Em xin giảng viên cho ra ngoài, từ sáng tới giờ em thấy trong người nóng vô cùng. Bước xuống cầu thang, em mệt mỏi đứng ko vững, phải dựa người vào tường. Đúng lúc tôi đi ngang qua, em vớ lấy tôi như một vị cứu tinh, vùi đầu vào ngực tôi, mùi hương hoa nhài từ tóc em phả vào mặt tôi rồi em ngất xỉu.
Tôi đưa em xuống phòng y tế, tôi định bụng lên lớp nhưng bỗng dưng em nắm chặt bàn tay tôi. Thế rồi em bắt đầu khóc, trông em vô cùng tội nghiệp. Em mếu máo lẩm bẩm: " Mẹ ơi......đừng.....bỏ con " Tôi đã trở thành mẹ em, để em cầm tay tôi suốt một khoảng thời gian dài.
Sau đó tôi biết em vừa mới mất mẹ, mẹ em bị bệnh nặng, bà ấy vừa mới qua đời ngày hôm kia. Tôi vô cùng phục em, khi mà ngày hôm kia vẫn thấy em bình thường, hoàn toàn ko giống như vừa trải qua mất mát. Có lẽ em đã cố gắng giấu nỗi đau đi, em muốn chịu đựng một mình, em ko muốn chia sẻ với ai bởi dường như em biết ko một ai đáng để em tin tưởng. Bề ngoài em là một người con gái mạnh mẽ, ghê gớm thậm chí là đáng sợ nhưng sâu thẳm trong tim, em là người dễ tổn thương, dễ mềm lòng, dễ khóc. Giờ đây tôi chỉ muốn bảo vệ cho em, nói với em rằng: " Giông bão ngoài kia anh sẽ thay em gánh vác "
Tôi quan tâm em nhiều hơn, mua bánh mì cho em ăn sáng, đưa em đi chơi. Phải mất hai tháng, em mới gật đầu làm người yêu tôi. Nhưng có một điều tôi hơi phiền lòng đó là tính em vô cùng nhút nhát, em thậm chí chẳng thể đứng trước mặt đám đông để nói chuyện. Nhất là khi tìm cho em một câu lạc bộ để em tham gia. Tôi ko muốn em tham gia vào clb Khám Phá một phần là vì tôi sợ em ỷ lại. Tôi là chủ tịch clb và em là người yêu của chủ tịch, với tính cách của em, chắc chắn sẽ có xích mích, ko phục giữa các thành viên và em.
Tôi đưa em đi tình nguyện, nhìn em một thân một mình ôm ba cái quạt tròn từ tầng ba xuống tầng một. Mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả váy áo nhưng gương mặt em vẫn luôn sáng ngời. Tôi nhận ra cách duy nhất để em trưởng thành chính là để em tự lập, tự giải quyết công việc một mình.
" Ui anh nhìn kìa, đẹp quá! "
" Đẹp gì? Ko xinh bằng em "
" Anh nói cái gì vậy? Em đang nói đôi giày thể thao trắng Gucci mà chị đó đi cơ mà. Đẹp nhỉ? "
Tôi thở dài, với tiền lương triệu một tháng ít ỏi, chưa kể tiền thuê nhà, tôi ko thể tặng em đôi giày đó. Nhìn em liên tục khen đôi giày, tôi càng thấy có lỗi hơn.
Cửa hàng cà phê bên cạnh quán tôi làm tuyển nhân viên pha chế, tôi định để em làm ở đó, vừa thuận tiện cho việc đưa đón em. Nhưng tôi ko biết phải khuyên em thế nào, chắc chắn em sẽ nổi đoá lên và cho rằng tôi muốn em khổ. Quả nhiên như dự đoán, em hất tay tôi, đẩy tôi ra, lớn tiếng trách móc: " Anh bị điên hả? Sao em có thể làm ở đấy được ", " Anh bỏ rơi em phải ko? ", " Anh hết yêu em rồi "
" Người khác làm được thì em cũng làm được thôi "
Tôi rất đau lòng khi nghe em nói, mặc cho em phản đối tôi vẫn nhất quyết đăng ký một chân cho em. Hứa với em sẽ giúp em pha chế cà phê đến khi nào em tự tin pha một mình