« Ý Nhạ Tình Khiên » là phim điện ảnh, lúc đầu hướng về phía giải thưởng, nhưng lại ngoài ý muốn đạt được doanh thu phòng vé rất cao, thu về vô số lời khen ngợi.
Fan hâm mộ trên Weibo của Lâm Giác tăng hơn mấy trăm vạn, lời mời đóng phim và hợp đồng quảng cáo cũng theo nhau mà đến, độ nổi tiếng cũng cao hơn rất nhiều.
Công ty đã giao cho Lâm Giác một người đại diện có kinh nghiệm phong phú, lại có Giang Du Sâm ở phía sau màn hỗ trợ kiểm tra, trong vòng một năm, Lâm Giác đã trở thành tiểu thịt tươi quen thuộc trên màn ảnh.
Nhoáng một cái lại một năm trôi qua, lại đến thời gian tết đến xuân về, về nhà ăn tết.
Hai nhà là Giang Lâm thế gia chi giao, mỗi dịp cuối năm đều sẽ tập hợp lại một chỗ, bây giờ hai người đã hẹn hò, ngay cả vấn đề “Ăn tết về nhà ai” cũng không cần xoắn xuýt.
Mà sau khi biết được hai người hẹn hò, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài mẹ Giang.
Trong dạ tiệc Tết xuân mỗi năm một lần, Giang mẫu nhìn hai người ngồi cùng một chỗ, cười cảm thán nói: “Không ngờ chuyện lúc trước dì rầu rĩ nhiều năm như vậy, cuối cùng Mộc Mộc vẫn trở thành con trai nhà chúng ta.”
“Đúng nha, ” Mâu Nhất Cẩn cười thanh nhã, “Hai đứa con trai mình hiểu rõ hẹn hò, chúng ta cũng thật cao hứng.”
Lâm Thịnh Sâm ngồi ở một bên: “.”
Mặt mũi tỏ ra đầy cao hứng.
Mâu Nhất Cẩn bất đắc dĩ vỗ vỗ bàn tay Lâm Thịnh Sâm đặt ở dưới mặt bàn, ra hiệu ông nói hai câu.
Lâm Thịnh Sâm kỳ quái hừ hừ hai tiếng: “Nhưng mà hai tên nhóc này còn chưa lĩnh chứng đâu, còn chưa thể xem là của nhà chị được.”
Mọi người trên bàn ăn cười ha ha, ai cũng biết tính tình khó chịu lại bao che khuyết điểm của Lâm Thịnh Sâm.
Mẹ Giang cười nhìn Giang Du Sâm ngồi ở một bên, nghiêm túc hỏi: “Đúng vậy, Du Sâm, các con định khi nào lĩnh chứng? Đã hẹn hò một năm rồi, cũng không xê xích gì nhiều, chọn ngày lành tháng tốt ra lĩnh đi.”
Giang Du Sâm cười nhạt một tiếng, đáp ứng nói: “Được.”
Trên mặt Lâm Giác rất nhanh hiện lên một vòng đỏ ửng.
Gần đây cậu cũng mơ hồ phát hiện Giang Du Sâm đang chuẩn bị gì đó, nhưng Giang Du Sâm không nói, cậu cũng làm bộ không biết, không có đâm thủng.
Nhoáng một cái lại một tháng trôi qua, Lâm Giác nhờ vào « Ý Nhạ Tình Khiên » thành công được đề cử là Diễn viên mới xuất sắc nhất của năm. Mà người đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của năm trước – Giang Du Sâm cũng được mời đến làm khách mời đặc biệt của lễ trao giải.
Đến ngày tham gia lễ trao giải, lúc đi vào hội trường, Lâm Giác liền thấy khuôn mặt quen thuộc.
Ô Kant thì không cần phải nói, nhờ « Ý Nhạ Tình Khiên» mà được đề cử giải Đạo diễn xuất sắc nhất của năm, mà Tiêu Ngụy Nhạc và Khuông Sách cũng ở trong đó, được đề cử cho giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất trong hai bộ phim khác nhau của hai người.
Người chủ trì là một cô gái có tính cách hoạt bát hướng ngoại, sau trò đùa khôi hài thú vị mở màn, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Từng giải thưởng khác nhau được vén lên làm không khí trong hiện trường dần dần khẩn trương lên. Lâm Giác cũng vô thức nắm lấy góc áo của mình, vô thức kéo nó.
Giang Du Sâm thu hết mọi phản ứng của Lâm Giác vào trong mắt, bắt ngón tay cậu lại nắm trong lòng bàn tay.
“Khẩn trương sao?”
“Hơi hơi.”
Lâm Giác cắn môi, thẳng thắn thừa nhận.
Liên hoan phim này có chất lượng vô cùng cao, có tiếng là chỉ nhìn tác phẩm không nhìn người, muốn bảo không hề khẩn trương là chuyện không thể nào.
Mặc dù giải thưởng không thể nói lên tất cả hết, nhưng cũng là một loại khẳng định bản thân.
Hơn nữa, cậu muốn tranh cử giải thưởng năm đó Giang Du Sâm từng cầm qua. Chuyện này với Lâm Giác mà nói, có ý nghĩa không tầm thường.
“Đừng sợ, ” Giang Du Sâm nắm chặt tay Lâm Giác tay, nhiệt độ lòng bàn tay dần dần truyền vào thân thể Lâm Giác, “Có anh ở đây.”
Người chủ trì lần nữa giơ micro, trên mặt nở nụ cười duyên dáng: “Tiếp theo, giải thưởng chúng ta sắp công bố chính là, Diễn viên mới xuất sắc nhất của năm.”
Trên màn hình lớn hiện lên hình ảnh của bốn người lọt vào danh sách.
“Như vậy, người đoạt được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất của năm chính là —— “
Nhịp tim Lâm Giác không khỏi nhanh hơn mấy nhịp.
“Lâm Giác, tác phẩm tiêu biểu là « Ý Nhạ Tình Khiên ».”
Trên màn hình xuất hiện gương mặt phóng đại của Lâm Giác.
Mặc dù đã đoán trước khả năng này, nhưng ở thời điểm thực sự Lâm Giác vẫn có chút ngẩn ngơ.
Mà Giang Du Sâm ngồi một bên tựa hồ đã đoán được từ trước, nắm chặt tay Lâm Giác, thấp giọng nói bên tai cậu: “Đi đi.”
Màn ảnh ghi lại rõ ràng một màn này, toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay.
Lâm Giác rất nhanh kịp phản ứng, ngậm miệng, từng bước hướng lên bục trao giải.
Nhận lấy cúp trao giải cho khách quý, người chủ trì cười nói: “Cảm ơn, mời Lâm Giác lão sư lên phát biểu cảm nghĩ.”
Nghi thức bên cạnh bài phát biểu cảm nhận đã chuẩn bị từ trước, camera vừa vặn di động đến chỗ ngồi Giang Du Sâm.
Ánh mắt thâm thúy của nam nhân nhìn vào Lâm Giác trên bục, đáy mắt rải đầy ý cười lấm ta lấm tấm.
Lâm Giác cười cười, từ chối nghi thức đưa cúp.
Nhìn vào đôi mắt thâm trầm kia của Giang Du Sâm, chút khẩn trương dưới đáy lòng Lâm Giác đã biến mất vô tung vô ảnh. Hai tay cậu bưng lấy cúp tiến lên một bước, lời nói lưu loát, tự nhiên thành thạo, hiện trường thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau khi cảm ơn đoàn làm phim, ban giám khảo và người nhà xong, ánh mắt của cậu rơi vào vị trí của Giang Du Sâm, trong đôi mắt tràn đầy nghiêm túc.
“… Cuối cùng, tôi muốn đặc biệt cảm ơn một người, là nam thần tôi, cũng là người yêu của tôi. Nếu không có anh ấy thì bây giờ sẽ không có tôi.”
Lâm Giác đi xuống đài, từng bước đi đến trước mặt Giang Du Sâm.
Đúng là Giang Du Sâm đã dẫn dắt cậu đi đến hiện tại.
Trước kia, anh là ngọn hải đăng trên con đường đầy chông gai của cậu, sau này, anh là người dẫn đường trong bóng đêm của cậu, còn sau này nữa, anh chính là người yêu bồi bạn bên cạnh cậu.
Ống kính rất nhanh kịp phản ứng lại, trên màn hình lớn xuất hiện góc nghiêng phóng đại của hai người.
Khi ánh mắt chạm đến Giang Du Sâm, ngữ khí của Lâm Giác dịu xuống.
Giọng cậu trầm thấp, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh: “Anh Giang, em biết có thể đây không là gì đối với anh, nhưng đây là chiếc cúp đầu tiên trong đời em, em muốn tặng nó cho anh.”
Bờ môi Lâm Giác khẽ nhếch, tim đập rất nhanh: “Con đường của sau này, anh có thể bồi em đi chứ?”
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm động, vô số fan hâm mộ đang xem livestream cũng ngao ngao khóc lớn.
【 Đây quả thật là chân ái 】
【 Giống như cảnh trong truyện Mary Sue quá, lúc thực sự xuất hiện tôi lại rất muốn khóc 】
【 Con yêu thật yêu Giang thần, hi vọng bọn họ sẽ mãi tốt đẹp】
【 CP tôi nhảy, không, cái tình yêu tuyệt mỹ này là thật! 】
…
Ánh mắt của Giang Du Sâm cũng nhu hòa xuống, hoàn toàn không còn lạnh lẽo như thường ngày. Anh nhận lấy cái cúp từ trong tay Lâm Giác, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái.
“Cảm ơn, cái này đối với anh mà nói, cũng là thứ cực kỳ trân quý.”
Giang Du Sâm để cúp ở một bên ghế ngồi, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo.
Dường như cảm giác được, nhịp tim Lâm Giác đột nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp, thậm chí còn kích động hơn trước khi giải thưởng được công bố.
Đôi mắt sâu của Giang Du Sâm không nhúc nhích nhìn Lâm Giác, trong con ngươi tràn đầy nghiêm túc: “Phần lễ vật này quá quý giá, có thể cho phép anh đáp lại một phần lễ vật cho em chứ?”
Anh mở ra cái hộp vuông nhỏ nhắn kia, một chiếc nhẫn màu bạc trắng đang lẳng lặng nằm ở nơi đó, dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra hào quang rực rỡ.
“Lâm Giác, chúng ta kết hôn đi.”
Hiện trường yên lặng một giây rồi lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm nổ, mà trên livestream trong Weibo fan hâm mộ càng là khắp chốn vui mừng nhanh chóng thông báo.
Hốc mắt Lâm Giác trong nháy mắt ẩm ướt. Môi của cậu run rẩy, cậu thở sâu, trịnh trọng nói: “Được”.
Dù cho đã mơ hồ đoán được Giang Du Sâm đang lên kế hoạch cầu hôn mình, nhưng cậu cũng chưa từng ngờ tới anh sẽ cầu hôn ở buổi liên hoan phim quan trọng như thế này.
Hiện trường có vô số tiền bối trong nghề, máy ảnh và phóng viên, vô số người hâm mộ ở trước màn hình. Đây sẽ là giây phút vĩnh viễn được ghi lại, cũng có nghĩa là không còn đường đổi ý.
Về sau bất kể trải qua những gì, tên của hai người cũng sẽ bị dính chặt với nhau.
Giang Du Sâm đứng dậy, một tay nâng lên Lâm Giác ngón tay trắng nõn, hơi lạnh chiếc nhẫn bị đeo ở trên ngón vô danh.
Lâm Giác cầm lấy chiếc nhẫn khác trong hộp, cũng mang nhẫn cho Giang Du Sâm cùng vị trí đó.
Sau đó, Giang Du Sâm cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn thành kính lên trên ngón áp út của Lâm Giác.
Mãi cho đến lễ trao giải kết thúc, lúc ngồi lên trở về xe, trong đầu Lâm Giác vẫn còn mộng mị, đắm chìm trong không khí vừa rồi vừa rồi.
Cậu thỉnh thoảng liếc Giang Du Sâm đang ngồi an tĩnh bên cạnh một chút, chuyển động chiếc nhẫn trong tay hai vòng mới tìm được một chút cảm giác chân thực.
Tâm trí Lâm Giác có chút không tập trung lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Lễ trao giải là trực tiếp tại hiện trường, không cần nghĩ cũng biết, Weibo chắc chắn là đang sôi trào. Cậu không dám vào nick chính, chỉ dám ngầm leo lên nick clone, dạo một vòng newfeed.
Mấy phu nhân theo dõi trên nick clone cũng đã nổ tung, họa sĩ phu nhân cậu hay vào thăm nhất thậm chí đã to gan rất nhanh vẽ ra tiểu kịch tưởng của lễ trao giải.
Ngón tay Lâm Giác theo lệ thường, vô thức liền ấn mở tiểu kịch trường.
Mở đầu chính là phong cách Q bản quen bản, mà sau khi Giang Du Sâm tỏ tình, cách vẽ liền biến thành tranh tả thực đen trắng, dáng người mỹ lệ của hai người quấn quít một chỗ, tình cảnh vô cùng hương diễm.
“Đang xem gì thế?”
Đúng lúc đó giọng nói từ tính của Giang Du Sâm vang lên.
“Không, không có gì.” Lâm Giác đột nhiên giật mình, ngón tay trượt đi làm điện thoại rơi trên ghế ngồi.
Giang Du Sâm cầm lấy điện thoại của Lâm Giác nhìn hai giây, mắt tối lại, miệng nhếch thành một ý cười chế nhạo.
Nam nhân khẽ mở bờ môi mỏng, chiếu theo lời kịch của nhân vật trong manhua thì thầm: “Từ bỏ? Anh ơi? Không chịu nổi?”
Mặt Lâm Giác lập tức đỏ thấu, nhỏ giọng xin tha: “Anh Giang, đừng, đừng nói nữa, trả lại cho em đi.”
Giang Du Sâm nhíu mày: “Không cho anh nhìn?”
“Không phải, ” Lâm Giác úp úp mở mở, sợ anh nhìn thấy mấy thứ trên newfeed của mình, vội vàng lấy lòng nhìn về phía Giang Du Sâm, “Anh Giang, trả lại cho em đi…”
Ánh mắt không đúng của Lâm Giác rõ ràng đã khiến Giang Du Sâm chú ý.
Anh rời khỏi giao diện hình ảnh, nhìn qua nội dung nick clone của Lâm Giác chú ý.
Tất cả đều là của các phu nhân phát gạo trong siêu chủ đề.
Đáy lòng Giang Du Sâm càng buồn cười hơn, thấp giọng hỏi: “Rất thích xem đồng nhân của hai chúng ta?”
Mắt thấy bí mật nhỏ mình giấu diếm đã lâu bị phát hiện, Lâm Giác cũng chỉ có thể vò đã mẻ không sợ rơi.
Cậu nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng thừa nhận: “Trùng hợp thôi…”
Giang Du Sâm nhìn lịch sử like trong nick clone của Lâm Giác là mấy ngàn bài Weibo đều có nội dung na ná với đồng nhân.
Ừm, rất là trùng hợp.