Ngày Quốc khánh Lộ Trạch dẫn bạn bè đến quán bar chơi, đều là bạn bè cấp Ba có quan hệ khá tốt, chó độc thân thì đi một mình, không phải chó độc thân thì mang người yêu theo.
Nhóm người bước vào quán bar giống như bước vào thế giới chưa từng thấy bao giờ. Lộ Trạch cũng đến đây lần đầu tiên. Cậu cũng bị độ xa hoa bên trong dọa sợ, ngay cả ở ngoài sảnh cũng có một bức bình phong tráng lệ rất khó để hình dung.
“Đây cũng trâu bò quá rồi đấy.”
“Tao ngửi thấy được mùi tiền.”
“Tao ngửi thấy được rất nhiều tiền.”
“Ê Trạch, mày chắc chắn không cần tiêu tiền chứ?”
Lộ Trạch nhìn nhìn cái gáy của bạn trai cậu đang dẫn đường ở phía trước, Lương Tiêu lập tức quay người lại nói: “Không cần tiêu tiền, cà thẻ của tôi là được.”
“Trâu bò, trâu bò quá đi,” Lão Cao vỗ vai Lộ Trạch một cái, rồi nói thầm bên tai cậu, “Bạn trai mày làm ở chỗ này sao?”
Lộ Trạch cũng nói nhỏ để phối hợp với cậu ta, “Nếu không thì sao?”
“Không phải kiểu như lão đại xã hội đen gì đó chứ? Bên ngoài là quán bar nhưng bên trong lại là căn cứ bí mật của bọn họ…”
Lộ Trạch cho cậu ta hẳn một cái like, “Sức tưởng tượng của mày trâu bò thật đấy. Dáng vẻ Lương Tiêu không hề giống lão đại xã hội đen nhá, vừa nhìn đã biết là một công dân tốt tuân thủ pháp luật rồi.”
Lương Tiêu đưa bọn họ tới một căn phòng ở cuối hành lang, vừa hay có phục vụ đi ra từ phòng đối diện, vừa nhìn thấy Lương Tiêu đã gọi một tiếng “anh Lương”.
Lão Cao trừng Lộ Trạch, này còn không giống sao!
Lộ Trạch bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Bạn trai cậu đúng là ngầu quá đi mất.
Sau khi ngồi xuống mọi người lại bắt đầu cảm thán, Lộ Trạch đứng ở cửa cùng Lương Tiêu, Lương Tiêu thấp giọng hỏi: “Vừa rồi nói gì mà vui vậy?”
Khóe miệng Lộ Trạch vẫn nhếch lên, “Lão Cao nói anh là lão đại xã hội đen.”
Lương Tiêu sửng sốt một chút, sau đó cũng cười nói: “Khí chất này của anh còn kém xa lắm, nếu là Giang Hoành còn được.”
Anh đưa tay khoác lên vai Lộ Trạch, vừa hay lại đúng vị trí ban nãy Lão Cao vỗ vào, “Em bảo mọi người cứ tự nhiên chơi, muốn ăn gì cứ gọi, tủ rượu ở đằng sau cũng có thể tùy ý uống.”
“Bọn họ không uống nổi loại rượu đắt như vậy đâu, lãng phí lắm, ” Lộ Trạch nói, “Bia hoặc rượu đỏ là được rồi.”
Lương Tiêu cười cười, “Không sao, dù sao cũng là rượu của Giang Hoành mà.”
Lộ Trạch búng tay,”Cũng đúng, tiêu tiền giúp anh ta vậy.”
Đồ chơi ở trong phòng cũng không ít nên Lương Tiêu cũng tự mình giới thiệu qua cho mọi người, nhưng chưa kịp nói gì đã bị gọi đi mất.
Trước khi đi anh còn giơ điện thoại lên quơ quơ trước mặt Lộ Trạch, “Có chuyện gì thì nhắn tin cho anh nhé, anh sẽ đến ngay.”
Lộ Trạch ra hiệu “OK”, “Anh cứ đi làm việc đi.”
Lương Tiêu vừa đi, cả đám người kia xông ngay tới, mấy cái miệng đua nhau nói.
“Lộ Trạch, bạn trai mày quá là trâu bò rồi.”
“Đúng vậy, nhìn vẫn khá trẻ, chắc cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu nhỉ.”
“Hai người quen nhau thế nào vậy?”
“Quán bar này chắc không phải nhà anh ta mở đó chứ?”
“Không phải, anh ấy chỉ là một người làm công thôi.” Lộ Trạch bất đắc dĩ nói, “Sao tự nhiên nhiều chuyện vậy, hôm nay bọn mày chỉ cần biết là không cần tiêu tiền là được, cứ uống cứ chơi đi.”
“Nào nào nào, chúng ta mở mấy chai rượu trong đây đi,” Lão Cao nói, “Rượu cao cấp như này tao còn chưa uống bao giờ đâu.”
Điện thoại Lộ Trạch vang lên, cậu nhìn thoáng qua, là Tưởng Nghĩa Kiệt gửi tin nhắn giọng nói đến.
Lộ Trạch cất giọng nói: “Bọn mày uống trước đi, thằng Kiệt tới rồi, tao đi ra ngoài đón nó đã.”
“Má, thằng nhóc này đến đây phải phạt rượu,” Lớp trưởng ở phía sau hô to, “Lần trước chúng ta tụ họp không thấy mặt nó đâu cả…”
“Đúng, phải phạt rượu!”
Lộ Trạch đóng cửa phòng lại, lập tức âm thanh ầm ầm cũng biến mất, cả hành lang yên ắng không một bóng người, cách âm được làm rất tốt.
Cậu vừa đi ra ngoài vừa đánh giá xung quanh, không biết Lương Tiêu đang ở trong phòng nào nhỉ.
Khi cậu tìm thấy thang máy để xuống lầu một, thang máy vừa mở ra thì đã thấy Tưởng Nghĩa Kiệt, bên cạnh còn dẫn theo một người đàn ông cậu không biết, nhìn có vẻ cũng lớn hơn bọn họ vài tuổi, nhìn khá nhã nhặn, nhưng vóc dáng lại rất cường tráng.
Lộ Trạch lập tức nảy số đến người đàn ông ở phòng tập mà Tưởng Nghĩa Kiệt đã nhắc tới hôm trước, cậu cười nói: “Sao còn đưa người tới vậy?”
Tưởng Nghĩa Kiệt biểu thị sự phiền lòng, “Anh ta không phải người, là keo con chó mới đúng, sống chết không rời ra, cứ đòi theo tao bằng được.”
Người nọ cười tủm tỉm, cũng không tức giận, rất lịch sự vươn tay ra trước mặt Lộ Trạch, “Xin chào, tôi tên Thẩm Đường, là bạn trai của Tiểu Kiệt.”
Lộ Trạch cũng bắt tay với anh ta, “Lộ Trạch, bạn cấp Ba của Kiệt.”
Tưởng Nghĩa Kiệt đã rất muốn bùng phát rồi, Lộ Trạch rất ít khi nhìn thấy có người có thể làm cậu ta tức giận đến vậy, “Mẹ nó anh gọi tôi là gì cơ? Tiểu cái đầu anh mà Kiệt đó!”
Thẩm Đường nhếch miệng cười, tiến đến bên tai cậu ta nói nhỏ: “Thừa nhận anh là bạn trai em rồi sao?”
Tưởng Nghĩa Kiệt dùng một cánh tay đẩy anh ta ra, “Thừa nhận cái rắm! Lộ Trạch mày đừng nghe anh ta nói bừa, cả ngày dính chặt như keo con chó, phiền chết đi được.”
Lộ Trạch nhịn cười nói: “Đừng đứng ở đây nữa, đi lên trước đã.”
Ba người đi lên thang máy, nhân viên phục vụ quẹt thẻ cho bọn họ đi lên.
Tưởng Nghĩa Kiệt thở dài, “Lát nữa đừng có nói linh tinh trước mặt bạn học của tôi nữa đó.”
Thẩm Đường không lên tiếng, Tưởng Nghĩa Kiệt nghiêng đầu trừng anh ta một cái, “Nghe thấy không?”
Thẩm Đường nhìn nhìn Lộ Trạch, “Không phải cậu ấy cũng là bạn học của em sao?”
Tưởng Nghĩa Kiệt như bị anh ta lấy hết sự kiên nhẫn, một chút đã nổi đóa, “Không phải nó vừa mới nói sao? Cậu ấy là bạn học cấp Ba của tôi!”
“Đúng vậy, đều là bạn học, vậy sao có thể nói trước mặt cậu ấy chứ.” Giọng điệu của Thẩm Đường có chút tủi thân.
“Tôi…” Tưởng Nghĩa Kiệt hít sâu một hơi, “Quan hệ của bọn tôi rất tốt, chuyện gì cũng có thể nói, được chưa.”
Vừa rồi Lộ Trạch vẫn còn đang xem náo nhiệt, lúc này đã bị ánh mắt sắc bén của Thẩm Đường dõi theo.
Cậu cũng không giải thích gì cả, chỉ cười cười, dù sao chút ăn ý như vậy vẫn phải có. Rõ ràng Tưởng Nghĩa Kiệt đang muốn chọc tức Thẩm Đường.
Lúc đi qua hành lang thì có mọt phòng bao mở cửa ra, một người phục vụ đẩy xe đi ra, Lộ Trạch mơ hồ nghe được trong đó có người gọi “Quản lí Lương”.
Bước chân của cậu dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, không nhìn thấy được Lương Tiêu nhưng lại nghe thấy giọng nam ban nãy nói tiếp.
“Mới ly thứ ba thôi mà…”
Nhân viên phục vụ đóng cửa phòng lại, Tưởng Nghĩa Kiệt nhìn Lộ Trạch, “Làm sao vậy? Không tìm thấy phòng sao?”
“Không phải…” Lộ Trạch nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn số phòng trên cánh cửa, “Đi thôi.”
Tưởng Nghĩa Kiệt vừa vào cửa đã lớp trưởng ôm cổ, “Cuối cùng mày cũng đến, vẫn là Lộ Trạch có uy quyền, lúc nghỉ hè tao tổ chức tụ họp sao mày không đến hả?”
Tưởng Nghĩa Kiệt cười cười đẩy cậu ta ra, “Lần đó tao thực sự có việc…”
“Nào nào nào bớt xàm ngôn đi, phạt rượu phạt rượu, vừa nãy tao mới uống một ly nhỏ, rượu này đúng là cao cấp đấy.” Lão Cao nói.
Tưởng Nghĩa Kiệt quay đầu lại nhìn nhìn Thẩm Đường, sắc mặt Thẩm Đường đang rất khó coi nhìn chằm chằm cậu ta. Tưởng Nghĩa Kiệt sợ lát nữa anh ta lại nói linh tinh, đành giới thiệu trước: “Đợi lát nữa đợi lát nữa, tao dẫn theo bạn đến, Thẩm Đường.”
Lớp trưởng cười nói: “Người ta đều là đưa đối tượng đến, mày nghĩ đưa bạn đến sẽ không còn là cẩu độc thân nữa à?”
Mọi người đều cười ầm lên.
Thẩm Đường cố ý mở miệng, “Tôi…”
Tưởng Nghĩa Kiệt đã ôm lấy cổ anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó anh câm miệng…”
Cậu ta cưỡng ép ấn Thẩm Đường xuống ghế sô pha, “Nào, không phải nói uống rượu sao?”
Lộ Trạch cũng ngồi xuống cạnh hai người họ, trong lòng không yên tâm nhìn xuống điện thoại. Vừa rồi cậu có nhắn tin cho Lương Tiêu nhưng anh vẫn chưa trả lời lại.
“Ê Trạch! Làm gì vậy! Nào, cụng một ly!”
Lộ Trạch ngẩng đầu, nhận lấy ly rượu.
“Đầu tiên chúng ta cảm ơn bạn trai của anh Trạch trước,” Lớp trưởng nói, “Nếu không thì nơi cao cấp như này sao chúng ta có thể vào được chứ.”
“Cảm ơn bạn trai anh Trạch!” Mọi người cùng nhau nói.
Lộ Trạch cười cười, “Được rồi, xong chưa đấy.”
“Sau đó chúng ta lại cảm ơn…”
Lớp trưởng nói còn chưa dứt lời đã bị lớp phó ngắt lời, “Bố đệt, mày đừng lề mề như diễn thuyết nữa, để tao nói cho!”
Lớp trưởng cười đưa microphone cho lớp phó, “Đây cho mày nói.”
Lớp phó nhẫn nhin nãy giờ, nâng ly lên, đơn giản thô bạo, “Quốc khánh vui vẻ!”
“Quốc khánh vui vẻ!” Mọi người cùng nhau cụm ly.
Lộ Trạch ngửa đầu uống hết ly rượu. Rượu cao cấp trong quán bar đúng là không giống rượu thường, vừa uống vào đã có thể cảm nhận được hương vị rất cao cấp.
“Bọn mày kiềm chế chút nha,” Lộ Trạch nói, “Đừng kiểu chưa tới một tiếng đã say đó.”
“Yên tâm!”
“Sẽ không sẽ không đâu…”
Mọi người vây quanh nhau vừa uống vừa trò chuyện, sau đó lại tách ra đi chơi trò chơi.
Lão Cao hô: “Trạch, Kiệt nữa, còn có... Thẩm Đường đúng không, ba người ngồi đó làm gì, đến đánh bi-a đi.”
“Hai người đi đi,” Lộ Trạch quay đầu nói với Tưởng Nghĩa Kiệt, “Tao có chút việc.”
“Tao thấy nãy giờ mày như không yên lòng, có chuyện gì vậy?” Tưởng Nghĩa Kiệt thấp giọng hỏi.
Không đợi Lộ Trạch nói cái gì, Thẩm Đường đã lôi Tưởng Nghĩa Kiệt đi, “Đánh bi-a đi.”
“Con mẹ nó anh là học sinh tiểu học à?” Tưởng Nghĩa Kiệt nói, “Buông tay…”
Xung quanh Lộ Trạch cũng yên ắng hẳn, cậu nhắn tin cho Lương Tiêu: [Anh Tiêu, bận xong nhớ trả lời em]
Cậu lo lắng đợi năm phút đồng hồ, bên phía Lương Tiêu vẫn chưa trả lời lại. Lộ Trạch trực tiếp đứng lên đi ra khỏi phòng, vừa đi đến căn phòng hồi nãy vừa gọi điện thoại cho Lương Tiêu.
Không ai nghe.