Phạm Na mệt mỏi nằm xuống thiếp đi, nên cô không biết được mỗi ngày cô đều mất ngủ được Thiệu hiên hắn tìm bác sĩ kê đơn cho cô một ít thuốc an thần trong thức ăn. Mỗi khi cô ngủ hắn mới dám bước vào yên lặng ngắm nhìn cô ngủ say.
Thiệu Hiên hắn hèn nhát, hắn không dám đối mặt với cô. Sợ khi nhìn thấy hắn, cô lại muốn hắn buông tha cô, hắn không thể làm được. Nên đành giam cầm cô ở nơi này, mỗi ngày đều nhìn cô tiều tụy hẳn đi, hai má hóp lại, thân hình gầy đi trông rõ, hai mắt lại hay mơ màng. Cô dần im lặng, không nói chuyện với ai, ăn xong thì ngủ, không thì yên lặng nhìn ra cửa sổ. NaNa của hắn trở nên như vậy tâm hắn thật đau.
Nhưng mọi việc đã đi quá tầm kiểm soát, ngày mai hắn nhất định phải đính hôn, chỉ có vậy hắn mới được ông nội nhường chức Tổng giám đốc. Đây là mục tiêu xuất bao năm qua hắn đã gần đạt được nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Nếu như không cần đính hôn với con gái nhà họ Cố, nếu như gia tộc hắn chấp nhận cô, hay cô xuất thân quyền quý, .... Tất cả chỉ là nếu... Vì muốn che dấu không để cô biết mai hắn đính hôn hắn đành nhẫn tâm giam cầm cô. Cũng là lúc hắn giam cầm tim mình trong xiềng xích tham vọng.
Đứng dậy, lưu luyến nhìn cô thêm một lúc rồi bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo ấy.
Thiệu Hiên hắn không hề biết lúc hắn bước ra thì khóe mắt cô đẫm lệ.
Vẫn cảm nhận được hắn bên cạnh mình. Gần như vậy, nhưng lại như cách xa hai vùng trời riêng biệt.
Sáng hôm sau, Phạm Na còn đang mơ màng thì nghe thấy có tiếng người, tiếng đánh nhau. Cô muốn mở mắt ra để xem nhưng mí mắt lại nặng trĩu thiếp đi. Mơ mơ màng màng như có ai ôm lấy mình rồi mang đi.
Lúc Phạm Na tỉnh dậy đã quá trưa, đây không phải là căn phòng cô bị nhốt mấy ngày qua mà là một nơi xa lạ. Đang hoang mang không biết bản thân bị ai bắt, bắt đi đâu, và mục đích là gì? Thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Giang Thừa Trạch bước vào còn cầm theo một tô cháo nóng đi đến trước mặt cô gái đang mở to mắt ngạc nhiên.
"Thấy tôi nên em không vui sao?" Anh làm ra vẻ tủi thân như bị cô ức hiếp
Thấy anh, Phạm Na quá ngạc nhiên, không để ý anh đang diễn trò mà bò xuống giường chạy nhào vào lòng anh mà nức nở. Làm tô cháo anh đang bưng sém bị đổ xuống.
Giang Thừa Trạch bị ôm đột ngột cũng ngạc nhiên vô cùng, tim đập nhanh, lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô như thể xoa dịu nỗi u uất trong lòng cô
Khóc một hồi cô dần thút thít nhỏ lại, hơi dịch ra ngại ngùng nhìn anh. Họ quen nhau chưa được một tháng nhưng lại thân thiết đến mức cô cũng chẳng thể tin nổi: Có một ngày cô sẽ được một minh tinh sư huynh cứu giúp. Mỗi lần gặp anh đều là lúc cô thảm hại.
Mắt cô cụp xuống không biết nên đối diện với Giang Thừa Trạch như thế nào, thì anh lại lại kéo cô ngồi xuống giường. Đưa bát cháo nóng hổi vào tay cô
"Sư muội, em ăn thử coi có được không?" Anh cưng chiều nhìn vào cô gái yếu ót trước mặt.
Cô từ từ nâng muỗm cháo lên bảo vào miệng
"Phụt" mới bỏ vào miệng Nhã Chi đã lại phun ra thẳng. Có một bàn tay rộng nhẹ vỗ lưng cô
"Mặn quá" Cô thốt lên một tiếng, bàn tay đang vỗ lưng cô đột nhiên ngưng lại
"Là do anh nấu?" Cô không dám tin được nhìn vào Giang Thừa Trạch
Giang Thừa Trạch lúng túng, mặt đỏ rực gật đầu thừa nhân
"Đây là lần đầu tiên anh xuống bếp, đọc trên mạng hướng dẫn rồi nấu. Đồ ăn ở ngoài không dinh dưỡng, hợp vệ sinh"
Nhìn anh mặt đỏ lựng lắp bắp giải thích làm cô nhìn không nổi phì cô cười hẳn ra tiếng. Không ngờ có lúc một đại minh tinh lại giống như một thanh niên trẻ tuổi ngại ngùng.
"..." Biết mình bị trêu trọc, Giang Thừa Trạch cố gắng hồi phục vẻ mặt tự nhiên, cưng chiều cùng bất đắc dĩ nhìn cô.
Bữa ăn được tiếp tục sau khi Phạm Na xuống bếp chế biến sơ lại nồi cháo mặn của anh rồi múc tô. Hai người ngồi đối diện cùng ăn cùng trò chuyện như đôi bạn thân thiết. Cô tránh nói những việc có lên quan về mình. Anh cũng nhận thấy nên đành tránh nói vấn đề làm cô không vui.
Suốt ba ngày ở nhà Giang Thừa Trạch, cô cũng đang dự tính chuyển đi nơi khác ở, dù sao anh và cô cũng đều là cô nam quả nữ. Tuy rằng anh luôn bận rộn đóng phim, có ngày không trở về nhà, nhưng ở nhà người khác lâu dài cô cũng ngại. Tính đợi Giang Thừa Trạch về rồi nói với anh cô muốn dọn ra ngoài nhưng chờ đến khuya mệt quá nên thiếp đi.
Giang Thừa Trạch vừa bước vào nhà lại có chuông điện thoại vang lên
"Alo tớ nghe"
"Cái gì, hắn đã đính hôn rồi còn muốn ép chúng ta giao ra Phạm Na? Tên khốn kiếp này! Câu hãy sắp xếp...."
"Rầm" Anh chưa kịp nói xong thì bất chợt nghe có tiếng người ngất xỉu rơi xuống sàn nhà vang lên. Hóa ra là Phạm Na, cô thức dậy khi nghe thấy anh mở cửa. Tính đi ra nói chuyện với anh nhưng lại nghe thấy một sự thật mà cô khống muốn biết. Do quá sốc cộng thêm suy nhược nên cô đã ngất sửu dưới nền gạch lạnh băng
"Phạm Na, em không sao chứ?" Giang Thừa Trạch thấy Phạm Na bị ngất sỉu trên vũng máu mà hoảng loạn, vội ôm cô khỏi vũng máu loang lổ bên dưới vào phòng rồi vội gọi cho bạn tốt Cổ Viễn. Nghe hắn chửi rủa mấy câu nửa đêm còn quấy rầy hắn. Nhưng ai bảo hắn làm bác sĩ. Với lại giờ anh không thể mang cô đi bệnh viện cho tên Thừa Hiên kia tra ra manh mối của Phạm Na được
"Sao rồi? Cô ấy sao rồi?" Giang Thừa Trạch quấn quýt hòi
"Shit" Cổ Viễn xem cho Phạm Na xong chửi tục một tiếng
"Rốt cuộc là sao rồi?" Giang Thừa Trạch kiên nhẫn hỏi lại lần nữa
"Cô ấy mang thai tháng, nhưng bị cưỡng ép quan hệ, với ảnh hưởng tâm lý quá nhiều nên cái thai này đã không giữ được nữa. Giờ cô ấy rất yếu, phải mau đưa cô ấy tới phòng khám riêng của tớ để chăm sóc"
Đúng một ngày một đêm thì Phạm Na tỉnh dậy, xung quang là vách tường màu trắng sặc mùi thuốc khử trùng. Thừa Trạch sư huynh nằm ngủ gục ở bên cạnh. Rốt cuộc cô bị sao? Cô nhớ ra lúc nge nội dung cuộc điện thoại của sư huynh thì té sỉu. Trước khi mất đi ý thức hoàn toàn cô nhìn thấy máu ở dưới bụng chảy ra. Rốt cuộc cô bị sao?