch đứng chung với anh ngay lối đi nhỏ, cảm giác không được thoải mái cho lắm, tay chân cũng không biết đặt đâu, cậu chỉ có thể tìm một chủ đề, “Tôi trả trước tiền tối qua vậy.”
“Hai tiếng rưỡi”, Lương Tiêu nói, “Ba trăm bảy mươi lăm”.
Lộ Trạch đi tới bên giường lấy điện thoại, nhanh chóng chuyển khoản cho anh.
Sau đó lại là bầu không khí im lặng của cả hai.
Lần này là Lương Tiêu mở miệng trước, giọng của anh cũng lạnh như bầu không khí hiện tại, nhưng không hiểu sao nghe lại cảm thấy rất đáng tin cậy, “Không cần căng thẳng, cậu sốt còn chưa giảm, cứ nằm xuống đi.”
Không được tự nhiên, vẫn cảm thấy không được tự nhiên, rất khó chịu.
Nhưng Lộ Trạch biết mình bị bệnh nặng cần người chăm sóc.
Dù sao cũng tốn tiền, vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa.
Cậu chủ động nói với Lương Tiêu: “Cổ họng tôi rất đau, muốn uống nước”.
“Được, để tôi đi mua một cái nhiệt kế khác, nếu vẫn còn sốt thì uống chút thuốc.”
“Uống rượu rồi có uống thuốc được không?” Lộ Trạch hỏi.
“Tối qua cậu đã nôn không ít, bây giờ cũng đã qua tiếng đồng hồ, tôi sẽ mua loại dành cho người uống rượu, không sao đâu.”
“Cảm ơn…” Lộ Trạch nói theo thói quen.
“Có muốn ăn gì không? Tôi sẽ mua thêm một ít, nếu chỉ uống thuốc không cũng không tốt.”
“Tôi… Dạ dày tôi rất khó chịu.” Lộ Trạch nói.
Lương Tiêu đi đến bên giường, khom lưng giúp Lộ Trạch đắp chăn một cách rất tự nhiên, “Ít nhiều gì cũng phải ráng ăn một chút, nếu không ăn thì uống thuốc chỉ càng thấy khó chịu.”
Đột nhiên Lộ Trạch cảm giác da đầu như tê dại, cả người nổi da gà.
Cậu cũng không kịp định thần lại xem bản thân đã nói gì với Lương Tiêu thì Lương Tiêu đã đi ra ngoài rồi.
Sau khi lấy lại tinh thần, Lộ Trạch nhìn lên trần nhà thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là tiêu tiền để đền tội mà.
Không phải do Lương Tiêu không tốt, mà bởi vì Lương Tiêu quá tốt, nhìn một người lạnh lùng như vậy mà có thể chuyện nghiệp như thế, đúng là giống như bạn trai của cậu.
Chết tiệt, bạn trai cái gì! Cậu không có bạn trai!
Vì để cảnh tỉnh bản thân không cần bạn trai, Lộ Trạch đành tự làm khổ mình mở khung chat với Hàn Tĩnh ra, ghi chú còn chưa kịp sửa, vẫn là Tĩnh Tĩnh
Lộ Trạch xóa hai chữ này đi rồi đổi thành Hàn Tĩnh, sau đó cậu bấm vào vòng bạn bè của Hàn Tĩnh, nhìn qua ba ngày này không có đăng gì.
Sau khi cậu thoát ra lại nhìn thấy Khưu Ninh trong danh sách lại nhấn vào vòng bạn bè của Khưu Ninh xem một chút.
Sáng nay Khưu Ninh đăng một tấm ảnh, chỉ chụp quả bóng rổ và bàn tay đang đánh bóng, bạn chung có Hàn Tĩnh là người like đầu tiên.
Lộ Trạch điên cuồng nhanh chóng thoát khỏi giao diện, tắt màn hình điện thoại ném sang một bên, chưa được vài giây lại cầm điện thoại lên xem, pin chỉ còn lại năm phần trăm.
Cậu đành phải mở khoá lại, gửi cho Lương Tiêu một đoạn tin nhắn bằng giọng nói khàn khàn tang thương: [Điện thoại của tôi sắp hết pin rồi, mua thêm cho tôi một cục sạc đi, khi nào về trả tiền cho anh.]
Lương Tiêu: [Được, tôi về ngay]
Lộ Trạch nhìn chằm chằm câu này vài giây, rồi lại ném điện thoại sang một bên..