Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong nháy mắt, Lâm Giác chỉ cảm thấy vô số chùm pháo hoa đang nổ vang lốp bốp trong đầu, át cả thanh âm xung quanh.
Cậu đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, ngập ngừng nói, nhưng lại không nói hai chữ kia ra miệng được.
“Không muốn sao?”
Giang Du Sâm cười hỏi, bờ môi dán rất gần, dường như sắp đụng vào bờ môi Lâm Giác.
Thời gian dường như dừng lại ở thời khắc này, chỉ còn lại nhịp tim Lâm Giác không ngừng nhảy lên.
Cậu vô thức nhắm mắt lại, nhưng dịu dàng chậm chạp trong tưởng tượng lại không đến.
Lâm Giác do dự, lông mi khẽ run, mắt lặng lẽ mở ra một đường nhỏ, lúc này mới phát hiện không biết lúc nào, Giang Du Sâm đã đứng thẳng người, khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm mà thân sĩ như xưa.
Mất mát lặng yên bay lên từ đáy lòng Lâm Giác. Giọng Giang Du Sâm nhàn nhạt, không nghe ra tâm tình gì: “Yên tâm, nếu em không đồng ý, anh sẽ không đụng vào em.”
Lâm Giác đột nhiên hoảng hốt, cũng không đếm xỉa đến thẹn thùng nữa, lắp bắp mở miệng: “Nhưng, có thể…”
Đáy mắt Giang Du Sâm chợt lóe lên tia ranh mãnh, hơi cúi người xuống, in một nụ hôn dịu dàng lên cái trán trơn bóng đầy đặn của Lâm Giác.
Nam nhân cười nói: “Mộc Mộc ngốc.”
Xúc cảm ấm áp lưu lại trên trán, lại chớp mắt là qua. Đến khi trước mắt hiện lên lông mi nồng đậm dài như lông vũ của nam nhân, Lâm Giác lấy phản ứng được là Giang Du Sâm đang cố ý đùa mình.
Cậu nhất thời có chút ngượng ngùng, ngậm miệng quay đầu đi chỗ khác.
Giang Du Sâm cười bắt lấy tay Lâm Giác, vững vàng nắm trong lòng bàn tay, ngữ khí cũng nghiêm túc lên: “Mộc Mộc, anh rất nghiêm túc. Con người thật sự của anh có thể không tốt giống như em tưởng tượng, cho nên anh cho em thời gian để thích ứng. Nếu như chỗ nào của anh khiến em không thoải mái thì em nói cho anh biết... chờ đến sau khi chúng ta thật sự hẹn hò, sẽ không còn cơ hội hối hận nữa, biết chưa?”
Anh đã sớm biết, lòng chiếm hữu của mình rất mạnh, trong lòng anh đang ẩn giấu một con quái vật.
Anh cẩn thận từng li từng tí khắc chế nó, đè nén nó, phong bế nó, muốn chặt đứt hết thảy liên hệ ở bên ngoài với nó. Hiện tại, có người chủ động muốn ôm nó, nó đã nếm được ngon ngọt, sẽ vĩnh viễn không buông tay.
Dưới đáy lòng Giang Du Sâm âm thầm bổ sung: Cho dù là bây giờ, anh cũng sẽ không cho Lâm Giác cơ hội hối hận.
Nhìn con ngươi đục ngầu của Giang Du Sâm, ánh mắt Lâm Giác khẽ nhúc nhích.
Cậu đọc được dục vọng sâu thẳm dưới đáy mắt Giang Du Sâm cậu chưa từng thấy qua, nhưng cậu cũng không sợ hãi, bởi vì cậu đột nhiên phát hiện, bàn tay Giang Du Sâm giấu ở trong ống tay áo, cũng đang không tự giác run rẩy.
Lần đầu tiên cậu ý thức được, một vị thần một mình đáp xuống phàm thế, cũng sẽ có cảm xúc, sẽ biết sợ, cũng sẽ bất an.
Không biết dũng khí ở đâu đến, Lâm Giác chủ động nhón chân lên, chủ động ấn một nụ hôn lên gương mặt Giang Du Sâm.
Cậu nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Đây là đáp lễ.”
Giang Du Sâm khẽ giật mình, hai tay vây quanh Lâm Giác, đang muốn hôn một cái nữa thì bên cạnh, một trận ho khan kịch liệt đột nhiên vang lên.
Động tác của hai người trong nháy mắt dừng lại, đồng loạt nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Ở phòng khách, Lâm Lãng đang đứng ở nơi đó, biểu tình khó nói hết.
Lâm Lãng: “…”
Hắn thật sự không cố ý đâu, hắn đang khát nước ra uống nước, nào biết bị cơm chó của hai người làm nghẹn đến sặc nước luôn.
Trên mặt Lâm Giác nóng lên, chui khỏi ngực Giang Du Sâm, quy củ kêu: “Anh.”
Lâm Lãng lại ho khan mấy cái, cuối cũng cũng hết: “Khục, hai người tiếp tục, hai người tiếp tục đi ha!”
Nói xong, hắn bưng ly nước không thèm quay đầu lại đi lên lầu, cũng bởi vì đi quá nhanh, nên bị vấp một cái.
Giang Du Sâm: “…”
Lâm Giác: “…”
Trải qua một màn như thế với Lâm Lãng, Lâm Giác không còn dám làm gì trong nhà với Giang Du Sâm, Giang Du Sâm cũng biết rõ Lâm Thịnh Sâm còn đang nổi nóng, nên cũng đi từ từ từng bước một.
Hai người vuốt ve an ủi vài câu, Giang Du Sâm xoa xoa đầu Lâm Giác, rồi tạm biệt cậu.
Xe con màu đen chậm rãi lái ra khỏi sân, Lâm Giác liền đứng trong phòng nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, thẳng đến khi xe con phiên bản dài hóa thành một chấm đen nhỏ hòa vào xung quanh.
[ Xe con phiên bản dài: mình không rành về xe hơi lắm nên không biết dịch sao, không biết loại này có phải limousine không]
Đến khi chiếc xe hòa làm một thể với sương mù nhạt nhòa, cậu mới thu hồi ánh mắt, đi đến bên giường.
Bất tri bất giác, đã trôi qua mấy giờ đồng hồ, ánh nắng giữa trưa chiếu vào khiến cả phòng đều ấm áp. Lâm Giác mở điện thoại ra, tin tức liền bạo tạc cuốn tới, suýt chút nữa thì điện thoại tắt máy luôn.
Lâm Giác bỏ qua những tin tức không quan trọng, ấn mở Wechat của Vu Hướng Dương.
Trong mấy tiếng này, Vu Hướng Dương đã nhắn rất nhiều. Vừa mở khung chat một cái, tin nhắn màu trắng liền chiếm hết màn hình.
[ Dm!!!!! ]
[ Em thế mà thật sự hẹn hò với Giang thần!!! ]
[ Bảo sao em không cho bên PR của công ty giúp em tính toán kế hoạch ]
[ Bảo sao lúc trước Giang thần che chở em như vậy, hóa ra là đã sớm đã có một chân! ]
[ Có một chân (早就有一腿了): ý chỉ mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng]
[ Ai, bài Weibo này của Giang thần quá đẹp rồi, hướng gió dư luận lập tức thay đổi! ]
[ Tiểu Lâm, em trả lời anh nhanh một chút, bây giờ tâm tình anh rất khó nhịn! ]
[ Đừng nói là em đi đăng ký kết hôn nha??? ]
[? Anh vẫn chờ được uống rượu mừng đó!!! ]
…
Nhìn thấy hai câu cuối cùng kia, trên mặt Lâm Giác nóng lên, vội vàng trả lời Vu Hướng Dương: [ Thật xin lỗi Vu ca, em vừa có chút việc, bây giờ mới thấy tin nhắn]
Vu Hướng Dương dường như là trả lời sau một giây: [ Anh hiểu anh hiểu, không phải là đi thân mật đâu ha! ]
Lâm Giác: “…”
Vu Hướng Dương nói quá mức rõ ràng, cậu cũngkhông tìm được lý do để phản bác, chỉ có thể ngầm bỏ qua đề tài này.
Lâm Giác do dự đánh chữ nói: [ Vu ca, anh Giang nói chuyện Weibo bên kia anh ấy sẽ phụ trách, chúng ta không cần lên tiếng]
Vu Hướng Dương trả lời: [ Anh biết rồi, chúng ta cũng không cần làm sáng tỏ, hướng gió dư luận cũng thay đổi rồi, em tự xem đi! ]
Lâm Giác khẽ giật mình, mở Weibo ra xem, dưới bài đăng kia của cậu đã có thêm mấy vạn đầu bình luận, còn nhiều thêm mấy chục vạn fan hâm mộ.
Ấn mở bình luận, đa số đều là fan hâm mộ của Giang Du Sâm nhắn lại.
【 Tôi là fan lâu năm của Giang thần, là fan lý trí, chúc phúc cho hai người. Không nói nữa, tôi đi khóc một lát đây 】
【 Fan lý trí, tôn trọng quyết định của Giang thần.??? 】
【 Giang thần nhìn bề ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra trong tâm rất tốt, xin hãy đối xử tốt với anh ấy một chút 】
【 Giang thần là mặt trời fan hâm mộ chúng ta nâng trong lòng bàn tay, nhất định phải đối xử thật tốt với anh ấy nha! 】
…
Số ít bình luận không hài hòa còn lại, cũng có fan hâm mộ thuyết phục.
Hốc mắt Lâm Giác chua xót, cậu có thể hiểu được tâm tình của fan hâm mộ.
Những fan hâm mộ này cũng giống như cậu, yên lặng thích nam thần của các cô, không cầu được bất kỳ hồi đáp, chỉ muốn anh có thể được thế giới này đối xử dịu dàng.
Các nàng cũng đều là người dịu dàng mà.
Lâm Giác âm thầm nói ở trong lòng, các bạn yên tâm, anh ấy cũng là mặt trời tôi nâng trong lòng bàn tay.
Cậu tiếp tục liếc xuống phần bình luận, sau phần lớn fan hâm mộ của Giang Du Sâm, cuối cùng cũng có chỗ cho fan CP Du Sinh Bất Giác bay nhảy.
【 Mẹ ơi!!! CP con nhảy chính thức công khai rồi!!! 】
【 kswl, kswl, miếng đường chính thức này chí mạng quá 】
【 Tôi khóc đến nỗi xung quanh km đều ngập cả rồi!!! Du sinh Bất Giác Szd!!! 】
…
Mà được nhiều like nhất là một bình luận đơn giản thô bạo: 【 Chia sẻ hình ảnh 】
Lâm Giác hơi nghi hoặc mở bức ảnh kia ra xem. Kia là một bản manhua Q vẽ tay.
Có lẽ do vẽ vội nên đây chỉ là một bản nháp, cũng không tinh tế nhưng nét vẽ cực kỳ thanh thuần đáng yêu.
Trong bản Q Tiểu Lâm giác đang nấu cơm trong phòng bếp, Tiểu Giang Du Sâm đi đến bên cạnh cậu, ôm lấy cậu từ phía sau, cười hỏi: “Tối nay ăn gì thế?”
Tiểu Lâm giác quay đầu hỏi anh: “Anh muốn ăn gì?”
Tiểu Giang Du Sâm đặt Tiểu Lâm giác lên góc tường, bá đạo tổng tài tà mị cười một tiếng: “Ăn em.”
Lâm Giác không nhịn được cười phốc phốc thành tiếng, thầm nghĩ cái này không giống thực tế lắm. Ngón tay của cậu lướt tiếp xuống, liền thấy…
Sao đột nhiên hai người lại trần trường trên giường rồi?!
Hình ảnh kích thích đập vào mặt khiến mặt Lâm Giác bùm một cái nóng lên, vô thức ấn nút tắt điện thoại.
Màn hình điện thoại đen lại, nhưng gương mặt của cậu lại càng ngày càng đỏ.
So với kiểu tranh Q trước đây thì các nhân vật trong hình có kích thước bình thường, không những thế còn được vẽ vô cùng tinh xảo, chuyển động sống động như thật.
[Sữa: Sữa đoán là tác giả đang miêu tả cái khác nhưng không có bằng chứng:>]
Dưới ánh sáng vừa phải, Giang Du Sâm bóp lấy eo ôm Lâm Giác lên bàn, chân sau đỉnh mở chân cậu…
Lâm Giác thở sâu, cưỡng ép đè những thứ loạn thất bát tao kia xuống, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí ấn mở điện thoại, rời khỏi hình ảnh.
Nếu không cẩn thận like một cái… Sợ là lại lên hotsearch lần nữa.
Đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Lâm Giác không muốn lại để người khác chú ý, chỉ muốn khiêm tốn, không gây phiền phức tới Giang Du Sâm và chính cậu.
Nhưng mà dù nói thế nào đi chăng nữa, dư luận thay đổi cũng là chuyện tốt. Tâm tình Lâm Giác cũng tốt hơn nhiều, ném di động qua một bên, nằm ở trên giường ngẩn người.
Không cần nghĩ cũng biết, có thể để cho lượng fan lớn như thế thống nhất với nhau, chắc chắn là kế hoạch của Giang Du Sâm. Hơn nữa sau khi công khai tình cảm mà vẫn có thể giữ các fan lớn không thoát fan không trở về giẫm, sợ cũng là chỉ có một mình Giang Du Sâm có thể làm được.
Đây chính là sức mạnh đằng sau hai chữ Giang thần.
Ở một bên khác, trong căn phòng thuê cũ nát, Tô Tinh Châu nhìn những bình luận chúc phúc đầy màn hình, hung hăng nện bàn một cái.
Gã tức giận nghĩ, Lâm Giác, mày cứ chờ đáy, đừng tưởng rằng có Giang Du Sâm che chở, mày liền có thể yên ổn. Vua cũng thua thằng liều, tao nhất định phải nắm được thóp của mày, để ngươi cũng được trải nghiệm thử cảm giác bị vạn người phỉ nhổ.
Lâm Giác nằm ở trên giường hết sức phân tán sự chú ý của mình, nhưng này hình ảnh ấn tượng vừa nãy vẫn quanh quẩn trong đầu, thật lâu cũng không đi.
Giống như là bị mê hoặc, Lâm Giác lại lần nữa cầm điện thoại lên, cẩn thận từng li từng tí mở nick clone Weibo của mình, lại một lần nữa tìm tới bình luận kia.
Ấn vào Weibo của họa sĩ này mới phát hiện cô là fan cứng của Du Sinh Bất Giác, không chỉ có bức manhua kia, mà cô còn vẽ rất nhiều bài CP về hai người, có thời gian ở «Hí Cốt » Giang Du Sâm chỉ dạy cậu, cũng có Giang Du Sâm đăng Weibo vì cậu, còn có rất nhiều khoảnh khắc ngọt ngào thường ngày của hai người. Nhìn từng bài đăng, Lâm Giác giống như nhớ lại quá khứ đã qua, khóe miệng không tự giác treo nụ cười.
Nhưng mà, cô họa sĩ này vô cùng thích lái xe, thường xuyên phía trên rõ ràng vẫn là nội dung nghiêm chỉnh, liền cua một cái. Phía trên đang là bản Q đáng yêu, phía dưới lại vô cùng lớn, tiêu chuẩn lại tinh tế, liền ngay cả dưới đáy bình luận, cũng vô cùng… Khiến cho người ta không có tiết tháo.
[ Lái xe: lên giường ấy =))]
【 Ngao! Nơi nào có phu nhân sẽ có tôi! 】
【 Tôi đến rồi! Tôi được quá! 】
【 Cửa xe hàn lại rồi, ai cũng đừng hòng đi xuống!!! 】
【 Tôi hoài nghi cô đang làm cái kia, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực! 】
【 Cám ơn huynh đệ, đã ! 】
…
Lâm Giác mặt đỏ tới mang tai, nhưng lại không bỏ được buông xuống, cuối cùng không nhịn được, lén lút đặc biệt theo dõi cô.
Lướt hết cả cái Weibo, eo Lâm Giác cũng đã mỏi. Cậu đứng dậy muốn hoạt động eo một chút, lại đột nhiên nhớ tới từng có bài nội dung là Giang Du Sâm giúp mình xoa bóp.
Dưới nét vẽ nguệch ngoạc, trong tấm hình mờ nhạt, tay nam nhân không ngừng hướng xuống phía dưới…
Lâm Giác vội vàng lắc lắc đầu, muốn đuổi những ý nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu, nhưng lại không nhịn được càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng nhiều…
“Bùm” một tiếng, trong đầu Lâm Giác nổ ra một đám mây nho nhỏ hình cây nấm.
Cậu không nhịn được ở trên giường, dùng mền che kín đầu, lăn một cái.