Tình cũ không rủ cũng đến
Tỉnh dậy bởi tiếng nói cưòi rôm rả bên ngoài. Em nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở một căn phòng lạ hoặc nhưng đầy mùi thơm của con gái. Em không nhớ đuợc những gì đã xảy ra truớc đó, chỉ loáng thoáng rằng truớc khi say, em đã gọi cho một ai đó, miệng lẩm bẩm tên ngưòi ấy và gục xuống mặt bàn la liệt những lon bia đã uống hết
Hễ lần nào uống xong, em lại có cảm giác đau đầu, cơn đau đến buốt cả óc khiến em đứng dậy bị loạng choạng suýt tí nữa thì đập đầu vào cái tủ để bên. Với tay lấy chai nứơc bên cạnh uống rồi ngồi thừ ra suy nghĩ mông lung một cái gì đó mà đến ngay cả em cũng không rõ là mình đang nghĩ gì. Bỗng tiếng mở cửa kéo em trở về hiện tại. Nguớc mắt lên nhìn ngưòi con gái đang từ từ tiến lại gần em khiến em không khỏi ngạc nhiên
"Sao....Sao em lại ở đây?" - Ấp úng
"Anh tỉnh rồi à? Uống gì mà nhiều thế" – Cô gái mỉm cưòi từ tốn hỏi
"Anh đang ở đâu đây? Mà em vào đây khi nào vậy?"
Cô gái không trả lời em chỉ mỉm cưòi đặt trên bàn một tô cháo và viên thuốc rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
"Em có ông anh họ sắp làm đám cưói nên mới bay vào đây khi sáng. Định gọi điện cho anh mà anh lại gọi truớc. Em nhấc máy mà không thấy anh trả lời. Rồi đựơc ông nào đó bảo là anh đang say nói em tới đưa về" – Cô gái từ tốn trả lời
"Anh gọi cho em hả?"
"Ừm! Còn bằng chứng đây này. Coi không?" – Cô gái lấy cái điện thoại ra vuốt vuốt rồi đưa trứơc mặt em
Nguời con gái đó không ai khác chính là Linh. Cô người yêu cũ của em, nhưng em cũng không hiểu tại sao, trong lúc say không phải ai khác mà ngưòi em gọi chính là cô ấy. Cái dấu hỏi to đúng đó khiến em đần mặt ra một lúc
"Sao thế anh? Nghĩ ngợi gì mà nhiều vậy?"
"À không! Vậy đây là nhà của em hả?"
"Không! Nhà chị em. Anh ăn tạm tô cháo đi rồi uống viên giải ruợu này vào. Hồi nãy nôn ói tùm lum chắc trong bụng cũng chẳng còn thứ gì rồi"
"Phiền em quá"
"Sao anh uống nhiều vậy?"
"Ừm! Anh có chuyện?"
"Chuyện buồn hả? Ngày truớc khi gặp chuyện anh đâu có uống nhiều như thế? Anh thay đổi nhiều quá?"
"Vậy sao? Hình như ai cũng nói anh như thế" – Cưòi mỉm
"My là ai?"
"Hả?"
"Em nghe thấy anh gọi cái tên ấy. Cả tên em nữa"
"À ừm....!"
"Cô ấy khiến anh phải uống say như thế này hả? Rồi khi say anh lại nhớ tới em chứ gì? Anh tham lam lắm Minh ạ"
Linh nói một cách vô tư như không có gì. Còn em ngồi đó sống lưng lạnh ngắt. Linh như đi guốc trong bụng em vậy. Mọi thứ mọi chuyện của em, cô ấy đều biết, đêu hiểu. Ngưòi con gái đang ngồi truớc mặt em hiện tại không còn đơn giản, ngây thơ như ngày xưa mà ẩn trong đó là nét chững chặc, hiểu đời hơn. Có lẽ cuộc sống nơi xứ nguời ở những năm qua đã tôi luyện cho Linh đức tính đó
"Anh ăn đi. Em ra ngoài có chút chuyện" – Linh đứng dậy buớc ra ngoài
Nhìn chén cháo để trên bàn làm em ngao ngán. Cơn say khiến em hơi lợm giọng với thức ăn và chỉ húp được vài muỗn rồi để đó nằm phịch xuống cái giường và chìm đắm vào những suy nghĩ mông lung không có lời giải đáp đang hiện hữu trong đầu của em
Nhìn đồng hồ đã gần h tối. Nghĩ thấy trong người đã khỏe lại sợ không dám làm phiền đến Linh nữa nên em xin phép về sớm. Về đến nhà tắm rửa một cái lại vào phòng nằm. Hôm nay không đi làm, cũng không xin phép nghỉ thể nào hôm sau cũng bị ăn mắng cho coi..
"Anh về tới nhà chưa?" – Tin nhắn đến là của Linh
"Ừm! Về rồi. Anh hơi mệt nên ngủ một chút, mai nói chuyện ha?"
"Ừm! Vậy anh ngủ đi"
Ngày hôm sau, Linh và em không có liên lạc gì với nhau. Em thì vẫn thế, sáng đi học, chiều ở nhà coi quán, tối đi làm. Công việc cứ dập khuôn hết từng ngày này sang ngày khác không có gì đặc sắc mới mẻ, có chăng chỉ là buồn hơn vì bây giờ ở đâu em cũng thấy hình bóng của My đang ngày càng xa dần vòng tay của em hơn. Hơn một tuần không nhắn tin, không gọi điện cũng không thấy bóng dáng đâu. Bốc hơi, chính là điều có thể mô tả My hiện giờ
Ngồi gặm cái bánh mì cho đỡ đói để bước vào công việc sau một hồi nghe giáo huấn của ông quản lý. Chắc em là cái thằng bị ổng chửi nhiều nhất trong quán này. Nhưng ổng sống cũng rất tốt, hay càu nhàu thế thôi được cái tốt tính, lương thưởng cho nhân viên cũng khá nếu không muốn nói là cao hơn so với mặt bằng chung của các quán bên cạnh. Ổng cũng hướng dẫn cho em về công việc của người quản lý thành thử ngoài ổng ra em là người có quyền lực nhất ở cái quán này
Trong quán có một thác nước gần ở cửa ra vào, đây là nơi em thích nhất vừa yên tĩnh lại thơ mộng, khác hẳn với cái không khí ồn ã và nhộn nhịp ở đằng sau cánh cửa kia. Ông quản lý bảo đi có việc gì đấy mà mãi chưa thấy về. Quản lý gì mà toàn bỏ quán đi chơi. Mãi một lúc sau ổng về, chưa thấy mặt đã thấy tiếng ổng ý ới ngoài cửa
"Vào đây hai đứa. Anh về mở quán lâu rồi mà không có đứa nào đến là sao?"
"Anh ở tút trong này ai rảnh mà vô" – Giọng một cô con gái tinh nghịch cất lên
"Hehe. Ra ngoài đó mệt với khó chịu lắm. Ở đây không khí thoáng đáng lại gần bố mẹ sướng hơn. Thôi vào trong kia ngồi cho ấm"
"Vâng"
Ông Hưng dẫn theo hai người con gái vào khu của em, một người có mái tóc dài, màu đen chẻ mái, mặc áo sơ mi và váy màu đen. Người còn lại là....Ừm!!! Linh (ex) của em...
Mái tóc màu hạt dẻ, chiếc áo len trắng phối với cái váy ôm màu đen trông Linh đêm nay vừa xinh vừa sexy đến lạ thường khiến cơ số thanh niên trong quán cứ ngẩn ngơ tò tẽn ngắm nhìn
say nắng cô em tán cô chị voz
"Ủa. Anh??" – Tiếng Linh làm em trở về với thực tại
"Hai người quen nhau à?" – Ổng quản lý ngơ ngác hỏi
"Dạ" – Linh đáp
Phố núi này nhìn có vẻ lớn nhưng nó nhỏ thật. Con người chỉ cần nhắm mắt lại mở mắt ra cũng có thể gặp nhau. Em mỉm cười chào cô ấy rồi dẫn vào tất cả vào khu.
"Em uống gì?" – Quay sang hỏi Linh
"Em vẫn như cũ nha anh"
"Còn bạn?"
"Giống con này" – Chỉ chỉ và Linh
"Anh có uống gì không để em đi lấy"
"Mày lấy giùm anh ly nước lọc được rồi"
Em order xong thì lui vào quầy dọn dẹp lại mấy cái bàn. Rồi lại ngồi ở ngoài đón khách. Một người phục vụ khác mang ra lý ca cao đá và ly nước lọc. người nói chuyện gì rôm rả lắm, Linh cười liên tục lại còn cùng nhau chụp ảnh tự sướng nữa rồi lấy tay vẫy vẫy kêu em ra nhưng em chỉ cười lắc đầu. Cứ mỗi lần như thế là cô ấy lại xụ mặt xuống trông rất dễ thương
"Mày quen với con bé kia à?" – Thằng bạn huých tay em
"Ừm!"
"Thằng này ngon dữ bay. Mặt đù đù mà quen toàn gái xinh. Cho tao số điện thoại của bé kia đi" – Chỉ chỉ
"Làm chi?"
"Thằng này hỏi ngu. Xin số để tán tỉnh chứ làm chi."
"Mày xin làm gì? Vô ích thôi. Nhà nó ở tận Hà Nội, vô đây chơi mấy hôm rồi ra ngoải thôi"
"Gái Thủ đô à? Hèn gì?" – Miệng chép chép, ánh mắt tia lên nét dam dang
Ngồi nói chuyện được một lúc thì ông quản lý lại phải chạy đi đâu đó nên Linh và bạn cô ấy cũng về luôn. Khi đi ngang qua em cô ấy đưa ngón tay út và tay cái áp lên má nháy mắt em một cái rồi khoác tay con bạn ra ngoài bãi đỗ xe
Hôm nay, quản lý bảo ở lại nhậu nhưng em không xin phép về sớm. Ổng chửi em xơi xơi rồi đuổi em về và nói từ nay éo còn anh em gì nữa. Cái tính của ổng em không lạ, chửi thì chửi, mai nịnh tí là quên ngay.
Vừa đặt cái thân lên tấm nệm thì có điện thoại của Linh. Cô ấy nói muốn cùng em đi ăn sáng rồi đi uống café. Em định bụng từ chối nhưng hình như cô ấy biết trước ý định đó của em hay sao ấy mà cô ấy đã phủ đầu em bằng một câu nói
"Chắc có lẽ đây là lần cuối cùng em vào đây đấy. Anh đừng từ chối em nhé?"
Em thề với các thim dù có sắt đá hay phũ như thế nào đi chăng nữa thì nghe được cái giọng đó chỉ muốn nhũn hết cả người ra thôi. Em cũng là thằng đàn ông mà làm sao có thể chống lại những lời nói đó được chứ.
-------------------
h sáng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ em nhắn tin cho thằng Huy kêu nó điểm danh cho buổi học rồi vác cái balo chạy xuống nhà gặp bố mẹ đang ngồi ăn sáng. Em la to
"Con đi học đây ạ?"
"Vào ăn sáng cái đã con" – Tiếng mẹ giục
"Thôi mẹ! Con hẹn với bạn tí nữa ăn rồi"
Thế là xong. Mở cổng vác chiếc AB chạy sang thẳng nhà chị của Linh đã thấy cô ấy đeo một cái túi đang loay hoay khóa cổng lại
"Xong chưa em?"
"Xong rồi. Đi thôi"
Linh hôm nay đi một đôi giày màu trắng và mặc một chiếc váy dài tới đùi khoe đôi trần trần trắng muốt. Tóc được cô ấy búi cao trông rất năng động (xem ảnh, ếu tả nữa) nhưng có một điều làm em hơi phật lòng
say nắng cô em tán cô chị voz
"Trời lạnh, em mặc vậy ốm thì sao?"
"Nhưng đẹp mà, anh thấy có đẹp không?" – Linh xoay người cho em ngắm
"Đẹp. Nhưng mà dễ bị ốm lắm đấy"
"Không sao đâu"
"Hâm"
Em cốc nhẹ vào đầu cô ấy rồi dựng chông chấn xe xuống cơi chiếc áo khoác ngoài và quàng qua cho Linh. Cô ấy chỉ đứng nhìn em rồi cười híp mắt. Miệng lẩm bẩm cái gì đó em không nghe rõ
"Em nói cái gì thế?"
"Em biết anh chắc chắn sẽ làm vậy mà?"
"Làm gì?"
"Cởi áo cho em mặc" – Vẫn cười tủm tỉm
"Cô cũng hay lắm. Trả áo lại đây" – Lườm lườm
"Không trả!! Lỡ em ôm thì sao" – Miệng chu chu nhìn chỉ muốn một phát
"Nhưng mà anh mặc vậy có lạnh không?"
"Không! Anh còn cái áo khoác nữa trong cốp. Lần sau trời lạnh thì mặc ấm một chút nhé. Mặc phong phanh như thế dễ bị cảm lạnh lắm. Ốm ra đó rồi khổ"
"Dạ vâng! Em biết rồi ông già" – Cười toe toét
Linh ngồi lên xe vòng tay cho vào túi áo của em , cằm tựa vào vai vừa đi vừa hát bài "Mãi mãi". Trông hai đứa em cứ như những đôi tình nhân đang trong thời gian mặn nồng vậy
"Ăn bánh cuốn đi anh?"
"Bánh cuốn dở lắm, ăn cái khác đi"
"Không!! Em thích ăn bánh cuốn à. Mà là bánh cuốn bắc"
"Bánh cuốn bắc??? Trong này làm gì có?
"Em biết có chỗ bán" - Mỉm cười
"Chỗ nào?"
"Hơi xa một chút. Tận trên sân bay ấy" J
"Sân bayyyy?" : waaht:
"Chiều em đi mà anh. Lên đó ăn đi" – Nũng nịu
"Nhưng mà...."
"Đi mà anh.." – "Chụt" – Linh với người hôn lên má em một cái rõ kêu. Kiểu này muốn bắt ép người ta vào đường cùng đây mà
Chạy từ trung tâm lên sân bay cũng gần cả chục cây. Tiết trời lại đang lạnh nữa chứ nhưng mà không hiểu sao cái tính dại gái của em nó lại nổi lên. Vừa chạy, hai hàm răng va vào nhau cầm cập, chiếc áo khoác dường như chỉ mặc cho có lệ chứ không ấm được bao nhiêu
"Lạnh lắm hả?"
Em không trả lời mà chỉ cười rồi tiếp tục chạy. Linh chửi em ngốc rồi ôm em chặt hơn. Chắc có lẽ chỉ cần như vậy thôi là đủ để em tiếp tục con đường phía trước rồi
Gọi đĩa bánh, vừa ăn vừa run còn Linh cứ nhìn em tủm tỉm cười nãy giờ. Bỗng cô ấy để ý cái khăn cổ em đang đeo trên cổ, mắt nhìn vào đó rồi trầm tư suy nghĩ. Mặt cô ấy thoáng nét buồn nhưng em không để ý lắm.
"Ngày xưa em nhớ anh đâu có thích quàng khăn?"
"Hả?" – Em ngạc nhiên hỏi lại
"Ngày xưa em có đan cho anh một cái khăn nhưng anh không chịu đeo rồi còn bảo khó chịu nữa. Vậy mà của cô ấy anh lại đeo. Anh làm em hơi buồn đấy"
"Em nói vậy là sao?"
"Cái khăn anh đeo trên cổ có phải là cô gái kia đan cho anh phải không?"
"Sao em biết..???"
"Đơn giản thôi, chiếc khăn được đan với hoa văn rất thô. Nếu sản xuất công nghiệp hoặc tay thợ đan nó sẽ khác. Anh không bao giờ thích đeo khăn và rất kén chọn đồ mặc. Những món đồ như thế kia nếu không phải là do tay một người nào đó quan trọng làm cho thì còn lâu anh mới chịu mang lên người. Với lại có ngày / kìa. Không phải đó là sinh nhật anh sao?"
Em đơ người trước câu trả lời của Linh. Làm sao cô ấy có thể biết rõ ràng như thế. Đến ngay cả em cũng không để ý được những chi tiết nhỏ nhắn mà thế mà cô ấy chỉ vài cái quan sát mà đã đưa ra những lý luận và lời lẽ sắc sảo như một vị luật sư đứng trên toà án vậy
"Ừm!! Là của cô ấy" - Mỉm cười
"Thôi không nhắc đến chuyện này nữa. Đừng để ý nha, em không muốn vì nó mà làm mất buổi đi chơi này" – Linh cười lảng lảng nhưng nụ cười đó vẫn mang một chút gượng gạo
"Ngốc!" – Em chỉ nói vậy rồi tiếp tục ăn
Sau khi đánh chén xong đĩa bánh cuốn. Cảm thấy no no, em tính tiền rồi lại đèo Linh về lại phố. Em cởi chiếc khăn cất vào cốp, Linh hơi ngạc nhiên hỏi tại sao làm thế thì em chỉ nói vì đây có thể là lần cuối cùng cô ấy vào đây nên không muốn một bất kì chuyện gì dù là nhỏ nhặt nhất làm ảnh hưởng đến cuộc vui này. Linh nghe em nói vậy mỉm cười rồi quàng tay quả cổ em đặt lên môi em một nụ hôn rồi cười lỏn lẻn.
"Cám ơn anh"
Linh nói không muốn về lại dưới phố, kêu em chở đến một khu du lịch sinh thái gần đó. Vào thuê một phòng rồi cả hai cùng nhau đi tham quan hết nơi. Linh làm người mẫu, em chụp ảnh. Trông cô ấy xinh như một thiên thần đang đi giữa một vườn hoa đầy màu sắc của cái giá lạnh nơi núi rừng Tây Nguyên vậy.
say nắng cô em tán cô chị voz
Đi dạo và chụp ảnh chán chê. Em và Linh chở về phòng dùng bữa. Trưa nay, phố núi có mưa phùn như làm tăng thêm cái lạnh của cái xứ sở nơi đây vậy. Ngồi trên giường quàng tay qua người Linh, cô ấy dựa đầu vào vai em ngắm mưa rơi, miệng lẩm bẩm bài hát đó rồi nói chuyện một mình. Trông Linh có vẻ hạnh phúc lắm, nhìn cô ấy như thế em cũng cảm thấy vui lây. Mọi nhớ nhung về My dần tan biến và đây có lẽ là lần đầu tiên trong vòng hơn tuần vừa qua em mới cảm thấy nhẹ nhõm như thế
"Ngủ giấc chiều về nhé" - Vuốt tóc Linh em nói. Cô ấy gật đầu
"Nhưng mà...." – Linh ấp úng
"Sao?"
"Không làm gì nhé" - Mặt đỏ đỏ nhìn em
"Làm gì là làm gì?" - Mặt em đần như thế này này : amazed:
"Ngốc xít! Không nói nữa. Em đi ngủ đây." - Cô ấy quay người trùm chăn kín mít
Thực ra em có thể hiểu ra những điều mà Linh nói nhưng giả ngơ. Cười khì khì nằm xuống bên cạnh, lấy tay giở cái chăn đang che kín mặt cô ấy ra. Thì thầm nhỏ vào tai
"Mình làm gì tí nhé?"
"Không được. Em đang.... tới.... ngày" – Nói xong, Linh kéo chăn lên trùm kín mít
Nhìn cô ấy lúc đó tự nhiên máu nóng trong người em lại nổi lên. Cô ấy mặt đỏ bừng, hai mắt lúng liếng nhìn xung quanh vẻ thẹn thùng rồi kéo chăn lên trùm. Những việc làm và biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy chỉ làm tăng trong em cái ham muốn được chiếm hữu thêm người con gái này thêm một lần nữa
Nhưng dù gì em cũng là thằng thanh niên cứng. Linh đã nói vậy thì em sao nỡ làm. Thôi thì nín nhịn vậy. lại kéo chăn cô ấy xuống cắn nhẹ vào vành tai của Linh, rồi nhẹ nhàng hôn vào má và tiến tới bờ môi. Em thấy người cô ấy bỗng nhiên run lên, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng đón nhận đôi môi của em rồi hổn hển
"Anh...anh...."
"Anh đùa tí thôi. Ngủ nhé" – Nằm xuống ôm cô ấy vào lòng nhắm mắt lại con cái người con gái kia tự nhiên la lên oái oái như bị chọc tiết rồi còn đấm thùm thụp vào lưng em. Ghét – Hôn phát nữa
h chiều, em trả phòng rồi chở Linh về phố. Em đi chậm, Linh cũng không nói gì cả chỉ vòng tay qua người ôm lấy em. Ngày mai sau lễ cưới của ông anh, Linh sẽ lên máy bay để về với thủ đô hoa lệ và kiều diễm có lẽ đây là lần cuối cùng chúng em được gặp nhau ở chính cái nơi hai đứa từng có thời gian cực kì mặn nồng này
"Có lẽ đây sẽ là lần cuối em vào đây đấy?"
"Ừm!"
"Anh sẽ nhớ em chứ?"
"Không! Anh sẽ chôn em vào trong góc nào đó ở trong tim. Chuyện chúng mình giờ là quá khứ rồi, giờ níu kéo hay nhớ thương cũng chẳng làm gì được đâu"
"Anh ác lắm" – Đấm vào lưng em – "Nhưng em sẽ nhớ anh lắm đấy. Nếu có thời gian rảnh thì ra thăm em nhé"
"Anh ra đó gặp rồi bị người yêu em ghen thì sao?"
"Có lẽ sẽ lâu lắm đấy. Em chưa quên được anh mà"
Sau câu nói đó, Linh không nói gì nữa chỉ tựa hẳn đầu vào vai em và vòng tay kia ôm chặt hơn. Cứ thế, chiếc AB tàn tàn chạy trên đường hướng về ngôi nhà có cánh cổng màu trắng kia
"Mai anh có đi đám cưới với em không?"
"Chắc không đâu. Mai anh còn đi học. Em mấy giờ bay?"
"h chiều em bay luôn. Ra tiễn em chứ?"
"Ừm! Anh sẽ ra"
Linh cúi xuống hôn lên môi em rồi cô ấy chỉ mỉm cười vẫy tay chào tạm biết và bước vào nhà. Em nhìn theo cái bóng của Linh cho đến khi cô ấy khuất sau cánh cửa kia rồi từ từ chạy xe về nhà, lòng đầy những ưu tư
Bỗng có tin nhắn đến. Em dừng lại mở máy lên xem. Cái tên trên màn hình điện thoại khiến em có đôi chút ngỡ ngàng. Là của My
"Tối anh rảnh không? Em có chuyện muốn nói"