Bạn Công Anh và Lãnh Hàn Băng vừa tặng part mang tên “Em là của anh”, đây là tấm lòng và sự kì công của bạn ấy, nên rất hay, mọi người nghe thử
EM LÀ CỦA ANH
Say nắng gia sư của em trai
Update ngày //: chủ nhật, ngày thứ yêu nhau
Nói về tối hôm qua, cái tối mà trời mưa tối mắt tối mũi và ông trời như trút tất cả giận hờn của ông vào mặt đất, cả ông trời còn tuôn mưa để trút giận, vậy cớ sao phải bắt em kìm nén không phải khóc, dù uất ức trong em chất cao ngất. Đau khổ và oan tức. Em gia sư của mình biết đòi ai, ai sẽ trả lại. Sinh ra đã ko may mắn rồi cuộc đời xô đẩy, mình đặt mình vào trong hoàn cảnh em gia sư, và chính mình cũng ko biết mình sẽ ra sao nếu là em gia sư.
Em chở mình về nhà, dặn mình đứng đợi xíu rồi em chạy xe đi đâu đó mình không rõ, em chạy nhanh nên mình ko kịp hỏi, mình đứng trên bậc đợi em, vẫn còn mặc nguyên cái áo mưa. Mình cứ như người thẫn thờ, cứ nghĩ và thấy thương em tới ứa nước mắt.
Trời ngớt mưa hẳn, ko ầm ĩ như lúc nãy, chắc ông trời cũng thấy mệt rồi. Mình đợi khoảng p thì em gia sư chạy vào, em đưa cho mình cái bánh pappa roti, mình cầm cái bánh còn nóng hổi trên tay mà ngạc nhiên
- ‘lúc nãy mới ăn xíu là về rồi, anh mang vào nhà ăn đi, mà tắm liền nha coi bệnh đó’, lời em nói cẩn thận, mình ngạc nhiên rồi xúc động. Mình chẳng làm gì được cho em trong khi em thì làm quá nhiều thứ cho mình
- ‘em về nhanh đi, về gọi cho anh’, mình nói nhanh, mình biết ko nên để nước mắt rơi nhưng mình có cảm giác xót trong tim, ko kìm nổi, mình ráng kìm vào. Đợi em chạy đi mất, nước mắt mình nuốt vào trong, đau đến đấm ngực dậm chân. Mình nhìn thấy dáng em đi khuất, em chạy xe nhanh, nước bắn tung tóe, trời gió thổi cùng mưa, tạo nên cái không khí lạnh buốt. Mình cũng đi nhanh lên nhà với cái áo mưa luôn
Vào tới nhà thì mẹ mình ngồi sẵn ở ghế ở phòng khách, mẹ mình đã thay bộ đồ xanh lơ dài, chắc trời lạnh. Mình đi vào nhà, cới cái áo mưa, chào mẹ rồi vào phòng. Mình đã nhìn thấy tất cả sự quá đáng của mẹ, mình cố hiểu cho mẹ,nhưng mình ko tránh cảm giác buồn bực và tức giận. Mình cứ nghĩ tới những lời mẹ nói mà thấy tàn nhẫn, mẹ mình chắc hiểu tình cảnh của mình, cảm giác của mình lúc đó nên mẹ thôi, ko đá động, chửi bới hay khuyên nhủ gì mình. Trong mình lúc đó như con sóng ngầm, chỉ cần sự tác động, nó sẽ thành sóng thần, mình sẽ bùng nổ. Và mẹ để mình yên. Mình vào nhà tắm rồi trở ra ăn cái bánh papparoti ngon lành, mình ăn mà tâm trạng tệ kinh khủng. Mình dự định sáng mai mình sẽ tới gặp em gia sư, bọn mình sẽ đi đâu đó, nơi chỉ dành cho đứa, không mệt mỏi hay âu lo.
“ em luôn tự hỏi nơi nào trên đời thuộc về em, sao em tìm mãi cũng ko đc nơi để em dung thân khi chân đã mỏi và tim thì đau rã rời…ừ thì anh muốn em biết, có nơi chỉ thuộc về em, nó dành riêng cho em, chỗ rất rộng trong tim anh, chỉ là em có muốn cho bản thân cơ hội nhìn thấy nó ko?”
….
Sáng mình cố gắng hẹn h vào lúc h, mình sẽ nhắn tin cho em trước khi em tỉnh dậy và nhắn tin cho mình. Ngủ qua đêm, mình vẫn hi vọng những thứ mình thấy, mình nghe và những thứ em phải chịu đựng hôm qua chỉ là giấc mơ thôi.
h: mặt trời còn ngủ và trời tối đen như mực. Mình lấy điện thoại nhắn tin cho em gia sư của mình: “em đang ngủ, hi vọng là em ngủ ngon. Anh có nhiều thứ muốn nói với em lắm, nhưng anh ko giỏi ăn nói và cũng chẳng biết nói ntn. Anh yêu em và em vì tình yêu đó mà cùng anh trải qua mọi chuyện. Nếu có điều ước thì anh cũng chỉ xi giữ lại điều, là em ở bên anh mãi mãi dù như thế nào. Ngủ ngoan nhé my love”, mình nhắn tin thật nhanh, biết là sến nhưng thỉnh thoảng cần sến để nói những thứ trong tâm đang nghĩ.
Nhắn xong tin nhắn mình nằm đó, nhìn qua cửa sổ thì chỉ màu đen đặc, trời đã tạnh mưa nhưng cái hơi lạnh của nước vẫn còn nhiều lắm. Mình cứ nằm nhìn ra màn đêm đen cho tới
h: “dậy đi, ngủ như heo, xlavtc”, tin nhắn của em gia sư, tin nhắn hôm nay khác mọi ngày là nó có đoạn code phía sau, mình chẳng hiểu gì.
- ‘anh dậy lâu rồi, em đúng giờ ghê, xlavtc là gì?’, mình nhắn tin cho em, mình tạm quên những thứ lằng nhằng đang bủa vây mình và em nhỏ bé.
- ‘ý, em bùn ngủ nên bấm bậy đó, anh thức chi vậy?’, em hỏi mình,mình tin cái dòng code đó mang nghĩa gì chứ ko đơn thuần là nhắn lung tung
- ‘anh nhớ em, nên lát anh qua gặp em’, mình nhắn lại liền, tâm trạng mình thì lo lắng ko biết em sao rồi. Mình muốn nghe giọng em. Nghĩ là làm, mình gọi cho em
- ‘alo’, mình nghe giọng em khàn trầm phía bên kia, có cảm giác ko ổn. Mình nghe cả tiếng em thở trong điện thoại, tiếng thở nặng nề phả vào cái tĩnh mịch của sáng sớm khi sương mù đang giăng lối
- ‘em bệnh àh?’, mình hỏi, mình lo lắng chắc em bị cảm lạnh, hôm qua em mặc váy ngắn rồi trời thì mưa tầm tã làm em ướt hết
- ‘chắc vậy, em thấy mệt rã rời’, em nói nghe nhỏ như tiếng thủ thỉ, giọng nghe mệt hẳn. Mình chỉ đợi tới h, khi ông xe ôm quen ra chạy thì mình sẽ chạy qua nhà em.
- ‘em thấy sao, nói đi anh đi mua thuốc’, mình hỏi khẩn trương
- ‘đau họng, nóng lạnh, khó chịu, nhức đầu và đau tim, haha’, giọng em nói kiểu đùa vui, chắc mệt lắm rồi đây. Mình nghe mà thấy xót hết ruột gan. Không biết có ai trong nhà đó biết em đang bệnh ko?
- ‘lát anh qua nha, mà mệt thì giờ ngủ đi, khi anh qua anh gọi’, mình nói, em mệt thế sao còn phải dậy giờ đó, thói quen hay ám ảnh day dứt?
- ‘qua làm chi, giờ em đi nấu cháo ăn là khỏe àh’, em nói chậm chạp trong điện thoại, cố gắng thêm giọng cười mệt nhoài nữa
- ‘không nói nữa, lát anh mua mang cháo cho, ngủ đi, ko ngủ đừng trách anh’, mình nói kiên quyết, em rất ngang bướng và mình thì phải ngang bước gấp bội thì mới thắng em được
- ‘dạ, anh ’, em nói rồi cúp máy, ko quên cười trong điện thoại. cố tỏ ra vui vẻ làm gì, đồ ngốc kinh niên. Mình đợi em cúp máy rồi mình đứng dậy đi đánh răng.
…
Mình ra ngoài nhà bếp nấu cháo, mình thì biết nấu ăn sơ sơ, ko ngon nhưng chắc ăn không đến nỗi, mình biết nấu ăn từ khi ba mẹ mình li dị và mình phải cho chuyện ăn uống cho mình và mẹ. Nói là lo nhưng mình chỉ thường nấu cơm, còn đồ ăn mẹ mua sẵn ngoài siêu thị nên mình chỉ biết sơ sơ vài món. Và tất nhiên đây là lần đầu tiên mình nấu cháo cho ai đó. Cháo nấu cũng rất nhanh, cháo mình nấu có thịt, mình bằm hết miếng thịt có sẵn trong tủ lạnh cho vào nên nhìn cháo thịt giống thành thịt cháo, chúng đặc quánh lại. Nhưng mình cũng cẩn thận bỏ vào cà men sau khi nếm thử mùi vị, theo mình thì ko đến nỗi ko ăn được. Chắc ăn cháo nấu bằng tấm lòng của mình, em sẽ khỏe nhanh thôi.
- ‘mày nấu cháo làm gì?’, mẹ mình hỏi khi mình để cái cà men đầy cháo nóng trên bàn, mẹ mình hôm nay cũng thức sớm, chắc mẹ nghe tiếng lục đục khi mình nấu cháo.
- ‘con nấu cho Linh, Linh bị bệnh’, mình nói thẳng, sau hôm qua thì giữa mình và mẹ còn gì đâu mà phải sợ. Mẹ có thể bỏ qua ý kiến của mình ko thương tiếc thì mình sẽ yêu em theo ý mình, vì theo mẹ điều đó ko đáng quan tâm nên mẹ đừng quan tâm. Mẹ mình nhìn mình hơi ngạc nhiên rồi chuyển sang bực bội
- ‘dẹp đi, nói mày ko nghe àh’, mẹ nói to, mẹ khó chịu lắm thì phải, chắc phần tại mình làm ồn.
- ‘con xin lỗi’, mình nói rồi cầm cái cà men bỏ vào phòng thay đồ, mình ko muốn cãi nhau với mẹ vì tình hình chỉ càng tệ hại và còn thằng em đang ngủ nữa. Mình cũng tội nghiệp nó. Tự dưng mình cầm theo cái cà men vì mình nghĩ, mình để mẹ thấy mẹ nhất định đem đổ món cháo mình cất công nấu.
Thay đồ thật nhanh, mình trở ra ngoài, mẹ mình đã vào phòng. Mình hi vọng mẹ hiểu, hiểu dùm là mình có nỗi khổ riêng, không phải mình muốn làm trái ý mẹ mà mình thật tình ko thể làm theo ý mẹ. Mình đi xuống và ủ cái cà men cháo trong cái áo khoác, mình sợ mang cháo chưa kịp tới thì đã nguội mà nhà mình ko có cái li giữ nhiệt như nhà em gia sư.
Sáng sớm nay trời lạnh lắm, nên số người đi tập thể dục cũng ít hơn hẳn. Mình đi ra ngoài đón xe ôm, nói cho ông xe ôm quen chỗ mình muốn tới và ổng chở mình tới, ông xe ôm này đã tuổi, mình biết thế do hôm bữa mình có nói chuyện qua. Mình biết ông từ trước đã khá lâu, vì thỉnh thoảng mình cùng ông uống cà phê trước, ông gọi mình là cậu và xưng tôi, cái giọng nói đăc trưng của người miền tây chân chất. Ông giống em gia sư điểm là rất thích cười
- ‘cậu qua nhà ghệ àh?’, ông hỏi mình, mình có lần nói với ông về em gia sư khi uống cà phê chung
- ‘dạ, bạn con bị bệnh’, mình trả lời, gió lạnh và tóc của mình đang cuộn vào nhau.
- ‘thôi cứ cố gắng đi’, ông xe ôm nói thế. Tay vừa chạy xe vừa hút thuốc, cái lạnh buổi sáng này thích hợp với điếu thuốc. Ai hút thuốc cũng biết là độc là hại là tốn tiền, nhưng họ ko màng vì thành thói quen, vì họ có lí do để hút và khói thuốc làm bạn của họ. Nhìn cái màn khói bay ra từ điếu thuốc của ông làm mình nhớ những điếu mèo mình mua cho em đêm hôm qua, những điếu mèo ướt sũng nước
Con người luôn có cách cảm nhận riêng về cuộc sống và mọi thứ xung quanh. Mình chẳng nói gì mà ông xe ôm như hiểu, dù không rõ ràng nhưng có nguyên nhân để ông khuyên mình nên cố gắng.
…
Ông xe ôm chở mình tới nơi thì hơn h rồi, mình vẫn ủ cái cà men cháo trong áo khoác, trời cũng tang tảng sáng rồi, nhà bà bán cà phê đã mở cửa và con gà màu trắng nhà bà đó gáy inh ỏi, mình gọi cho em gia sư
- ‘alo’, tiếng em vẫn rất mệt
- ‘anh tới rùi nè, anh vào nhà nha’, mình nói với em gia sư, giờ mới thấy là đường đột vì trời còn sáng quá, vào nhà không tiện.
- ‘anh đứng ngoài cửa đợi đi, em ra ngoài mở’, em trả lời, lúc nãy đi sớm nên tiệm thuốc chưa mở cửa, mình lấy mấy viên sủi ở nhà có sẵn với viên thuốc cảm cho em, để em uống tạm rồi trời sáng hơn tính tiếp.
Mình nghe tiếng lách cách mở cửa ở phía trong, rồi em gia sư đi ra, tóc em xõa ngang vai, mặt em hơi nhợt nhạt, em khoác chiếc áo khoác mỏng bên ngoài bộ đồ thể thao màu áo đội arsenal. Nhìn thấy mình em cười, nụ cười mệt mỏi. Nhìn em thấy thương lắm, mưa đã đánh gục ngã em hay những lời cay đắng?
Mình cũng cười khi thấy em
- ‘cháo anh nấu đó, em mang vô ăn đi,em bỏ viên sủi vào uống rồi uống thuốc luôn nha’, mình nói rồi đưa đồ cho em, mình định đi về luôn vì mình biết vô nhà ko tiện.
- ‘cháo này ăn vào có sao ko đó?’, em nháy mắt hỏi mình, vẫn cười. Bị bệnh mà không quên nghịch ngợm.
- ‘ăn vào khỏe như tiên, vào nhanh đi gió không đó, đứng đó nói nhiều’, mình nói với em, nhìn em muốn ôm vào lòng quá.
- ‘vào nhà đi, giờ anh tính về àh’, em gia sư nói với mình, mình mừng húm, mình có muốn về đâu, chĩ sợ vào nhà ko tiện thôi.
- ‘giờ này anh mà vào tiện ko?’, mình hỏi em, mình hơi lo mình gây phiền cho em, vì em ở chung với người ko ưa em lắm.
- ‘vào chơi chút có sao’, em nói rồi đi vào trong, mình đi theo em vào nhà. Trong nhà mở cái đèn nên cũng sáng, cả căn nhà có mùi nhang trầm, mới sáng sớm đã đốt nhang.
- ‘em đốt nhang àh?’, mình hỏi, có mùi nhang hình như thấy ấm hơn. Ngày nay nhiều người mua nhang điện tử về đốt mà ko hiểu cây nhang là kết nối giữa người âm và dương, khói nhang trầm mặc như người thân đang trở về.
- ‘mẹ em đốt’, em nói rồi rót li nước cho mình, mình liền lấy li nước khác bỏ viên sủi vào bắt em uống. Vậy là mẹ em gia sư cũng thức sớm, mình tò mò không hiểu mẹ em gia sư làm nghề gì?
- ‘vậy mẹ em đâu?’, mình hỏi liền, em đang nhìn đợi viên sủi sủi bọt màu cam trong nước
- ‘mẹ em trên nhà tụng kinh áh’, em gia sư nói, tụng kinh và chửi em gia sư thậm tệ? có mâu thuẫn ko, mình hơi nghi ngờ.
- ‘vậy em sao ngày nào cũng dậy sớm vậy? tụng kinh àh’, mình nói rồi đưa lí nước bắt em uống, cái cà men cháo vẫn ngoan ngoãn nằm trong cái áo khoác.
- ‘em quen rồi, em ko theo đạo nào hết, để em lấy cái tô ra ăn cháo’, em nói rồi đứng lên bỏ vào bếp. Mình ngồi lại mình, nhìn xung quanh nhà, so với hôm bữa mình tới đây thì chẳng có gì thay đổi.
Mình đang dáo dác nhìn thì trên lầu mẹ em gia sư bước xuống, mình cũng thấy hơi ngại, cùng lúc đó em gia sư cũng lấy tô đi ra. Em nhìn mẹ em cười, mình nghĩ chắc em ko bị đối xử quá tệ, chỉ là phút tức giận, nhưng mình cũng ko rõ lắm.
- ‘dạ con chào cô’, mình cười nói vui vẻ. Mẹ em gia sư cũng cười vui vẻ, gật đầu đáp. Cô ấy cũng lại chỗ bàn ngồi, cô ấy hỏi thăm cái tay của mình rồi nói vậy là may đó, chưa bị gì nhiều. Cách nói chuyện của cô ấy từ tốn làm mình thấy khó tin người bắt em gia sư quỳ rồi chửi thậm tệ hôm ấy cũng là cô ấy
Em gia sư thì đổ cháo ra ăn, em cứ bụm miệng cường nhìn tô cháo, mình nhìn vào thì công nhận là nó thảm hại thiệt, cứ sánh lại như bánh đúc rồi nhìn quánh quánh, chẳng biết sao vậy, lúc nãy nó đâu tới nỗi vậy.
- ‘cô nấu nồi to cho nó kìa, con nấu chi mất công’, mẹ em gia sư nói cười. Mình thấy quê hẳn. Thì ra mẹ em gia sư cũng lo lắng cho em. Mình thoáng thấy mừng.
- ‘để con ăn thử’, em gia sư nói vào, em vừa nói vừa cười, nhìn điệu bộ em thấy em dễ thương, nhìn mệt mỏi mà còn nghịch ngợm. Mình nhớ lại những chuyện tối qua mà còn thấy kinh khủng
Rồi nhìn em ăn ngon lành, mẹ em gia sư thì hỏi mình đủ thứ chuyện, hỏi quá trời câu hỏi về chuyện của mình, gia đình mình.Em gia sư ăn bằng hết đó cháo trong khi mình định là với số cháo đó em ăn cả buổi trưa. Em bệnh nhưng em vẫn là heo con tinh nghịch. Ăn xong em uống thuốc thì có tiếng chuông điện thoại ở dưới nhà dưới, là điện thoại của em gia sư nên em gia sư đứng lên đi xuống lấy,mình liền tò mò là ko biết ai gọi cho em vào giờ này, mới hơn h sáng.
- ‘chắc con biết cô ko phải mẹ ruột nó hả?’, mẹ em gia sư hỏi mình, mình giật mình, không biết sao cố ấy lại nói những lời đó
- ‘dạ’, mình trả lời.
- ‘con có ý định quen nó nghiêm túc không?’, mẹ em gia sư hỏi mình nghiêm túc, cách nói chuyện nghe có vẻ nghiêm trọng và không đùa đâu
- ‘dạ, con quen Linh nghiêm túc ‘, mình cười đáp, thực tình là mình chưa từng có ý nghĩ quen chơi đùa.
- ‘nói chung là nhà cô có nhiều vấn đề nhưng dù gì nó cũng là con cô và cô mong con nếu yêu thì hãy quen, đừng đùa giỡn với nó’, những lời mẹ em gia sư nói mình không hiểu rõ lắm, sao nói những thứ đó với mình, theo nhỏ H với HA thì em gia sư là người chơi trò chơi ngày và đùa giỡn với ng khác, còn mẹ em gia sư lại nói là đừng đùa giỡn với em gia sư. Và nguyên nhân ở đâu mà cách nói chuyện của cô ấy có vẻ như rất nghiêm trọng
- ‘dạ, cô yên tâm, con yêu Linh và ko có ý định đùa giỡn’, mình nói thẳng cách nghiêm túc, em gia sư ở trong nhà bếp nghe điện thoại chưa đầy p thì đi ra, ngay cái lúc mình nói câu này. Có lẽ em cũng hiểu gì đó nhưng em im lặng và ra vẻ vui vẻ, dù mắt ánh lên cái mệt mỏi rã rời.
- ‘con ngồi chơi, cô đi chợ cái muộn’, mẹ em gia sư nói với mình, mình thắc mắc là đáng lẽ giờ này chị Q đã phải dậy đi làm, mà chẳng thấy chị ấy đâu.
- ‘dạ, cô đi’, mình đáp. Mẹ em gia sư vào trong rồi nhanh chóng trở ra với cái nón lá đội trên đầu và cô ấy đi mất.
- ‘chị Q đâu?’, mình hỏi em gia sư, ko biết em gia sư tranh thủ lúc nào mà môi đã đỏ do son. Bệnh mà còn điệu quá
- ‘chị Q hôm qua đi nhà bạn chơi rồi ở lại đó’, em gia sư nói thế.
Mình và em ngồi im lặng, hương nhang trầm làm mình thấy thanh tịnh và dễ chịu.
- ‘lên phòng em chơi đi?’, mình nói, tự dưng tò mò về phòng ngủ của em,nhưng chợt nhớ lại mẹ em gia sư mà về thì kì, mình thấy mình nông nổi quá
- ‘ohm đi’, em nói, có vẻ ăn no xong em đã khỏe ra. Em hn có vẻ ngoan ngoãn quá
Rồi em dẫn mình lên tầng , căn phòng ở sát lan can phía ngoài. Căn phòng của em gia sư bình thường lắm, nhưng cũng khá ngăn nắp. Trong phòng có tủ quần áo khá lớn và cái tủ nhựa kế bên, nhìn là đủ biết em có nhiều quần áo. Có cái bàn học trên để cái máy vi tính để bàn, cạnh đó là laptop, chắc em gia sư thường xài máy bàn ở nhà còn lap thì mang đi học.
Nhưng thứ thu hút mình là những món đồ em để góc trái, đó là những con thú em đi tô màu ở nhà sách, nhìn phòng em đa dạng hơn hẳn phòng mình, trên chỗ cao cao có tấm hình, là hình em gia sư với ng đàn ông lớn tuổi mà mình đoán là ba em gia sư
Quan sát chán mình cũng ngồi xuống cái ghế chỗ để máy vi tính, mình tự nhiên mở máy lên. Em gia sư đang ngồi cầm quyển sách tiếng nhật dày cộm, mình ko nghĩ là em còn biết thêm tiếng nhật.
- ‘siêng quá ta’, mình nói với em, em ngước mắt lên nhìn mình, hơi ngơ người do nãy tập trung, xong em nói
- ‘giả bộ đó, haha’, rồi em cười, cái máy tính cũng đc mở lên, mình nhìn vào màn hình và vô cùng ngạc nhiên, khi thấy hình của mình nằm chèo queo, cảnh này là lúc ở Vũng Tàu, chẳng biết là em chụp khi nào, mình khinh xuất quá. Nhìn cái hình mà mình buồn cười, chưa bao giờ nhìn thấy mình khi ngủ, hôm nay thấy tấm hình mới biết mình ngủ xấu. Mình đang định nói với em nhưng thấy em có vẻ tập trung với quyển sách nên thôi,mình coi qua máy tính, thì đúng là máy con gái, sắp xếp lộn xộn và hình thì lưu bên ngoài desktop. Mình tò mò mở hình ra xem.
Đa phần toàn là những cái hình em tự sướng nhìn cực nhắng, mình ko nghĩ em còn có hình ảnh này, nào là chu miệng chu mỏ và làm đủ thứ kiểu ko tưởng.
…
- ‘nãy ai gọi em vậy?’, mình hỏi, chợt nhớ tới cai cuộc điện thoại em nghe trong bếp
- ‘D đó’, em ngước lên trả lời mình rồi lại chăm chú nhìn sách. Mình thì nghe tới tên thằng D thì thấy ít vui rồi, sao sau nhưng tin nhắn rồi nhá máy của cái số là thằng D thì mình càng khó chịu với nó. Nhưng em đang bệnh và chắc gọi điện như bạn bè nên mình cũng bỏ qua. Mình ngối yên trên máy tính, mở mạng đọc báo.
Có cảm giác như em ở đằng sau ôm cổ mình,em nói
- ‘thằng D nói muốn quen em đó’,mình nghe xong thấy nóng máu gì đâu
- ‘gì nữa?’, mình nói với em
- ‘kệ nó đi, em chỉ kể với anh thui chứ nó làm gì kệ nó’, em nói, vẫn ôm cổ mình như đứa con nít. Mình cảm giác thấy thoải mái, và sau lưng mình như có điện,thấy tê tê. Lại bắt đầu nghĩ bậy bạ.
Mình nghĩ chẳng nên làm căng với chuyện ko ra đâu của cái thằng phá đám nên mình cũng thôi luôn.
…
Mình và em gia sư ngồi chơi trong phòng tới h thì mẹ em gia sư đi chợ về, cô ấy lên phòng em gia sư thấy mình và vui vẻ nói chuyện, phòng em gia sư kế bên cái phòng thờ, em gia sư và mình đi xuống nhà. Cô ấy đi chợ rồi đi chùa luôn và theo em gia sư nói thì ngày nào mẹ em gia sư cũng đi chùa
…
Chuyện đang yên ổn thì khi mình đi về nhà thì gặp thằng D, nó đứng đợi mình sẵn ở đầu hẻm khi mình đi ra đón xe ôm về nhà. Đáng lẽ mình ở lại ăn cơm trưa nhưng còn mẹ mình ở nhà, mình cũng muốn về nhà để tình hình giữa mình và mẹ mình bớt căng thẳng.
Mình đi bộ ra đầu hẻm, đang đi với tâm trạng vui vẻ và thoải mái thì có người con trai cao cỡ mình mà có vẻ to hơn mình, nhìn dáng ra vẻ người hay tập thể dục thể thao. Mình cũng chẳng để ý nếu hắn ta ko gọi tên mình
- ‘T’, mình quay nhìn thì thấy hắn ta gọi mình, lúc ấy mình đã đinh ninh là D, nhưng ko chắc. Mình đứng lại chờ xem hắn nói gì, thì hắn đi về phía mình, hắn ta đeo kiếng cận và nhìn mặt có vẻ thuộc dạng người lạnh lùng trầm tính.
- ‘bạn là ai? Sao biết mình?’, mình hỏi hắn, hắn ta mặc quần jeans áo sơ mi và cũng đi chiếc ex giống loại của mình, chỉ khác màu.
- ‘mình nói chuyện với bạn chút ko?’, hắn nói, cái giọng y chang trong điện thoại, mình nhận ra ngay là D.
Rồi mình biết là ko thể trốn tránh mãi đc và cũng đã gặp ở đây nên mình và hắn vào quán cà phê gần đó, ko phải quán của bà ở đầu hẻm
- ‘mình là D, chắc bạn cũng biết’, hắn nói sau khi mình và hắn đều gọi li cà phê đen
- ‘ohm, bạn muốn nói gì với mình’, mình nói chuyện lịch sự dù mình chẳng ưa gì nó.
- ‘trước tin xin lỗi bạn vì mấy cái tin nhắn khiếm nhã hồi trước, hồi đó mình nông nổi quá’, hắn nói, giọng hắn đục ngầu và có vẻ rào trước đón sau.Mình không nghĩ tới việc mình bị đánh hay gì vì tình hình không đến nỗi. Mình gật đầu ra hiệu cho nó nói tiếp
- ‘mình là bạn thân của Linh nhưng mình yêu Linh, mình nói thẳng luôn là mình hiểu là mẹ bạn ko đồng ý bạn quen Linh, nên mình mạn phép hi vọng bạn rời xa Linh vì Linh’, hắn nói chuyện vậy, mình nghe thấy ngứa tai
- ‘bạn nói nhảm gì vậy, nói chuyện gì sến quá’, mình nói với nó, mình nói như kiểu chẳng quan tâm nó nói gì
- ‘T biết Linh có hìm xăm dưới chân ko?’, hắn nói, đụng ngay vào cái tò mò của minh, hắn chuyển qua xưng tên.
- ‘sao?’, mình hỏi, mình đang cố gắng để nói chuyện hết sức bình thường với nó
Mình thấy nó cầm li cà phê uống rồi cúi xuống vạch ống quần lên cho mình thấy hình con dao y chang của em gia sư, mình hơi bất ngờ, nhưng mình cũng trấn tĩnh, chắc đơn thuần là bạn bè đi xăm chung thôi dù mình ko vui lắm với ý nghĩ đó.
- ‘có nghĩa gì đâu?ngoài việc Linh nói với tôi là bạn yêu Linh nhưng Linh chỉ xem bạn là bạn,’, mình nói với nó, tỏ vẻ mình chẳng quan tâm lắm và điều đó khiến D hơi ngạc nhiên, hắn ta chắc cũng bực rồi
- ‘mày nói nghe ngon, chắc mày ko biết quá khứ của nó nên nói thế ha?’, D lại chuyển cách xưng hô, thiệt tình mình ko hiểu loại người này, trong đầu mình lúc đó nghĩ là hắn bị bệnh gì đó.
- ‘quá khứ của Linh tôi biết hết, nhưng chẳng quan tâm, ko hiểu bạn nghĩ gì khi gọi tôi ra đây rồi nói nhảm’, mình nói bình tĩnh, vì tự dưng mình thấy hắn đáng thương.
- ‘tao nói lần cuối, là những thứ thuộc về tao mày đừng hòng dành’, nó nói điên khùng rồi đứng lên bỏ về. Mình thấy nó giống như tâm thần, nói chuyện và hành động chẳng ăn nhập vào nhau. Mình chỉ tò mò là nếu quen em gia sư, yêu em gia sư nhiều như thế thì việc gì phải bỏ đi thời gian rồi giờ quay lại. Mọi chuyện có vẻ trùng hợp nhưng mình nghĩ là sự sắp đặt của ai đó, kể cả nhỏ Nhung cũng thế, ko dưng xuất hiện. Rất nguy hiểm
Say nắng gia sư của em trai
Update ngày //: thứ hai, ngày thứ yêu nhau
Cái tối chủ nhật em gia sư bị bệnh nên mình và em ở nhà chat với nhau, tối đo ko thấy con Nhung, mình nghĩ nhỏ cũng biết quê mà tránh rồi, và cũng đang thấy mừng vì hầu như mấy chủ nhật từ khi nhỏ xuất hiện tới giờ nhỏ đều tới nhà mình. Mình nghĩ lạc quan chắc mình cũng sắp đc yên ổn. Có vài chi tiết làm mình thấy lạ là sao nhỏ hành động như thế trong khi nhỏ thiếu gì người yêu, làm gì phải mắc công suy nghĩ và tính toán vì mình, có hai giả thuyết là nhỏ quá hiếu chiến hay nhỏ cũng là quân cờ của người đứng sau. Là ai mình chưa rõ?
XLAVTC- ‘xin lỗi anh vì tất cả’, tạm dịch thế, câu xin lỗi đó, mình là người phải nói, vì những giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi vì cả những tổn thương không biết làm cách nào để em có thể gượng dậy bước tiếp, vì cả cái tình yêu của mình làm em mệt nhoài. Mình nhớ tới câu nói em nói
- ‘làm ơn cho em điếu thuốc’, giọng van nài và khẩn khoản. Mình hiểu những lời nói, những thứ em chứng kiến đã đẩy em vào vực tối sâu thẳm, nơi em luôn muốn thoát ra nhưng người ta luôn tìm cách đẩy em về chỗ cũ.
…
Sáng thứ hai, mình dậy đi học, hôm qua mình gọi bắt em gia sư không được tới chở mình đi học, mình biết em đang bệnh và muốn em nghỉ ngơi nhưng em nhất quyết ko chịu, em cứ lảng qua chuyện khác
Mình chuẩn bị rồi xuống dưới thật sớm, không muốn để em đợi. Dạo này mình cũng đã dậy sớm hơn rồi, sáng nay tự dưng thèm cái đắng của li cà phê, vị đắng tan trong miệng rồi trở thành ngọt. Mình vừa đứng vừa hát vu vơ lung tung bài hát mới nghe tối hôm qua, tâm trạng thoải mái dù còn nhiều thứ đáng lo
Mình ko có ác ý nhưng mình có cảm giác thằng D có vấn đề về tâm thần vì cách hành xử của nó rất khó hiểu, cuối cùng chẳng nắm bắt được nó là loại người gì, sao biến đổi nhanh ko lường nổi. Mình ko rõ sao nó biết số điện thoại của mình và cũng ko biết sao nó xuất hiện ở thời điểm này khi mà gần tới ngày và nó cũng gặp lại em gia sư, mình nghĩ tới nó, chợt nhớ tới nhỏ Ban, cũng là bạn em gia sư và D, chắc chắn D sẽ hiểu ít nhiều về D.
Nhưng trước mắt mình muốn kể chuyện gặp thằng D ngày hôm qua cho em gia sư, giữa mình và em nếu không có khúc mắc thì chẳng ai có cơ sở nào chơi xấu được.
…
Đợi lát thì em gia sư tới, sáng nay em mặc quần dài bó sát và áo dài bên ngoài. Em như mọi lần thấy mình và cười.
- ‘hôm qua anh gặp thằng D đó’, mình nói khi em vừa đội nón bảo hiểm cho mình và mình leo lên xe em ngồi
- ‘ủa, sao gặp được?’, em hỏi liền, chắc em cũng ngạc nhiên lắm. Gió thổi tóc em bay ra sao, chạm vào mặt mình, mình lại nghe mùi hương quen thuộc.
- ‘hôm qua anh tới nhà em, khi về nó đứng đầu hẻm đợi anh’, mình nói, kể với tâm trạng bình thường,mình ko muốn làm mọi thứ trở nên căng thằng
- ‘nó điên àh, hèn gì nó xuất hiện là em thấy lo’, em gia sư nói, có vẻ lo lắng lắm. tới phiên mình ngạc nhiên, hẳn là thằng D và em có chuyện gì trong quá khứ hay em hiểu rõ về nó nên em thấy lo.
- ‘anh ko biết, nó nói yêu em,mà nó có cái hình xăm y chang em’, mình nói, mình cố gắng cân nhắc từ ngữ, mình sợ mình trở nên sơ xuất
- ‘trời, vậy nữa, nhưng anh đừng ghét nó’, em gia sư lắc đầu ngạc nhiên rồi nói thế. Mình ko biết sao ko đc ghét nó.
- ‘sao ko?’, mình hỏi, ko biết uẩn khúc gì đây
- ‘nó bị bệnh đó, dạng bệnh tâm lí, nó hay nóng nảy rồi hoảng sợ’, em nói ra vẻ lo lắng và buồn
- ‘sao nguy hiểm ghê’, mình nói buột miệng, mình kì thực thấy hơi lo cái dạng này, nó làm gì nó cũng ko biết, vì bản thân ko thể điều khiển nổi mà.
- ‘sao nó ko chữa bệnh đi?’, mình hỏi tò mò
- ‘ko hết, nó uống thuốc mà cũng ko hết, tội nghiệp nó’, em gia sư nói, mình hiểu ra vài hành động của thằng D, nhưng nếu là bạn thân sao em gia sư không giúp nó mà cà lại mất liên lạc quãng thời gian
- ‘ko ai giúp nó hả, anh nghe là loại bệnh đó nếu có ng thân hay đại loại thế giúp đỡ sẽ mau hết đó’, mình nói sau khi lượm lặt những kiến thức ít ỏi của mình về bệnh tâm lí, tâm thần, những người bệnh đó thường do ở lâu trong trạng thái cô đơn, tress hay những tổn thương tâm lí dẫn nên.
- ‘em quen nó lâu lắm, nhưng chỉ là bạn thân rồi em biết nó yêu em, em cũng đâm ra hơi sợ vì với em bạn mãi là bạn với hiểu nhau quá thì chẳng còn gì mà yêu nên em nói thẳng với nó rồi từ đó nó biến mất luôn, em cũng ko hiểu lí do nhưng rồi em cũng có những mối lo từ chuyện của em, em cũng quên luôn. Nhưng thỉnh thoảng em thấy mất mát vì những lúc đau khổ ko còn ng nghe em nói nữa’, em nói hồi, trả lời rõ ràng và dứt khoát, mình nghĩ mình hiểu tình cảnh ấy. Mình thì chưa từng yêu bạn thân và cũng chẳng có bạn thân nào yêu mình nhưng mình biết là giữa người bạn thân, vì ko có khoảng cách vì quá hiểu nhau nên họ không yêu nhau đc vì họ ở lâu trong vai trò ng bạn, họ quen và sợ chỉ sự thay đổi sẽ làm họ mất tình bạn
- ‘uhm, thôi kệ đi’, mình nói, chẳng muốn buổi sáng trở nên tâm trạng với chuyện thằng D.
- ‘ohm’, em nói, có vẻ cũng đang suy nghĩ gì đó nhiều lắm. Sau đó mình và em gia sư đi ăn sáng rồi em chở mình tới trường, sáng nay em gia sư ko đi học.
Sáng này trời nắng ươm vàng, mình và em gia sư đi trong nắng