- À? Hóa ra là nương tử!
Lý Hiển bị câu nói của Vi hậu làm tỉnh lại, người run bần bật, sau đó mới nhìn rõ người đến. Vi hậu khẽ nhíu mày lo lắng hỏi:
- Bệ hạ làm sao vậy?
Lý Hiển miễn cưỡng cười trả lời:
- Không có gì ta đang nghĩ vài việc.
Vi hậu lập tức hỏi tới:
- Nhưng tên quan nhỏ ở Hứa Châu đón đường trình tấu việc vậy?
Vi hậu trực tiếp một lời nói thẳng việc Yến Khâm Dung tố cáo cấp dưới của nàng. Lý Hiển căn bản không có dũng khí phủ nhận. Y cũng không biết Vi hậu đã gì rồi, chỉ mập mờ đáp:
- Đúng vậy. Yến Khâm Dung nói với trẫm vài việc...
Vi hậu ngắt ngang hỏi:
- Y nói chuyện gì?
- Y nói nàng...
Lý Hiển lời đã thốt ra thì có muốn giấu cũng đã không kịp nữa rồi.
Vi hậu đồng tử co trầm giọng hỏi:
- Y nói thiếp cái gì?
Lý Hiển càng bối rối hơn nữa ngập ngừng nói:
- Y... Tố cáo nương tử... Nói nương tử không nên can dự vào triều chính, còn nói Khỏa Nhi xây chùa đào ao, xây nhà có chút... Có chút quá mức bừa bãi...
Vi hậu khẽ thở phào hỏi:
- Chỉ những cái này?
Lý Hiển nói:
- À... Y còn tố cáo đám người Tông Sở Khách, Võ Diên Tú mua quan bán tước. Nương tử không cần phải lo. Nương tử tham dự chính trị là chủ ý của trẫm. Quốc gia đại sự là thật sự trẫm không thể thiếu sự giúp đỡ của Hoàng hậu.
Về phần Khỏa Nhi, nó khi còn nhỏ chịu quá nhiều khổ. Bây giờ rốt cục khôi phục thân phận là hậu duệ quý tộc Hoàng đế. Có chút xa hoa, trẫm cảm thấy cũng không sao. Chỉ có điều y nói đám người Tông Sở Khách, Thôi Thực đã dùng hết chức quan thiếu cho ba năm nữa thì thật sự có chút rợn cả người.
Trẫm cũng không biết thật hay giả nên định cho người đi điều tra. Nếu là thật thì cho dù bọn họ không nhận hối lộ nhưng cũng không tránh khỏi có sự nghi ngờ là lạm dụng chức quyền. Trẫm phải ra sức xử lý bọn họ.
Vi hậu "cười" một tiếng, khinh thường nói:
- Bệ hạ không cần tra xét vì chuyện này thiếp biết. Tông Sở Khách và Thôi Thực bọn họ quả thật dùng hết số quan còn thiếu trong ba năm sau. Tuy nhiên, bọn họ cũng không nhận hối lộ mà là xuất phát từ công tâm, xuất phát từ tấm lòng tận trung với bệ hạ.
Lý Hiển ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại nói như vậy?
Vi hậu nói:
- Bệ hạ, đám người Trương Giản Chi tuy rằng đã sụp đổ nhưng cựu thần của thần long vẫn còn tràn ngập triều đình. Tương Vương và Thái Bình tuy rằng không tham dự triều chính nhưng bọn họ vẫn còn rất nhiều tay chân trong triều. Những người này có cần đuổi ra ngoài không?
Lý Hiển không ngăn được gật đầu.
Vi hậu nói:
- Nhưng những người này không có sai phạm gì thì triều đình có lý do gì lập tức đem một số lượng lớn quan viên đi bãi quan miễn chức được chứ? Một lúc không thể đuổi được bọn họ nhưng để bọn họ khống chế triều chính như xưa thì là quá mạo hiểm. Tông Sở Khách mới cùng thiếp thương lượng, bổ nhiệm một số người của chúng ta vào để chia quyền bính, từ từ làm cho bọn họ mất quyền lực, lại từng bước đá bọn họ ra.
