Say Mộng Giang Sơn

chương 353: một tay che trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người ra khỏi đại sảnh đi đến hậu viện. Mới đi được nửa đường, liền thấy một người bị còng đầu tóc bù xù bị dẫn đi lại đây. Tên tù nhân kia thấy Tề Phong, liền vội vàng kêu lên y y a a, Tề Phong tập trung nhìn, không khỏi chấn động thất thanh kêu lên:

- Phạm công công!

Hóa ra tù nhân bị áp giải tới là nội thị tổng quản Phạm Vân Tiên. Tề Phong là Thông Sự Xá Nhân, thường đi lại ở trong cung, tất nhiên là biết hắn. Phạm Vân Tiên liên tục ú ớ, đáng tiếc là đầu lưỡi đã bị cắt đi, một câu cũng không nói nên lời.

Gương mặt Lai Tuấn Thần không đổi sắc mà nói:

- Tề Xá Nhân biết hắn? Người này là nội thị tổng quản, trên công đường bản quan thẩm vấn, kêu hắn giải thích hành vi phạm tội. Người này không thức thời một mực chỉ nói Tiên hoàng Cao Tông anh minh, chửi bới thậm tệ Hoàng đế Đại Chu ta ngu ngốc vô đạo, thật sự là buồn cười. Tỏng lúc giận dữ, bản quan đã cắt đầu lưỡi của hắn. A, việc này bệ hạ cũng biết, thật ra cũng khiển trách ta vài câu, nói ta không nên chấp nhặt cùng với một viên hoạn quan, ha hả! Lúc đó bản quan tức giận, vừa nghe thấy hắn nhục mạ liền không nhịn được rồi.

Tề Phong “Ác ác” hai tiếng, sắc mặt trở nên tái xanh.

Phía sau Thẩm phán viện, là phòng giam giữ đám người Dương Phàm. Phía trước dãy phóng là một mảnh sân trống trải. Lúc này trời không có mưa, rất nhiều tù nhân mang theo xiềng chân đang ở đi lại trên mảnh sân kia mà “Thông khí”

Tề Phong theo Lai Tuấn Thần cùng tới đứng ở hành lang đối diện nhìn về phía trước mặt. Chỉ thấy Nhâm Tri Cổ, Bùi Hành Bản đang mặc quần áo quan, đầu đội mũ quan, đi bộ ở đằng kia. Địch Nhân Kiệt mặc một đạo phục rộng rãi, đương khoanh tay đứng ở đằng kia hết nhìn đông đến nhìn tây.

Bên cạnh Bùi Tuyên Lễ còn có vài tên quan viên, ngồi trên cây gỗ lớn ở tại bên tường, đang trò chuyện với nhau cái gì đó, nhìn rất nhàn nhã. Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ được thả ra. Như đám người Bùi Tuyên Lễ trên người mang nhiều thương tích, ngay cả hoạt động cũng không thuận lợi, nên được đưa đến ngồi ở đằng kia.

Lai Tuấn Thần mà có lòng để cho bọn họ được thông khí? Cho dù là thông khí cần gì phải bắt ép bọn họ ăn mặc chỉnh tề? Đám quan viên này có người trong ngục nóng bức bình thường chỉ mặc quần lót, trên người có thương tích, lại không có ai bôi thuốc, sợ chỗ đau bị thối cũng không dám mặc quần áo đành cởi bỏ để lưng trần. Lai Tuấn Thần làm thế này là dụng ý gì?

Những vị đại thần này đều là từ quan lại nhỏ từng bước mà thăng chức. cái hành vi dối trên lừa dưới như thế, bọn họ vừa thấy lập tức liền hiểu được triều đình phái người đến thị sát. Bọn họ không thay đổi khí sắc, tùy ý cho đám người Vệ Toại Trung sắp đặt, một đám giống như là nhãn nhã thư giãn gân cốt, nhìn ngắm cho khuây khỏa. Trên thực tế ngay từ lúc nhìn thấy Lai Tuấn Thần bố trí như thế bọn họ cũng biết là nhất định có người sẽ đến.

Ngụy Trung Nguyên tinh mắt, bỗng nhiên thấy xa xa chỗ dưới hành lang dài xuất hiện một vài quan viên, một người áo bào hồng đúng là Lai Tuấn Thần, bên cạnh là một người mặc áo lục. Trong dám quan viên áo lục thì Vương Đức Thọ và Vệ Toại Trung bọn họ đều biết, còn có một người khác đang mặc quan phục thấp hơn quan viên áo lục, lại đứng sóng vai với Lai Tuấn Thần, rõ ràng không phải là cấp dưới của hắn.

Nguy Nguyên Trung lập tức kêu lên:

- Đến rồi!

Bên dưới hành lang, Lai Tuấn Thần chỉ vào đám quan viên nói:

- Mỗi ngày bản quan đều sắp xếp cho họn họ đi ra ngoài hoạt động, thông khí, đây là một đám, chốc nữa còn có nhóm thứ hai.

- Oan uổng! Chúng ta oan uổng a! Xin sứ giả tấu lên Thiên tử, chúng ta oan uổng!

Đang bị giam giữ đám quan viên hướng về phía bên này xông lại. Nhóm chấp dịch đã sớm mai phục ở phía bên cạnh thấy tình thế không ổn, vội vàng cầm theo Phong Hỏa Côn tiến lên thành hàng ngăn cản, bọn quan viên xô xô đẩy đẩy, cũng rất khó phá tan phòng tuyến của họn hắn, chỉ có thể nhảy lên mà hô:

- Sứ giả tới là vị nào? Chúng ta bị nghiêm hình bức cung, chúng ta trong sạch bị hàm oan, xin hồi tấu chính xác lên Thiên tử…

Bọn họ đồng loạt hô Khiến cho sắc mặt của Lai Tuấn Thần lập tức biến đổi, ánh mắt lập tức như mũi đao giống như đâm về phía Tề Phong. Tề Phong run người, vội vàng xoay người sang chỗ khác cũng không thèm nhìn tới những người kia phía sau bọn nha dịch đang nhảy lên . Y chỉ đưa ánh mắt một mực nhìn thẳng về phía trước về phía mái hiên phòng công sự.

Lai Tuấn Thần nhìn vẻ mặt hắn co quắp, gò má căng cứng, cái trán hơi thấm ra mồ hôi, bỗng nhiên nở một nụ cười ôn hòa mà nói:

- Tề Xá Nhân, như ngươi chứng kiến, bản quan có từng ngược đãi phạm quan…

Mồ hôi trên trán Tề Phong túa ra, lúng ta lúng túng mà nói:

- Không… không có…

Lai Tuấn Thần nói:

- Đám phạm nhân đó ngoài hành động không được tự do, tại đây trong lao tất cả mọi việc đều như bình thường. Bản cung khai, đều là bọn họ chính mồm thừa nhận, cũng không có một ai bị nghiêm hình bức cung. Tề Xá Nhân nghĩ sao?

Tề Phong nhếch nhếch miệng, nặn ra một nụ cười so với khóc trông còn khó coi hơn, nói:

- Đúng vậy a. Lời nói của Lai Trung Thừa là thật!

- Là vị sứ giả nào đến đây, xin về tấu với Thiên tử, chúng ta oan uổng! Chúng ta oan uổng a!

Âm thanh kêu oan không ngừng, Lai Tuấn Thần bịt tai không thèm nghe, cười dài mà nói:

- Tề Xá Nhân. Bên này mời.

Lai Tuấn Thần cùng Tề Phong xoay người đi trở về. Vừa đi y vừa nói hết sức thản nhiên:

- Đương kim Thiên tử là thân nữ nhân trở thành Hoàng đế, chuyện nghìn đời nay không có, dù sao thì cũng có người không phục a! Nói cái gì đó “ Con gà mái gọi bình minh là chuyện chưa từng thấy” nói nhảm! Nếu chỉ nói vậy thì cũng thôi, nhưng luôn có người có tâm gian xảo không thôi có ý nghĩ lật đổ Hoàng đế.

- Đúng vậy a, đúng vậy…

Thật ra Tuấn Thần xuất thân nghèo hèn, lại không phải do triều thần tiến cử người tài, lại không thi đậu tiến sĩ. Tề Xá Nhân có biết vì sao bản quan có thể được bệ hạ trọng dụng như thế?

- Vì… Vì sao?

- Vì sự trung thành! Vì Lai Tuấn Thần ta thật ra ở bên cạnh bệ hạ chính là một con chó, thay bệ hạ giữ nhà bảo vệ sân . Nếu ai có ý không tốt với bệ hạ, ta liền phụ trách việc cắn hắn, chẳng những muốn cắn chết còn muốn cắn hắn vô cùng thê thảm. Như vậy, người khác sẽ sợ, người dám gây chuyện với bệ hạ sẽ ít đi. Cho nên, bệ hạ cần một tay sai như ta. Mà tay sai như ta cũng nguyện ý dựa vào bệ hạ, hết sức trung thành vì bệ hạ cống hiến sức lực! Ha ha ha ha…

Tề Phong cười theo nói:

- Ha hả ha hả…

Lai Tuấn Thần đột nhiên thu lại vẻ tươi cười, âm u mà nói:

- Tề Xá Nhân cười vui vẻ đến như vậy, chắc là đã hiểu những lời mỗ nói rồi hả?

Tề Phong ngẩn ngơ, gật đầu như giã tỏi mà nói:

- Hiểu, hiểu hiểu hiểu! Hạ quan đã hiểu…

Hai tay Lai Tuấn Thần chắp sau lưng, nghêng nghêng đầu mà đi:

- Ha ha ha ha….

Võ Tắc Thiên trở lại tẩm cung ngủ hơn một canh giờ mới tỉnh lại Do tuổi đã cao, vừa mới tỉnh ngủ thần trí còn có chút mơ hồ, bà ta dựa vào trên giường mơ mơ màng màng một hồi, lại để cho Đoàn nhi hầu nói một hồi mới tỉnh táo. Lúc này Đoàn nhi mới lên tiếng:

- Bệ hạ! Thông Sự Xá Nhân Tề Phong đã trở lại đang ở bên ngoài tẩm cung đợi chỉ.

- Hả? Đỡ trẫm đứng lên, thay quần áo!

Tuy rằng lúc này Võ Tắc Thiên không muốn nhúc nhích, hơn nữa đối phương chỉ là một Thông Sự Xá Nhân nho nhỏ, cứ như vậy mà gặp hắn cũng không sao. Nhưng Võ Tắc Thiên vẫn muốn đứng lên, ở trước mặt thần tử bà phải duy trì sự uy nghiêm và tinh thần sáng suốt. Bà không muốn thần tử nhìn ra một chút già lão nào của mình.

Tề Phong đợi đã rất lâu, rốt cuộc đã chờ được lệnh triệu kiến. Hắn cúi đầu, nhón chân đi vào đại điện mênh mông tĩnh mịch, nghĩ đến cái đầu của Tả Kiềm Vệ Đại Tướng quân, nghĩ đến đầu lưỡi của nội thị tổng quản Phạm Công công, nghĩ đến những lời nói của Lai Tuấn Thần về tay sai, cuối cùng quyết định được chủ ý.

Võ Tắc Thiên uy nghiêm mà ngồi phía sau bàn, trầm giọng hỏi:

- Trẫm yêu cầu ngươi kiểm tra chuyện này, xử lý thế nào?

Tề Phong khom người nói:

- khởi bẩm bệ hạ, qua quá trình thần kiểm tra, các quan viên đang bị giam giữ… Chưa chịu tra tấn bức cung.

- Ah…

sắc mặt Võ Tắc Thiên ảm đạm xuống, trên đại điện im ắng trong một lúc tới mức khiến người ta sợ hãi. Sau một lúc lâu, Tề Phong mới nuốt nước bọt một cái, cố gắng nói:

- Tất cả phạm nhân, đều nhận tội trạng, hiện giờ với bọn họ là lúc “Tạ tử biểu”, thần chịu sự nhờ cậy của Trung thừa, thay Trung Thừa trình lên!

Tề Phong từ trong tay áo lấy ra một bản, khom người giơ lên.

Nội thị đón lấy đưa đến trước bàn của Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên nhận lấy “

Tạ tử biểu” im lặng lật xem một lượt, vẻ mặt u ám mà nói:

- Trẫm dùng thành ý mà đối đãi với mọi người, đổi lại lúc nào cũng gặp ác báo! Ha hả, đơn giản nhất là chém đầu mấy người này thôi! Truyền chỉ đến Lai Tuấn Thần, Thất Thiên Hậu, treo cổ tất cả đám tội phạm đó, bêu ở chợ ba ngày!

- Bảy ngày sau thi hành án.

- Đúng!

Thái Bình Công chúa nghe được câu trả lời, vô cùng lo lắng mà đứng lên, thầm nghĩ:

- Ta phải nắm chặt thời gian!

Nàng ở sảnh đường đi tới đi lui hai lượt, bỗng nhiên dừng bước chân, nói với Chu Mẫn:

- Thay quần áo, ta muốn tiến cung yết kiến Hoàng đế!

Hậu cung, trên mặt đất bên trong “Tập phương viên’ rắc đầy lông chim.

Cái con mèo “Thiên Văn Tiền” ngồi xổm dưới một cây cột trong phòng, lè lưỡi ngon lành liếm đi liếm lại bên môi tia máu tươi cuối cùng, cảm thấy thoải mái mà kêu “meo meo” một tiếng.

Vi Đoàn Nhi sợ sệt khi nói với Võ Tắc Thiên:

- Bệ hạ! Nô tì có tội…

Nét mặt của Võ Tắc Thiên hết sức thản nhiên. Bà ta nhìn thấy trên mặt đất vài cái lông chim thì tự hiểu con vẹt đã không còn tồn tại, chậm rãi nói:

-Trừng phạt nó, đầu tiên bỏ đói nó mấy bữa. Sau đó lại mang một con vẹt đến. Trẫm không tin, tất cả thiên hạ có thể phục tùng trẫm, trẫm lại không thể khiến cho một con mèo khuất phục!

Võ Tắc Thiên nói xong liền xoay người đi ra ngoài Có lẽ người đã già đều có một loại bướng bỉnh và khờ dại giống như trẻ con, Võ Tắc Thiên không biết tại sao, bỗng nhiên lại kiên quyết với con mèo. Đại khái là đối với ứng cử viên Thái tử nàng thật sự không thể lựa chọn, đành phải đem việc khó xử này đặt trên người con mèo và con vẹt, hy vọng từ kết quả bọn chúng mà tìm được một gợi ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio