/ của những kẻ cô đơn
Một ngày mới nữa lại đến trên phố núi. Những ngày giữa tháng này thật ảm đạm vì những cơn gió như muốn cuốn phăng tất cả những gì trên đường đi của nó. Gió lạnh, hanh khô và rét đúng là cơn ác mộng cho những người bị bệnh viêm mũi dị ứng kinh niên như em.
Hôm này là cái ngày mà nước ta gọi là ngày phụ nữ Việt Nam, đối với một thằng FA như em thì cái nó cũng giống như những ngày bình thường thôi, có đặc biệt hơn chút là muốn hôm nay trời có mưa, mưa thật to, thật nhiều, dông cũng được để không phải chứng kiến những cảnh trai gái tíu tít dắt nhau vào nhà nghỉ để tâm sự hay cắn mồm nhau giữa chốn đông người. Nhưng kiếm được một giọt nước mưa giữa tiết trời này thì quả thật là một điều gì đó hết sức viển vông và phi lí. Thôi đành phải trở về với thực tại phũ phàng của một thằng không có gấu vậy
Thy ở nhà em hết ngày hôm đó thì tối được bố mẹ nó đón về. Từ hôm đó đến giờ cũng mấy ngày rồi em chưa gặp nó. Sáng nay thấy nó đi học gọi lại thì chỉ ngoái đầu lại nhìn rồi chạy biến đi thẳng. Thật kì lạ, chẳng lẽ trận ốm vừa rồi đã làm nó thay đổi hoàn toàn tính nết
Học xong như thường lệ em lại sang quán phụ mẹ rồi về nhà ngủ. Tối nay phải đi làm lại, quán mấy hôm em vắng được trang trí trông bắt mắt lắm. Nghe nói còn tổ chức một cái gameshow gì gì đó cho phái đẹp nữa. Em thì được cùng với một bé nào đó khá xinh, hình như là bạn của ông quản lý cho đứng ngoài cửa làm tiếp tân thấy khách vào là chào và tặng một bông hồng cho vị khách là nữ
Tưởng thú vị như thế nào ai ngờ chán kinh khủng, đứng lại mỏi chân thêm thà chạy đi chạy lại còn được ngồi nghỉ còn bây giờ lúc nào miệng cũng phải tươi cười, một câu chào chị, hai câu chào anh, ba câu cảm ơn quý khách. Cũng may là có con bé đối diện nhìn khá vui tính, hóm hỉnh lại hay bày trò cười nữa chứ đụng phải con cá sấu nào đó chắc em xin về sớm mất
Nhỏ này tên Mai người Hà Nội gốc mới vào đây với gia đình được vài năm. Đang là sinh viên năm nhất của một trường đại học gần đó. Nhỏ này cao tâm m mặt ưa nhìn kiểu như mấy em teen hiện giờ ấy cũng một phần là do biết cách trang điểm và ăn mặc nữa nên dễ hút ánh nhìn của người khác giới. vòng thì em chỉ chấm được vòng và vòng , vòng hơi lép nhưng lại có dáng đi rất điệu, đánh mông như đúng rồi ấy, có khi còn điệu hơn cả mấy cô người mẫu trên truyền hình nữa
Cứ thế, tầm h thì hết khách. Hôm nay, quán kinh doanh khá tốt, đông khách làm em phải cười và nói sái cả quai hàm. Anh quản lý kêu mấy người ở lại nhậu đã rồi về . Em cũng hưởng ứng luôn, được mời tội gì không uống.
Dọn dẹp quán đâu vào đó thì tầm khoảng h. Tất cả mọi người lên xe, một số người xin phép về trước thành thử chỉ còn lại khoảng người trong đó có cả em, con nhỏ kia và anh quản lý. Vậy cũng được, người vừa đẹp team. Bây giờ em mới nhìn thấy con nhỏ kia khá trắng, kiểu trắng bềnh bệch, không được hồng hào cho lắm, chắc là do trang điểm quá đà hay sao ấy. Vì hỗi nãy hai đứa đứng đối diện nhau nhưng chỉ ở trong tối nên không để ý kĩ. Sau lưng của nhỏ này còn có xăm hình một bông hoa bồ công anh đẹp lắm với chữ "Fuck" làm em khá là tò mò
"Thằng Minh đèo nhỏ Mai rồi tí đèo nó về luôn nhé" – Anh quản lý bảo
"Ơ! Sao lại là em??"
"Ơ cái gì. Mày với nó ở cùng một đường, mày không đèo nó về thì anh phải đi ngược đường đèo nó về chắc. Nhớ tí nữa đèo về cấm đi lung tung đấy" - Trừng mắt
"Nhưng mà... "
"Không nhưng nhị gì cả. Giờ chắc chỉ còn mấy quán nhậu lề đường thôi. Mấy đứa chạy qua sô Hoàng Diệu chờ anh một chút nhé. Anh đóng cửa rồi ra luôn"
"Ok anh"
Mọi người phóng xe chạy ra đó. Đây là quán nhậu khá nổi tiếng ở đây. Quán này mở cửa cho tới -h sáng mới đóng, mang tiếng là quán nhậu nhưng thứ gì cũng có từ cháo gà, cơm canh, cho tới rau củ trừ thú rừng và đồ cấm. Vậy nên dân nhậu đêm thường hay ghé qua đây, một phần vừa có thể no bụng lại vẫn được ngồi lai rai bên chai rượu, lon bia và chém gió với bạn bè.
Chiếc xe lăn bánh và chừng khoảng phút sau đỗ xịch xuống vỉa hè. Ông chủ quán niềm nở đón chào và mang cho bọn em mấy cái thực đơn. Hôm nay quản lý bao thì cứ hết mình mà nhậu thôi
"Mai gọi món đi" – Em chìa cái menu cho Mai
"Anh gọi đi. Em có biết gọi gì đâu"
"Hôm nay là ngày phụ nữ mà. Để cho phụ nữ "đi chợ". Cánh đàn ông chỉ ngồi thưởng thức thôi"
"Vậy cho em mấy cái chân gà nướng, một đĩa mì xào, một đĩa gà chiên mắm và một nồi cháo gà nữa. Vậy thôi, tí nữa thiếu gọi tiếp"
"Uầy! Con gái mà sao ăn nhiều thế?" - Một thanh niên khác lên tiếng
"Nay có anh Hưng mời ăn mà. Cứ thoải mái đi"
Đồ ăn và bia được mang ra. Mọi người vừa nâng ly vừa nói chuyện rôm rả. Đến lon thứ là em có dấu hiệu xỉn nên xin phép dừng còn nhỏ Mai thì vẫn uống tù tì. Uống khiếp thật, người mà đã quất sang thùng thứ rồi mà vẫn chưa ai chịu ngừng (mình em). Em thì khuyên anh quản lý uống vừa thôi nhưng ổng gàn rồi bảo em không phải đàn ông bị nhỏ Mai qua mặt. Em chẳng thèm chấp người say. Thôi thì có nồi cháo, ngồi phá mồi cũng được
Đến lon thứ gì đó thì em thấy Mai bắt đầu tê tê, có hiện tượng nói năng lảm nhảm gì gì đó, mấy ông kia cũng gục hết chỉ còn em, ảnh quản lý và nhỏ Mai. Giờ mới là bắt đầu cuộc trò chuyện của hai người, nhỏ Mai uống rồi ôm mặt khóc nức nở trông tội lắm còn ông Hưng thì cứ ngồi chửi một ai đó em cũng không biết. Hình như người đó có thù oán gì với ổng hay sao ấy
"Thôi nín đi em. Chuyện gì cũng đã lỡ rồi. Nó bạc bẽo vậy thì mắc mớ gì em phải yêu nó nữa. Nín đi em gái. Đời thiếu đéo gì đàn ông cơ chứ. ĐM"
"Chuyện giờ đã lỡ. Nó bắt em bỏ cái thai thì cũng đã bỏ rồi. Em còn tương lai phía trước. Hãy cứ học xong đi đã rồi mọi chuyện còn lại cứ để anh lo. Còn thằng đó đừng để anh thấy mặt nó. Một là nó biến khỏi cái phố núi này bằng không nó còn ở đây ngày nào anh sẽ cho nó không còn ra con người."
"ĐM! Cháu tao mà mày bảo bỏ là bỏ được hả thằng chó"
Cứ thế, người khóc, người chửi, người ngồi im hóng chuyện thi thoảng húp bát cháo gà đến gần h sáng thì mới tính tiền đi về. Ông Hưng say quá nên đành phải gửi xe lại và về bằng taxi, trước đó lúc tỉnh ổng có nhắn tin cho em số nhà của Mai rồi nhờ em chở về. Ông này cũng lạ, không sợ em sẽ làm gỏi con em của ổng sao?
Dìu Mai lên xe, vòng tay nhỏ qua eo em. Một tay giữ người còn một tay lái cứ như là đang diễn xiếc vậy. Nhà Mai ở cuối đường nên đi cũng khá xa. Vừa đèo vừa ôm eo lại còn nồng nặc mùi bia nữa, ngửi không thôi mà đã muốn say chứ đừng nói gì là uống. Không ngờ một cô gái mỏng mạnh như thế này lại có thể một lúc nốc những hơn lon bia vào bụng. Bằng nấy bia chắc em đã phải gục ngay tại chỗ rồi
"Anh không cần phải giữ em đâu. Cứ chạy đi. Em không té đâu mà lo"
"Nhưng mà em đang say mà?"
"Không sao? Em còn tỉnh táo được. Mà cho em mượn bờ vai của anh chút nha"
Em chưa kịp trả lời thì Mai đã ôm chặt lấy em hơn rồi tựa nguyên cả đầu vào vai mình. Hình như cô ấy khóc hay sao ấy, em nghe thấy có tiếng sụt sịt. Thôi thì cũng đi chậm lại một tí cho hợp với hoàn cảnh và cũng muốn để cho ngọn núi kia ở trên lưng mình lâu hơn một tí. Dù gì cũng là đàn ông mà. Ôi biến thái quá
Một bóng người khá quen thuộc nhìn vào em . Là một cô gái, đi ngược đường bằng chiếc Atila màu đỏ bịt khẩu trang. Người con gái này thoáng nhìn có chút gì quen lắm nhưng cơ hồ em cũng không để ý nhiều, phần vì đang có men trong người, phần vì đang có cảm giác lâng lâng ở phía đằng sau
"Anh... anh... dừng xe đã"
"Sao vậy em?"
"Dừng xe... mau... mau" – Mai hối em
"Oẹ... oẹ... " - Một thứ mùi nồng nồng chua chua bốc lên. Cái mùi hương này chắc cách cả cây số vẫn có thể ngửi thấy. Vội vàng mở cốp xe lấy chai nước và cái khăn giấy sau đó dìu nhỏ tới cái ghế đá cạnh đó ngồi xuống. Nhỏ thở hổn hển giống như vừa mới đi thi chạy việt dã về vậy, tay chân thì lạnh ngắt. Em cởi chiếc áo khoác cho nhỏ mặc. Nhỏ tựa hẳn đầu vào vai em, có vẻ như bây giờ cô gái này mới thực sự say
Đưa chai nước cho Mai uống, nhỏ tu một phát hết gần nửa chai sau đó lại tiếp tục thở, không nói năng gì hết. Để cho nhỏ nghỉ mệt một tí em mới lên tiếng
"Sắp về tới nhà rồi. Còn vài cây nữa thôi"
"Anh để em nghỉ tí. Em mệt quá"
"Không uống được nhiều sao còn cố thế?"
"Anh không hiểu em đâu? Em đang có chuyện buồn mà?" – Mai cười khẩy
"Chuyện buồn? kể cho anh nghe được không?"
"Anh cũng tò mò muốn biết à?" – Liếc liếc
"Anh nghĩ nếu có chuyện buồn thì em nên nói ra, có khi lại nhẹ người hơn là giữ trong lòng"
Mai mỉm cười rồi uống nước. Nhỏ bắt đầu kể lại chuyện của mình. Đại khái là như thế này: hồi còn học cấp ba nhỏ có yêu một thằng nào đó mà là yêu một cách mù quáng, yêu hết mình rồi trong một chuyến đi dã ngoại mấy tháng trước của trường hai đứa cũng chơi trò vợ chồng với nhau. Có lần một thì cũng có lần hai lần , riết rồi thì nhỏ dính bầu, nhỏ muốn giữ lại mà thằng kia đòi phá, . Nó bảo không phải con của nó. Sau đó cự cãi mãi thì nó cũng bắt được nhỏ đi phá thai rồi chia tay. Nói chung số nhỏ khổ gặp ngay phải thằng Sở Khanh
"Mà cũng lạ nhỉ? Em với anh không quen không biết. Thế mà em lại đem chuyện của mình kể cho anh. Thật nực cười"
"Thì giờ quen biết rồi. Vậy thằng đó giờ ra sao rồi?"
"Nó trốn xuống Sài Gòn học rồi anh. Giờ em chả biết tin vào thằng nào nữa. Đàn ông các anh ai cũng vậy cả hả? Ăn cho chán chê rồi đá, rồi bỏ rồi không thèm nhìn mặt"
"Đâu phải ai cũng như vậy. Em đừng vơ đũa cả nắm chứ?"
"Em chẳng biết nữa. Đáng lẽ ra, em cũng có một ngày / hạnh phúc lắm chứ thế mà giờ đây nửa đêm lại phải ngồi đây trong cái bộ dạng này. Đúng là đời mà" – Cười khẩy
"Cái chữ đằng sau lưng em có ý nghĩa đó à?" – Em chỉ chỉ
"Chữ đằng sau lưng? Anh nhìn thấy rồi à?"
"Ừm! Hồi nãy có thấy thoáng qua. Hết yêu thì thôi đâu cần phải làm như thế? Anh không phải là anh dạy em nhưng anh cũng chỉ muốn chia sẻ vơi em thôi. Em làm như vậy sau này lỡ con cái hay chồng em nhìn vào được họ sẽ đánh giá gì về em?"
"Con người Việt Nam vẫn còn phong kiến lắm. Đừng vì một chút bốc đồng mà khổ cả đời"
"Anh nói thì hay lắm. Vậy anh đã bao giờ trải qua cảm giác như em chưa? "
"Cảm giác đó tất nhiên là chưa nhưng lụy tình như em thì chắc là rồi đấy"
"Lụy tình? Thật sao?"
"Muốn nghe anh kể không?"
Mai mỉm cười gật đầu chăm chú lắng nghe
"Cũng như em hồi còn học cấp anh có yêu một người con gái nhưng bị ba mẹ cấm đoán, anh với bé đó đã phải trốn lên Sài Gòn ở nhờ anh trai đang học trên đó. Rồi cũng phải về cũng phải học, những trận đòn roi liên tục của bố thực sự không làm anh cảm thấy hết yêu cô ấy chút nào. Mùa thi năm đó cô bé ấy đi du học mang theo lời hứa của anh. Chắc có lẽ em không tin chứ hơn năm nay anh chưa từng yêu một người nào khác. Cho đến một ngày anh gặp được người con gái đó"
"Rồi sao? Liệu chị ấy có quay về không?"
"Có chứ. Anh mới gặp cách đây khoảng tháng chứ đâu. Cô ấy muốn bắt đầu lại nhưng anh từ chối"
"Sao thế? Vì người con gái kia ư?"
"Ừm!"
"Anh dốt thật đấy và rất thú vị" – Mai nghiêng đầu sang một bên nhìn em
"Em có thể xin số điện thoại của anh được không?"
"Sao lại xin số của anh?"
"Vì anh rất thú vị. Em muốn sau này chúng ta còn gặp lại"
Được gái xin số thì ngu gì không cho. Sau đó em với nhỏ ngồi thêm một lúc nữa rồi chở nhỏ về nhà. Ngày / năm nay có lẽ là đáng nhớ nhất trong đời của em. Có thêm một người bạn (sau này trở thành bạn nhậu chí cốt và cũng là người chỉ cho em món ln trâu xào khế) thêm một niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống. FA cũng có cái sướng của nó đấy chứ.