Say Mộng Giang Sơn

chương 1130-2: song long hội (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Mộc đứng trên Phù Dung lầu cao cao, vừa nghe thủ hạ bẩm báo, vừa nhìn Dương Phàm đang đi lên lầu, xung quanh nhiều trợ thủ, trong lòng có chút xót xa:

- Nếu trong lòng hắn không có dã tâm thì sao cảnh giới nghiêm ngặt như vậy?

Nhưng, y cũng không hề tự xét lại, lần này hắn đi gặp chẳng phải là toàn cao thủ công khai hoặc ngấm ngầm đó sao.

- Thẩm huynh

- Nhị lang

Hai người xưng hô như trước, tươi cười như trước, tới, rất dễ dàng có thể đội lên mình một tầng “mặt nạ da người” không chê vào đâu được, nhưng sâu trong ánh mắt của hai người, có thể nhìn thấy ý vị xa lạ.

Cửa sổ tiếng ve vang dội, càng lộ ra vẻ tĩnh mịch trong lầu.

Hai người ngồi xa nhau, Dương Phàm mỉm cười, nói đùa với Thẩm Mộc:

- Thẩm huynh vừa về kinh liền trốn đi ba ngày, là vì tránh né Công Tôn cô nương quấn quýt si mê sao? Nói ra thì Công Tôn cô nương tính tình có chút điêu ngoa, nhưng nàng lại si tình Thẩm huynh. Công Tôn cô nương xinh đẹp, lại có võ công cao cường, có gia thế, Thẩm huynh hà tất lại phụ lòng mỹ nhân.

Thẩm Mộc thở dài nói:

- Nhị lang hai phòng kiều thê, một phòng mỹ thê, hòa hòa mỹ mỹ, liền cho rằng người trong thiên hạ đều là như vậy sao? Nhị Lang vẫn còn quá trẻ, có chút khờ dại rồi.

Nếu Thẩm mỗ muốn nạp mấy phòng thiếp, đương nhiên càng nhiều càng tốt. Danh phận đã định, tôn ti có trật tự, đương nhiên không sợ rắc rối.

Nhưng Công Tôn cô nương có thể làm thiếp sao? Mà một khi đã trở thành vợ của Thẩm mỗ, ai tôn ai ti, ai lớn ai nhỏ, ai quản việc nhà, ai quản lý tiền bạc, đều phiền toái, nhà có ngàn người, chủ sự một người nha.

Đến lúc đó không cẩn thận, sẽ gây ra xung đột. Tuyết Nhiêu thì thôi đi, sẽ không dám tranh giành cùng cô ấy, nhưng Thất Thất thì sao đây? Đó là đại tiểu thư Lũng Hữu Lý gia, với đại cô nương của Công Tôn thế gia, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, hai người đều tính nóng như lửa, hậu viện của ta còn có thể thái bình được không?

Dương Phàm nói:

- Hai vị cô nương có tình cảm sâu nặng với Thẩm huynh, chẳng lẽ không thể chung sống hòa bình sao?

Thẩm Mộc ngẩng mặt lên trời cười ha hả, nói:

- Nói vậy? Nói vậy thì chưa chắc, có một số việc không phải một bên tình nguyện là được. Tính tình thì khó dung nạp người khác, lại tính toán cho con gái thân sinh của mình, lại có nha hoàn bà tử ở bên khuyến khích, lại có nhà mẹ đẻ đằng sau giật dây, nghĩ không ra việc cũng khó.

Thẩm Mộc nói lời này với Dương Phàm là để thăm dò cũng là mỉa mai, nhưng Dương Phàm nghe câu “Sau lưng nhà mẹ đẻ có người giật dây” thì không cho rằng là Thẩm Mộc đang nói đến hắn, mà còn tưởng Thẩm Mộc đang kể lại nỗi khổ tâm của mình, vẻ mặt Dương Phàm lập tức nhăn lại, vẻ mặt thay đổi đã bị Thẩm Mộc nhìn thấy.

Thẩm Mộc đột nhiên hỏi:

- Nhà Nhị lang có hai vợ, sao có thể hòa thuận như vậy, bên trong hẳn phải có bí quyết gì, có thể chỉ ra một ít được không?

Dương Phàm nói:

- Nguyên do bên trong không đáng nhắc tới.Tiểu Man cùng ta nương tựa nhau mà sống, vốn có tình huynh muội, dù xa cách nhiều năm nhưng tình nghĩa không thay đổi. Sau khi trưởng thành, cuối cùng cũng gặp lại nhau, giữa chúng ta có tình huynh muội, lại có tình phu thê, cô ấy biết ta mãi mãi không thể phụ cô ấy, đương nhiên không cần đắn đo nhiều.

Mà A Nô từ nhỏ đã lận đận, tương tự như những gì mà Tiểu Man gặp từ nhỏ, có thể nói đồng bệnh tương liên. Còn nữa, dù nàng tướng mạo xinh đẹp, tài nghệ tuyệt vời, nhưng lại xuất thân nô tỳ, vì thế bình thường nhìn cũng điêu ngoa, nhưng thực ra bên trong không hề kiêu ngạo.

Dương Phàm ta ngày xưa bị Lai Tuấn Thần mưu hại, các nàng đã cứu ta ra tù, đồng sinh cộng tử, giữa hai bên có giao tình sâu sắc. Ngoài ra, các nàng cũng là cô nhi, không có nhà mẹ đẻ sau lưng chống đỡ cho, đương nhiên không thể nảy sinh mâu thuẫn. Nha hoàn bà tử cũng là người đối xử phân biệt, phu nhân nhà mình không phải là người như vậy, các nàng cũng không dám có ý như thế.

Thẩm Mộc thở dài nói:

- Đúng vậy, là lí do này, nhi lang thật có phúc. Nhưng Thẩm mỗ và ngươi hoàn cảnh khác nhau, sao có thể như vậy được?

Dương Phàm nhíu mày nói:

- Đã thế thì, Thẩm huynh ban đầu hà tất phải động đến hai cô nương như nước với lửa?

Thẩm Mộc cười khổ nói:

- Nếu không đụng phải hai nàng ấy, ta đâu biết tính tình họ như thế nào?

Dương Phàm im lặng thở dài, lắc đầu không nói.

Thẩm Mộc đột nhiên cười nói:

- Được rồi, không nhắc chuyện gia đình vi huynh nữa, trước khi đến Lũng Hữu, ta đã cùng ngươi nói tới Trác châu, không biết Nhị lang điều tra thế nào rồi?

Dương Phàm nói:

- Đang muốn cùng Thẩm huynh nói chuyện này đây, ta đã lệnh toàn bộ người rút khỏi Trác Châu, không để xảy ra xung đột với người của huynh. Nhưng tôi vừa đã lệnh rút đi, chỉ có thể trị phần ngọn, khó mà trị tận gốc, nếu không thương lượng biện pháp thỏa đáng, chỉ sợ sớm muộn gì cũng xảy ra tranh chấp.

Thẩm Mộc hớp miệng rượu, nhìn Dương Phàm nói:

- Nói thế nghĩa là sao?

Dương Phàm nói:

- Tiểu đệ đã cẩn thận tìm hiểu, họ và thủ hạ của Thẩm huynh xảy ra xung đột cũng là nỗi khổ tâm riêng của họ. Con buôn vốn là tham tiền bán đắt, trục lợi, dựa vào cái này trục lợi. Ban đầu huynh và đệ bố trí Ẩn tông và Hiển Tông, không nghĩ qua vấn đề này, hoặc nói rằng không ngờ mấy phương diện này lại xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy.

Thẩm Mộc cười ha hả. Dương Phàm nói:

- Thẩm huynh cười gì vậy?

Thẩm Mộc nói:

- Ta đột nhiên cảm thấy, có lẽ đủ loại thiết lập mà Khương công tử lúc trước thành lập Thừa Tự Đường mới là thích hợp nhất sự hiện hữu của nó đấy, chỉ có một vị tông chủ, cao thấp tôn ti tự động, dĩ nhiên sẽ không sinh ra họa loạn và rắc rối.

Ánh mắt Dương Phàm đột nhiên nheo lại, trầm giọng nói:

- Nếu như là vì mục đích “Thừa tự tồn tiếp”, sự sắp xếp của Khương công tử hiển nhiên không gì không ổn thỏa. Nhưng Thừa Tự Đường bây giờ vẫn là hoặc nói chỉ vì mục đích này mà tồn tại sao?

Thẩm Mộc không trả lời, Dương Phàm cũng không cần trả lời. Hai người đã hiểu lòng nhau, mục đích ban đầu thành lập “Thừa Tự Đường” giờ đã thay đổi, sự thay đổi này thậm chí không theo mục đích ban đầu của Thẩm Mộc. Trên thực tế, Khương Công Tử thành lập Thừa Tự Đường đã mang một mục đích mà không cho ai biết.

Nhưng quả đắng này, vì mục đích của Khương Công Tử không có cơ hội thực hiện, nên cho đến lúc này mới do hai người họ đảm nhận. Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau không nói, có lẽ tại thời khắc này, trong lòng họ đều có một cảm xúc như lúc gặp ban đầu.

Thẩm Mộc trầm ngâm hồi ngửa cổ lên, cầm một chén rượu uống ực, sau đó, cầm chén rượu đặt mạnh lên bàn, làm tác động lên vết thương trên lưng, khiến vả mặt của y vô cùng đau khổ, dường như chén rượu kia là chén rượu đắng.

Dương Phàm trầm giọng nói:

- Phải nghĩ một kế hay mới được, ta nghi ngờ nội bộ Hiển Tông đã có kẻ hành động ngu xuẩn, ta lo đã không thể khống chế họ…

Ánh mắt của Thẩm Mộc đột nhiên sắc lạnh, nhìn chằm chằm Dương Phàm nói:

- Không thể không chế được là ý gì?

Dương Phàm suy nghĩ một lúc, cân nhắc nói:

- Ta đã không thể xác định, có thể chúng đã làm những việc ta không muốn đằng sau lưng, đợi cho tình thế không thể xoay chuyển, ta cũng chỉ có thể theo ý chúng mà hành sự. Việc quen dễ làm, vì đây vốn là cách các đại thế gia và chúng ta quen làm để đối phó với triều đình, không phải sao?

Thẩm Mộc cúi đầu rót rượu, động tác này, không thể che giấu một chút mỉa mai trong mắt y, y cho rằng Dương Phàm đang vì tham dự mai phục ám sát tại trấn nhỏ mà trốn tránh trách nhiệm. Hiểu nhầm của hai người càng ngày càng sâu, càng ngày càng đề phòng nhau, họ có thể thương lượng cái gì đây?

Cuối cùng, Dương Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ cáo từ, không có cách nào giải quyết vấn đề.

Thẩm Mộc lại khoanh chân ngồi, lãnh đạm nhìn về phía trước, không động gì đến rượu và thức ăn trên bàn, Dương Phàm chưa uống giọt rượu nào, đũa cũng không động.

Khóe môi Thẩm Mộc từ từ gợn lên, y cuối cùng không cần che giấu tia mỉa mai rồi.

Dương Phàm đi lên đỉnh cầu Phù Dung, ngẩng đầu nhìn trời, mây trôi mây cuốn, dần dần dầy đặc, có vẻ như sắp có trận mưa lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio