Say Mộng Giang Sơn

chương 1171-2: thú cùng tắc ngão (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Long Cơ thấy dòng nước chảy quanh co, tự do tự tại, tâm trạng căng thẳng liền nhẹ nhõm hẳn lên, gã khẽ mỉm cười, bỏ dây cương, để mặc cho ngựa gặm cỏ non, uốn người vớt lấy ly rượu trôi trên dòng nước, cùng vui vẻ với những thiếu niên hiếu khách, đem rượu uống cạn ly.

Một thiếu niên thấy gã sảng khoái, liền vỗ tay cười lớn:

- Người thật đẹp! Sao túc hạ lại chỉ cô đơn một mình, hay là ngồi cùng với chúng ta, uống cho cạn vài ly đi.

Lý Long Cơ rất thích tính cách cởi mở của thiếu niên đó, liền tới ngồi cạnh bọn họ, tên thiếu niên cười hì hì nói:

- Hoàn Vân, còn không rót rượu cho bị vị lang quân này.

Người thị nữ xinh đẹp bên cạnh ngay lập tức ngồi xuống rót rượu cho Lý Long Cơ. Lý Long Cơ ngồi khoanh chân, thần thái ung dung, không có một chút gì e ngại.

Ngồi cạnh một đám thiếu niên chỉ có Lý Long Cơ phong thần như ngọc, hào hoa phong nhã nhất, những thị nữ xung quanh đều không thể không đưa mắt nhìn trộm gã, chỉ có thị nữ rót rượu cho gã mới có thể được tiếp cận với gã.

Tên thiếu niên mời Lý Long Cơ ngồi cùng quay đầu về phía bằng hữu và nói:

- Vì thế, Lý mỗ nghĩ rằng, nho gia, tu thân có thể, nhwng không đủ trị quốc.Mỗ không phải loại người nhân tính độc ác, nhưng con người sinh ra là vì con người, thế gian nhiều mê hoặc, ta nhân tính vốn dĩ không phân thiện ác, bỗng nhiên lại đi theo cái ác, chỉ có thể dựa vào giáo dục đạo đức, điều này không bao giờ đủ được, phải dựa vào pháp luật để trói buộc.

Lý Long Cơ kinh ngạc liền liếc mắt nhìn người kia, thầm nghĩ:

- Thì ra vị quan thần trẻ này đang luận biện, xem ra vị thiếu niên cùng họ với ta này là người tôn sùng pháp gia rồi.

Thiếu niên họ Lý lại nói:

- Nho môn giáo điều, đạo của Khổng Tử không hợp với thực tế rồi, dựa vào Pháp trị, ngoài tròn trong vuông, mới có thể khiến cho trong triều và quốc gia theo trật tự, mới có thể khiến cho việc không làm thì không thể làm, mới làm cho mọi việc đều phải có mức độ của nó.

Một thiếu niên trên mặt có vài hàng mụn nhìn diện như quan ngọc, khí độ ung dung của Lý Long Cơ, trong lòng không khỏi đố kỵ, lại nhìn thấy Lý Long Cơ ngồi cùng với kẻ dưới của mình, không thể chịu đựng được, trong lòng càng không được thỏa mái, nên chẳng có tâm trạng mà nghe thiếu niên họ Lý biện luận nữa.

Hắn ta đặt ly rượu xuống, chen ngang lời nói của thiếu niên họ Lý:

- Ca nô, hôm nay chúng ta đi chu du, khó mới được thanh nhàn, sao lại đem chuyện lý luận Hàn Phi Tử cúa ngươi ra mà tranh luận vậy?. Chúng ta không phải là đệ tử của Nho gia sao? Không thể đi nghe đạo lý của môn phái khác được, ha ha, hay là chúng ta chơi trò chơi đi, uống thêm vài ly mới là thỏa đáng.

Thiếu niên họ Lý bất đắc dĩ cất lời:

- Trò gì thế, ngươi nói xem nào.

Mọi người nhìn ngó xung quanh, khẽ cười và nói:

- Ta ngươi đều là quan thần quyền quý, hay là tại đây chúng ta tự nói một chút về gia tộc nhà mình, liệt kê ba đời hào kiệt nhà mình, dựa vào đó để quyết định tuần tự uống rượu, các ngươi thấy thế nào?.

Mọi người vừa nghe đều cảm thấy rất thú vị, nếu chỉ luận về quan chức đời cha, việc phân cao thấp thì không cần xếp nữa, nhưng nếu nói từ thời tổ tông, thì ai cao ai thấp vẫn chưa thể xác định được, thiếu niên hiếu thắng, vì thế cứ trầm trồ khen ngợi.

Trong đó có một tên bừng bừng khí thế liền nói:

- Để ta trước! Mỗ, Tăng tổ Thượng thư hữu phó xạ, đồng Trung thư môn hạ, phong tước Hứa Quốc công. Ông nội Lại Bộ Thị lang. Cha là Thứ sử Từ Châu. Ta - Tô Chấn, ấm phong Thiên Ngưu Giáo Úy!

Dám giành trước quyền nói về gia tộc, gia thế tự nhiên hiển hách lên phần nào, nhưng những người khác cũng chưa chắc đã thua kém y. Có người đời Tăng Tổ, Phụ Tổ không hiển hách bằng gia tộc nhà y, nhưng đời cha y thì lại đời sau ngày càng vượt hơn đời trước.

Thế là tên thiếu niên đưa ra trò chơi đó liền nói:

- Mỗ, Tăng tổ - định châu Thứ sử, Phụ Tổ - Trung Thư Lệnh kiêm Thái Tử tả thứ tử. Cha - Thái tử Thiếu bảo, Thượng thư Bộ Lễ, ta - Tiết Kỳ Đồng, hiện làm Trung tán Đại phu.

Tiết Kỳ Đồng nói xong, đột nhiên ngạo nghễ liếc mắt Lý Long Cơ. Thiếu niên họ Lý ngồi cạnh Lý Long Cơ nói:

- Mỗ, Tăng tổ Trường Bình Vương. Phụ Tổ, Nguyên Châu Trưởng Sử. Cha, Dương Châu tòng quân. Ta, Lý Lâm Phủ, hiện làm Trực trường Thiên Ngưu.

Lý Lâm Phủ nói xong, giọng có vẻ trầm xuống, hai người đối diện, gia tộc nhà y đúng thật là đời này không bằng đời khác rồi.

Lý Long Cơ có chút gì đó ngạc nhiên và nhìn y, không ngờ được người trước mắt ở đời ông cố nội chính là Đường huynh đệ, tuy huyết thống tới nay đã xa nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn là người họ Lý, một nhà Lý Đường, tông thất Lý Đường hiện nay điêu tàn, nhận xem ra nhà mình không tránh khỏi việc thân cận nhiều hơn.

Lúc đó lại có kẻ muốn nói về gia tộc mình, Tiết Kỳ Đồng lại cắt ngang lời gã, cười nhạt nói với Lý Long Cơ:

- Túc hạ không mời mà tới, xem ra cũng là gia tộc cao quý, không biết trong gia tộc nhà ngươi có ai là người hiển hách, nếu không ngại thì nói ra để cho mọi người ở đây mở mang tầm mắt.

Trong lời nói của gã có giọng điệu khiêu khích, những thiếu niên khác nghe xong, vẻ mặt lộ rõ điệu cười đùa cợt, tất cả cứ hướng về phía Lý Long Cơ. Bọn họ cũng nghĩ rằng gia thế của Lý Long Cơ cũng rất được, tuy nhiên đi tới tận Côn Minh mà không có một kẻ hầu hạ, đơn phương độc mã, cho dù trong nhà có người làm quan, nhưng chắc cũng chỉ thấp hèn mà thôi.

Lý Lâm Phủ có chút say, đúng tới lúc ấy mới có phản ứng, thì ra Tiết Kỳ Đồng đưa ra trò chơi này chỉ là để làm nhục khách mà hắn ta mời đến, lập tức không vui, hắn ta đang muốn nói ra vài lời để bảo vệ Lý Long Cơ thì bị Lý Long Cơ giữ tay lại.

Lý Long Cơ cười với mọi người và điềm đạm nói:

- Mỗ, Tăng tổ Thiên tử, Phụ tổ Thiên tử, ta, Lý Long Cơ, hiện là Lâm Truy quận Vương.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói được lời nào.

Lý Long Cơ mỉm cười nói:

- Ly rượu thứ nhất, Lý mỗ phải uống đúng không?

Tiết Kỳ Hồng mặt đỏ tía tai, ngượng ngùng nói:

- Đương nhiên rồi... Đương nhiên là do ngươi rồi... Ấy, không không không, đương nhiên là do Quận vương uống trước rồi.

Lý Long Cơ cười lớn, gã nâng ly rượu lên uống cạn, rồi ném ly rượu đi, vươn người đứng dậy, cúi chào Lý Lâm Phủ nói:

- Đa tạ túc hạ đã mời rượu, vô cùng cảm kích, đến đây xin cáo từ rồi.

Lý Long Cơ dắt ngựa, thản nhiên đi trong ánh mắt kinh ngạc khó chịu của tất cả mọi người, trong chốc lát đã biến mất khỏi nơi cây cối xanh non tươi tốt.

Bên bờ hồ Côn Minh, Lý Long Cơ ngồi lên thạch kình đợi Hán dài ba trượng, chân đạp lưng kình, trước mắt màu xanh vạn dặm, gió cứ đi theo hồ, thổi tới tay áo của gã. Lý Long Cơ nâng thanh kiếm ba thước, than thở:

- Đại trượng phu, thật là không thể một ngày mà không có quyền lực được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio