Khi nhận được tin nhắn: ‘ nó là con đĩ, không hơn ko kém’, mình thấy mệt quá, chắc do còn bệnh, hay do nhỏ H đã tác động được mình. Em gia sư dạy xong, chào mình về, mình còn nằm trên giường, thật sự mệt
- ‘ uống thuốc chưa? Sao mệt mỏi vậy?’, mình nhận được tn của em gia sư, khi em gia sư vừa bước ra ngoài, có lẽ thấy mình nằm rũ ra, nên hỏi
- ‘ anh uống rồi, mà mệt quá’, mình nói xạo, cơm còn chưa ăn nữa.
- ‘ vậy đi bác sĩ ko, nhà em hay đi ông bs kia, hay lắm.’, em nhắn tin, có vẻ nhiệt tình, quan tâm, mình lấy lại tinh thần, chẳng lẽ vì lời nói của nhỏ H, mà làm mình lung lay, nếu thế, ko xứng đáng được yêu, được bước chân vào cuộc đời em gia sư. Mình nghĩ thế, thấy tạm ổn, nên tinh thần đỡ hơn
- ‘ thôi, để anh ăn cơm, coi khỏe ko, em về chưa?’, mình hỏi
- ‘ đang ở bãi giữ xe nè, lát về nhắn tin’, em nhắn
- ‘ uhm, về cẩn thận nha’, mình nhắn
Sau khi em gia sư về thì tới nhà, em nhắn tin báo là em về rồi, sau em hỏi
- ‘ nhỏ H làm gì anh mà anh mêt thế, quá sức hả? haha’, em nhắn tin, mình mệt, chẳng muốn giỡn
- ‘ làm gì mà quá sức, anh bệnh mà, hihi’, mình mới hiểu, mình chẳng ra gì, chuyện nhỏ thế thôi, mà đã bị ảnh hưởng, sao con đường dài phía trước, với tính cách này, sao có thể cố gắng, có lẽ mình chưa quen. Mà đúng là chưa quen thật.
- ‘ uh,em đi tắm, mai em dẫn anh đi bác sĩ’, em nhắn tin, có vẻ không quan tâm việc mình với nhỏ H gặp nhau, và nói gì.
- ‘uhm, tắm cho sạch, dơ quá, haha’, mình nhắn tin, em gia sư giống như liều thuốc, chỉ cần nhìn thấy em, được gặp em, nói chuyện với em, mình thấy bao mệt mỏi tan nhanh, bao nhiêu trăn trở, uất ức tan biến
Nhưng, đó là thứ tình cảm buổi đầu, đang ngây ngất, mình tính xa tí, nếu yêu, mà mình cứ lăn tăn mãi, ko thể lâu dài, nên việc mình nên làm tìm hiểu, cho kĩ, so hiểu, để hiểu, để khi có quyết định đúng đắn, mình sẽ ko bao giờ quay đầu lại vì hối hận
Mình nhớ cảnh em ngập trong làn khói, rít thuốc chuyên nghiệp…
-‘ ngủ ngon, em ngủ đây, anh đừng onl, bệnh đó, không nghe là gãy răng’, em nhắn tin, chủ động, mình
-‘ uhm, em ngủ đi, ngoan’
-‘ thế ko có gì nói àh, hic’, em nhắn tin thế, nghe nhõng nhẽo dễ thương
- ‘ ngủ đi nhok, em nói gì ko?’, mình vẫn ko thay đổi đc cách nhắn tin chán ngấy thế, dù mình cố, thì mình vẫn thấy, ngại ngại sao, chắc chưa đủ thời gian để thay đổi bản chất.
- ‘ thứ em muốn nói, chưa chắc anh muốn nghe, thứ em muốn anh hiểu, chưa chắc anh đủ can đảm,hihi, nói nhảm đó, ngủ đi,zzzzzzz’, em nhắn tin thế, có lẽ em muốn mình hiểu gì đó, mình sẽ cố gắng
- ‘ anh luốn muốn nghe, mọi thứ về em, ngủ ngon’,nói xong, mình cảm thấy phấn chấn hẳn. Em sẽ hiểu thứ mình muốn nói, mình tin thế
….
Mình suy nghĩ, là thế này
Sợ ăn dưa bở, sợ thành trò chơi, sợ bị gạt… mình có sợ, nhưng mình sợ nhiều nhất là ko gặp được em gia sư nữa
Mình thử coi, là số mệnh, là sự sắp đặt của ai đó, để mình vào hoàn cảnh này, cuộc chơi này. Âu cũng là duyên. Mình chưa đi tới đâu, trên còn đường dài đó, mình xác định, nếu sợ rắc rối, thì ngay từ đầu, dừng lại, đừng bước tới.
Nếu ngay từ giờ, mình nghi ngờ ở em gia sư kế hoạch, trò đùa, trò lừa gạt mình, nếu có thật, mình cũng cam tâm, vì nếu dừng lại, bản thân mình mãi chẳng thế hiểu, mình đã làm gì, biết đâu sau đó mình ngàn lần hối hận… cơ hội để gặp ai đó, để yêu, để thương, để cố gắng, đâu có nhiều. Bước tới, dù kết quả có xấu, thì chí ít cũng không bao giờ hối hận.
‘ em là gió, và vì là gió, nên luôn quanh anh’
Xác định: Mình chọn việc bước tiếp, mình toan hỏi em, về trò chơi nào đó, nhưng mình sợ em tổn thương, khi mình hỏi thế, nên thôi, mù quáng cũng được, điên tình cũng được, mình chấp nhận, với những cảm nhận mà mình có, tình cảm mấy ngày qua, ko quá xa xăm, ko quá lãng mạn, nhưng nó chí ít, ko giả dối. Không phải là vì em, mà mình đi tiếp, hay cao thượng, hay thương hại, tất cả là vì mình, muốn thế, ít nhất một lần được yêu.
+ em gia sư: mình tin em ko thế, chẳng đáng, em hiểu rõ, mình có cảm tình với em, và ko dại gì bày trò, em là gì, trong quá khứ, mình chưa thể trà lời. Thứ mình mong ở hiện tại, em là chính em, là con người thực của em, vậy thôi
….
Hơn h, mình nhận được tin nhắn,của nhỏ H
- ‘ em xin lỗi nha, nãy em bị điên’, nhỏ nhắn thế
- ‘ uhm, ko có gì, em ngủ đi, nn’, mình trả lời, nảy ý định, thêm bạn bớt thù, có gì sẽ tốt cho cả em gia sư, lẫn cho mình
- ‘ cám ơn anh, anh ngủ ngon ạh’, nhỏ H nhắn, mới vài giờ trước, nhỏ rất khác, hùng hổ và bất cần, thế mà giờ, lại nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, mình nghĩ nhỏ H chí ít sẽ ngại, nhưng ko ngờ, nhỏ bình thường nhắn tin trở lại. Thường ng ta coi là hết, khi xảy ra chuyện như chuyện mình và nhỏ H nói chuyện hồi chiều. Phải chăng nhỏ muốn cứu vãn điều gì đó??
Ông trời,tại sao ban cho con đôi môi hé nở nụ cười…
Mà còn cho thêm đôi mắt với dòng lệ mãi rơi,
Đã ban sự chia đôi tại sao lại có khoảng thơi gian không rời…
Con tim nhuộm máu là mỗi khi bóng tối lại về…
Là những khi em lê bước chân trải những chiếc bóng dà lê thê,
Và những lúc em vật vã trong những cơn mê.
Mỗi người đều có một tình yêu đầu thật tràn trề,
Em đã yêu và coi đó như một đam mê,
Nhưng khi gió đông tràn về…
Em lại thấy mình cô quạnh trong một góc với ly café ban mê.
Ngồi một góc với những suy nghĩ chồng chất,
Suy nghĩ xem mình chỉ là một thằng hề hay chỉ là con lật đật???
Thằng hề thì làm cho người ta vui và con lật đật thì cũng có cùng bản chất.
Niềm vui thì thể hiện bên ngoài còn nỗi buồn thì em xin cất ở nơi sâu thẳm nhất!!!
Ngồi đó em nhìn trăng và chỉ biết căm lặng,
Trăng vẫn thế…trăng cô đơn..có thể hiểu thấu lòng taz chăng..!
Mưa mùa hạ,lòng xao xuyến anh nhớ em mưa nặng hạt,lòng đau xót anh nhớ thêm.
Giờ này em ngủ chưa, có mặc áo ấm,hay đang làm gì?
Trong căn phòng tối,gục đầu xuống gối ngồi tự kỉ hay đang suy nghĩ???
Em đã nói là sẽ ra đi thì chắc có lẽ…sẽ không quay về nữa
Và dù nước mắt có tràn mi…nhưng ko ai thấy vì em đứng trong mưa.
Anh là người đến sau vì thế anh sẽ mãi đứng sau lưng em thôi,
Người ta cứ nói…anh mặc kệ…vì anh đã biết anh yêu em rồi.
Lần đầu tiên thấy em khóc…anh như rơi vào tuyệt vọng,
Nghe anh hát em hãy hứa là sẽ vui lên biết không?
Vui lên nhé cô bé ngốc bên em mãi là cầu vồng,
Bao thời gian bên em ngắn ngủi vỏn vẹn là chờ mong.
….
Mình dậy thật sớm, hẹn đống hồ báo thứ lúc h sáng, chủ ý là muốn thức dậy, coi em gia sư có nhắn tin không, thì trả lời tn, và hỏi em sao thức sớm, khoảng gần h, thì mình nhận tin nhắn của em gia sư
- ‘ dậy đi, mau hết bệnh nha’. Đúng y như rằng, sao em lại thức vào giờ đó, làm gì mà thức sớm, rồi lát lại đi ngủ, mình hồ nghi em mới đi đâu về,
Mình ko nhắn tin lại, dù ban đầu định thế, mình sợ em nghi ngờ, vì thường giờ này mình đang ngủ, mình quyết định chạy xe tới nhà em, coi sao.
Thay quần áo, xuống lấy xe, rồi mình đi, sáng sớm, gió mát, trời còn hơi hơi tối, đã lâu thật lâu ko ra đường giờ này, ngày xưa, khi còn ở chỗ nhà cũ, còn đi tập thể dục với mấy đứa bạn, giờ thì hết rồi, toàn ngủ tới gần trưa, nếu không đi học.
Chạy độ p với tốc độ bình thường, mình đã tới đầu ngõ nhà em, mình không chạy vô, vì tính trường hợp, em đi đâu về thấy mình, mình nhìn vào ngõ, chẳng thấy gì, nhiều nhà còn đóng cửa, giờ này còn quá sớm, cứ đứng nhìn, căn nhà đầu ngõ đã mở cửa, người phụ nữ trung niên nhìn mình me me, chắc nghĩ mình là du côn du đảng, trộm cắp và hút chích, mình cũng cố tỏ ra bình thường, có lẽ nhìn mặt mình không đến nỗi đó, mình lại nhìn vào ngõ. Kệ người phụ nữ nhìn gì.
Nhìn mãi, chẳng thấy động tĩnh gì, mình tính chạy vô, nhưng sợ bất trắc, nên dặn lòng kiên nhẫn đứng đợi thêm p, nếu ko có gì, thì đi ra, đúng là trời không phụ lòng người, mình thấy em gia sư lọ mọ đi ra, em mặc quần đùi ngắn, áo thun rộng, tóc côt cao, mang dép lào, em ra ngoài, giống người tập thể dục. Mình an tâm hẳn, vậy là em dậy sớm tập thể dục, ko phải đi đâu về. Nhưng cũng hơi lạ, tính em gia sư, theo mình, có lẽ không thích tập thể dục lắm, em sẽ chọn ngủ, thay vì dậy sớm tập thế dục, nhưng thôi, thấy em ko đi đâu, là vui rồi.
Mình đứng nhìn em thêm lúc, em đang nhảy dây, nhìn em khỏe khoắn lắm, lòng mình thấy thanh thản, khỏe theo. Mình quay xe, ra về. Hôm nay thấy trời rất đẹp, hay mình vui và thấy thế?
- ‘ anh mới ngủ dậy nè, hn anh dậy sớm nha’, mình nhắn tin cho em gia sư, ngay khi vừa vào tới phòng, tâm trạng vui vui.
- ‘ uhm, ngoan dữ bay, anh đỡ mệt chưa?’, em nhắn tin liền
- ‘rồi, anh khỏe rồi, em ăn sáng chưa, anh qua chở em đi ăn nha?’, mình nói, công nhận, tự dưng thấy khỏe thật.
- ‘ uhm, qua đi, nhanh nha, em sắp đói chết’ mới về, chưa kịp thay đồ, mình lại xuống lấy xe, đi tiếp, mình ko mệt,thấy vui lắm. Lại sắp được gặp em. Mình tới nơi, thì em đã đừng đầu hẻm, mình thấy em từ xa, em cầm nón bảo hiểm, đeo tui nho nhỏ, và mặc váy xòe, màu xanh lơ lơ, nhìn em rất đáng yêu.
- ‘ hn đẹp zữ ta?’, mình nói
- ‘ em ko đẹp, ai mà đẹp, haha’, em lại cười,tan trong nắng.
- ‘em muốn ăn gì?’, mình hỏi, em đã ngồi sau lưng mình,
- ‘ giống hẹn hò quá ha’, em nói thế, bấc giác mình thấy vui,
- ‘ hay mình hẹn hò thiệt đi’, mình nói, cũng thấy ngại
- ‘ làm gì có cửa, haha’, em nói,
- ‘ai không có cửa?’, mình nói, thoải mái lắm
- ‘ anh chứ chẳng lẽ em, haha’, em nói, hơi khựng lại, có lẽ em muốn nói em, nhưng sợ câu chuyện trở nên buồn, nên nói mình, mình cảm nhận thế.
Em và mình ghé váo tiệm bánh đức phát, em kêu mình đợi, em vào trong, mua bánh, em rủ mình ra chỗ bờ sông ăn, đi thật xa, để ăn sáng, vào buổi sáng trời nắng tươi, mát rượi, mình thấy thoải mái lắm, cảnh ở đây xanh mát lắm, mình có cảm tưởng, em gia sư ngồi đó, cạnh mình, em gần thật gần, chỉ cần mình đưa tay, sẽ chạm được em
- ‘ em không thích cuộc sống ở trên cái thuyền, trên sông, coi đó là nhà’, em nói, nhìn xa lắm, tay đang cầm chiếc bánh bông lan
- ‘ sao?’, mình hòi, chú tâm vào những thứ em nói
- ‘quanh năm là nước, sáng dậy cũng thấy nước, đi ngủ cũng thấy nước, những ngày nắng còn đỡ, ngày mưa thì mệt chết, cứ cúi rạp người, ít khi nào đứng thằng lưng, mệt mỏi lắm’, em nói, ăn rất ngon, mình ko hiểu sao em nói thế, có liên quan gì đâu, em nói như từng trải qua nhiều lắm, cái cảnh sống trên sông
- ‘ em làm gì mà rành vậy?’, mình cũng đang ăn, mình nói
- ‘ em từng sống trên đó mà’, em nói, như buột miệng, xong em trớ lại
- ‘ haha, em đùa đó, em thấy sao nói vậy’, mặt em hơi sượng, có lẽ em muốn nói gì đó, nhưng lại e dè quá, hay mình chưa đáng để tin cậy??? chắc thế.
- ‘em ngok quá’,mình vô tình nói thế, nhưng hình như em do nhìn lơ đãng, nên ko nghe thấy
- ‘ anh ghét con gái lăng nhăng ko?’, em hỏi mình, mắt vẫn nhìn nơi xa tít kia
- ‘ sao em hỏi vậy?’, mình ko biết lúc đó nên trả lời làm sao, nên hỏi lại
- ‘ chắc là ghét chúa luôn, em cũng ghét con trai lăng nhăng lắm, là của em, là của người khác, em ghét chia sẻ lắm, cũng ghét giành giật nhất’, em quay sang mình nói, lấy thêm cái bánh nhỏ, em cười, buồn tênh. Ở em nhiều mặt quá, mình không hiểu, nhưng chắc chắn sống trong vỏ bọc nào đó, cũng rất là mệt mỏi.
Điện thoại trong túi mình rung lên, mình mở ra, là tin nhắn từ số lạ, số lạ hôm qua, nhắn tin buổi tối, cái tin nhắn, nói em gia sư là con đĩ
‘con đĩ thì sẽ chỉ là con đĩ, ko thay đổi’. Lại nữa, mình bực quá, không muốn cái tin nhắn đó quấy rối tâm trạng của mình, vào buổi sáng đẹp như vậy
- ‘nhà em có mấy anh em?’, mình hỏi, muốn biết thêm gì đó, về em gia sư
- ‘có chị em àh, hihi, nhà em chị em, nhà anh anh em, hihi’, em nói, em vẫn đang ăn, thỉnh thoảng nhấp cà phê. Lúc nãy em chọn cà phê đen, cho em và cho mình.
- ‘hôm bữa đưa em về, anh ko thấy ba em?’, mình nói, vẻ hoàn toàn tự nhiên
- ‘mất rồi, còn đâu mà thấy’, em nói, giọng nghe đục đục
- ‘xin lỗi nha, anh ko biết’, mình hơi ngại, đá động tới nỗi đau đó.
- ‘ có gì đâu, bình thường mà, ko cha ko mẹ….’, em ngừng hẳn, cả nói, lẫn nhai bánh
Câu nói bỏ lửng, đủ chứng minh, người phụ nữ hôm đó, ko phải mẹ em, hay ko phải mẹ ruột em, mình lại thấy thương em. Nhưng mình hỏi tiếp, coi như mình chưa biết gì
- ‘ hôm bữa thấy mẹ em mà, sao ko cha ko mẹ?’, mình biết, hỏi hơi tàn nhẫn, cứ đá mãi vào nỗi đau của em, nhưng mình tỏ ra bình thường, hỏi câu đó, như thắc mắc thông thường thôi, của người, chưa biết gì
- ‘ em là con lượm ở cây chuối, haha’, em phá lên cười, thấy em thương lắm
- ‘ hả?’
- ‘thấy anh ngẩn ra, em nhìn buồn cười quá, để em nói’ Mình gật gật đầu, nghe em gai sư, nói
- ‘hơi lằng nhằng, em là con riêng của ba em, mẹ em mất, em về ở với ba, ba em cũng mất, em là đứa xui xẻo nhất việt nam, haha’, cười thế thôi mà mắt em nhìn buồn lắm.
- ‘ohm’, ngoài cái từ đó, mình chẳng biết nói gì, thấy nặng lòng lắm
- ‘về thôi, nói quá hồi nói nhảm’ em đòi về, đang lọ mọ mang dép vào
- ‘em nói đi, anh muốn nghe, hẹn hò mà đòi về sớm quá’, mình nói, muốn giữ em lại, ít nhất ko đẩy em vào khoảng không trống rỗng
- ‘ nói gì, thấy tội nghiệp lắm àh, thương hại àh, em ko thiếu, ko cần anh cho thêm’, tự dưng em nổi cáu với mình
- ‘ em nói gì nghe kì vậy, anh làm gì có ý đó’, mình phản kháng, cũng hiểu cho em lắm, nhưng nghe hơi chói tai, mình hơi chau mày.
Em gia sư im lặng, mình cũng im lặng, mặt em lại lạnh lùng, quá khó hiểu luôn, em thất thường hơn cả thời tiết
- ‘ chụp cho em vài tấm, cảnh ở đây đẹp’, em nói, chạy chân đất ra cái gò gần kế sông, mình đi theo em, tóc em bay trong gió, nắng rọi lên mặt em.
Mình chụp cho em, em tạo đủ kiểu, em còn chỉ dẫn mình, có tấm thì em chu mỏ, tấm thì cười thật tươi, có tấm em dang tay ra, nhìn em tươi lắm
- ‘ giờ em ngồi xuống bãi cỏ, em quay mặt lại, anh ra xa xa rồi chụp nha’, em nói, nghe giọng em nhẹ nhàng
Rồi em ngồi xuống, mình bước ra xa xa, em quay mặt lại, mặt lặng thinh, ko cười, nhưng mình xác định sau khi coi lại đống hình, thì tấm này đẹp nhất, đầm màu xanh lơ, tóc đen bay trong gió, nắng vàng, em trong mắt mình, trở nên bình yên lạ kì, chụp xong, mình lại ngồi gần em, cò mùi tóc em trong gió, mình nghĩ thế.
- ‘ lát bắn hình qua máy cho em nha’, em nói, cười.
- ‘uhm, up hình lên face àh’, mình hỏi
- ‘ ko, em ko ít xài face lắm, face tạp nham lắm, ai cũng kết bạn được,mà bạn kiểu gì, không biết ai ra ai, xài chán quá, nên ít xài lắm’, em nói
- ‘uhm, anh cũng ít xài lắm, nắng kìa, em ko sợ đen àh?’ mình hỏi, tại thường thấy mấy đứa con gái khác hay sợ nắng lắm, che kín mít, nhìn như ninja.
- ‘không’, em trả lời ngắn gọn, em trở nên trầm tĩnh
- ‘con gái hay sợ đen lắm mà?’, mình nói
- ‘em là đàn bà, ko phải con gái’,em nói, vẫn nhìn rất xa, mình không thể nghĩ em sẽ nói thế, nghe đơn giản, nhẹ tênh, như chưa có gì. Mình im lặng, ko biết nên nói gì.
- ‘ ngạc nhiên quá hả? thất vọng hả?’, em hỏi, hoàn toàn ko nhìn mình. Mình có ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên là không ngờ em tự nói ra, nghe dễ dàng, chứ ko phải ngạc nhiên em là đàn bà, mình biết rồi mà, mình đâu quan tâm, đâu quá ngạc nhiên
- ‘ không, có gì mà thất vọng? anh cũng là đàn ông mà’, mình nói, thực chất, mình chưa làm chuyện đó bao giờ. Mình chỉ muốn trở nên bình thường, bình đẳng với em. Có phải em đang tỏ ra mặc cảm???
- ‘ làm đàn bà cũng có cái hay, ko sợ đen, haha, con gái mới sợ đen’, mình nhìn em, da em trắng ngần, má em hây hây đỏ, em nói câu đó, cố tỏ ra thản nhiên, cố tỏ ra bình thường, nhưng nghe kĩ, có chút đắng cay trong đó. Mình muốn ôm em quá, muốn nói gì đó với em… mà không dám
- ‘về thôi anh ngok’, em nói, đứng dậy, mình cũng đứng theo, em đi trước.
- ‘linh’, mình gọi, em quay lại, gió lại thổi tóc em tung bay, mong manh quá, em mở mắt, nhìn mình, như muốn xem mình sẽ nói gì
- ‘ anh yêu em’, mình định nói thế, nhưng thấy khó quá khó, nên đứng tần ngần mãi, em căng mắt nhìn.
- ‘ câu từ àh?’, có lẽ biết mình ngại, nên em nháy mắt, hỏi, em cười tươi lắm
- ‘ từ không thể đủ, nhiều hơn thế’, mình đáp lại
- ‘ thôi về, nói nhiều quá, haha’, em lại quay bước đi, tự dưng lại có ý nghĩ, nếu để em đi, em sẽ đi xa lắm, có khi không quay lại
- ‘ em là của anh’, mình la lên,mình tin mặt mình đỏ như gấc, em khựng lại, rồi bước đi nhanh hơn, sau có lẽ cũng ngại, em quay lại, kéo tay mình, lúc này đang đứng yên tại chỗ,
- ‘ về thôi anh , hahhaha’, em lại cười, nhìn mặt em, mình biết em cũng ngại, cũng bất ngờ, mình tạm quên mấy cái tin nhắn, mình chỉ muốn yêu, khao khát được yêu.
Mình chở em về nhà, sáng thứ trong lành quá, vui quá.
….
Tới chiều, mình nhận được tin nhắn của nhỏ H, nó nói muốn hẹn mình buổi để xin lỗi, mình nói, không có gì, quên đi
….
Mình nhận được điện thoại của chị Q, chị em gia sư, chị nói nếu rảnh tới nhà chị chơi, mình ko hiểu, sao lại rủ mình, hơi lạ, nhưng hơn tuần nay, chuyện nào cũng lạ, cũng lắm bất ngờ…
Em chào mình về, cũng cười như mọi lần, mình lần này mạnh dạn hơn, mình theo em ra ngoài cửa, thằng em mình nhìn mình lạ lắm, chắc nó đoán được, thằng Tuấn lanh lắm.
Em gia sư đi hơi nhanh, có lẽ cũng hơi ngại, mình thì tự dưng chỉ thấy phấn chấn, chứ ko ngại ngùng gì cả. Em gia sư ra tới thang máy, mình đứng ở cửa ngoài, nhìn theo em, em quay lại nhìn, thấy mình, em mở to mắt nhìn mình, cười nhẹ, rồi bước vào thang máy. Không hiểu ấn ý gì
Về nhà em gia sư nhắn tin báo về rồi. Thằng Tuấn mấy hôm rồi ngủ với mẹ, hôm nay lại đòi ngủ với mình. Mình ngủ rất hay giãy, hồi đó, nhớ có lần ngủ chung với nó, đạp cái, nó lăn xuống đất, thằng tuấn hay thích rúc, nó ngủ hay ôm mà mình thì chúa ghét kiểu ôm ôm, nó nóng nóng bực bội lắm, chắc tới khi ôm người yêu sẽ khác.
Mình chưa ngủ vội, vì hay online hay chat chit gì, lượn hết trang này tới trang khác rồi chơi game. Mình tưởng thằng tuấn ngủ mất rồi, ai dè nó vẫn đợi, nó nằm đọc truyện cậu bé bút chì, chắc tối thứ bảy mai được nghỉ học về nội nên nó thức khuya
- ‘anh hai thích cô giáo hả?’, nó hỏi khi mình vừa đặt lưng nằm xuống, đã chúc em gia sư ngủ ngon
- ‘nói tầm xàm gì vậy?’ mình hỏi nó, nó tinh ý quá hay mình quá lộ liễu, nếu vậy có khi không chừng mẹ mình biết rồi vì nó đã kịp méc.
- ‘ anh hai cứ sao sao, giống như mới thấy con gái lần đầu’, nó nói tỉnh bơ, mình phát ngại với nó
- ‘nhảm nhí, làm gì có’ mình chối, chẳng muốn rước thêm rắc rối
- ‘vậy sao có hình cô giáo trong lap?’, giờ còn kiểu vặn hỏi anh mình nữa chứ
- ‘sao mày biết, ai cho mở lap tao?’, mình ra bộ đe nẹt nó
- ‘em thấy anh hai coi, em đứng coi kế bên, em mở hồi nào đâu’, nó nhăn mặt cãi.
- ‘ nhiều chuyện, mày ko ngủ thì im tao ngủ’, mình gắt với nó, hơi tội nghiệp nhưng để nó biết nhiều quá mệt lắm.
- ‘hứ, cô giáo của em chứ bộ, làm như của anh hai’, nó nói tức tối, bỏ qua phòng mẹ ngủ, mình chỉ lo nó méc mẹ thì toi. Mẹ mình mà biết cứ rối lên hỏi, hễ nào cũng gián điệp, rồi hỏi hằng ngày. Đó là mẹ thích em gia sư chứ lỡ mẹ mà không thích thì coi như mình làm em gia sư bị mất việc. Cũng may thằng em mình không quá nhiều chuyện nên mình hi vọng nó chưa nói gì cho mẹ
....
Nhỏ H lại nhắn tin chúc mình ngủ ngon, từ sau cái tin nhắn hồi sáng, không thấy ai nhá máy hay nhắn tin khiếm nhã nữa. Mình cũng nhắn tin chúc nhỏ H ngủ ngon, không muốn chuốc thêm thù oán nhưng cũng không hề muốn em gia sư thấy mình lăng nhăng. Con gái phức tạp lắm, đang vui đấy thôi thế mà hoàn toàn có thể đổi sang giận hờn vì tin nhắn, dù chưa là gì rõ ràng nhưng việc nhắn tin với ai khác cũng là điều khó chịu, mình thì cũng thế thôi
Chị Q gọi, mời mình tới nhà chơi. Có phải đơn giản thế thôi là cuộc thăm nhà, chơi bời, nói chuyện? Mình với chị không phải là thân quen gì, thỉnh thoảng có gặp thì chào, hỏi thăm qua loa, mình chẳng có nhận xét gì về tính cách chị. Hồi đó đâu quan tâm. Vì có liên quan gì nhau đâu. Để mình nhớ:
Chị không cao lắm, tóc nhuộm màu, uốn xoăn, dáng người cũng thanh mảnh. Chị nêu nhớ không nhầm thì hơn mình t, chị làm chung công ty với mẹ mình cũng lâu rồi. Mình có biết chị, và chị cũng biết mình, nhưng sơ sơ thôi.
Xác định: + tình cảm tiến thêm được bước nếu như mình không phải đang quá ảo tưởng, khó khăn vẫn còn đó, nhiều thứ mình phải tập dần để chấp nhận. Cuộc sống ảo hay thực thì đều phải sống, phải cố gắng, cuộc sống êm ả suốt năm, không có biến động gì quá lớn ngoài việc ba mẹ li hôn cho tới bây giờ mọi thứ đang ở quỹ đạo yên ổn. Việc gặp em gia sư là bước ngoặt khá lớn, đưa mình đến rất nhiều càm xúc rất nhiều tình huống mà mình chưa bao giờ gặp phải. Và mình vẫn luôn cảm ơn buổi tối trời mưa tầm tã mình nghỉ học anh văn về nhà và gặp em gia sư. Tình cảm ngày hôm đó, hôm nay mình có thể nói, là YÊU, là khao khát được yêu thương con người đó, và bất chấp tất cả những thứ rắc rối. Để thử, lần nếu mù quáng thì cũng là mù quáng vì yêu.
Mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng ý đồ của nó, và việc mình làm là cố gắng, cố gắng thật nhiều. Dù ai nói gì đó, mình nghe không quen, mình sẽ tìm hiểu, tin vào trái tim mình.
Thức dậy vì có chuông điện thoại, mình lờ mờ bắt máy, vì còn buồn ngủ nên chưa kịp nhận ra là số điện thoại của ai
- ‘alo?’, mình nói, mắt vẫn nhắm, không thấy tiếng trả lời, mình nói thêm vài tiếng thì người bên kia cúp máy. Sau đó gọi liên tục, nhá máy, cái số điện thoại nhắn tin chửi con đĩ, mình còn nhớ, vì nó có đuôi là . Mình quàng dậy, mới hơn h. Điện thoại có tin nhắn, tin nhắn lúc h của em gia sư, tn chúc ngày mới của nhỏ H và tin nhắn vừa mới nhận từ số đuôi .]
Tin nhắn của em gia sư: ‘ dậy mau, sáng rồi, ngủ như heo’, mình cười, mỗi sáng cứ thấy tin nhắn là thấy vui.
Tin nhắn của nhỏ H: ‘ chúc anh chủ nhật vui, n ss!W!’, sau cái hôm nhỏ H nổi giận, nhỏ lại cứ bình thường, tỏ ra như chưa có gì, tự nhiên đến ko ngờ.
Tin nhắn của số lạ đuôi : ‘ thằng chó yêu con đĩ’, mới có mấy ngày mà mình phải nghe quá nhiều từ đĩ, không hiểu ai mà ác miệng thế?
…
Mình nhắn tin rep cho em gia sư, không thấy em trả lời, mình nghĩ em đang ngủ, nên thôi
…
Ăn sáng xong thì có điện thoại, là chị Q, mình lưỡng lự chút khi bắt máy vì không biết chị gọi làm gì, mình bắt máy, nói
- ‘ alo’
- ‘chị Q nè, em rảnh lát trưa qua nhà chị ăn cơm?’, giọng chị ấy nghe hơi chua.
- ‘ sao hôm nay mời em ăn cơm?’, mình hỏi, tự dưng cái mời ăn cơm hơi khó hiểu
- ‘thì coi như cám ơn em hôm bữa đưa em chị về, hihi, mẹ chị đi đám giỗ, có chị em ở nhà, tính rủ em qua chơi cho vui ấy mà’, chị nói. Mình cũng muốn gặp em gia sư lắm, nhưng sao em gia sư không mời, mà chị Q mời mà cái vụ mời cơm cám ơn nghe lãng xẹt quá. Mình vân vân quá, không biết nên đi không.Từ chối cũng ngại, chắc không có lần sau. Tự dưng mình nhớ gương mặt chị lúc ngồi trên ghế vẻ bình thản, mình thoáng lo lắng.
- ‘ dạ’, mình trả lời, chưa biết nên nói từ chối hay đồng ý.
- ‘ sao? Em đi không? Đi đi nha, tới chơi, hồi bữa tới nhà em ăn giờ chị mời em lại’, chị nói, nghe ngọt ngào hẳn. Hôm chị tới nhà mình ăn là hôm mẹ mình rủ mấy người bạn về nhà chơi.
- ‘dạ, lát em qua, cám ơn chị nha’, mình nói, quyết định đi dù gì cũng có em gia sư ở nhà mà, có khi tới biết được cảnh sống của em hằng ngày cũng hay. Có em gia sư chắc chị Q sẽ không nói gì quá đáng. Nhưng mình lại e ngại, có cảm giác gì đó hơi bất ổn
- ‘uhm, lát qua hen, chị đợi đó’. Chị nói rồi cúp máy. Mình liền nhắn tin cho em gia sư, nói về việc chị Q rủ mình đi qua nhà chơi, mình đợi cũng không thấy em trả lời. Mình gọi thì em không bắt máy.
…
Mình không vội qua, mình định hơn giờ sẽ qua, đợi em gia sư thức, coi trả lời tin nhắn về việc đó đã.
Hơn h vẫn chưa thấy có tin nhắn, mình gọi, em gia sư vẫn không bắt máy, mình thấy cảm giác nóng ruột. Mình thay đồ, mặc quần áo, làm mọi thứ nhanh hết mức.
…
Chạy tới nhà em gia sư mất khoảng p, bà bán cà phê đầu hèm ngồi ngay cái ghế phía ngoài, nhìn thấy mình có lẽ nhận ra, bả nhìn mình chằm chằm, chắc canh coi mình sẽ me gì rồi ăn trộm, mình bình thản chạy vào. Chạy ngay tới nhà em gia sư, mình chạy xe vào sân, không thấy em gia sư, chị Q thấy mình thì cười toe toét. Mình bước vào nhà, nhìn xung quanh, hỏi
- ‘Linh đâu chị?’, mình vừa nói vừa ngồi xuống ghế, chị Q đang rót nước từ ấm trà nhỏ trên bàn cho mình, mẹ em gia sư vắng nhà thật. Mình sợ em gia sư không ở nhà, không biết chị Q sẽ toan tính điều gì
- ‘nó nấu ăn dưới bếp đó, mới vào hòi rồi’. chị nói, vẫn cười, chị niềm nở lắm. Đẩy li nước sang cho mình. Mình cám ơn,cầm lên uống. thì em gia sư ở trong bếp đi ra, thấy mình mắt em mở to, ngạc nhiên lắm, như hỏi sao mình tới đây. Em gia sư không mang tạp dề, em mặc quần đùi, áo thun, có mang dép, tóc em cột gọn nhưng hơi rối. Có lẽ em làm từ sáng tới giờ.
- ‘chị mời T tới chơi đó, em nấu xong chưa?’, chị Q nói, có vẻ như muốn giải thích, như vậy là em gia sư không hề biết việc mình sẽ đến hôm nay.Thế nãy giờ điện thoại em đâu mà mình gọi với nhắn tin đều không được, mình tò mò???
Em gia sư bước lại chỗ mình ngồi, em cũng ngồi xuống, gần mình. Nhìn em ở nhà, thấy nấu ăn, có vẻ đảm đang lắm. Em gia sư có vẻ không vui lắm. Thấy em gượng gượng, có lẽ quá bất ngờ
- ‘ em biết nấu ăn àh?’, mình bắt chuyện, muốn phá cái không khí im im này. Chưa thấy em gia sư trả lời, thì chị Q cướp lời
- ‘ nó nấu ngon đó, lát em ăn là biết’ chị nói, vui vẻ lắm, mình thấy chị nhìn em gia sư, cười cười, ánh mắt hơi sắc. Chị với cái remote, mở tivi, kênh ca nhạc.
- ‘ anh tới sao không nói em?’, em gia sư quay sang mình, nói nho nhỏ.
- ‘ anh gọi với nt đó, em không tl, điện thoại em đâu?’, mình hỏi, vậy mà chị Q kêu là chị em rủ mình tới ăn cơm.
- ‘ để trên phòng’, em nói, nhìn qua chị Q, chị ấy có vẻ chăm chú coi ti vi, kiểu như nhường cho mình và em gia sư nói chuyện. Em gia sư nhìn chị Q, có chút buồn.
- ‘Để em lên lấy điện thoại’, em nói rồi đứng lên, đi lên trên, vì mặc quần đùi, nên mình thấy rõ hình xăm của em. Mình nhớ, mình chưa từng hỏi em gia sư về cái hình xăm, em cũng chưa từng nói về cái hình xăm. Cái hình xăm con dao, hận đời thì phải?
Mình cũng coi ca nhạc, không ngờ là chị Q nghe nhạc hàn, chị hơn t, nếu nhớ đúng thì t, nhạc kpop có lẽ không hợp, em gia sư mấy lần nghe nhạc, mình lại thấy em không có nghe nhạc hàn. Chị vừa coi vừa lẩm nhẩm hát theo, chắc hâm mộ lắm, chị trái ngược với em gia sư, chị vui lắm. Mình nghĩ thế. Nhìn chị, không giống em gia sư, hầu như chẳng có nét nào giống.
….
Mình đang nhìn cái nhóm đám con trai nhảy lăng nhăng trên màn hình tivi, chẳng biết bọn nó hát gì, và cũng không quan tâm. Mình thoải mái dần, dù gì thì mọi thứ vẫn đang ổn, và vui với ý nghĩ sắp được ăn cơm của em gia sư.
…
Có tiếng xe máy chạy vào, tiếng xe tay ga, mình ngoái ra cửa, là HA, mình quá ngạc nhiên, sao trùng hợp thế, HA tới cùng với mình, hay hắn ta cũng được mời tới ăn cơm như mình
- ‘ tới trễ vậy em, mấy người đợi em tới mới ăn đó’, chị Q cũng cười với hắn, chị ta thật sự đang rất vui, âm mưu gì đây, sao gọi cả người đến. HA nhìn thấy mình, hắn ta cũng ngạc nhiên lắm. Hắn ta cũng ngồi xuống, ngồi ở cái ghế lẻ ở phía ngoài, cười với chị Q. Mình và hắn đều im, tóc HA vẫn cái kiểu dựng dựng, quần áo cũng sành điệu lắm.
Chị Q cũng rót nước đưa cho HA, hắn ko uống, mà đặt xuống.
- ‘ con Linh lâu quá, ko xuống ăn cơm’,chị vừa nói vừa cười, quá khó hiểu. Mình chẳng nói gì, hướng mắt coi tivi, thằng HA mặt lạnh băng, có vẻ khó chịu khi thấy mình. Mình nghĩ hắn ta cũng đang có những thắc mắc giống mình. Cả đều coi ti vi.
Em gia sư bước xuống, em đã thay đồ, em mặc quần bó, áo dài dài. Nhìn thấy HA, em cũng ngạc nhiên như nãy thấy mình, nhưng có lẽ, em hiểu gì đó, nên bình thản bước xuống. Môi em lúc nào cũng đỏ. Em cười, nhưng buồn, hững hờ hay không hào hứng lắm. Mình nghĩ, cả bị đẩy vào đây, đều ko biết gì.
Em gia sư ngồi xuống cạnh mình như lúc nãy, HA nhìn em, ánh mắt vẫn lạnh, có vẻ hơi tức, mình kì thực chẳng hiểu lát nữa đây, chuyện gì sẽ xảy ra. Chị Q, nếu là người bày trò này, thì để làm gì? Sao chị biết mối quan hệ giữa mình và em gia sư mà bày trò.
- ‘ thôi, mình ăn cơm chứ, ngồi vậy àh’, chị Q nói, khi mọi người đều im và coi ca sĩ hàn quốc hát lằng xằng gì đó. Rồi chị ta tắt tivi, có vẻ đắc thắng như chuẩn bị xem kịch
Mọi người vào ngồi bàn ăn, nhà em gia sư nhìn cũ nhưng mọi thứ đều gọn gàng, mình nhìn mấy món ăn trên bàn, bày rất đẹp, có vẻ cũng rất ngon. Không ngờ em gia sư còn biết cả nấu ăn.
Mình ngồi cạnh em gia sư, đối diện là HA và chị Q, mặt HA vẫn cứ dửng dưng, lạnh lạnh, mình vô tình nhìn HA, HA cũng đang nhìn mình, cả quay đi rất nhanh, tất nhiên là không ưa.
- ‘ ăn đi mấy đứa, ngon lắm, em chị nấu ăn có nghề lắm’, chị ta mở màn trước, cà đều uống bia.
Mình cười cười, em gia sư cũng bắt đầu ăn, em ăn ngon lành như mọi lần, mình hiểu, em bất ngờ vì tình huống này, em hiểu gì đó, nên em không vui. HA không ăn vội, hắn rót bia uống trước. Em gia sư hoàn toàn ko quan tâm hắn. Không hiểu mối quan hệ giữa gia sư và hắn là như thế nào, mình quá tò mò về mối quan hệ ấy, mình nghĩ, người hiểu rõ nhất có lẽ là chị Q
Nếu em gia sư nghe điện thoại thì chắc tình huống này sẽ không xảy ra. Mọi người nán lại bàn ăn ăn trái cây, chôm chôm với táo. HA liên tục uống bia, hắn nhìn em gia sư, vẫn đôi mắt lạnh và buồn.
- ‘cám ơn em bữa đưa L về nha’, chị Q nói với mình, HA liền nhìn mình, rồi hắn uống.
- ‘có gì đâu chị’, mình nói, cười. Em gia sư cũng ngồi yên, chẳng nói gì
- ‘HA em uống ít thôi, sao hồi về?’, chị! hỏi HA, hắn ko trả lời, cứ uống thôi, đã gọi cả két bia của bà bán cà phê đầu ngõ.
- ‘ hay là em say để ở lại cho Linh nó chăm sóc, hihi’, chị ta nói, như pha trò, có vẻ ko vui, chẳng ai cười.Chị hơi sượng.
- ‘đủ rồi, anh về đi’, em gia sư đứng lên, nói với HA, không phải mình. HA nhìn gia sư, có vẻ tức giận, rồi hắn cứ uống tiếp.
- ‘ chưa gì đuổi nó về, em bất lịch sự quá’, chị Q nói, chị bắt đầu mang cái vẻ thản nhiên. Em gia sư quay sang chị Q, nhìn, ánh mắt rất sắc, có vẻ không hài lòng. Chị ta cũng nhìn lại, nhưng kênh kiệu hơn.
- ‘anh về đi’, em gia sư lại nói với HA, hắn ta đặt cái li rất mạnh lên bàn rồi đứng lên. Hơi loạng choạng
- ‘đ về, tao đ về, làm gì mà đuổi’, HA nói, hắn nhấc nhấc mặt. Em gia sư vẫn bình thường, ko hốt hoãng, mình thì tin chắc sẽ có chuyện. Chị Q cứ như ngồi coi kịch hay
- ‘ thôi, em ngồi xuống, làm gì nóng thế, tính con Linh vậy, chấp gì’, chị Q nói, ra bộ như chữa lửa
- ‘ thế chị gọi tôi tới đây chứng kiến cảnh này àh?’, có vẻ hắn quá say, nên dễ dàng nói mọi thứ.
- ‘cảnh gì em?’, chị ta hỏi, vẫn thản nhiên.
- ‘im mẹ nó đi’, hắn ta nói, bất cần. Quay sang mình, hắn nhìn rất nhanh, rồi quay sang em gia sư
- ‘ mày á, con chó, tưởng có bồ mới là ngon à, ông mày đ thèm, đợi đó đi’, hắn ta chỉ chỉ. Mình sôi máu, nói gì nói, cứ chửi em gia sư là mình không chịu nổi. Mình đứng lên, em gia sư có lẽ biết mình nổi nóng, em níu tay mình lại, kêu mình ngồi xuống
- ‘ về đi, bữa khác nói’, em vẫn giữ thái độ bình tịnh tới ngạc nhiên
- ‘sao giờ mày ko nói?mày sợ thằng chó kia nghe àh?’, hắn nói, mình nếu không có em gia sư giữ, mình đã lao vào. Muốn chửi ai là chửi chắc. Chị Q vẫn ăn trái cây, có lẽ màn kịch đi đúng hướng chị.
- ‘ ok, ok, muốn nghe àh, tui nói nha, anh biến khỏi đây’, em gia sư nói, đầy tức giận nhưng cũng bình tĩnh.
- ‘thứ ko ra gì, mà tưởng ngon àh, bố mày thương, còn làm phách’, hắn trở nên nông nổi, nói đủ thứ, có lẽ khi thức dậy sẽ hoàn toàn hối hận.
- ‘khỏi cần, tui có ở giá, có ế, thì cũng không cần anh thương, về dùm, bye’, em gia sư nói, có vẻ nghe quen những lời nặng nề. Mình đã hoảng, còn chị Q, bình thường hơn chữ bình thường
- ‘ tao nói mày nghe, mày biến cho nhanh’, HA quay sang nói với mình, mặt mình điềm tĩnh
- ‘con này, con chó này’ hắn chỉ chỉ sang em gia sư, em nhìn mình, mình nhìn em, mắt em buồn, sâu thẳm.
- ‘ nó bị hiếp rồi, tơi tả rồi, không còn gì đâu, mà còn chảnh’, hắn nói, lời lẽ nghe cay nghiệt lắm, em gia sư, có lẽ mệt, em ngồi thụp xuống.Chị Q vẫn đang ăn.
- ‘chuyện của Linh, ko cần anh nói’, mình nói, dù muốn biết sự tình, nhưng mình không muốn những lời lẽ đó, đâm dao vào em gia sư, đang đáng thương ngồi đó.
- ‘ bố dạy mà ko nghe, ông mày thương nó, nó không biết cám ơn, còn ở đó chảnh chó’, hắn nói, say mê lắm. Mình đứng dậy, quá sức chịu đựng, em gia sư níu tay mình, lắc đầu. Mình nhìn chị Q, đầy tức giận,
- ‘chị không nói gì àh?’, mình hỏi chị ta, chị ta đang ăn miếng táo. Nghe mình nói, có lẽ hơi chột dạ.
- ‘ HA, em ngồi xuống đi, em làm gì như muốn phá nhà chị vậy?’, chị ta quay sang HA nói, giọng ngon ngọt lắm
- ‘chị câm mồm lại đi, chị cũng ko tốt đẹp gì đâu’,HA nói, bây giờ hắn nói những gì hắn thích, không chút bận tâm
- ‘ em làm gì vậy? sao chửi chị, chị có làm gì đâu.’, chị ta vẫn giọng ngon ngọt, nhưng cũng hơi bấn rồi. HA quăng cái li xuống, vỡ tan tành, mảnh vỡ dăng tung, tình hình có vẻ rất căng thằng, mình và em gia sư đều đứng lên, mình nắm tay em thật chặt. Chị Q cũng có vẻ không hài lòng, chị nói với em gia sư
- ‘ chuyện mày,mày giải quyết đi’
- ‘ chị gọi tới mà, sao đổ qua tôi’, em gia sư nói,
- ‘câm miệng chưa, ai biểu mày lăng nhăng,quen tùm lum thằng’, chị ta nói, chị tức rồi, bắt đầu bôi xấu.
- ‘đủ rồi nha, đừng tưởng tui không nói, làm tới nha’, em gia sư cũng đáp lại, ko cam chịu. Em gia sư chán ngán cảnh này lắm thì phải. Tay mình vẫn nắm chặt tay em.
- ‘không đúng àh, mày cướp bồ tao, thứ lăng loàn, quen lung tung thằng, tao gọi tới, cho thấy bộ mặt của mày’, chị ta nói, khiêu khích, quay trở lại là con người đúng bản chất, chị ta rít lên. HA đứng nghe, giống như mình
- ‘ thôi chị, chị bình tĩnh’, mình nói, không muốn đẩy mọi việc đi quá xa, mình sợ em gia sư sẽ mặc cảm với mình lắm, mình sợ em sẽ chạy xa mất, sau những xấu hổ ngày hôm nay. Chị Q có vẻ không quan tâm lời mình nói, chị ta chắc quyết chơi bài ngửa. Mình có cảm giác, em gia sư mệt mỏi lắm, mệt đến rã rời.
- ‘ bồ chị, ai thèm mà nói’, em gia sư nói,
- ‘ haha, không thèm, vậy con chó nào quyến rũ, rồi ngủ với nó, không phải mày àh?’, chị ta nói, mất tự chủ.
- ‘immm’, em gia sư hét lên,bằng tất cả sức lực, em nhỏ bé, và sắp kệt sức rồi.
- ‘ tao ko im, mày làm rồi sợ người ta nói àh, cả con mẹ mày, lẫn mày, đều không ra gì’, HA giờ có vẻ ngạc nhiên, mình thì nghe, việc này mình thấy hôm bữa,em gia sư, tay em trong tay mình, em rút ra, rất nhanh, em tiến lại gần chị Q, tức giận lắm
- ‘chị không im, đứng đó nói hả?’, em giận rồi, nhìn em giận dữ, đáng thương, nhưng em cố kiềm chế.
Bất ngờ cái tát rất mạnh, chị Q tát thẳng vào mặt em gia sư, chị ta hất hất, em gia sư nhìn, oán hận lắm, em sững người. Vừa đau vừa ngại, vừa ê chề, nhưng chơi bài ngửa rồi, chắc giờ em nghĩ, chẳng còn gì để mất. HA có vẻ tỉnh, hắn kéo chị Q ra xa em gia sư, em gia sư, ngồi xụp xuống, dưới những mảnh vỡ tứ tung, may mà chân em có mang dép. Nước mắt em lăn, lăn dài, không dứt. Mình kéo em đứng dậy, bò ra ngoài, màn kịch của chị Q, có lẽ nên kết thúc, chị ta tính dí theo, nhưng HA níu lại, hắn ta cũng không muốn thêm nhiều tổn thương nữa. Nước mắt rơi, con trai hay mủi lòng. Mình nghĩ thế, nên hắn không kiếm chuyện nữa. Lỗi là do mình, bước tới đây, nếu mình không tới, có lẽ sự việc không xấu như thế.
Mình lôi em ra sân, mình lấy xe, định đem em đi, ít nhất là không nên ở nhà lúc này, em khựng lại, nói không đi, kêu mình về đi.Mình biết em không biết nên nói gì, hay giải thích gì với mình và với những thứ mình vừa nghe được. Thực ra, mình đâu cần em giải thích, mình chỉ muốn em yên bình, vậy thôi.
- ‘ đi, theo anh’, mình nói, cương quyết lắm
- ‘anh về đi, mình nói chuyện sau, em mà đi, sẽ không thể về đâu’. Em nói, nước mắt vẫn rơi, liên tục. Mình thắc mắc, cái nơi như vậy, sao cứ phải sống, sao cứ phải chịu đựng.
- ‘ đi, không nói nữa’, mình ko thể để em thế này, nước mắt rơi mãi. Nhìn em hoảng hốt, thảm hại, em đáng thương, cần che chở. Em có vẻ rất uất ức.
- ‘không, anh về đi’, em nói, trong nước mắt, nhưng rất kiên quyết, không hiểu vì lí do gì mà em cho những chịu đựng đó dài mãi.
Lúc này chị Q với HA ở trong bếp đi ra, chị có vẻ điềm tĩnh lại
- ‘ xin lỗi em nha, để em thấy chuyện ko hay’, chị ta nói với mình, có vẻ nghiêm túc. Chị ta nói rồi nhìn em gia sư, rất tức giận, HA đứng sát chị ta, để giữ chị lại.
- ‘ không có gì đâu chị’, mình nói, không muốn gây thêm rắc rối cho em gia sư, dù mình muốn cho chị ta, cái tát nảy lửa như chị ta buông trên má em gia sư. Vẫn còn hằn vết đỏ
Chị Q bỏ đi lên lầu, HA có vẻ tỉnh rượu, hắn nói với em gia sư,vẫn đang khóc
- ‘ anh say quá, xin lỗi em’, giọng nói rất thành khẩn. Nói trong tức giận, trong men rượu, nên hối hận
- ‘ anh về đi’, em gia sư nói, chẳng còn đủ sức phân bua, hay lạnh lùng
- ‘ anh xin lỗi mà’, hắn nói cố.
- ‘ làm ơn về đi, thương tui thì về dùm tui’, em nói, giọng nói hơi to, chắc chắn em mệt lắm
- ‘uhm, anh về nha, gặp lại em sau’, hắn nói, bước ra ngoài, có vẻ ân hận vì những câu mà hắn đã nói.
Hắn ra ngoài, không quên quăng cho mình ánh mắt không hài lòng. Mình cũng không có rảnh để sợ, muốn gì muốn, mình cũng bực lắm rồi. Hắn lại rú xe đi.
- ‘anh về luôn đi, em dọn dẹp nữa, lát em nhắn tin’, em gia sư quay qua mình, nói, giọng em dịu.
- ‘ để anh dọn cho, miểng chai không đứt tay đó’, mình nói, toan bước vô dọn cho em gia sư, nước mắt em cứ rơi mãi, không dứt.
- ‘ anh về đi, lát em nhắn tin cho’, mình hiểu em không muốn mình chứng kiến em trong hoàn cảnh này thêm nữa. Mình biết nên để em yên. Nhìn em khóc, mình cũng thấy nhói đau.
- ‘anh về, nhớ nhắn tin cho anh’, mình nói, em gật đầu. Mình bước ra ngoài cửa. Lấy xe, lại chạy ra đầu ngõ, mình đứng đó, không nỡ về, sợ có chuyện gì với em lắm. Sau mình chạy vào, nhìn qua cửa,thấy em đang dọn dẹp, nước mắt cứ rơi. Nhưng mình cũng yên tâm phần nào, mình đi về….
-
sorry để mấy thím đợi lâu