Vi hậu nói:
- Đây là cách nhìn của người dày dạn kinh nghiệm sao lại nói là bán quan bán tước chứ. Họ Yến kia rõ ràng là thuộc đảng thần long xưa, nếu không thì chính là vây cánh của Tương Vương, Thái Bình. Nhìn thấy đại thế không ổn cho nên nói lời gièm pha lừa gạt vua.
Vi hậu dứt lời hời hợt nói:
- Chuyện này phu quân cũng không cần hỏi nữa. Tông Sở Khách xưa nay đối với phu quân trung thành và tận tâm. Y và lời nói của một tên quan nhỏ bé không biết từ đâu tới, ai có thể tin hơn chứ?
Lý Hiển lúng ta lúng túng nói:
- Lời nương tử nói có lý. Nếu như thế trẫm không để ý tới y là được rồi.
Vi hậu ánh mắt hơi chuyển giả vờ thuận miệng hỏi:
- Tên họ Yến kia đã đuổi đi rồi à?
Lý Hiển định gật đầu nhưng bị Vi hậu nhìn chằm chằm nên không có dũng khí nói dối nên thành thật đáp:
- Vẫn chưa. Lúc ấy ta thực sự nghĩ rằng Tông Sở Khách ăn hối lộ làm trái pháp luật nên trước tiên đã khiến y ở Tứ Phương Quán đợi ta hỏi.
Vi hậu cười nói:
- Ồ! Như vậy lát nữa thiếp liền cho người đến Tứ Phương Quán kêu y về Hứa Châu.
Vi hậu nói xong, rồi hướng Lý Hiển lo lắng nói:
- Bệ hạ sức khỏe không tốt. Xử lý chính vụ phải tốn bao nhiêu sức nên cơ thể quá mức mệt mỏi rồi. Thiếp không quấy rầy nữa. Khi nào tới bữa ăn tối thiếp lại mời bệ hạ cùng dùng bữa.
Vi hậu rời khỏi ngự thư phòng, vẻ mặt ôn nhu lập tức trở nên lạnh lùng. Nàng gọi một thái giám tâm phúc thì thầm với y vài câu mới quay lại hậu cung. Tên thái giám được Vi hậu dặn lập tức đi như bay đến Chính Sự Đường.
Bên trong kinh thành của Đại Đường chỉ có một quán dịch, do Tứ Phương Quán quản lý. Một số bộ phận hoặc đại quan các nơi đến kinh sư diện kiến vua trong thời gian chờ đợi có thể ở nơi này. Tuy nhiên, chỉ có các đại tướng nơi biên cương và chư hầu mới có tư cách ở đây. Những người khác thì phải tự tìm chỗ ở.
Hiện giờ Yến Khâm Dung được khẩu dụ của Hoàng đế nên cũng có thể vào ở nơi này. Bởi vì nơi này vào ở luôn đều là quan lớn, quy cách phòng xá đương nhiên tương đối cao. Tuy nhiên Yến Khâm Dung quan chức nhỏ bé thế nên dù chọn chỗ ở cho y là chỗ kém nhất nhưng cũng là một khu riêng.
Yến Khâm Dung sau khi vào quán dịch ở thì trước tiên tắm rửa, thay một bộ trường bào mềm mại, mang đôi giày được lót bằng cỏ mềm chậm rãi thong thả trong sân, rồi đứng lặng yên dưới gốc cây cổ thụ, nhớ lại tình hình kiến giá hôm nay lòng không khỏi vui mừng.
Hôm nay xem ra bệ hạ đã nghe được những suy nghĩ trong lòng mình. Những chuyện mình tố giác chỉ cần Hoàng đế cho người điều tra nhất định có thể nắm được bằng chứng. Như thế gian thần sẽ bị trừng phạt và y cũng có thể nhờ đó mà lọt vào mắt thần của Hoàng đế thì không phải cả hai việc đều tốt đẹp sao.
Nghĩ đến đây thì trong lòng cảm thấy vui vui, Yến Khâm Dung muốn ngửa mặt lên trời cười dài nhưng lúc này lại nghe vang "Ầm ầm" thật lớn. Hai cánh cửa của viên bị phá vỡ văng vào tường rồi dội ngược trở ra, sau đó lại mở ra.
Yến Khâm Dung hoảng sợ nhìn lại. Chỉ thấy một đôi vó ngựa từ giữa không trung đạp xuống, “Ầm” một tiếng nện xuống gạch xanh trên đất, gót sắt nện làm một mảnh gạch xanh văng lên rồi sau đó một chiến mã ngang nhiên vào.
Ngồi trên ngựa là một kỵ sĩ toàn thân mặc áo giáp, uy phong lẫm lẫm, ánh sáng của giáp trụ lóe ra ánh thép hiện ra cảm giác trầm trọng. Người cùng ngựa cảm giác đều sức lực sung mãn. Mặc dù chỉ đeo bên hông một thanh kiếm nhưng cũng ẩn chứa sát khí.
Yến Khâm Dung cực kỳ hoảng sợ nói:
- Ngươi là ai? Sao... sao dám xâm nhập quán dịch?
Kỵ sĩ toàn thân mặc giáp cưỡi ngựa vào trong viện thì chiến mã thong thả đến bên cạnh của y, tuấn mã cao lớn. Kỵ sĩ toàn thân mặc giáp mặt mũi đều bịt kín, chỉ lộ ra đôi mắt đằng đằng sát khí. Từ trên cao nhìn y làm người khác có cảm giác bị ngạt thở.
Y lạnh lùng nhìn Yến Khâm Dung hỏi:
- Ngươi chính là Hứa Châu Tham Quân Yến Khâm Dung?
Yến Khâm Dung lúc này đã mơ hồ hiểu mọi thứ nên trong mắt không khỏi sinh ra một chút sợ hãi và bi ai, nhưng y lập tức ưỡn ngực lớn tiếng nói:
- Đúng là Hứa mỗ!
Kỵ sĩ kia chẳng buồn nói lời vô nghĩ cùng y chỉ dùng sức vung tay lên quát:
- Dẫn đi!
Chỉ nghe vang lên tiếng leng keng, ngoài cửa xông vào hai người mặc áo giáp, thân hình cao lớn, lực lưỡng tráng kiện. Hai người như chim ưng bắt gà con bình thường, nhấc Yến Khâm Dung ra ngoài. Bên ngoài còn có bảy tám tên giáp sĩ, đều cưỡi tuấn mã. Bọn chúng dùng xích sắt khóa Yến Khâm Dung, rồi dùng dây thừng dài buộc vào phía sau đùi ngựa hò hét đi.
Yến Khâm Dung sao có thể đi kịp tốc độ của khoái mã. Y chỉ có thể bỏ chạy vài bước rồi ngã nhào trên đất. Tên kỵ sĩ cũng chẳng thèm quan tâm, vung roi như mưa. Ngựa chạy như bay. Yến Khâm Dung bị dây thừng kéo đi phát lên tiếng rù thê thảm không giống tiếng người, bị bọn họ kéo dọc theo phố dài chạy về phía cung thành.
Chờ bọn chúng rời đi, tiểu quan mặc áo xanh lục phụ trách quán dịch mới dẫn vài tiểu quan tạp dịch len lén chui ra, ló đầu ra ngoài nhìn về phía xa xa vẻ mặt sầu khổ.
Một tiểu quan can đảm hỏi:
- Dịch thừa, họ Yến này chính là phụng thánh dụ vào ở. Hiện giờ bị người ta bắt đi, chúng ta nên thế nào cho phải?
- Ngươi con mẹ nó hỏi tao, tao đi hỏi ai đây? Ngươi không thấy người tới bắt chính là cấm quân sao. Ngươi không thấy bọn họ là phụng chỉ thị của Tông tướng công sao? Ta dám cản à?
Tên tiểu quan kia vẻ mặt đau khổ nói:
- Tiểu nhân đương nhiên biết, nhưng nếu chẳng may Hoàng đế hỏi tới người bị bắt ở chỗ chúng ta mà chúng ta lại không có cách gì. Tể tướng thì chúng ta đắc tội không nổi mà Hoàng đế chúng ta cũng không được đắc tội.
- Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ như chúng ta có biện pháp à? Ta mang sự thật bẩm báo cho Thông Sự Xá Nhân nhường cho các đại nhân vật đau đầu.
Lý Hiển gạt Vi hậu đi rồi, tiện tay mở một bảng tấu chương nhưng sao xem nổi. Trong đầu chỉ hồi tưởng lời Yến Khâm Dung tố cáo việc Hoàng hậu nuôi trai lơ, dâm loạn cung đình.
- Là sự thật sao? Thân ta đã sớm hỏng, nương tử liên tục phòng không hiu quạnh. Bây giờ chính trị tàn ác chẳng lẽ nàng... Không thể, không thể. Nàng xuất thân danh gia vọng tộc, thuở nhỏ được gia giáo nghiêm túc, phẩm tính đoan trang, nàng hiện giờ là quốc mẫu đương triều mà...
Trong lòng Lý Hiển rối rắm, có lòng không tin, nhưng lại khó địch tâm ma. Có ý muốn dò xét nghĩ lại trong triều cao thấp, trong cung trong ngoài y nào có một được một tâm phúc có thể sử dụng. Tất cả những người ông ta tin, những người ông ta ủy thác trọng trách hoặc ở bên cạnh sai khiến thì quan hệ với Vi hậu đều mật thiết hơn ông ta.
Lúc này, một tiểu thái giám vào bẩm báo:
- Bệ hạ, Thông Sự Xá Nhân Lưu Thiên Mộc cầu kiến.
- Hả? Truyền cho y vào.
Lý Hiển vừa nghe là Thông Sự Xá Nhân, vội vàng truyền vào gặp. Thông Sự Xá Nhân chỉ có hai trách nhiệm, một cái là truyền khởi tấu trong ngoài, còn cái nữa chính là quản lý ngoại giao. Vì thế Lý Hiển đối với việc y đến rất xem trọng.
Thông Sự Xá Nhân Lưu Thiên Mộc vội vội vàng vàng vào đại điện, đem nguyên do sự việc vừa trải qua nói với Lý Hiển. Lý Hiển phẫn nộ, lớn tiếng quát hỏi:
- Yến Khâm Dung hiện giờ thế nào?
Lưu Thiên Mộc vẻ mặt đau khổ nói:
- Vi thần khi vào cung chỉ thấy một vết máu đỏ kéo dài tới ngoài cửa cung. Khi đến cửa cung chỉ thấy Yến Khâm Dung chết nằm trên đất. Vì bị kéo trên đường nên xương thịt thối nát không còn hình người!
Lý Hiển giận dữ, vỗ bàn quát:
- Tông Sở Khách thật là gan chó, dám lừa dối vua như thế!
Lý Hiển chỉ tức giận đến choáng đầu hoa mắt, không thể không dùng hai tay vịn chặt ngự án, có lòng muốn sai người bắt Tông Sở Khách nhưng nghĩ lại việc này Tông Sở Khách làm sao biết được? Làm sao biết Yến Khâm Dung đang ở quán dịch? Đứng phía sau sai khiến rõ ràng là Vi thị.
Vừa nghĩ tới Vi thị, Lý Hiển vừa tràn đầy tức giận và dũng khí lại tan thành mây khói. Ông ta chán nản ngồi xuống, uể oải phất tay, Lưu Xá Nhân vội vàng khom người lui ra.
Lý Hiển đau đớn lẩm bẩm:
- Nương tử! Nương tử à...
Lúc này đối với lời Yến Khâm Dung nói ông ta đã tin thêm vài phần.