Bởi vì kỹ năng nấu nướng của Lương Tiêu và Khương Tình đều không ổn cho lắm nên sáng hôm sau Lộ Trạch mặc tạp dề vào trong nhà bếp.
Lúc đầu Khương Tình kiên quyết không đồng ý, Lộ Trạch đành phải nói: “Dì, dì như vậy khách khí quá rồi. Đã cho cháu ở lại nhà rồi thì đừng coi cháu là khách, cháu cũng không coi mình là khách đâu, vừa hay cho dì nếm thử tay nghề của cháu, hơn nữa dì cũng được nghỉ ngơi.”
“Vậy dì giúp cháu một tay.” Khương Tình đứng một bên nói.
Lộ Trạch cười cười, “Dì cứ ngồi chờ đi, để anh Tiêu giúp cháu là được.”
“Lương Tiêu!” Khương Tình ra ngoài gọi to, “Đang làm gì đó? Mau tới đây giúp Tiểu Lộ đi.”
“Đến đây.” Lương Tiêu từ trong nhà vệ sinh ra, trên mặt vẫn còn đọng nước.
Lộ Trạch liếc anh một cái, lại liếc mắt một cái nữa, không nhịn được nói: “Lau mặt đi.”
“Hửm?” Lương Tiêu nhìn về phía cậu, nở nụ cười, “Không lau mặt ảnh hưởng đến việc anh trợ giúp sao?”
Lúc anh nói chuyện, có một giọt nước chảy từ trên trán xuống cằm, Lộ Trạch nâng tay lau đi giúp anh, thấp giọng nói: “Ảnh hưởng đến đầu bếp.”
Lương Tiêu chậc một tiếng, rồi dùng vạt áo lau mặt.
“Đệt,” Lộ Trạch dời tầm mắt đi, “Anh cố ý dụ dỗ em đúng không?”
Khương Tình bỗng nhiên lại quay lại nhà bếp, “Tiểu Lộ, có cái gì không tìm thấy thì cứ hỏi Lương Tiêu ha, dì đi gội cái đầu đã.”
Lộ Trạch giật mình, chột dạ nói: “A… được, dì cẩn thận một chút, đừng để miệng vết thương dính nước đấy ạ.”
Lương Tiêu cùng đi ra ngoài, “Mẹ, hay là con giúp mẹ gội đầu nhé.”
Khương Tình quay đầu chỉ chỉ ngón tay vào anh, Lương Tiêu đổi giọng, “Được được được, tự mẹ gội, có chuyện gì thì gọi con đấy.”
“Không có việc gì phải gọi mày cả!”
Lương Tiêu trở lại phòng bếp, thở dài, “Cứng đầu quá.”
“Anh gội còn không bằng dì tự gội đó,” Lộ Trạch nói, “Anh cũng không có kinh nghiệm.”
“Anh… Có.” Lương Tiêu liếc cậu một cái.
Lộ Trạch nhướn mày, “Gội cho ai?”
“Lúc học cấp Hai có làm qua ở cửa hàng cắt gội rồi, gội đầu giúp người khác.”
Lộ Trạch nhìn chằm chằm Lương Tiêu nhìn hai giây, híp híp mắt nói: “Anh chột dạ cái gì?”
“Đâu có đâu.” Lương Tiêu cười cười.
“Nhìn em.” Lộ Trạch nói.
Lương Tiêu đành phải quay đầu nhìn cậu, không quá ba giây đã bị bại trận, dùng tốc độ nhanh nhất giải thích: “Thật ra quán cắt tóc kia mở ở gần trường nên có rất nhiều các bạn nữ đi gội đầu, thật sự không có gì nữa đâu.”
Lộ Trạch hừ lạnh một tiếng, “Là bởi vì anh làm ở đó nên bọn họ mới đến đấy.”
Lương Tiêu im lặng hai giây, “… Cũng có thể.”
Lộ Trạch chậc chậc, sau một lúc lâu nói: “Chuyện anh chưa từng yêu đương thật sự cũng khá kỳ lạ đó, giống như ra đường rơi mất một tờ trăm tệ mới tinh nhưng lại không ai nhặt vậy đó.”
Lương Tiêu cười cười, “Khi đó anh… không muốn yêu đương, cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, không thích, lãng phí thời gian.”
Lộ Trạch đặt khuỷu tay lên vai anh, “Lãng phí thời gian anh kiếm tiền đúng không?”
“Ừm, cũng lãng phí tiền của anh.”
Lương Tiêu nói xong bỗng nhiên hôn Lộ Trạch một cái, “Không giống bạn trai anh, cấp Ba chơi rất vui đúng không.”
“A,” Lộ Trạch vội vàng dừng đề tài này lại, “Đều qua rồi mà, đừng nhắc đến nữa, trước kia không hiểu chuyện, yêu đương cũng hơi… Có phải có ai đang gõ cửa không?”
“Hù anh à?” Lương Tiêu nhướn mày.
“Không, anh nghe đi, thực sự có người gõ cửa.”
Hai người im lặng, đúng là có nghe thấy tiếng đập cửa. Lộ Trạch vỗ vỗ lên mông Lương Tiêu, “Em nói có rồi mà, đi mở cửa đi.”
Lương Tiêu vừa đi ra cửa vừa nói: “Nước dính đầy quần anh rồi…”
Lộ Trạch nhìn thoáng qua mông anh, đúng là có một dấu tay mờ mờ, trong nháy mắt lại cười không ngừng được.
Lương Tiêu mở cửa, ngoài cửa là con gái Điền Giai Giai của dì lưu.
Điền Giai Giai nhìn thấy Lương Tiêu thì sửng sốt, “Anh Lương Tiêu, anh về bao giờ vậy?”
“Hôm qua mới về.” Lương Tiêu thờ ơ nói.
Điền Giai Giai có chút xấu hổ nở nụ cười, “Tối hôm qua em về mới biết được chuyện của mẹ em với dì Khương… Em có mua chút quà đến biếu dì, nói xin lỗi thay mẹ em, thật sự rất xin lỗi ạ.”
“Anh cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì cả, ” Lương Tiêu nói, “Em nói với mẹ anh đi.”
Một lát sau, Khương Tình vừa lau tóc vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, “Ai vậy… Giai Giai?”
“A, dì Khương,” Điền Giai Giai bứt rứt nói, “Cháu đến nói xin lỗi thay mẹ cháu ạ.”
Khương Tình thở dài, “Đừng đứng ở cửa nữa, vào đi.”
Khương Tình và Điền Giai Giai nói chuyện ở phòng khách, Lương Tiêu lại đi vào nhà bếp, thuận tay đóng cửa lại, anh chủ động giải thích với Lộ Trạch: “Là con gái của dì Lưu hôm qua đánh nhau với mẹ anh, đến xin lỗi thay dì ấy.”
“Lát nữa cô ấy có ở lại ăn cơm không?” Lộ Trạch nói, “Em có cần làm nhiều đồ hơn không?”
Lương Tiêu nhìn Lộ Trạch. Trên người Lộ Trạch là chiếc tạp dề cũ của Khương Tình, trên tay cầm chiếc muôi, cả người cậu đều tỏa ra mùi thơm của món ăn mà anh rất thích.
Mỗi lần nhìn thấy Lộ Trạch như vậy, anh lại có cảm giác kiên định và yên tâm trước nay chưa từng có, không nhịn được chỉ muốn ôm cậu vào lòng rồi hôn cậu một cái lại một cái.
Lộ Trạch giơ tay quơ quơ trước mặt Lương Tiêu, gọi tên đầy đủ của anh, “Lương Tiêu, anh với cô con gái của dì Lưu có quan hệ gì vậy?”
“Hửm?” Lương Tiêu hoàn hồn, anh cười, “Sao lại ghen rồi cục cưng, không có quan hệ gì đặc biệt cả, chỉ là hàng xóm thôi, mẹ cô ấy mở quán tạp hóa đối diện quán làm móng của mẹ anh.”
“Ồ,” Trên mặt Lộ Trạch không có biểu tình cả, “Vậy sao khi gặp cô ấy anh lại như mất hồn mất vía vậy, cô ấy còn gọi anh là anh Lương Tiêu nữa chứ.”
Lương Tiêu không giải thích được, anh nhìn ra phòng khách qua lớp kính thủy tinh, tiến đến bên cạnh Lộ Trạch, xoa xoa lưng cậu, “Mất hồn mất vía đâu nào, vừa rồi anh đang nghĩ về em mà.”
“Thật không?” Lộ Trạch hỏi xong lại tự cười, “Hầy, trước kia hình như em cũng không thích ghen như thế đâu, sau khi ở bên anh thì không có việc gì lại muốn ghen. Như vậy cũng không được lắm nhỉ, cứ như vậy có khi em bị anh dắt mũi đi luôn mất.”
“Vậy anh bị em dắt mũi đi, được không?” Lương Tiêu cười hỏi.
“Cũng chưa thấy anh ghen như thế nào luôn á.” Lộ Trạch nói.
“Đó là do anh không nói cho em thôi.” Lương Tiêu nói.
“Ui, khó chịu lắm đó, đó không phải thói quen tốt đâu nha Tiêu Tiêu.”
“Sau này không khó chịu nữa,” Lương Tiêu đưa tay nghịch nghịch dây tạp dề sau lưng Lộ Trạch, “Khó chịu thì càng ăn càng chua.”
Lộ Trạch nở nụ cười, Lương Tiêu không cẩn thận làm hỏng mất nơ bướm ở phía sau tạp dề, Lộ Trạch chậc một tiếng, “Làm gì vậy, không hỗ trợ còn quấy rối à.”
Lương Tiêu đi ra phía sau cậu, cúi đầu nghiêm túc buộc lại nơ bướm, “Được rồi, còn đẹp hơn cả ban nãy em tự buộc nữa đó.”
“Anh có biết xấu hổ không vậy, ” Lộ Trạch quay đầu lại định nhìn nhưng lại không nhìn được, “Lúc nãy em buộc đại vì không nhìn thấy được, còn anh còn rõ tận mắt còn gì.”
Lương Tiêu nhẹ giọng cười cười, lấy điện thoại ra chụp nơ bướm cho Lộ Trạch xem, hơn nữa còn đăng lên vòng bạn bè: [Tôi buộc]
Tào Phi: [??? Con mẹ nó cái gì vậy? Mày bị hack wechat à?]
Lương Tiêu trả lời Tào Phi: [Nơ con bướm, nhìn không thấy à?]
Tào Phi trả lời Lương Tiêu: [Tao có mù đéo đâu! Mày có bệnh à? Đột nhiên đăng nơ bướm lên làm gì?]
Lương Tiêu trả lời Tào Phi: [Hôm nào dẫn đến cho mày làm quen]
Tào Phi lại trả lời Lương Tiêu: [Làm quen với nơ con bướm???]
Tôn trác vũ: [Buộc cho thằng Trạch sao? Chậc]
Lữ huyên: [Cũng khá tiêu chuẩn đấy, chậc]
Mao Hâm: [Trạch nấu cơm siêu ngon luông, chậc]
Mạnh Thiến: [Sao ai cũng chậc vậy, chậc]
Lương Tiêu buông điện thoại xuống, lập tức hỏi cậu: “Cục cưng, vì sao Mao Hâm cũng đã được ăn cơm em làm rồi vậy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Trạch: Thằng nhóc này giỏi thật, dấm kiểu này mà cũng ăn được tôi không ngờ luôn