Say Mộng Giang Sơn

chương 243: tự hành não bổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng chiến sự cũng kết thúc. Theo thói quen, Trương Nghĩa và Hắc Toàn Phi hợp tác ăn ý giải quyết rất nhanh chuyện sau đó. Có người ép một đám phụ nữ đi nấu ăn, có người phụ trách thả nô lệ trong bộ lạc, cho bọn họ mượn vũ khí và tài vật, sách động bọn họ tạo phản.

Mặc kệ bọn họ có chấp nhận gia nhập mã phỉ hay không. Nhưng nói tóm lại, có thể để cho bọn họ làm một chút chuyện điên rồ, có thể đem lại một chút nhiễu loạn cho những bộ lạc này là được. Còn có người phụ trách kiểm kê dê bò tài vật, binh khí tài bào trong trại.

Hắc Toàn Phong cười không nổi nữa rồi. Không phải vì không cướp được tài vật, mà là vì tài vật cướp được quá nhiều. Nhiều dê bò và tài vật như thế, y không thể đem tất cả về chỗ ở của mình. Nhìn thấy có một phần phải bỏ lại, y tưởng tượng thôi cũng thấy đau.

Tu hú chiếm tổ chim cu, đám mã phỉ chiếm luôn lều trướng tốt nhất của Bạt Tất Di, ăn đồ ăn ngon nhất bổ sung thể lực, vừa có tinh thần liền hưng trí bừng bừng liền xông vào phòng cất giữ tài vật và nữ nhân.

Đương nhiên, bọn họ cũng không quá đắc ý vênh váo. Mặc dù biết mục dân chạy trốn tuyệt đối không thể tìm được viện binh nhanh như thế, nhưng vẫn thiết lập một chỗ canh phòng ở một nơi cách xa ba mươi dặm, đảm bảo một khi có quân địch tiếp cận, có thể lập tức thoát thân trốn xa.

Lều trướng của Đại thủ lĩnh bộ lạc Tiêu Mục Mộc đã đổi chủ. Lúc này, Hắc Toàn Phong đang ở bên ngoài đau lòng nghĩ xem là phải bỏ lại bao nhiêu tài vật không thể mang đi. Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa đang ở trong trướng thẩm vấn chủ nhân cũ Tiêu Mục Mộc.

- Đại Tiến Đầu! Theo ta được biết, bộ lạc của các ngươi có ít nhất bảy ngàn cung thủ, sao giờ lại chỉ có người già, phụ nữ và trẻ em vậy? Người đâu rồi? Chẳng lẽ chết hết cả rồi?

Trương Nghĩa dựa vào tấm đệm lụa mềm mại, trên bụng nằm sấp một nữ nhân xinh đẹp quần áo xộc xệch. Trong trướng rất loạn, chăn đệm chất chồng, Đại Tiến Đầu Tiêu Mục Mộc vốn đang ngủ chợt bừng tỉnh, vội vàng chạy tới ứng chiến. Người phụ nữ trên gối Trương Nghĩa này là ái thiếp của Tiêu Mục Mộc, tên gọi Thác Bạt Nhược Liễm, là người Khương Đảng Hạng, tư sắc xuất chúng, hiện giờ lại thành một món đồ chơi bên gối của y.

Trương Nghĩa vừa hỏi Tiêu Mục Mộc, vừa vỗ nhẹ vào cặp mông căng tròn của nữ nhân nọ như đang gõ nhịp. Dương Phàm ngồi bàn bên cạnh, cẩn thận nghe, tên gia hỏa Trương Nghĩa này đang đánh “Tướng quân lệnh”

Tiêu Mục Mộc trừng mắt nhìn Trương Nghĩa đầy oán độc, không nói lời nào, Trương Nghĩa cười ha hả, khoát tay một cái:

- Lôi y ra, giết!

- Khoan!

Tiêu Mục Mộc có nén tức giận, trả lời cẩn thận:

- Khả Hãn hạ lệnh, gọi tất cả dũng sĩ các bộ tập kết ở Tiết Diên Đà bộ.

Trương Nghĩa hỏi:

- Đang tuyết lớn thế này, Cốt Đột Lộc tập kết binh mã làm gì?

- Nghe nói có người mang về tin tức tình báo quan trọng định phát binh cướp lấy thành trì của người Đường, cướp lấy tiền tài phụ nữ của họ. Khi tới đó, các bộ phận tham chiến, cướp được bao nhiêu cho đem về tất cả, không cần nộp lên trên. Cho nên… các bộ lạc đều phái phần lớn nhân mã đến.

- Hả?

Trương Nghĩa nhổm dậy, chộp lấy cặp mông to của mỹ nhân, ra vẻ vô tình nói:

- Nghe nói Cốt Đốt Lộc bị bệnh liệt giường? Lão vẫn có tâm tư tấn công Đại Đường sao? Hay là giả bệnh?

Tiêu Mục Mộc cố nén giận trả lời:

- Đại Hãn quả thực bị bệnh, hiện giờ quản lý binh quyền là Mặc Xuyết Diệp Hộ.

Trương Nghĩa ừ một tiếng, tiếp tục hỏi mấy tin tức vớ vẩn. Tiêu Mục Mộc đang bị áp đảo, không dám phản kháng, nhưng thật sự những gì y biết cũng không nhiều. Không hỏi thêm được tin tức hữu dụng gì nữa, Trương Nghĩa liếc Dương Phàm, nói:

- Được rồi, giải bọn họ ra ngoài. Mau thu thập tài bảo hàng hóa lại, nơi này không phải nơi có thể ở lâu.

Dương Phàm đáp ứng một tiếng, dẫn theo vài người trói Tiêu Mục Mộc lại, đưa ra ngoài. Bọn họ vừa đi, Trương Nghĩa nói với thủ hạ:

- Đi! Ra ngoài trướng trông coi, nếu có người đến, bảo chờ một lát!

Dứt lời y tiện tay xé áo trên người mỹ nhân. Tiếng tơ lụa rách soạt soạt. Cặp đùi ngọc trắng muốt đập vào mắt gã. Trong tiếng kêu của Thác Bạt Nhược Liễm, Trương Nghĩa cười dài xông lên.

Dương Phàm áp giải Tiêu Mục Mộc ra ngoài, đi tới một lều trại lớn bên cạnh. Chỗ ấy là nơi Tiêu Mục Mộc vẫn tập hợp mọi người, rất rộng, bên trong cũng không có gì. Hiện giờ gia nhân người nhà của một vài quản sự thủ lĩnh bộ lạc đều ở đây.

Khi Dương Phàm áp giải bọn họ tới, chòm râu dần dần bị gió thổi rơi xuống, đương nhiên, bóc râu ra là hắn tự làm, nhưng người ngoài không thể nào biết.

Râu của Dương Phàm đã bong ra một nửa, vẫn còn hồn nhiên không biết, nghênh ngang đi giữa mọi người,bước vào trong lều lớn giam giữ đám quyền quý kia, nhìn qua một lượt, rồi vênh mặt hất hàm sai khiến:

- Các ngươi cứ ở đây mà đợi, Tiểu Phi Tướng chúng ta chỉ lấy tiền không giết người. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn ở đây, sẽ không bị mất mạng!

Đám quyền quý trong trướng vừa thấy râu của hắn bị bong ra một nửa, ánh mắt lập tức trở nên hơi quái dị. Một đứa bé kinh ngạc định hô lên, may mắn bị mẹ nó phát hiện, vội vàng ôm vào lòng, đưa tay che miệng nó lại.

Dương Phàm dặn dò xong xuôi, một nhà Tiêu Mục Mộc cũng bị bắt vào. Dương Phàm lại nghênh ngang quay người lại, đi ra ngoài. Khi khuôn mặt không có râu đập vào mắt Tiêu Mục Mộc, thấy rõ tướng mạo của hắn, trong lòng y cả kinh, gần như trượt chân trên nệm.

Khi Dương Phàm đi ra ngoài, màn trướng buông xuống,. Đám thị vệ cầm đao thủ bên ngoài. Những kẻ quyền quý trong trướng vội vàng vây quanh Tiêu Mục Mộc, có người thấp giọng hỏi:

- Đại Tiến Đầu, người nọ ngụy trang làm gì?

Người khác lại nói:

- Làm mã phỉ còn cần giấu đầu lòi đuôi sao? Những người này liệu có vấn đề gì không?

Một vị trưởng lão của bộ lạc chằm chằm nhìn Tiêu Mục Mộc, run giọng hỏi:

- Đại Tiến Đầu, tháng tám năm ngoài, khi tế trời, Mặc Xuyết Diệp Hồ từng dẫn mấy đứa con trai của mình đến. Ngươi,… còn nhớ được diện mạo của mấy người con đó không?

Vốn Tiêu Mục Mộc không thể tin được những gì mình nhìn thấy, vừa nghe ông ta hỏi vậy, sắc mặt lập tức thay đổi:

- Ngươi cũng nhìn ra? Thật là hắn?

Vị trưởng lão kia đáp:

- Nếu cặp mắt ta không tệ, người này nhất định là y!

Những kẻ quyền quý khác ngơ ngác nhìn nhau, đều hỏi:

- Đại Tiến Đầu, các ngươi nói tới ai vậy?

Ở Đột Quyết thì hai bộ lạc lớn nhất là của dòng họ A Sử Đức và A Sử Na, giống như nước Khiết Đan sau này, nhiều thế hệ của dòng họ Hoàn Nhan vẫn kết thông gia với Tiêu thị, để giải quyết mâu thuẫn và xung đột trong bộ tộc, liên kết chặt chẽ hai bộ lạc này. Vương tộc Đột Quyết A Sử Na và nhất đại bộ lạc bên ngoài A Sử Đức cũng có là thông gia nhiều đời.

Bộ lạc A Sử Na sùng bái mặt trời (thái dương- ánh sáng), bộ lạc A Sử Đức sùng bái thiên thần), vì kết hợp hai đại lực lượng, người Đột Quyết gộp thiên thần và thái dương làm một, lấy nhật làm thần, lấy thiên làm danh, hình thành nên phong tục kính thiên bái nhật. Mồng tám tháng năm hàng năm, thủ lĩnh các bộ của Đột Quyết đều tề tựu, trên cao nguyên trống trải lập đài cao tế thần.

Ngày hội long trọng như vậy, gần như tất cả giai cấp quyền quý đều tới. Năm ngoái Tiêu Mục Mộc và vị trưởng lão kia đại diện cho bộ lạc đến tham dự đại điển tế thần. Hai người bọn họ đều đã từng nhìn thấy qua A Sử Na Mộc Ti. Những kẻ quyền quý khác đều hỏi hai người, xác nhận người họ đúng là A Sử Na Mộc Ti, nhất thời cả trướng ào ào lên.

- Tại sao A Sử Na Mộc Ti phải làm như vậy? Bộ lạc A Sử Đức chúng ta đã kết thông gia với bộ lạc A Sử Na nhiều đời rồi mà.

- Ta đang tự hỏi có phải là do trận huyết chiến tám mươi năm trước giữa hai đại bộ lạc chúng ta tranh đoạt thảo nguyên Tề Dát Nhĩ không?

- Không thể nào, chiến tranh đã lâu như vậy rồi…

Mặc dù hai đại bộ lạc đã kết thông gia nhiều đời, cũng không thể tránh khỏi cũng từng phát sinh rất nhiều trân chiến. Nhất thời, có vài người nhớ tới cả thù hận giữa hai tộc từ mấy chục thậm chí mấy trăm năm trước.

Tiêu Mục Mộc khẽ lắc đầu nói:

- Điều đó không có khả năng. Mấy chục năm nay bộ lạc chúng ta cùng với bọn họ tương đối rất tốt, không có lý do gì chỉ vì mối thù từ vài thập niên trước mà đột nhiên trở giáo giả mạo mã phỉ trả thù chúng ta. Nếu là vì thế, trước hết y nên giết chúng ta mới phải, còn giữ tính mạng cho chúng ta làm gì?

Vị trưởng lão kia ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên chậm rãi nói:

- Đại Tiến Đầu, nghe nói gần đây bệnh Khả Hãn rất nặng, mấy vị Đại vu sư trong các bộ lạc được gọi tới, nhưng cũng bó tay không có biện pháp.

Tiêu Mục Mộc không hiểu vì sao đột nhiên ông ta nhắc tới việc này, gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta cũng có nghe nói, bệnh của Khả Hãn gần đây…. Mà ngươi hỏi chuyện này làm gì?

Sắc mặt vị trưởng lão kia trầm xuống:

- Khả Hãn có con, nhưng Mặc Xuyết Diệp Hộ nắm quyền. Nếu Khả Hãn xảy ra chuyện gì không hay, rất có thể kế thừa vị trí Khả Hãn không phải con của Khả Hãn, mà là do Mặc Xuyết Diệp Hồ kế nhiệm Khả Hãn.

Tiêu Mục Mộc ừ một tiếng, chậm rãi gật đầu nói:

- Đúng vậy! Khả năng này rất lớn! Tuy nhiên, đây là chuyện của Bộ lạc A Sử Na, Hãn vị luôn rơi vào tay tộc họ, có quan hệ gì tới Bộ lạc A Sử Đức chúng ta?

Trưởng lão nói:

- Chỉ sợ các con của Khả Hãn không cam lòng để Hãn vị rơi vào tay thúc thúc. Từ thời Khải Dân Khả Hãn tới này, triều đình ta đã xác lập lập con, không con trưởng lấy con thứ, con cháu có lợi thế kế thừa Hãn vị hơn huynh đệ. Mặc Xuyết Diệp Hộ tuy rằng nắm quyền, nhưng dù sao cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận. Nếu y muốn nhận được ủng hộ thì phải có ưu đãi, mà để trả giá ưu đãi, thì rất cần tiền…

Tiêu Mục Mộc nghe tới đó biến sau. Mấy lời này của trưởng lão rõ ràng là nói Mặc Xuyết Diệp Hộ mắt thấy bệnh tình huynh trưởng nguy kịch, vì mưu đoạt Hãn vị, liền phái người giả mạo mã phỉ, tập kích tài vật của các bộ lạc, lại dùng cái đó thu mua lòng người. Lý do này, không thể nghi ngờ, có sức thuyết phục hơn là mối thù từ trận huyết chiến giữa hai tộc tám mươi năm trước.

Thời đại này, mặc dù con người cũng thường xuyên vào nam ra bắc, cũng không bì kịp được với đời sau có tivi, báo chí, internet, có thể xem chuyện những người có ngoại hình giống nhau là một chuyện bình thường. Ở thời đại này, có rất ít người biết trên đời này có những người giống nhau như đúc, căn bản là bọn họ không nghĩ tới trên đời lại có người giống hệt A Sử Na Mộc Ti cải trang.

- Chuyện này, toàn bộ phải làm như không biết! Không thể để cho y nhìn thấy sơ hở, nếu không chúng ta sẽ mất mạng!

Tiêu Mục Mộc nghiêm túc dặn dò những kẻ quyền quý đồng thời căn răng, hung hăng nói:

- Nếu có thể thoát được một mạng, ta sẽ đích thân đi gặp Chu Đồ Đại Diệp Hộ của tộc ta, bẩm báo việc này!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio