Say Mộng Giang Sơn

chương 276: càng tô càng đen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Huynh đệ ta khó được đoàn tụ, sao mới uống ít vậy đã tan? Thật mất hứng!

- Không…không thể uống nữa rồi, ta say quá....

- Sao? Ngươi không trụ được nữa à?

Thiên Ái Nô ngồi trước bàn, một mình chống cằm nghĩ thật lâu, chợt phát hiện ra trời đã tối, vẫn chưa thấy Dương Phàm về, bất giác hơi bất an. Nàng châm đèn, muốn đi ra ngoài xem sao, vừa ra đến cửa, đã nghe thấy có tiếng Dương Phàm vọng ra từ trong viện, giọng nói hơi lè nhè, như đã say. Thiên Ái Nô vội rút tay lại, nghiêng tai lắng nghe.

Dương Phàm và Thẩm Mộc quay về nha môn Trung lang tướng gặp Lâu Sư Đức. Thẩm Mộc nói chủ ý của mình ra, mọi người cùng nhau bổ khuyết, lấp hết lỗ hổng của kế hoạch. Mọi người hợp sức cùng suy nghĩ, cẩn thận lên phương án hành động. Lâu Sư Đức vui mừng quá đỗi, lập tức gọi người thiết yến khoản đãi hai người.

Ngoài thành chính là quân Đột Quyết, mới vừa rồi từ đầu thành nhìn ra, phát giác trong doanh trại Đột Quyết có dị động, phỏng chừng ban đêm còn muốn công thành. Ngay lập tức có người báo tin vào phủ Trung Lang Tướng. Lâu Sư Đức đương nhiên không dám uống nhiều, chỉ tiếp ba chén rượu, Diệp Vân Báo thân làm chủ tướng một ly cũng không dám uống, chỉ lấy nước thay rượu.

Trong bốn người, bất kể là phương diện nào, Dương Phàm cũng là thấp nhất. Hắn còn có thể ra vẻ kiêu ngạo hay sao? Rượu cũng uống hơi nhiều rồi. Sau khi về dịch quán, Thẩm Mộc tự về phòng nghỉ ngơi. Vừa rồi Dương Phàm vốn định tới chỗ Thiên Ái Nô thảo luận một chút, ai ngờ vừa vào đại sảnh đã thấy huynh đệ Bách Kỵ đang uống say sưa.

Những quân nhân này tuy không gánh vác trách nhiệm thủ thành, cũng biết lúc này không nên uống nhiều, ngay từ đầu cũng rất tiết chế, có điều thứ rượu này nếu dính vào đâu còn ai khống chế nổi. Huống chi, bọn họ thả lỏng tâm sự, lúc này mới cực kỳ cao hứng.

Bọn họ luôn ở Hoàng Thủy dưỡng thương chờ tin tức của Dương Phàm. Hai mắt trông mong từ thu sang đông, đợi từ khi lá vàng la đà bay đến khi tuyết phủ trắng trời. Trước kia không thấy Dương Phàm về, bọn họ gần như nhận định hắn đã chết rồi, nhưng chết không thấy xác thì họ cũng không cam lòng. Cho nên chạy tới Thiện châu thúc giục Hà Nguyên quân tìm tung tích Dương Phàm.

Bọn họ năm ba hôm lại đi ra đi vào nha môn hỏi tin tức, trông cậy hoàn toàn vào Hà Nguyên quân. Khiến cho Hà Nguyên quân Hành quân Tư mã Mạnh Đức Cương đau đầu không thôi. Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn đã mang đến tin tức của Dương Phàm. Mạnh Đức Cương mừng như nhặt được chí bảo, vội vàng đưa tin này đến cho mọi người trong kinh. kết quả đám người Hoàng Húc Sưởng cũng đến Minh Uy thú này.

Tới đây rồi bọn họ mới biết được Dương Phàm đã an toàn quay lại, tâm tư được thả lỏng đương nhiên phá lệ vui mừng. Dương Phàm còn chưa quay về, bọn họ đã ngươi một ly ta một ly, uống hơi nhiều, đợi tới khi chính chủ về đến nơi, rượu vào bọn họ càng cao hứng hơn.

Bữa tiệc rượu này vừa nói vừa uống, lý do kính rượu cũng nhiều. Dương Phàm đại nạn không chết: phải uống rượu; lập nhiều công lớn: phải uống rượu; sắp thăng chức: phải uống rượu; mọi người tạ ơn: phải uống rượu; nghe hắn kể đủ loại mạo hiểm ly kỳ đã trải qua ở Đột Quyết, ai nấy đều hớn hở: phải uống rượu. Cứ thế, Dương Phàm làm sao cản nổi. Tới khi hắn nhất định không chịu uống nữa thì cũng đã say mèm rồi.

Trương Khê Đồng và Điền Ngạn giúp Dương Phàm đi về. Hai người uống cũng chẳng ít hơn hắn, ba người bá vai bá cổ lảo đảo đi vào nhà ngang. Trương Khê Đồng đảo mắt nhìn một lượt, lớn tiếng hỏi:

- Nhị lang, ngươi… ở phòng nào?

Dương Phàm chỉ chỉ vào phòng của mình, lại lảo đảo đi về phía phòng của Thiên Ái Nô, líu cả lưỡi nói:

- Các ngươi…quay về đi. Ta…tìm A Nô cô nương, còn… còn có việc!

Dương Phàm nói xong, đi về hướng phòng của Thiên Ái Nô. Trong phòng, nàng nghe thấy tiếng chân vội vàng sửa lại mái tóc một chút. Bên ngoài vừa gõ cửa, nàng vội mở ra. Dương Phàm đứng không vững lao thẳng vào trong. Nàng vội đỡ lấy hắn, chỉ cảm thấy trên tay nặng trĩu. Xem ra hắn thật sự đã uống quá nhiều.

Trương Khê Đồng và Điện Ngạn bá vai đứng ở cửa nhìn vị Thiên Ái Nô cô nương này, hơi khác so với buổi chiều, tóc chải kiểu nữ tử Trung Nguyên chưa xuất giá, mi chuốt thật dài, sóng mắt quyến rũ mỹ lệ, mũi ngọc môi anh đào, xinh đẹp động lòng người, đại khái là buổi tối đã trang điểm cẩn thận rồi.

Lệ sắc bậc này khiến cho hai người nhìn mà ngẩn ngơ, lập tức hi hi ha ha nói:

- A Nô cô nương, Nhị lang uống hơi nhiều, chúng ta giao hắn cho nàng! Ha ha ha…

Hai người nói xong, lại bá vai lảo đảo đi ra, trong tiếng cười hi hi ha ha lại thêm vài phần ám muội.

Khuôn mặt Thiên Ái Nô hơi nóng lên, đưa tay đỡ lấy Dương Phàm, đóng cửa cẩn thận, dìu hắn ngồi xuống một bên, khẽ sẵng giọng:

- Huynh đó, sao lại uống nhiều rượu vậy?

Lúc này hai mí mắt của Dương Phàm đã muốn đánh nhau, chỉ muốn gục xuống bàn ngủ, cố gắng chống đỡ giải thích:

- Không…không có cách nào khác…, ở Trung Lang…Tướng phủ uống! Quay về…l ại uống. Không nói chuyện này nữa, ta nói cho nàng biết, biện pháp của ta đã định ra rồi. Tuy nhiên việc này…còn phải nhờ nàng hỗ trợ…

Thiên Ái Nô rót cho hắn một chén nước, tức giận nói:

- Xem huynh say kìa. Uống chén nước đã, từ từ nói sau.

Dương Phàm cầm chén, ừng ực uống, Thiên Ái Nô kêu lên “a” một tiếng nhỏ, lại sẵng giọng mắng:

- Cẩn thận bị bỏng đó!

Thực ra lúc này hắn cũng chẳng cảm thấy được nước đó nóng ra sao, uống xong để chén xuống, chùi chùi miệng, liền lớn miệng giải thích cho nàng. Tuy lời nói hàm hồ nhưng nàng nghe cũng hiểu, nghe hắn nói xong, nàng nhướn mày liễu, thản nhiên hỏi lại:

- Ta phải làm gì? Say thành như vậy rồi còn muốn nói với ta, cái này có gì khó chứ, người ta giúp huynh là được.

- A Nô!

Tuy Dương Phàm đã say, nhưng lòng hắn tỉnh táo. Hắn biết Thiên Ái Nô đồng ý mạo hiểm khó khăn, đồng ý hỗ trợ như thế hoàn toàn đều là vì hắn. Say rượu động chân tình, tâm tình kích động, Dương Phàm nắm lấy bàn tay thon non mềm của nàng, dọa nàng sợ đến nhảy dựng lên, lắp bắp nói:

- Huynh… huynh muốn làm gì?

Dương Phàm há miệng thở dốc, không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể nặng nề nói:

- A Nô, cám ơn nàng!

Mấy câu đó, Dương Phàm nói cực kỳ rõ ràng, hắn đã say, Thiên Ái Nô có thể cảm giác được, hắn muốn nói những lời này, phải dồn bao nhiêu tâm, bao nhiêu lực mới có thể nói được rõ ràng như thế.

Trong lòng nàng thấy ấm áp, chỉ cảm thấy, vì hắn, trả giá bao nhiêu cũng đáng.

Dương Phàm nói xong câu đó, lảo đảo đứng lên:

- A Nô, nàng… sớm về nghỉ… nghỉ đi. Ta….ngủ…

- Ta đưa huynh đi!

Nghe hắn nói lắp ba lắp bắp không rõ, Thiên Ái Nô cũng thấy buồn cười, đứng dậy muốn qua dìu hắn, đã thấy hắn đang lảo đảo đi tới bên giường của mình, nàng thất thanh nói:

- Nhị lang, đó là của ta…

Lời chưa nói hết, Dương Phàm đã gục trên giường, nằm ngáy o o.

Thiên Ái Nô vừa bực mình vừa buồn cười, đứng đó nhìn Dương Phàm ngủ như lợn chết. Nàng nhẹ nhàng dậm chân một cái, tới trước lò than cầm ấm nước sôi, đi đến bên tường. Bên tường có một cái giá gỗ thấp, trên giá có một cái chậu nước, nàng đã sớm lấy nước lạnh vào đó rồi, giờ rót thêm chút nước ấm, thấm ướt khăn mặt, quay lại giường, cố gắng lật người Dương Phàm lại, cẩn thận lau mặt cho hắn.

So với khi ở Lạc Dương, Dương Phàm gầy đi rất nhiều, da dẻ dường như cũng hơi thô ráp hơn, nhưng tuyệt không làm giảm đi nét anh tuấn của hắn, lại như thêm một chút phong trần thành thục, thoạt nhìn lại thêm chút hương vị kiên nghị, kiên cường. Hai má hắn nóng bừng vì uống rượu, đang đỏ ửng lên.

Thiên Ái Nô lau sạch mặt cho hắn, khi ngón tay lướt qua cằm hắn, cảm giác được mấy sợi râu thô ráp, lòng nàng như bị cọ cho ngứa ngáy. Nàng rửa sạch mặt cho hắn, si ngốc chăm chú ngắm nhìn hắn thật lâu mới cởi giày, kéo chăn đắp cẩn thận cho hắn, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

Chăm sóc người khác đương nhiên không phải chuyện vui sướng, nhưng chăm sóc người mình thích, mắt thấy vẻ mặt khi say rượu của hắn, rất buồn cười, có cả bất đắc dĩ, lại thêm vài phần thương tiếc, vài phần vui mừng, vài phần ngọt ngào. Từ nhỏ nàng đã hầu hạ bên người công tử, nhưng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Lòng nàng hiểu rõ, muốn qua được cửa công tử cũng không phải dễ dàng, nhưng nàng vẫn chưa nói với hắn, không vì cái gì khác, đơn giản là vì thực lực của công tử thật sự là quá lớn, căn bản Dương Phàm không thể đối kháng. Nói với hắn, với tính tình của hắn, nhất định sẽ không để cho mình tự gánh lấy, nhưng nếu hắn nhúng tay vào, nhỡ chọc giận công tử, vậy thì chữa lợn lành thành lợn què rồi.

Thiên Ái Nô không muốn nói chuyện này cho hắn biết, tuy nàng chỉ là một thị tỳ, nhưng từ nhỏ công tử đã nuôi lớn nàng, công tử chưa từng xem nàng chỉ đơn thuần là một thị tỳ. Công tử đối với người khác luôn bạc bẽo, nhưng đối với nàng dường như lại có chút thương tiếc như nữ nhân. Nếu nàng uyển chuyển một chút, nói không chừng có thể nhẹ nhàng giải quyết vấn đề này.

Còn về phần Dương Phàm, nàng không lo lắng lắm, từ khi công tử bảo chú ý hắn, nàng vẫn tự mình hoặc phái người theo dõi điều tra qua hắn. Nàng biết ở Lạc Dương hắn chỉ hay tới lui với một mình Diện Phiến Nhi. Mà vị Diện Phiến Nhi cô nương kia thì hắn coi như thân tỷ (chị ruột), hiện đã gả cho Mã Kiều, hắn cũng không có quan hệ thân thiết với người khác phái nào khác.

Cho nên, chỉ cần mình giải quyết xong khó khăn phía công tử, sẽ có thể song túc song phi với hắn.

Nghĩ đến đây, Thiên Ái Nô cười ngọt ngào, bàn tay mềm mại nhỏ bé nhẹ nhàng mơn trớn hai má Dương Phàm, sau đó dùng bàn tay mềm mại vuốt ve sau lưng hắn, cảm nhận được mùi thô sáp của nam nhân, cười ngọt ngào, đứng dậy thổi tắt ngọn nến cho hắn…

Trời đã sáng, một vài người dậy sớm đang múc nước rửa mặt, trong phòng Thiên Ái Nô đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi. Sau đó Dương Phàm quần áo xộc xệch xông ra, hai chân đi đất, mặt trắng bệch, kêu toáng lên như trúng tà:

- Tại sao ta lại ở trong phòng A Nô? Tại sao ta lại ở trong phòng A Nô?

Tất cả mọi người trong sân đều kinh ngạc nhìn hắn, có người cầm ruột mướp, có người cầm cành liễu, có người cầm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt, sắc mặt dần trở nên rất cổ quái.

Lúc này cửa của căn phòng vốn nên là của Dương Phàm mở ‘két’ một tiếng, Thiên Ái Nô khoan thai đi ra, nheo nheo mắt liếc Dương Phàm một cái, đỏ mặt lớn tiếng quát hắn:

- Ai bảo đêm qua huynh uống say mèm! Ta đổi phòng với huynh đó!

Lời này nàng nói với Dương Phàm, nhưng giọng điệu và âm điệu đó, rõ ràng là giải thích với mọi người. Nhưng tất cả mọi người nghe được cũng đều không hiểu :“Hắn uống nhiều quá thì tại sao lại đổi phòng?”

Dương Phàm ngơ ngác hỏi thay mọi người:

- Ta uống nhiều quá sao? Ta uống nhiều quá thì sao mà phải đổi phòng?

Thiên Ái Nô không thể nhịn được nữa, lớn tiếng gào ầm lên:

- Bởi vì ngươi ở lại trong phòng ta không chịu đi! Ngươi nằm chết trên cái giường duy nhất rồi, ngươi để ta ngủ đâu?

- A…

Mọi người đang vây quanh xem đều bừng tỉnh đai ngộ, nhìn Dương Phàm bằng một ánh mắt ám muội.

Dương Phàm cũng không chịu nổi nhiệt, Thiên Ái Nô cũng nhận ra càng tô càng đen, hai cánh cửa đóng “sập” “sập” lại, một đôi nam nữ chật vật tháo chạy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio