Lại sắp tới cuối năm, trong cung người ra người vào tấp nập, thái giám đặt mua hàng tết, thợ thủ công làm cổng chào, các ban nhạc luyện tập các loại hình ca vũ chúc mừng của cung đình… vì thế trong cung cấm thoải mái hơn bình thường rất nhiều.
Nhưng vào một ngày tháng chạp, trong cung lại xảy ra một chuyện không vui. Có một tiểu thái giám đột nhiên chạy tới bẩm báo với Thượng Quan Uyển Nhi, phát hiện có người mang đồ trong cung ra ngoài bán. Sau khi nghe chuyện, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức điều một nhóm người, do thái giám thân cận của nàng dẫn đầu, tới các cửa cung nghiêm khắc kiểm tra.
Kết quả là trên người một số thái giám và cung nữ không kịp trốn, tìm được một số tơ lụa, lư hương, đồ trang sức, sách, các loại đồ vật. Thật ra những thứ đó cũng không quá đáng giá, những thứ quý giá thì họ cũng không giám lấy trộm đem bán, nhưng lén lấy đồ trong cung ra ngoài bán đều là vi phạm vào quy củ.
Thượng Quan Uyển Nhi giận dữ nhưng nàng cũng không bẩm báo chuyện này lên Hoàng Thượng. Thứ nhất, loại chuyện trộm cắp vặt này không cần phải bẩm báo, thứ hai Hoàng Thượng mấy tháng nay vẫn phải nằm trên giường bệnh, không những đã nhiều ngày không lên triều mà ngay cả mấy buổi lễ trọng đại mừng năm mới cũng không thể tham dự được, loại chuyện nhỏ nhặt này đường nhiên càng không thể đi quấy rầy bà ta.
Vì thế Thượng Quan Uyển Nhi báo chuyện này với Đại tướng quân Võ Lâm Vệ Võ Du Nghi, đốc thúc ông ta tăng cường quản lý. Vì phụ trách việc canh gác cung thành là của Võ Lâm Vệ, trong đó Huyền Vũ Môn trên danh nghĩa là thuộc về Võ Lâm Vệ, trên thực tế thì thuộc về Thiên Kỵ của Hoàng Thượng, những nơi khác thì đều thuộc quyền quản lý của Võ Lâm Vệ.
Bình thường mà nói, cung nữ thái giám xuất cung, Võ Lâm Vệ đều phải kiểm tra. Chỉ là mấy năm nay, vấn đề này không còn quá nghiêm ngặt, nói không chừng còn có một số binh lính Võ Lâm Vệ thu tiền của thái giám và cung nữ, cố ý bỏ qua để cho họ đem đồ trong cung ra ngoài, khó mà chối được sai lầm này.
Võ Du Nghi rất buồn phiền, cũng chỉ dặn dò thuộc hạ tăng cường kiểm tra. Chỉ là chuyện nhỏ, Võ Du Nghi cũng không quá để tâm.
Ngay sau đó, trong khi Cát Húc đi tuần ở trong cung, không ngờ lại phát hiện ra vài tướng sĩ Võ Lâm Vệ lén lút uống rượu, hơn nữa còn uống trong phiên gác. Cát Húc vô cùng bất mãn, mặc dù những người đó luôn miệng xin tha nhưng Cát Húc vẫn kiên quyết nói chuyện này với Võ Du Nghi.
Hôm nay đã tới ngày tháng chạp, Thái Thường Tự tập luyện ở trong cung, đã chọn người làm diễn viên phụ, lại chọn mấy trăm tướng sĩ cao lớn vạm vỡ của Võ Lâm Vệ đóng các vai thần tiên và yêu quái. Sau khi luyện tập lại không hiểu vì sao mà xảy ra một trận hỏa hoạn.
Hỏa hoạn không lớn, rất nhanh chóng đã được dập nhưng sau khi điều tra sự việc, mới phát hiện ra mồi lửa dùng để đuổi ma đã gây ra hỏa hoạn. Các diễn viên và tráng sĩ của Võ Lâm Vệ tham gia biểu diễn đều bị phạt, nhưng sau khi họ rời khỏi một lúc lâu tàn tro lại cháy, Võ Lâm Vệ phụ trách việc đi tuần đương nhiên là không thể chối bỏ được trách nhiệm.
Thế là, Chu Lợi Dụng nghe phong thanh chuyện này, Trương Đình và một số quan Ngự sử liền viết một bản tấu chương nghiêm khắc, liệt kê đủ loại việc xấu do quản lý không tốt của Võ Lâm Vệ, yêu cầu triều đình điều tra, tiến hành chỉnh đốn.
Hiện giờ Võ Tắc Thiên bị bệnh không thể lên triều, ngoài những việc vô cùng quan trọng thì cũng không đích thân xử lý. Vì thế tấu chương này liền rơi vào tay Trương Giản Chi.
Thực ra, nói về tư cách và kinh nghiệm, Trương Giản Chi vừa mới được phong tướng không có tư cách tranh giành quyền giải quyết với Dương Thái Tư và Tô Vị Đạo và các vị Tể tướng. Nhưng các vị Tể tướng đều là những người sợ phải chịu trách nhiệm, tấu chương này dính đến Kiến An Vương, Đại tướng quân Võ Lâm Vệ Võ Du Nghi, họ không muốn đắc tội nên đùn đẩy cho nhau, cuối cùng lại rơi vào tay Trương Giản Chi.
Trương Giản Chi cũng là quan mới nhận chức nên vô cùng coi trọng tấu chương này. Trương Giản Chi lập tức gọi Võ Du Nghi tới, gay gắt khiển trách một hồi, hôm sau lại cách chức của một số quan tướng Võ Lâm Vệ chịu trách nhiệm trực tiếp hoặc gián tiếp trong sự việc, điều động vài quan viên trẻ tuổi có tài vào nhậm chức ở Võ Lâm Vệ.
Mấy người Trương Giản Chi sắp xếp gồm Trung đài hữu Thừa Kính Huy, Thiếu khanh của Ti hình Hoàn Ngạn Phạm, Hữu tán kỵ thường thị Lý Trạm, Đại phu Vương Đồng Kiểu, Tiết Tư Hành, Gián Nghị Đại Phu Dương Nguyên Diễm. Những người này đều là quan văn, may mà quan văn võ của nhà Đường dễ dàng hỗ trợ được cho nhau. Dương Phàm cũng đã là quan văn của Võ hậu, Trương Giản Chi có sắp xếp này cũng không có gì ngạc nhiên.
Những người này được Trương Giản Chi bố trí vào Võ Lâm Vệ, được đảm nhiệm các chức vụ khác nhau, một thoáng chốc mà thay đổi nhân sự, bổ nhiệm nhiều cấp tướng lĩnh trong Võ Lâm Vệ như vậy tất nhiên sẽ khiến cho người họ Võ cảnh giác. Chỉ cần Võ Tam Tư ra mặt can thiệp, việc điều động nhân sự với quy mô lớn lần này của Trương Giản Chi khó có thể thành công được, nhưng Võ Tam Tư lại không hề có ý kiến về chuyện này.
Võ Du Nghi vì quản thuộc hạ không nghiêm, khiến cho thuộc hạ nhiều lần phạm lỗi, vốn cũng đã có chút lo lắng, lại không được phần đông người thân ủng hộ nên cũng mặc cho sự điều chỉnh của Trương Giản Chi.
Kế hoạch phản đối bằng vũ lực của hai nhà Võ Lý đã thuận lợi mà triển khai bước đầu tiên.
Mấy người sau khi được nhậm chức Võ Lâm tướng quân liền đưa một số gia tướng thân tín vào trong quân. Họ không có khả năng thay đổi tướng sĩ của Võ Lâm Vệ ở quy mô lớn, nhưng tiến cử vài người thân tín vào làm thân binh là chuyện rất bình thường. Lúc trước khi Dương Phàm thành lập Thiên Kỵ, cũng đã từng sắp xếp để đưa Nhậm Uy chưa từng nhập ngũ và thị vệ thân tín chưa vào.
Trong lúc các tướng lĩnh đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị cho cuộc phản đối bằng vũ lực thì trong cũng cũng đã âm thầm xảy ra chuyển biến dưới sự sắp xếp của Uyển Nhi. Những thay đổi này ở ngay trước mắt của huynh đệ họ Trương nhưng hai người đó lại không phát hiện ra. Nói về nội tình ở trong cung, họ sao có thể vượt qua được Thượng Quan Uyển Nhi đã có hai mươi năm kinh nghiệm.
Chỗ Dương Phàm cũng đang lặng lẽ chuẩn bị. Dương Phàm tìm được Mã Kiều, bí mật bàn bạc một hồi. Hôm sau Mã Kiều liền “đổ bệnh”, xin nghỉ ở nhà nhiều ngày liền. Vốn dĩ Huyền Vũ Môn là do năm vị Lang tướng thay phiên nhau canh giữ nhưng Mã Kiều đổ bệnh, công việc này của y sẽ có người thay thế.
Mã Kiều đã tìm được Lục Mao Phong, Lục Mao Phong vui vẻ đồng ý. Mấy ngày Mã Kiều ở nhà dưỡng bệnh đều là do Lục Mao Phong thay thế. Những ngày nghỉ này đương nhiên là cần thiết, như vậy thì khi cần thiết, chỉ cần Mã Kiều vừa “khỏi bệnh” là có thể tới để làm việc thay cho Lục Mao Phong, trong khoảng thời gian đó, tránh cho Lục Mao Phong xuất hiện ở Huyền Vũ Môn.
Việc lần này Dương Phàm đã suy tính rất kỹ. Ở dưới tay hắn có năm Lang tướng, trong đó có Hoàng Húc Sưởng, Sở Cuồng Ca, Mã Kiều và Độc Cô Húy Chi là hắn có thể nắm chắc được, chỉ có Lục Mao Phong ban đầu là do huynh đệ họ Trương đưa vào Thiên Kỵ, Dương Phàm không thể không cân nhắc về người này.
Kỳ thật, mấy năm nay Lục Mao Phong ở Thiên Kỵ, quan hệ với huynh đệ ở Thiên Kỵ rất tốt, rất trung thành và tận tâm với Dương Phàm. Nhưng chuyện này quá mức trọng đại, là đem đầu mình ra để đánh cược, nếu như thất bại, kết quả tốt nhất chính là chạy trốn để bảo toàn mạng sống. Dương Phàm không dám mạo hiểm.
Nếu Lục Mao Phong vẫn trung thành với huynh đệ họ Trương, cho dù chỉ là vì báo đáp ân tình của huynh đệ họ Trương, học theo Quan Vân Trường đến “Nghĩa thích Hoa Dung Đạo” thì Dương Phàm cũng sẽ không thể chống đỡ được. Hắn không dám mạo hiểm như vậy, hơn nữa dùng chút thủ đoạn để khiến cho Lục Mao Phong tránh đi cũng là không làm khó cho Lục lang tướng.
Đương nhiên nếu khi đó cùng với ngày trực của Lục Mao Phong, Dương Phàm cũng có thể sắp xếp vài người thân tín, khống chế Lục Mao Phong trước khi phát động phản đối bằng vũ lực. Nhưng như vậy thì giao tình giữa hai người mấy năm nay sẽ không còn gì nữa, sau này cũng rất khó hàn gắn lại được vết rách, tốt hơn hết là dùng chút thủ đoạn khiến cho Lục Mao Phong tránh mặt đi.
Huynh đệ họ Trương mấy ngày nay vẫn luôn ở bên bảo vệ cho Võ Tắc Thiên, đang hỏi ý kiến ngự y, sau khi biết tình hình của Võ Tắc Thiên không ổn, lại suốt đem chuyển Võ Tắc Thiên tới cung Nghênh Tiên, điều động tâm phúc của mình tới, khống chế cả cung Nghênh Tiên. Các Tể tướng muốn gặp được Hoàng Thượng nhất định phải trải qua sự đồng ý của họ, ngay cả nội tướng Thượng Quan Uyển Nhi không được họ cho phép cũng không được gặp Võ Tắc Thiên.
Mấy ngày nay, Thái tử đều đóng giả là đứa con có hiếu, chạy đến bên ngoài cửa bắc, đợi mẫu thân đang mắc trọng bệnh triệu kiến vào cung phụng dưỡng. Đáng tiếc là y chỉ có thể ở ngoài cửa bắc, ngay cả mái điện tẩm cung của mẫu thân cũng không nhìn thấy được.
Nhị Trương làm như vậy chỉ là phản ứng bản năng trước tiền đồ và tương lai mịt mù trước mắt. Còn về sau đó họ sẽ làm gì, kỳ thật không hề có đầu mối. Mấy ngày qua, Nhị Trương tụ tập một nhóm người thân tín, cũng đang bàn bạc sau khi Võ Tắc Thiên băng hà sẽ làm gì.
Chỉ cách một bức màn che, sau bức màn che đó chính là Võ Tắc Thiên đang lâm trọng bệnh, hôn mê. Còn ở bên ngoài màn che chính là hai người tình mà bà ta dựa vào vì cảm tình lúc về già. Hai người tình này đang bàn bạc với nhau phải làm sao để sau khi bà ta chết vẫn bảo toàn được vinh hoa phú quý của mình.
Thuộc hạ của Nhị Trương một đám ăn chơi trác táng, không có cách gì với loại chuyện quốc gia đại sự này. Trương Dịch Chi cũng chỉ là trầm ổn ơn một chút so với Trương Xương Tông, đối với chuyện này y cũng cảm thấy không co cách nào giống như một con chó cắn một con nhím. Sau nhiều ngày bàn bạc họ đã đưa ra một chủ ý rất hão huyền.
Lúc này, tin tức Trương Giản Chi điều chỉnh cấp tướng lĩnh trong Võ Lâm Vệ đã truyền tới hai họ, mặc dù đối với biến hóa xảy ra ngay trước mắt, họ chưa có cảm giác được, nhưng hành động của Trương Giản Chi lại mang tới sự cảnh giác của họ, Nhị Trương lập tức bất an, triệu tập đám mỹ thiếu niên “người nhiều mưu trí” trong Phụng Thần giám thảo luận đối sách.
Phàn Nhạc Viễn làm mưu trí dưới tay Nhị Trương có dáng người cao to, dung nhan tuấn mỹ hùng hổ nói:
- Hành động này của Trương Giản Chi hẳn là nhằm vào chúng ta, Phụng thần lệnh, người ta đã giơ cao đồ đao lên rồi, chúng ta nhất định phải lập tức ứng biến.
Trương Xương Tông ngỡ ngàng nói:
- Mấy ngày nay, chúng ta vẫn đang bàn bạc phải ứng phó như thế nào, nhưng vẫn chưa quyết định rõ ràng. Ngươi nói xem, chúng ta nên làm như thế nào?
Phàn Nhạc Viễn nói:
- Phụng thần thừa, ngài là Vân Huy tướng quân, Trung lang tướng của Ngưu Thiên Vệ, thuộc hạ của ngài có hàng ngàn binh mã. Còn Phụng thần lệnh lại là Thiếu khanh ti vệ, thủ kho vũ khí. Thánh nhân giao chức vị này cho hai người không phải là vì đề phòng bất trắc sao?
Chúng ta thẳng thắn, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, chính là do ngài hạ lệnh điều Thiên Ngưu Vệ vào cung, còn Phụng thần lệnh cho mở kho vũ khí, phát ra tất cả cung nỏ, áo giáp và các vũ khí sắc bén khác, khống chế hoàng cung chặt chẽ, ai cũng đừng hòng tiến vào được.
Trương Dịch Chi biếc sắc nói:
- Ngươi làm gì vậy, muốn mưu phản sao?