Mấy ngày sau Tào Phi đều đưa Lộ Trạch và Lương Tiêu đi chơi. Lương Tiêu đã không đếm được không biết bao nhiêu lần Lộ Trạch bị Tào Phi chọc cười.
Hôm nay sau khi về nhà, Lộ Trạch vẫn còn đang cười, “Ngày mai chúng ta đừng tìm cậu ta đưa đi nữa, em sợ em sẽ bị cậu ta chọc cười đến chết mất.”
Lương Tiêu nói ngay: “Được, không dẫn theo cậu ta nữa.”
Lộ Trạch rửa tay xong vừa định đi xuống bếp thì Khương Tình vội vàng ngăn cậu lại, “Tiểu Lộ, cháu đừng làm nữa, chúng ta gọi đồ ăn về nhà đi, hoặc ra ngoài ăn cũng được. Mấy ngày nay đều bắt cháu xuống bếp rồi.”
Lộ Trạch cười cười, “Không sao đâu mà dì, bình thường ở nhà cháu cũng hay nấu cơm. Chuyện nấu ăn với cháu đơn giản lắm, với lại bây giờ dì cần bổ sung thêm dinh dưỡng, ăn thanh đạm một chút.”
Khương Tình nhìn Lộ Trạch, trong mắt đều là tán thưởng, “Đứa nhỏ này… Thật tốt.”
Lộ Trạch có chút ngượng ngùng, thừa dịp Lương Tiêu đi tắm, nói khẽ với Khương Tình nói: “Dì, anh Tiêu vẫn luôn rất nhớ dì đó. Vừa nghe tin dì xảy ra chuyện, anh ấy đã rất sốt ruột không biết làm sao, chỉ là anh ấy có hơi ngốc, không biết nói những lời hay như cháu, đôi khi muốn quan tâm dì nhưng lại không biết nên nói thế nào cả.”
Khương Tình dựa người vào khung cửa, mái tóc dài rối tung ngày thường hôm nay đã được bà tùy ý búi lên, nhìn càng thêm thành thục xinh đẹp, khí chất mạnh mẽ.
Bà yên lặng nhìn Lộ Trạch một lúc, mãi đến khi Lộ Trạch bị nhìn dời mắt đi, Khương Tình mới thản nhiên nở nụ cười, “Dì biết chứ, thằng nhóc Lương Tiêu này vẫn luôn là như vậy.”
Lộ Trạch hơi sửng sốt, Khương Tình nói: “Dì cũng không giả vờ trước mặt cháu nữa. Chắc cháu cũng nhận ra rồi nhỉ, dì không có đủ tư cách làm mẹ và cũng chưa từng là một tấm gương sáng cho Lương Tiêu.”
Lộ Trạch nhanh chóng phản ứng lại, “Dì, lần đầu tiên dì làm mẹ, lại là khi còn trẻ như vậy thì thực sự đã đủ tư cách rồi, nếu không anh Tiêu cũng sẽ không quan tâm dì như vậy đâu.”
Khương Tình cười nhạo một tiếng, đánh giá cậu: “Tiểu Lộ, quan hệ của cháu với Lương Tiêu tốt quá nhỉ.”
Lộ Trạch dừng một chút, “A… cũng khá tốt ạ.”
Khương Tình nhìn thẳng vào mắt cậu, “Không phải khá, là vô cùng tốt mới đúng, dì thấy Lương Tiêu rất thích cháu.”
Đột nhiên Lộ Trạch cảm giác tim mình đập nhanh hơn, nhanh tới nỗi như muốn nhảy ra ngoài. Cậu nói hơi cà lăm: “Vậy…vậy sao ạ? Anh Tiêu vẫn luôn quan tâm đến cháu…”
Khương Tình cười cười, “Cháu căng thẳng gì vậy?”
Lộ Trạch hắng giọng, giả vờ bình tĩnh, “Đột nhiên dì nói như vậy nên cháu sợ dì đang muốn thăm dò chuyện gì đó.”
Khương Tình chậc một tiếng, “Không có gì để thăm dò cả, đối với dì hay cả với bạn bè, Lương Tiêu vẫn luôn rất kín tiếng. Có rất nhiều chuyện nó sẽ không chịu nói ra, nhưng cháu lại rất hiểu nó, chứng tỏ nó rất thích cháu, cũng rất tin tưởng cháu.”
Lộ Trạch nhẹ nhàng “dạ” một tiếng.
“Dì thấy nó có một người bạn như cháu thì cũng rất vui,” Khương Tình cụp mắt cầm lấy tay cậu, “Hy vọng cháu có thể bao dung với nó một chút, có chỗ nào nó không làm tốt thì cháu cứ chủ động nói với nó, cố gắng đừng gây mâu thuẫn. Làm bạn với nó, không thiệt thòi đâu.”
Trong đầu Lộ Trạch rối tung, cậu cứ cảm thấy trong lời nói của Khương Tình còn có ý khác, nhưng cậu cũng không có thời gian để tự hỏi hay suy nghĩ thêm nữa, lập tức cười đáp: “Không cần cháu bao dung anh Tiêu đâu, đều là anh Tiêu bao dung cháu.”
Khương Tình nở nụ cười, “Mặc dù Lương Tiêu không phải là con trai ruột của dì nhưng dì cũng rất hiểu nó. Chắc chắn không ít lần cháu đã lượng thứ cho nó.”
“Thật sự không có,” Lộ Trạch nói, “Anh Tiêu đối xử với cháu vô cùng… trượng nghĩa.”
Lộ Trạch vừa định nói ra chữ “tốt” thì lại nuốt trở lại, Khương Tình nghe cậu nói như vậy thì cũng bị chọc cười, “Được rồi, dì không làm phiền cháu nấu cơm nữa, hôm nay không ăn lá cây nữa được không?”
Lộ Trạch ngẩn người, không ngờ Khương Tình lại không khách khí với cậu nữa, thế là cậu cũng thoải mái nói: “Dì vẫn còn chưa cắt chỉ đâu, ít nhất cũng phải ăn hai ngày nữa, hơn nữa vẫn còn món có thịt mà, cháu đảm bảo sẽ phối hợp đủ chất cho dì..”
Khương Tình thở dài, “Được được, cháu còn quản nghiêm hơn cả Lương Tiêu rồi đó.”
Lộ Trạch cười cười đẩy bà ra ngoài, “Đó không phải bởi vì miệng vết thương của dì còn chưa khỏi hoàn toàn sao. Dì xinh đẹp như này, nếu để lại sẹo thì rất đáng tiếc. Sau khi về nhà cháu sẽ gửi cho dì thuốc trị sẹo mà mẹ cháu hay dùng, hiệu quả tốt lắm, lúc đó dì nhớ dùng thường xuyên là được.”
“Dì cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, có gì mà đáng tiếc nữa chứ…”
“Lần đầu tiên gặp dì, cháu còn tưởng dì là chị gái của anh Tiêu đó chứ.”
–
Lộ Trạch không nói với Lương Tiêu những gì Khương Tình nói với cậu. Mấy ngày sau đó Khương Tình cũng không tìm riêng cậu nói thêm gì nữa, giống như cảm giác bị phát hiện lúc đó chỉ là ảo giác của Lộ Trạch.
Sau khi Khương Tình cắt chỉ bắt đầu đuổi hai người đi, bảo hai người bọn họ mau về lại trường, nên làm gì thì làm đó đi. Sau khi thân với Lộ Trạch hơn thì bà cũng không còn khách khí như lúc đầu nữa, Lộ Trạch nói chuyện cũng tự nhiên hơn. Sau khi cậu với Lương Tiêu đi gặp bà nội Trương về thì đã thấy Khương Tình đã mua sẵn vé tàu cho hai người rồi.
Thời gian lên tàu là buổi chiều, giữa trưa khi ăn cơm Lộ Trạch dặn Khương Tình rất nhiều, bảo bà ăn ít dầu mỡ đi, phải ăn nhiều rau và hoa quả, nhận được thuốc trị sẹo nhớ phải bôi mỗi ngày.
“Ai da dì biết rồi mà,” Khương Tình không kiên nhẫn nói, “Hai đứa mau kiểm tra xem còn đồ gì để quên không rồi chuẩn bị đi đi.”
Nếu chỉ có một mình Lương Tiêu thì chắc chắn Khương Tình sẽ để anh tự đi, nhưng lần này còn có Lộ Trạch nên Khương Tình còn tiễn hai người họ đến tận ga tàu, Tào Phi cũng đi theo nữa.
“Lần sau nghỉ lại đến chơi nha.” Tào Phi nói.
Lộ Trạch gật gật đầu, “Được.”
Tào Phi nhìn Lương Tiêu đang nói chuyện với Khương Tình: “Hy vọng đến lúc đó cậu vẫn chưa đá Lương Tiêu.”
Lộ Trạch nở nụ cười, “Yên tâm đi, sẽ không đâu. Anh cũng nói rồi còn gì, anh ấy sẽ là người cuối cùng tôi yêu.”
Tào Phi cười vỗ vai cậu “Được lắm, người anh em!”
Lương Tiêu đứng cách đó không xa nhìn sang phía Lộ Trạch, “Con đi nha mẹ.”
Khương Tình chẹp miệng, “Mẹ cũng cho mày gọi rồi, mày còn không định nói thật với mẹ à.”
Lương Tiêu nở nụ cười, “Lộ Trạch sợ con bị đánh, con thì muốn đợi đi rồi mới nói.”
“Con mẹ nó mẹ đã động vào ngón tay nào của mày chưa hả thằng nhãi này!” Khương Tình ép giọng mắng anh.
“Nếu mẹ cũng đã nhìn ra rồi, vậy con cũng nói thật vậy,” Biểu tình của Lương Tiêu trở nên nghiêm túc, “Đúng như những gì mẹ thấy đấy, bọn con đang nói chuyện yêu đương, con thật sự thích cậu ấy.”
“Được rồi biết rồi,” Khương Tình nói, “Mặc dù cho mày gọi một tiếng mẹ nhưng mẹ cũng không có quyền quản mày, hơn nữa mẹ cũng rất thích thằng bé Tiểu Lộ này. Mày phải nắm bắt cơ hội, không được để đánh mất nghe chưa.”
Lương Tiêu trầm giọng nói: “Không mất đâu, lần sau sẽ dẫn cậu ấy về thăm mẹ tiếp.”
“Đi đi.” Khương Tình vung tay lên nói.
Lương Tiêu vừa xoay người bước được hai bước về phía Lộ Trạch thì phía sau Khương Tình bỗng nhiên gọi anh lại, “Lương Tiêu.”
Lương Tiêu quay đầu lại, Khương Tình nhìn anh thật lâu mới nói: “Người làm mẹ như mẹ thật thất bại, chưa từng cho mày được gì, mày không cần lo lắng cho mẹ đâu, cứ hướng về phía trước sống cho tốt vào, sống là chính mình là được rồi.”
Lương Tiêu im lặng nhìn Khương Tình, nhìn người anh đã nương tựa hơn hai mươi năm. Nhìn bà giống như vẫn còn xinh đẹp mỹ lệ như xưa nhưng nếu nhìn kĩ, khóe mắt cũng đã xuất hiện những vết nhăn mờ nhạt, làn da cũng không còn bóng loáng như trước nữa.
Khương Tình đang già đi, anh lại đang trưởng thành, rời khỏi bà, có người mình thích, tương lai còn có thể có một gia đình nhỏ nhưng Khương Tình lại chỉ còn lẻ loi một mình.
Lương Tiêu đi lên ôm chặt lấy Khương Tình, Khương Tình đơ người đứng im tại chỗ.
Lương Tiêu thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy. Mẹ cho con một ngôi nhà, không có mẹ sẽ không có Lương Tiêu của hôm nay. Con mãi mãi biết ơn mẹ, mãi mãi… yêu mẹ.”
Buổi tối hôm đó sau khi tâm sự với Lộ Trạch, anh cũng nhận ra rằng có mấy lời có lẽ cũng không đến nỗi khó nói. Khương Tình đã nuôi anh lớn, đã hy sinh vì anh rất nhiều nhưng chưa từng yêu cầu gì ở anh cả, dù thế nào thì anh vẫn nên tự mình nói cảm ơn, nói anh yêu bà rất nhiều.
Khương Tình sửng sốt một lúc mới đưa tay ôm lại anh, vỗ vỗ lên lưng anh, “Mày sao lại đột nhiên… Mẹ… Mẹ cũng…”
Khương Tình ấp úng một lúc, Lương Tiêu đột nhiên nở nụ cười, “Được rồi, mẹ không nói được thì không cần phải nói đâu. Con biết mẹ cũng yêu con.”
Lương Tiêu lui về phía sau một bước, Khương Tình trừng mắt nhìn anh, còn giống như vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Anh cười cười với Khương Tình, “Con đi đây, có thời gian con sẽ về thăm mẹ. Nếu mẹ nhớ con thì cũng có thể đi tàu đến tìm con.”
“Nhớ cái rắm,” Cuối cùng Khương Tình cũng nói nên lời, “Không có mày ở nhà mẹ cảm thấy rất yên bình.”
–
Sau khi Khương Tình với Tào Phi đi, Lộ Trạch lập tức hỏi: “Dì làm sao vậy? Em thấy hình như dì khóc, có phải…”
“Không phải không phải,” Lương Tiêu tìm ghế rồi kéo cậu ngồi xuống, “Bà ấy cảm động thôi.”
Lộ Trạch kinh ngạc, “Anh đã nói cái gì sao? Sao lại khiến dì cảm động như vậy?”
“Anh nói, ta cảm ơn bà, anh thực sự yêu bà.”
Lộ Trạch cho Lương Tiêu một cái like, “Bạn trai em giỏi quá nha, cuối cùng cũng học được cách nói ngọt ngào rồi. Anh thấy chưa, nói ra đâu có gì khó đâu, cũng đâu mất miếng thịt nào.”
Lương Tiêu cười cười, “Học cách nói ngọt của bạn trai anh mà. Chẳng qua… Mặc dù không phải bà khóc vì chuyện này nhưng bà cũng đã biết rồi.”
Sau đó cả đường đi Lộ Trạch cứ hỏi Lương Tiêu suốt một câu “Dì thật sự không nổi giận sao”. Lúc đầu Lương Tiêu vẫn còn nghiêm túc trả lời cậu, nhưng sau đó thật sự không chịu nổ nữa thì nhìn vào mắt Lộ Trạch nói: “Cục cưng, em hỏi nữa là anh hôn em đấy.”
Lộ Trạch nhìn nhìn xung quanh, rất không biết xấu hổ nói: “Nào nào nào, anh hôn đi, mau hôn đi nè.”
Lương Tiêu chẹp miệng, “Sao em không làm giống kịch bản gì hết vậy?”
Lộ Trạch khoanh tay dựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh nói: “Nếu em làm theo kịch bản thì bây giờ chúng ta đã không có liên quan gì tới nhau rồi. Dù sao thì có ai đó cứ cãi cùn, nói với em gì mà người tiếp theo sẽ tốt hơn…”
Lương Tiêu che miệng Lộ Trạch lại, nhỏ giọng cười nói: “Xin lỗi cục cưng, anh đúng là đần độn mà, em đừng chấp nhặt làm gì, quên chuyện này đi nha.”
Lộ Trạch chu môi hôn lên lòng bàn tay Lương Tiêu một cái, sau đó gỡ tay anh ra đặt lên chân cậu, vừa xoa xoa vừa nói: “Sao có thể quên được, em phải nhớ kỹ tình yêu ngọt ngào của chúng ta là do em kiên cường dũng cảm thông minh nhìn xa trông rộng ra sức mới có được đó. Xứng đáng kiêu ngạo cả đời.”
Cả người Lộ Trạch bị ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ bao trùm, Lương Tiêu không nhịn được, nhanh chóng hôn lên má cậu một cái, “Cám ơn cục cưng đã dũng cảm thông minh nhìn xa trông rộng như vậy.”
Lộ Trạch nhếch miệng, “Cũng phải cảm ơn Tiêu Tiêu đã nguyện ý từ bỏ công việc lương cao để dũng cảm theo đuổi tình yêu.”
“Đây chuyện đúng đắn nhất anh đã làm trong cuộc đời này.” Lương Tiêu nói.
–
Sau khi xuống tàu hai người ai về nhà nấy, Từ Tinh Tinh với Lộ Tĩnh Lãng cũng sắp ra nước ngoài nên hai ngày tới Lộ Trạch cũng không đi đâu nữa, ở nhà với Từ Tinh Tinh.
Từ Tinh Tinh vừa sắp xếp hành lý vừa hỏi cậu: “Còn chưa hỏi hỏi con nữa, thế nào, chơi vui không?”
Lộ Trạch “Vâng” một tiếng, cúi đầu nhắn tin với Lương Tiêu, “Vui vẻ.”
“Cũng chụp không ít ảnh nhỉ, rửa ra rồi làm thành album đi.” Từ Tinh Tinh nói.
Lộ Trạch dừng một chút, “Để ở trong cuốn album gia đình sao?”
Từ Tinh Tinh sửng sốt một giây, cười cười, “Thế con còn muốn để ở đâu?”
“Không có gì,” Lộ Trạch nói, “Được, khi nào rảnh con sẽ đi rửa.”
Cậu định rửa ảnh làm ba phần, một phần cho Từ Tinh Tinh, một phần cho Lương Tiêu, một phần để chính mình lưu trữ.
Phần cho Lương Tiêu thì cậu có thể giữ lại, đợi đến lúc ảnh chụp của hai người đủ một quyển album thì có thể tặng cùng quà sinh nhật.
Nghĩ đến quà sinh nhật Lộ Trạch cũng đang rất rầu. Đây là lần đầu tiên cậu tặng quà sinh nhật cho Lương Tiêu nên cậu muốn tặng anh một món quà thật đặc biệt, nếu có thể thì sẽ là một món quà cả đời sẽ không thể quên.
“Mẹ,” Lộ Trạch bỏ điện thoại xuống, ngồi xổm bên cạnh Từ Tinh Tinh, biểu cảm nghiêm túc học hỏi, “Năm nay mẹ tính tặng quà sinh nhật gì cho ba vậy?”
“Vẫn còn lâu mới tới sinh nhật ba con mà,” Từ Tinh Tinh bị cậu hỏi cũng cảm thấy sửng sốt, “Nghĩ sớm vậy làm gì.”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Không được sao, năm trước ba cũng chuẩn bị sinh nhật cho mẹ trước nửa năm còn gì.”
Từ Tinh Tinh mỉm cười rồi vuốt tóc ra sau tai, “Ai ya, ba con vẫn luôn màu mè thế mà… Đến lúc đó xem thử xem ba con có cần gì không, nếu không có thì mẹ sẽ mua một chiếc đồng hồ mới cho ba con. Chiếc đồng hồ trên tay ba con bây giờ là mẹ tặng mấy năm trước, cũng hơi cũ rồi.”
Đồng hồ? Cái này cũng khá thích hợp làm quà sinh nhật, nhưng lại không đủ đặc biệt, chắc không thể nhớ cả đời đâu.
Lộ Trạch thở dài trong lòng, không ngờ còn thở dài thành tiếng. Từ Tinh Tinh liếc nhìn cậu một cái, “Làm sao vậy? Sao lại thở dài.”
“Không thể nghĩ ra quà sinh nhật thích hợp,” Lộ Trạch đặt mông ngồi xuống sàn nhà, “Sầu quá——”
Từ Tinh Tinh bị cậu chọc ười, “Tặng ai vậy? Tiêu Tiêu à?”
Lộ Trạch nhướn mày, “Mẹ còn đoán được cả cái này sao?”
“Cũng không khó đoán mà,” Từ Tinh Tinh xoa nhẹ lên đầu cậu, “Dạo này con khá thân với Tiêu Tiêu nhỉ, đi chơi với thằng bé cũng rất vui vẻ, ngược lại không thấy con đi chơi với Tiểu Kiệt mấy.”
Sau khi nghỉ hè Lộ Trạch không còn gặp Tưởng Nghĩa Kiệt nữa, bạn bè tụ họp thì Tưởng Nghĩa Kiệt không đi, ngay cả tin nhắn cũng không gửi, từ trước đến nay chưa từng có chuyện như vậy, nhưng bởi vì cậu bắt đầu yêu đương, mỗi ngày đều vui vẻ nên trực tiếp quên mất Tưởng Nghĩa Kiệt.
Lộ Trạch thầm nói xin lỗi Tưởng Nghĩa Kiệt, không biết bây giờ Tưởng Nghĩa Kiệt không gặp cậu có tốt hơn tí nào chưa. Cậu vẫn luôn hy vọng có thể trở lại làm bạn với Tưởng Nghĩa Kiệt.
“Nó đang bận đi thực tập rồi,” Lộ Trạch chỉ có thể tạm thời nói dối, “Không có thời gian.”
Có vẻ Từ Tinh Tinh không tin lắm nhưng cũng không hỏi lại, dời sang đề tài khác, “Nếu không con trực tiếp hỏi Tiêu Tiêu đi? Hỏi xem thằng bé có cần gì không.”
“Chậc, vậy không còn gì là bất ngờ nữa rồi.”
“Tiêu Tiêu lạnh lùng như vậy mà vẫn thích bất ngờ sao?” Từ Tinh Tinh cười hỏi.
Không phải đâu, anh ấy còn thích con tặng hoa hồng cơ mà.
Nghĩ đến chuyện này, Lộ Trạch lấy điện thoại ra đặt một bó hoa hồng, sau đó ghi địa chỉ là nhà Lương Tiêu.
“Anh ấy có thích hay không là chuyện của anh ấy, còn con tặng quà có làm anh ấy bất ngờ không là việc của con mà.” Lộ Trạch nói.
Từ Tinh Tinh nhìn cậu một lát, gật gật đầu nói: “Cũng đúng, vậy con cứ suy nghĩ kĩ đi.”
Lộ Trạch đứng lên vỗ vỗ mông, đi tới cửa lại đi vòng lại, “Đúng rồi mẹ, thuốc trị sẹo lần trước mẹ nói rất hiệu quả có còn không?”
“Chắc là còn.”
“Mẹ cho con một ít đi, con có việc phải dùng.”
“Được, lát nữa mẹ tìm cho.”
“Vâng.”
–
Không bao lâu Lương Tiêu đã nhắn lại cậu: [Hình ảnh]
Lương Tiêu: [Cục cưng, hoa hồng của em à?]
Lộ Trạch ngồi khoanh chân trên sô pha, nhìn thấy chữ “Tiêu Tiêu” vô cùng bắt mắt trên tấm thiệp lập tức bật cười: [Đúng vậy, thích không?]
Lương Tiêu: [Thích]
Lương Tiêu: [Nhưng lần sau có thể đổi cách xưng hô không? Người đưa hoa còn thấy lạ tại sao người nhận lại là nam, xác nhận mấy lần anh đúng là Tiêu Tiêu mới đưa hoa cho đó]
Lộ Trạch cười ngã xuống sô pha: [Không đổi không đổi đâu, sau này cách mấy ngày em đều sẽ tặng, để người gửi hoa quen dần là được]
Lương Tiêu: […Được rồi]
Lộ Trạch có thể tưởng tượng ra biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa nuông chiều của Lương Tiêu, nhắn liên tiếp mấy tin: [Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu, em nhớ anh lắm]
Lương Tiêu: [Cục cưng cục cưng cục cưng, anh cũng nhớ em]
Lộ Trạch: [Ngày mai ba mẹ em đi rồi, tiễn họ xong em sẽ đến tìm anh]
Lương Tiêu: [Được]
Lộ Trạch: [Tiện thể trộm luôn một bình hoa của mẹ em cho anh]