Vĩnh Phong đang ngồi giải quyết các công văn thì Thế Nam gọi đến.
- Vĩnh Phong! Không phải cậu nói công ty cậu đã nắm trong tay lô đất ở cuối quận X rồi à – GiọngThế Nam rất nghiêm trọng.
- Đúng vậy – Vĩnh Phong trả lời, trong lòng lấy làm khó hiểu tại sao Thế Nam lại hỏil ại cậu câu này.
- Vậy sao – Thế Nam trầm tư nói – Nhưng bên mình vừa nhận được tin lô đất đó đã được thuộc chủ quyền của tập đoàn Vĩnh Phát rồi. Hôm nay họ chính thức tiếp nhận nó.
- Cái gì – Vĩnh Phong hét lên, cậu đứng bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi khiến nó bật ra sau một khoảng rồi mới trở lại vị trí cũ – Cậu chắc chứ - Vĩnh Phong lửa giận bừng bừng hỏi lại Thế Nam.
- Chắc chắn – Thế Nam khẳng định – Chính mình làm thủ tục mà. Đáng lí ra mình không nên tiết lộ ra bên ngoài nhưng vì tụi mình là bạn nên mình mới thong báo cho cậu. Cậu mau chóng giải quyết đi để chậm e rằng hậu quả sẽ khó lường. Có gì lien lạc với mình.
Thế Nam nói xong cúp máy. Vĩnh Phong đứng chết lặng tại chỗ, cậu không ngờ chuyện lại xảy đến bất ngờ như vậy.
Công ty Thế Nam là công ty bất động sản lớn nhất. Phải nói là bá chủ cả một phương. Mọi vấn đề về đất đai, cũng như qui mô xây dựng của tất cả các tập đoàn lớn nhỏ họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Từ ngày Thế Nam tiếp quản, công ty càng phát triển rộng.
Vốn dĩ tập đoàn của Vĩnh Phong mua khu đất ở lô X để xây dựng nơi sản xuất. Máy móc trang thiết bị đều đã đặt họp đồng cả.Cũng đã có công ty đứng ra nhận thầu xây dựng, nói chung mọi việc đều đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ lô đất đó đến tay là bắt đầy xây dựng ngay, sau đó kéo máy móc về đưa vào sản xuất.
Nếu bây giờ lô đất đó bị người ta phỗng tay trên chắc chắc tập đoàn sẽ bị lỗ nặng, còn chưa tính đến bồi thường hợp đồng hằng trăm triệu đô.
Nếu cậu và Thế Nam không phải bạn bè thân, nếu Thế Nam không nghĩ tình bạn bè thì không biết đến bao giờ cậu mới hay biếtcái tin này. Và khi cậu biết được thì tất cả đã quá muộn rồi.
Vĩnh Phong lặp tức dập máy điện thoại rồi lại cầm nó lên bấm số:
- Lập tức mở cuộc họp các cấp lãnh đạo cho tôi – Vĩnh Phong lớn tiếng ra lệnh – Nội dung là ….
Sau đó cậu gọi điện lại cho Thế Nam:
- Có thể cho mình biết họ đã thua mua lô đất đó để làm gì không?
- Cái gì. Cậu nói sao, lô đất đó đã bị thu mua.Tại sao lại có chuyện này chứ - Vĩnh Thành giật mình khi nghe Khương Thái thuật lại mọi việc.
- Thưa Tổng giám đốc, chuyện là bên ta vẫn chưa kịp ký hợp đồng với bên kia, cho nên…..- Khương Thái nhìn gương mặt tức giận của Vĩnh Thành sợ hãi nói – Chỉ tại bên kia lật lọng.
- Bên kia lật lọng …- Vĩnh Thành ghiến răng lập lại từng chữ - Các người có biết thương trường dối trá hay không hả. Tại sao sự việc chưa đi đến đâu mà các người đã đưa đơn xin mua máy móc chứ hả. Các người làm việc cho công ty mà như thế thì chuẩn bị nộp đơn từ chức là vừa.
Cậu đập mạnh tay xuống bàn, mặt đầy tức giận, hơi thở dồn dập. Lát sau cậu quay đầu lại hỏi:
- Đã biết ai là người thu mua lô đất đó chưa.
- Dạ, đó là tập đoàn Vĩnh Phát ạ - Khương Thái cẩn thận trả lời.
- Họ mua lô đất đó để làm gì – Vĩnh Thành nhíu mày hỏi khi nghe đến tên Tập đòan này.
Đây cũng là một tập đoàn lớn, phát triển mạnh ở Hồng Kông, không ai là không biết đến. Mấy năm gần đây mới đầu tư vào Việt Nam, nhưng cũng tạo ra ưu thế cạnh tranh khốc liệt với các công ty tập đoàn trong nước.
Vĩnh Thành vẫn chưa biết mặt người lãnh đạo của tập đoàn là ai. Xưa nay hai tập đoàn ai đi đường đó, chưa từng tiếp xúc nhau.
- Dạ, vẫn chưa biết rõ ý định của họ.
- Liên lạc ngay cho tôi với đại diện của tập đoàn Vĩnh Phát, chúng ta phải thương lượng mua lại lô đất đó – Vĩnh Thành ra lệnh.
- Nhưng tổng giám đốc, chỉ e là ….- Khương Thái e dè sợ sệt nói.
- E là cái gì, anh mau nói cho tôi biết – Vĩnh Thành bực bội nhìn Khương Thái ra lệnh.
- Hơn hai năm trước đây, chúng ta có cạnh tranh với bên Vĩnh Phát, lúc đó hàng của chúng ta không thể xuất cảng được. Tổng giám đốc đã phải đến nhờ ngài bộ trưởng cho nên chúng ta mới thắng. Chỉ e là họ vẫn nhớ thù xưa mà không chịu nhượng lại.
Vĩnh Thành bỗng ngã người nhớ lại chuyện đó, vì chuyện đó mà cậu có cơ hội tiếp cận với Hiểu Đồng.
- Triệu tập cuộc họp chưa? – Vĩnh Thành mệt mỏi hỏi.
- Dạ, phó tổng giám đốc đã triệu tập rồi. Nữa tiếng sau chúng ta sẽ họp – Khương Thái trả lời.
- Chúng ta đi thôi – Vĩnh thành đứng bật dậy nói.
Sau đó, cậu đứng dậy ra khỏi phòng, Khương Thái vội vã theo sau.
Tập đoàn Nguyên Thành Phong là tập đoàn lớn nằm ngay trung tâm thành phố. Tòa nhà có hai dãy sau và trước đều là giáp mặt với đường quốc lộ. Vĩnh Phong phụ trách dãy sau và Vĩnh Thành phụ trách dãy trước. Bình thường họ đều đi con đường ở dãy mình phụ trách. Nhưng phòng họp lớn lại nằm ở dãy sau. Và lúc này Vĩnh Phong và Vĩnh Thành đang chủ trì cuộc họp với các cấp lãnh đạo trong công ty.
Trong khi các cấp lãnh đạo đang tham dự cuộc họp gắt gao của công ty thì giám đốc Điền lại cực kì nhàn rỗi. Ông nhàn rỗi đến độ hết đi ra rồi đi vào, nhưng vẻ mặt thì như ăn phải ớt cay. Đỏ bừng bừng vì tức giận.
Tại sao trong buổi họp lại gát phăng tên ông ra, tại sao Giám đốc bộ phân kinh doanh thì được tham dự còn giám đốc bộ phân kế hoạch như ông thì bị đá qua một bên. Chuyện gì đã xảy ra mà ban lãnh đạo lại triệu tập cuộc họp khẩn cấp như thế. Ngay cả những người đang ở bên ngoài cũng phải mau chóng trở về để tham dự, còn ông ở ngay tại chỗ mà không được tham dự. Càng nghĩ thì cái đàu hói của ông càng hói them, tóc càng lúc càng bị bạc nhiều thêm. Tuy ông không phải là một giám đốc xuất sắc nhưng ông đã làm việc ở công ty này hơn năm rồi, cũng chưa từng sai phạm điều gì lớn lao, cho nên trước nay chưa từng xảy ra chuyện này bao giờ cả, vậy mà hôm nay…
Chuyện này bắt đầu từ lúc nào nhỉ, ông suy nghĩ một chút rồi nhận ra là từ ngày phó tổng giám đốc trở về. Mà nguyên nhân chính chính là cô nhân viên mới, cô ta gây ra hậu quả cho nên ông làm sếp phải gánh hết.
Nghĩ như vậy, giám đốc Điền mặt hầm hầm xông thẳng vào phòng kế hoạch trước sự ngạc nhiên của bao nhiêu cặp mắt. Ông ta đặt xấp tài liệu Hiểu Đồng vừa nộp lên bắt đầu mắng xối xả vào mặt cô. Ông đưa ra rất nhiều vấn đề mà ông ta cho là sai trong con mắt kinh ngạc của mọi người. Bởi vì tài liệu đó, chị Tình tổ trưởng và anh Trương phụ trách đã duyệt qua rồi còn trình bày những ý kiến đó và được giám đốc Điền gật đầu đồng ý rồi. Cho nên họ không khỏi ngạc nhiên khi ông lại lôi ra mà mắng Hiểu Đồng. Hiểu Đồng ngơ ngác ngồi trân mình chịu trận.
Vào cơ quan làm việc lúc nào cũng như vậy cả. Cấp trên có quyền sai bảo, hay quát nạt cấp dưới một cách tùy thích. Cấp dưới dù đúng hay sai cũng không thể cãi lại, chỉ có thể im lặng chịu trận mà thôi.
Ngay lúc đó cuộc họp của các cấp đã xong cánh cửa phòng họp đã mở ra, sắc mặt ai nấy đều xanh lè tái mét vì tổng giám đốc và phó tổng giám đốc của họ vừa nổi cơn thịnh nộ và giáng xuống đầu những kẻ làm sai và những người không liên quan cũng vô tình chịu trận chung. Cuộc họp khá nặng nề vẫn chưa tìm ra được hướng giải quyết. Những người sai phạm sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm nếu như tập đoàn vẫn không thể mua lại được lô đất.
Mọi người ra ngoài hết, chỉ còn Vĩnh Thành và Vĩnh Phong ở lại.
- Em nghĩ chuyện này có nên báo với ba mẹ hay không? – Vĩnh Thành lên tiếng hỏi.
Vĩnh Phong trầm tư một lúc rồi nói:
- Em nghĩ chưa cần nói với ba mẹ lúc này. Bây giờ họ về đây cũng vậy thôi. Chúng ta bây giờ cần phải tìm ra cách giải quyết. Em nghĩ chúng ta hãy trực tiếp gặp ông chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Phát. Thương lượng với ông ta xem sao.
- Được, chúng ta thử gặp ông ấy thương lượng xem sao. Nếu không được thì phải báo ngay cho ba mẹ. Để ba mẹ nhờ người quen giúp đỡ xem sao.
- Quyết định vậy đi – Vĩnh Phong gật đầu.
Vĩnh Thành lập tức quay sang nói với Khương Thái nói:
- Bằng mọi giá phải liên lạc với bên Vĩnh Phát, xin một cuộc hẹn với chủ tịch của họ .
- Dạ - Khương Thái gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
- Anh về văn phòng đây – Vĩnh Thành quay sang nói Vĩnh Phong.
- Anh đi trước đi, em sắp lại giấy tờ này rồi sẽ đi sau – Vĩnh Phong gật đầu cười nói.
Vĩnh Thành bước ra định vào thang máy nhưng chợt nghĩ đến Hiểu Đồng, cậu dừng bước chân lại. Từ lúc Hiểu Đồng đến đây thực tập và vào làm, cậu chưa từng đi đến đây. Bởi vì Hiểu Đồng không muốn cậu đến, cô càng không muốn ai biết mối quan hệ của họ. Cô không muốn ai nói cô vào đây là do có ô dù chứ không có thực lực. Dù hai người cùng nahu đi đến công ty nhưng Hiểu Đồng luôn bắt Vĩnh Thành phải dừng lại một đoạn khá xa và cô đi bộ vào công ty, chứ không muốn để ai bắt gặp cảnh cô đi cùng xe với cậu.
Vĩnh Thành chỉ muốn giả bộ vô tình đi ngang qua nhìn thấy cô đang làm việc mà thôi. Chỉ muốn thấy cô cho thỏa nỗi nhớ và muốn thấy cô để xoa dịu tâm trạng không vui của mình.
Vừa đi đến bên cửa sổ của phòng kế hoạch, cậu đã thấy một dáng người với mái tóc dài, mặc chiếc áo hồng đồng phục đang đứng cúi đầu nghe giám đốc Điền mắng.
Bước chân tự nhiên dẫn cậu vào thẳng cửa phòng đi đến bên cạnh Hiểu Đồng trong ánh mắt hốt hoảng của mọi người, kể cả giám đốc Điền.
- Tổng giám đốc, có chuyện gì mà đến đây – Giám đốc Điền lắp bắp hỏi, ông chưa từng thấy Vĩnh Thành đến đây bao giờ.
Tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy chào hỏi. Kể cả Hiểu Đồng cũng rất ngạc nhiên khi thấy Vĩnh Thành bước vào đây mà còn đến bên cạnh cô nữa, cô cúi đầu im lặng.
Vĩnh Thành vẫn phớt lờ mọi ánh mắt mà tiến thẳng đến bên Hiểu Đồng, giám đốc Điền một phen đứng tim. Cả người ông run lên cầm cập nhưng rồi ông nhìn thấy nụ cười của Vĩnh Thành nở ra trên miệng nhưng không phải dành cho ông mà cho người nãy giờ bị ông mắng.
Hiểu Đồng thấy Vĩnh Thành bước đến bên cạnh mình tự nhiên miệng lại thốt ra câu hỏi vẻ hơi khó chịu:
- Sao anh lại đến đây.
- Anh gọi cho em nhiều lần mà không được nên ghé đến đây để xem sao – Vĩnh Thành cười nói.
Hiểu Đồng nhíu mày, cô vội chạy đến xem điện thoại, màn hình sáng trưng, không hề có cuộc gọi nào. Cô hiểu là Vĩnh Thành thấy cô bị mắng nên đến giải vây, cũng không còn khó chịu khi Vĩnh Thành phá vỡ giao ước giả vờ không quen biết nhau của họ. Cô bèn giả vờ nói:
- Điện thoại em hết pin – Rồi cô hỏi thêm – Tan họp rồi sao.
- Ừhm, về nhà em sẽ nói với em – Vĩnh Thành gật đầu mĩm cười – Anh đi đây.
Rồi cậu quay sang giám đốc Điền nói:
- Đã quấy rầy lúc mọi người làm việc rồi.
- Dạ, không có – Giám đốc Điền vội nói.
Tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh thân mật của Vĩnh Thành và Hiểu Đồng, khi Vĩnh Thành ra đi, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Hiểu Đồng. Cô cuối đầu quay về chỗ ngồi. Giám đốc Điền cũng hoảng hốt quay về phòng mình.
Bên ngoài, ở một góc khuất, có người chứng kiến cảnh đó, tay siết chặt tài liệu, lòng đau nhói.
Tập đoàn Vĩnh Phát.
- Thưa chủ tịch, đại diện bên tập đoàn Nguyên Thành Phong muốn gặp ngài ạ - Người trợ lí cao lớn mặc bộ vest đen trang trọng nhưng đang thận trọng báo cáo từng lời của mình cho chủ tịch của mình nghe.
Vị chủ tịch già, mái tóc đã điểm sương nhưng đầu óc vẫn vô cùng minh mẫn, nét mặt hiền hòa nhưng cũng chất chứa sự gian hùm của người lăn lộn thương trường lâu năm. Điều đặc biệt ở ông mà người trợ lí thấy ấn tượng đó là đôi mắt sáng nhưng phản phất u buồn, như luyến tiếc một điều gì đó.
Vị chủ tịch nghe trợ lí báo cáo ông khẽ cười, ông biết tập đoàn Nguyên Thành Phong tìm ông vì chuyện gì. Lô đất đó đối với ông chẳng có gá trị gì cả, nhưng về lâu dài nhà nước sẽ mở rộng đô thị về hướng lô đất đó. Vậy thì nếu đặt thêm một trụ sở công ty nằm ở đó thì về sau sẽ vô cùng thuận lợi.
Tập đoàn Nguyên Thành Phong đương nhiên cũng biết, lô đất đó có thế mạnh gì cho nên họ mới quyết tâm mua nó và chuẩn bị xây dựng thành nhà máy khai thác.
Từ trước đến nay, hai tập đoàn vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy. Nhưng vì tập đoàn ông đang mở rộng phương thức kinh doanh nên cần thêm người hợp tác. Nhưng tập đoàn Nguyện Thành Phong hơn hai năm trước quá mạnh về mặt hàng đó nên tập đoàn ông bị đánh bại. Lần này ông quyết tâm giành lại thế đứng cho mình. Và giờ đây ông đã thắng.
Lô đất đó, có thể nhường lại nhưng cái chính là ông muốn dập tắt cái nhuệ khí đang bừng bừng của tập đoàn Nguyên Thành Phong, hạ bệ nó để họ biết rằng núi cao còn có núi cao hơn.
Người trợ lí vẫn nhẫn nại đứng đó chờ đợi vị chủ tịch của mình cho câu trả lời, vị chủ tịch cuối cùng cũng lên tiếng nói:
- Thông báo với họ, tôi đi công tác bên Hồng Không rồi, hai tuần nữa mới về. Có gì đợi sau hai tuần rồi mới tính đi.
- Dạ! tôi đi thông báo ngay thưa chủ tịch.
- Gọi tổng giám đốc vào đây cho tôi – Vị chủ tịch già ra lệnh.
- Dạ, tôi sẽ gọi tổng giám đốc đến – Người trợ lí đứng nghiêm trang nói.
- Được rồi, cậu ra ngoài đi – Vị chủ tịch khoát tay.
Người trợ lí cúi đầu chào rồi lui ra. Vị chủ tịch còn lại một mình, nỗi buồn chợt ập đến, ông bỗng thở dài.
“ Hơn năm rồi, người tóc bạc còn nhưng người tóc xanh đã mất. Ông nhất định tìm lại giọt máu cúi cùng của con trai ông trở về. Đây là điều ông luôn canh cánh trong lòng, khiến cho ông quyết định ở lại làm việc ở Việt Nam mà không trở về Hồng Kông nữa.”
Ông Tuấn Khanh – nguyên là tổng giám đốc của tập đoàn Vĩnh Phát cũng là con trai của vị chủ tịch kia. Ông mở cửa bước vào phòng thấy chiếc ghế xoay xủa ba mình đang xoay lại nhìn về phía tấm kính trong suốt kia. Ông biết ba mình đang nhớ đến người con trai thất lạc của ông, người anh mà ông chưa từng biết mặt. Ông nhẹ nhàng bước đến, trầm giọng hỏi:
- Ba cho gọi con.
Nghe tiếng nói vị chủ tịch bỗng giật mình, thoát khỏi sự buồn bã trầm mặc xoay người lại nói:
- Tới rồi à.
Ông Tuấn Khanh khẽ gật đầu.
- Việc điều tra tới đâu rồi?
Ông Tuấn Khanh thở dài, ông biết ngay là ba ông cho gọi ong tới là vì chuyện này mà.
- Vẫn chưa tìm được thưa ba. Hai mẹ con họ luôn thay đổi chỗ ở để tránh bọn cho vay nên rất khó dò la. Nhưng sang nay con vừa nhận được tin đã tìm ra nghĩa trang chôn cất “ anh hai”. Cũng là nơi chon cất mẹ lớn. Con vừa định thông báo cho bà thì ba gọi con đến.
- Thật sao? – Ông Văn Trác vừa nghe con trai báo cáo tin đó, lòng ông chợt trào lên cảm xúc vui mừng. Cuối cùng ông cũng biết được nơi chon cất con trai ông. Đứa con mà ông đã bỏ rơi, đứa con mà ông có lỗi biết bao. Vậy là ông cũng có thể ăn nói với người vợ đã khuất của mình rồi. Nhưng, ông vẫn chưa tìm ra giọt máu mà con trai ông để lại. Vậy thì ông làm sao ăn nói với con trai ông đây. Ông chợt thở dài đau long.
- Ba đừng buồn nữa, con đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Bây giờ con đưa ba đi đến thăm mộ “anh Hai” – Ông Tuấn Khanh thấy vẻ mặt bi thương của cha mình liền an ủi, mặc dù ông chưa biết mặt và cũng chẳng có cảm tình gì với người anh hai chưa biết mặt của mình. Nhưng ông vẫn rất kính trọng người đó.
Ông Văn Trác khẽ gật đầu đứng lên rồi ra đi.
Tại nghĩa trang.
Ông Văn Trác đứng trước mộ của đứa con trai rất lâu trong xúc động. Một người vốn cứng cõi đã. Lâu chưa từng rơi nước mắt như ông vậy mà bây giờ nước mắt cứ tuôn rơi.
Ông nhìn hình của đứa con trai trên mộ, đứa con trai rất giống ông thời còn trẻ. Tấm lòng mong nhớ đứa con trai chưa từng gặp mặt của ông bỗng vỡ òa trong cảm xúc. Thì ra bấy lâu nay con trai ông và vợ ông cùng nằm một nơi mà ông khong biết. Ông ngẩng đầu nhìn trời than khóc:
- Bà ơi, chắc bà và con đã nhận ra nhau rồi. Chắc là hai người đã gặp nhau rồi. vậy mà bà lại không cho tôi biết. Có phải bà vẫn còn giận tôi giận tôi đi mãi mới trở về. Cho nên bà đã để cho tôi đau khổ bằng ấy năm trời. Dằng vặc bằng ấy năm, đến bây giờ mới chịu cho tôi biết.
Sau khi điều tra rất lâu, ông mới biết đứa con trai ông đã mất, ông chết lặng cả người khi nghe hung tin ấy. Lòng đau đớn tự trách vô cùng.
Nước mắt của một ông lão như ông không biết có còn được nhiều hay không, nhưng ông Văn Trác cứ thế đứng khóc rồi khụy xụp xuống trước mộ đưa con trai mình. Ông đưa tay vuốt nhẹ gương mặt con trai trên ngôi mộ, long tự nhủ.
- Con yên tâm, ba nhất định tìm cho ra vợ con con. Ba sẽ chăm sóc cho họ, bù đắp cho họ.
Ông ngồi đó rất lâu. Ông Tuấn Khanh đứng bên cạnh, ông cũng thắp ch anh trai mình một nén nhanh rồi nói:
- Dù chúng ta chưa từng gặp mặt, anh vẫn là anh trai của em. Em nhất định sẽ tìm ra con gái anh và chă sóc nó như con gái em. Anh cứ yên tâm.
Lát sau, ông đưa ông Văn Trác về vì ông sợ bệnh tim của ông Văn Trác tái phát vì kich động quá nhiều.
Đi tới những bậc cầu thang ông nhìn về mộ vợ quá cố của mình thương cảm một lần. Rồi bỗng nhiên một gương mặt đã lâu lắm rồi ông không gặp chợt quét qua đầu ông. Cái cô bé có gương mặt thánh thiện u buồn mà ông đã gặp. Không hiểu tại sao ông lại cảm thấy rất gần gũi. Cũng có nhiều lần hỏi thăm nhưng cô bé ấy vẫn bặt tăm.
- Hiểu Đồng, giờ cháu sao rồi?
Khi vào trong xe, ông Vă Trác sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng giọng lạnh lung hỏi:
- Thằng quỷ kia chừng nào mới về.
- Dạ! Con đã gọi điện bảo nó về rồi. Nay mai nó sẽ về thôi.
- Cái thằng chỉ biết lêu lổng bên ngoài. Gọi nó về, bảo nó lập tức về công ty làm. Nếu không thì bảo nó dẹp luôn cái sở thích đó đi – Ông Văn Trác hừ mũi mắng.
- Dạ, con sẽ cho người lôi đầu nó về.
Hiểu Đồng tan sở vừa ra khỏi công ty đã nhận được tin nhắn.
- Hiểu Đồng, làm ơn giúp chị.Chị đợi em ở chỗ cũ, em tớ nhanh nha.
Hiểu Đồng nhìn tin nhắn liền vội bắt taxi đi ngay. Vừa đến nơi cô đã gặp ngay chị Hồng đang đứng đợi cô. Vừa thấy chị Hồng, Hiểu Đồng lặp tức gọi:
- Chị Hồng!
Chị Hồng vừa thấy Hiểu Đồng thì mừng rỡ chạy đến, mắt rưng rưng nói:
- Chị biết là gây phiền phức cho em lắm nhưng mà chị ngoài em ra chị không còn biết nhờ ai hết.
Hiểu Đồng nhìn chị cảm thương nói:
- Không sao đâu chị, chị là bạn chị Trúc Diễm, em giúp chị chũng như chị Trúc Diễm giúp chị thôi. Chị cần bao nhiêu?
- Em có thể cho chị mượn triệu hay không. Tại vì con chị bị bệnh cần tiền đi khám - Chị Hồng e ngại nói.
Hiểu Đồng không ngần ngại móc bóp láy tiền đưa cho chị Hồng triệu. Chị Hồng thấy vậy vội rụt tay lại từ chối:
- Không được đâu, triệu kia không biết khi nào chị mới trả được. Em đưa cho chi triệu làm sao chị trả được.
- Chị, triệu kia là em cho chị mượn. Còn triệu kia là em thay chị trúc Diễm cho con chị để chữa bệnh. Chị cứ cằm lấy đi, nhưng dấu đừng để cho anh ấy biết nha chị.
Nghe hiểu Đồng nhắc tới chồng, chị Hồng vội ôm mặt khóc nức nở. Hiểu Đồng biết chị đang rất đau khổ. Cô lặng người thở dài.
Chị Hồng và Trúc Diễm là hai người cùng quê. Chị Hồng sớm lấy chồng rồi theo chồng vào đây lập nghiệp, ai dè lấy phải tên . Hắn ta chẳng những khong chịu đi làm mà thậm chí còn bắt chị phải làm gái kiếm tiền về nuôi hắn. Con của họ cứ ốm đau bệnh tật, hắn ta chẳng những không thương mà còn cớp tiền chữa bệnh của con để đi ăn nhậu.
Trúc Diễm đã nhiều lần khuyện chị nên bỏ chồng ẵm con đến nhà Trúc Diễm cùng nhau nương tựa. Nhưng chị Hồng bảo:” Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”. Chị cũng không dám đến chỗ Trúc Diễm làm vì sợ chồng đến đó gây phiền phức. Cho nên chị vẫn theo đuổi cái nghề bán thân nhục nhã.
Hai chị em trò chuyện hồi lâu, cuối cùng chia tay. Nhìn tấm lưng gầy gò của chị Hồng, Hiểu Đồng thấy thương xót vô cùng.Nhìn lại trời thì đã tối, cô vội vàng đi ra về.
Chờ hoài mà không thấy bóng chiếc taxi nào. Hiểu Đồng vừa lo lắng vừa dòm ngó tìm xe taxi. Gọi điện nãy giờ mà taxi vẫn chưa đến. Đang lúc lo lắng thì cô nghe tiếng gọi:
- Này em gái! Một giờ của em mất bao nhiêu tiền.
Nghe tiếng gọi ở phía sau, Hiểu Đồng lặng cả người, toàn thân lạnh toát. Bởi cô biết nơi này là nơi nào, có những hạng người nào.
Hiểu Đồng giả vờ không nghe thấy, cô cắm cúi bỏ đi. Nhưng đằng sau lưng vẫn tiếp tục vang lên tiếng gọi:
- Này, tôi có thể trả gấp đôi, em ra giá đi.
Hiểu Đồng tái cả mặt, môi run run, chân sải bước thiệt nhanh, dần dần bước chân đã thành bước chạy. Nhưng vừa chạy được mấy bước thì Hiểu Đồng tông sầm vào một người đàn ông. Hiểu Đồng bị bật lại phía sau, suýt tí nữa là đo đất. Cô vội cúi đầu xin lỗi rối rít định tiếp tục chạy ra khỏi chỗ này. Nhưng…
- Ồ cô em xinh ghê, anh chưa từng gặp em, em mới vào nghề à. Đừng sợ, sau này anh sẽ bảo kê cho em, chỉ cần em chịu khó hầu hạ anh thoải mái thì anh bảo đảm không có đứa nào dám động vào em đâu – Giọng nham nhở của gã đàn ông mà Hiểu Đồng vừa tông vào vang lên cùng với nụ cười dâm đãng.
Hiểu Đồng sợ hãi nhìn ông ta. Ông ta đang nhìn cô với cặp mắt háu đói, đêm ở đây vắng lặng vô cùng, mặc dù trời chưa đến giờ, càng khiến cho Hiểu Đồng sợ hãi. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, hắn có cái mặt to bè, một hàm râu gớm ghiếc không được cắt tỉa gọn gàng. Đặc biệt là cánh tay của gã đầy long, trên vòm ngực cũng có. Trông gã nhớp nhúa hệt một tên ăn mày ghê tởm cả tuần chưa tắm rửa.
Hiểu Đồng thụt lùi lại mấy bước, cô không biết phải làm sao, phía sau có người, đằng trước cũng có người, lại không có ai đáng tin cậy để cô kêu cứu, tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hiểu Đồng đưa tay vào túi, mò mẫm cái điện thoại. Cô không dám ngang nhiên cầm điện thoại ra để kêu cứu cho nên theo thói quen, cô mò bàn phím bấm số rồi gọi. Nhưng Hiểu Đồng chợt nhận ra, số điện thoại đó dường như đã không còn nữa rồi. Nỗi thất vọng dâng trào cũng nỗi tuyệt vọng dâng cao.
Trong khi cô còn đang sợ hãi thì cánh tay của gã đàn ông trước mặt đã tóm lấy tay cô, gã khẽ cười nham nhở nói:
- Ngoan đi, theo anh, sau này anh sẽ ưu tiên cho em.
Hiểu Đồng hoảng hốt cô định vùng aty ra khỏi tên đó, nhưng tay hắn ta vừa to vừa khỏe nắm chặt lấy tay cô không cách nào thoát được. Mặt cô đã tái xanh vì sợ hãi. Đang lúc cô đang run cầm cập thì …
- Bốp….
Một cú đấm từ đâu bay thẳng vào mặt gã đàn ông này. Gã bị đấm bất ngờ không kịp trở tay nên ngã xuống. Một bàn tay nắm lấy tay Hiểu Đồng kéo cô giật ngược về sau và hô to:
- Chạy
Hiểu Đồng không kịp suy nghĩ, cứ để mặc cho người đó kéo cô chạy. Hai người chạy một quảng xa mới dừng lại, bắt đầu thở hồng hộc.
Hiểu Đồng vừa thở vừa, vừa ngẩng đầu lên nhìn người đã cứu mình. Đó là một chàng trai có gương mặt đẹp, thanh tú, ăn mặc có vẻ rất bụi. Chiếc quần của cậu ta treo lửng lẳng mấy sợi dây xích, cậu mặc một chiếc áo thun trắng bên ngoài là chiếc áo khoát có nón phía sau. Trước ngực đeo một cái máy chụp hình, bên hông là một chiếc túi da lớn, trông như một nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp.
- Cám ơn anh đã giúp đỡ - Hiểu Đồng nuốt khang một tiếng, nãy giờ chạy khiến cổ họng cô khô khốc.
- Nếu muốn cám ơn thì dành cho tôi chút thời gian đi, tôi sẽ trả công cho cô – Cậu ta vừa cười vừa nháy mắt với Hiểu Đồng nói.
Hiểu Đồng giật thót người lần nữa, hóa ra anh ta cũng là hạng bỏ tiền đi chơi gái. Giờ thì cô nhận ra cái giọng đã gạ giá với cô khi nãy. Hiểu Đồng tức giận nói:
- Tôi không phải là hạng gái như anh nghĩ, nếu anh cần thỏa mạn nhu cầu thì xin lỗi, anh nên tìm người khác.
- Nhưng tôi đã tìm rất nhiều người, chẳng ai thích hợp ngoài cô cả - Anh ta vừa nói vừa đưa chiếc máy chụp hình lên xem xét .
- Tôi không phải là gái bán than, anh tìm nhầm người rồi – Hiểu Đồng tức giận hét lên, rồi quay lưng bỏ đi.
Cậu thanh niên kia ngớ người nhận ra nãy giờ hai người đã nói những lời không ăn nhập nhau kiểu “bà nói gà, ông nói vịt”, cậu bỗng bật cười haha.
Hiểu Đồng nghe cậu ta cười lớn thì khựng lại, từ từ quay đầu nhìn cậu ta. Cậu ta cũng có gắng nín cười nói:
- Cô hiểu lầm rồi. Tôi không đến đây tìm gái để chơi, tôi chỉ là đi ngang qua đây tìm phong cảnh để chụp hình thôi. Tôi chỉ muốn cô làm người mẫu cho tôi mà thôi.
Hiểu Đồng nhướn mày nghi kỵ hỏi lại:
- Làm người mẫu khỏa thân à.
- Nếu tôi nói tôi muốn cô làm người mẫu khỏa thân thì sao? – Ánh mắt cậu ta nheo lên rõ ràng là đang cố ý trêo ghẹo cô.
- Bốp …
Hiểu Đồng cung tay đấm cho cậu ta một cú vào ngực thật mạnh. Làm cho cậu ta phải cúi gập người ôm ngực. Dù đau nhưng cậu ta cũng phá ra cười vẻ thích thú.
- Này, sao lúc nãy cô không dung cú đấm này với gã kia mà lại dung với tôi chứ.
Hiểu Đồng không thèm để ý đến lời cậu ta, cô lườm cậu ta một cái rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng đã bị cậu ta nắm tay lôi lại.
- Được rồi, tôi không trêu cô nữa, tôi nghiêm túc mới cô làm người mẫu cho tôi. Chỉ làm một người mẫu bình thường, tôi sẽ không có bất cứ ý đồ nào với cô đâu.
- Xin lỗi, nhưng tôi không có ý định làm người mẫu, cho nên anh có muốn trả bao nhiêu tiền cũng vậy thôi – Hiểu Đồng trả lời dứt khoát.
Cậu ta nhướn mày nhìn Hiểu Đồng rồi gật đầu:
- Được, vậy thì không làm người mẫu nữa, làm bạn đi.
- Lí do?
- Vì hình như tôi hơi thích cô thì phải – Cậu ta tinh nghịch trả lời.
Hiểu Đồng cười nhạt nhìn cậu ta nói:
- Em trai em bao nhiêu tuổi rồi. Cái trò tán gái của em, chị đã quá quen rồi. Đáng tiếc chị đây có chồng và có con rồi.
- Có chồng, có con rồi, cô bao nhiêu tuổi rồi ? – Cậu ta kinh ngạc nhìn Hiểu Đồng, cậu không ngờ một cô gái trẻ thế này đã vội kết hôn.
- tuổi – Hiểu Đồng buộc miệng nói đại.
- tuổi – cậu ta há hốc miệng nhìn Hiểu Đồng kinh ngạc – Tôi không tin, trông cô còn trẻ như vậy mà đã tuổi rồi.
- Cái này người ta gọi là “ người đẹp không tuổi” đó chú em. Chị đây không muốn bị người ta nói “ Phi công trẻ lái máy bay bà già đâu – Hiểu Đồng đột ngột thay đổi cách xưng hô khiến cậu ta bối rối.
Vừa lúc đó xe taxi chạy đến, Hiểu Đồng vội vẫy ta nói:
- Thôi tạm biệt em trai nha, chị đi đây.
Nói xong cô chui vào xe taxi để mặc cậu ta ở đó nhìn theo ngẩn ngơ. Nhưng khi chiếc xe khuất bong cậu ta phì cười :” Cô gái này cũng thú vị ghê”
Vừa tắm xong, Vĩnh Phong đã nghe thấy tiếng chương điện thoại, bài hát vang lên khiến cậu khựng lại. Tiếng chuông này cậu cài đặt chỉ dành cho người đó. Đã lâu rồi cậu không nghe lại âm thanh phát ra từ nó:
Anh không biết bắt đầu yêu em từ khi nào.
Chỉ biết rằng trái tim lỗi nhịp vì em.
Trái tim băng giá bỗng chốc ấm áp.
Đôi mắt dịu dàng chiếm lĩnh hồn anh.
Cảm giác này có phải là yêu.
Dù có phải chết ngàn kiếp.
Vẫn sẽ để em yêu anh lần nữa…
Số điện thoại này khi sang bên mỹ, Vĩnh Phong đã bỏ nó. Cậu muốn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ về cô, nhưng cũng đồng thời cắt luôn lien lạc với an hem bạn bè ở Việt Nam.
Bởi vì, họ sẽ làm cậu nhớ đến cô. Nhớ đến chuỗi ngày hạnh phúc của hai người mà them đau khổ. Nhưng sau đó, Vĩnh Phong không nỡ bỏ. Ý nghĩ ngốc ghếch trong đầu vang lên biết đâu Hiểu Đồng sẽ gọi cho cậu. Cho nên cậu đã lấy lại số này và tiếp tục chờ đợi. Một cuộc gọi mãi mãi không có.
Một thoáng ngập ngừng, cậu không biết có nên bốc máy hay không. Tâm trạng thấy vui mừng vì cô vẫn còn giữ lại số cậu hay ít ra cô vẫn còn nhớ số máy cậu. Nhưng tự ái không cho cậu bốc máy. Chẳng phải hai người đã chấm dứt rồi sao. Chẳng phải cô đã xem cậu là người xa lạ rồi sao. Chẳng phải cậu đã nói hàng ngàn lần :” Mình hận cô ấy” rồi sao. Nhưng điều đáng nói nhất chính là cậu đang sợ, một nỗi sợ mãnh liệt. Sợ rằng chỉ cần nghe thấy tiếng cô thì sự lạnh lùng cậu cố tạo ra, cái vỏ bộc mà cậu tạo ra trong chuỗi ngày nhớ nhung và đau khổ ấy sẽ vỡ tung ra.
Sợ rằng chỉ cần nghe giọng nói ấm áp của cô hay giọng nói nấc nghẹn của cô, cậu sẽ gác bỏ một thứ mà chạy đến bên cô. Gác lại những tổn thương mà cô đã gây cho cậu để rồi ôm chầm lấy cô, hôn lấy đôi môi ngọt ngào ấy, nắm lấy bàn tay ấy mãi không buông.
Dù sau đó là một chuỗi tổn thương đau khổ cậu cũng mặc.
Cuối cùng Vĩnh Phong cũng bốc máy. Nhưng khi cậu alô thì không có tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng bước chân chạy bình bịch. Trong lòng bỗng thoáng chốc lo lắng, lo lắng cô xảy ra chuyện. Vội “Alô” them vài lần nhưng không ai trả lời ngoài tiếng bước chân. Sau đó cậu nghe tiếng Hiểu Đồng, rồi nghe tiếng ai đó, hai người nói gì đó mà cậu không gnhe được. Sự lo lắng bùng nỗ, nỗi bất an dâng cao khiến tim như thắt lại. Nếu lỡ cô xảy ra chuyện gì …
Vĩnh Phong không dám tắt máy, cậu lao nhanh về phòng bận quần áo. Miệng luôn hỏi:
- Hiểu Đồng! Đã xảy ra chuyện gì vậy.
Vẫn là tiếng bước chân chạy trả lời cậu, lòng Vĩnh Phong như lửa đốt. Ra đến bên ngoài, mà hai tay run rẩy đến độ tra chìa khóa vào ổ cũng bị trật mấy lần.
Nhưng sau khi phóng xe lao ra bên ngoài, Vĩnh Phong mới chợt thấy hoảng hốt. Đi đâu tìm cô bây giờ. Vĩnh Phong nhìn dòng xe cộ đông đúc trên dòng đường rồi thở dài. Cậu đâu biết cô đang ở đâu mà chạy đến chứ. Nếu là trước đây, cậu nhất định biết cô đang ở đâu làm gì. Nhưng bây giờ, giữa họ là khoảng cách hơn năm.
Cuối cùng vĩnh Phong quyết định lái xe đến nhà cô xem sao. Căn nhà cô tối thui, không có sức sống cho cậu biết Hiểu Đồng vẫn chưa về. Điện thoại gọi lại cho cô Vĩnh Phong xuống xe rút một điếu thuốc hút chờ cô về mà trong lòng phập phồng lo lắng và sợ hãi.
Hiểu Đồng bước lên xe taxi mới thấy thở phào nhẹ nhỏm, cô hối người tài xế mau chóng ra khỏi nơi này. Quay đầu nhìn lại cái anh chàng kia vẫn còn đứng đó nhìn theo, Hiểu Đồng khẽ cười. Hiểu Đồng chợt nghe điện thoại reo lên. Nhìn số màn hình điện thoại, bất giác run lên, hơi thở gấp gáp, bàn tay vội nắm chặt điện thoại sợ rằng nó sẽ rơi mất.
Lúc nãy trong lúc hoảng sợ, cô đã bấm số , con số được Vĩnh Phong cài đặt trong máy cô, con số thể hiện vị trí của cậu trong lòng cô. Con số đã lâu cô không gọi đến.
Thật ra, có rất nhiều lần, Hiểu Đồng không kìm lòng được, cô đã bấm con số này. Nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng tít lặng câm, sau đó buông ra một tràng dài tiếng nữ phát viên của tổng đài. Hiểu Đồng đành thở dài buông điện thoại xuống.
Cô chỉ muốn được nghe giọng nói của cậu, chỉ muốn biết cậu có khỏe không. Cô luôn tự nhủ với mình:” Đây chỉ là một cuộc gọi bình thường, chỉ là một cuộc gọi hỏi thăm mà thôi”. Dù biết rằng là đang dối lòng, nhưng cô mặc kệ, chỉ cần được nghe tiếng cậu dù chỉ một từ alô mà thôi.
Nhưng mà, không thể nghe được. Cô biết Vĩnh Phong đã bỏ nó, bởi vì cậu hận cô, cậu không muốn có bất cứ thứ gì làm cậu nhớ đến cô. Sau đó, Hiểu Đồng đã không gọi nữa nhưng cô không nỡ xóa bỏ nó. Vậy là nó vẫn nằm mãi trong máy của cô.
Giờ đây, số máy này đang gọi cho cô sau khi cô đã gọi vào nó. Hiểu Đồng mĩm cười chua xót nghĩ:” Chắc là ai đó dung số máy này, nên đã gọi lại cho cô.
Hiểu Đồng không bắt máy, cô chuyển máy vào chế độ im lặng để không làm phiền người ta xế.
Hiểu Đồng đâu biết rằng Vĩnh Phong đã xài lại số điện thoại đó và hang ngày chờ mong cuộc gọi của cô. Cô càng không biết rằng, người vừa mới gọi cho cô là vĩnh Phong chứ không phải là một ai khác.
Cuối cùng đã trở về nhà. Hiểu Đồng xuống xe định đi vào nhà thì bước chân chợt khưng lại vì phía tay trái của cô có một người mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, gương mặt lạnh lùng nhưng rất đẹp, đang hút thuốc, một tay đút túi dựa hẳn vào xe. Dường như là chờ đợi ai đó.
- Về rồi à – Hiểu Đồng chưa kịp lên tiếng thì Vĩnh Phong đã nói.
Hiểu Đồng gật gật đầu rồi bước vài bước e dè về phía cậu.
- Sao anh lại ở đây?
Nhưng Vĩnh Phong chưa kịp trả lời thì từ xa đã vang lên tiếng gọi:
- Mẹ ………..
Tiếng gọi không to cũng không nhỏ bởi vì đây là giọng của trẻ con. Nghe tiếng gọi bất giác cả Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đều quay đầu nhìn lại phía bên hông họ, nơi phát ra tiếng gọi. Một người đàn ông ăn bận lịch sự bế trên tay một bé trai cực kì dễ thương.
Đứa bé liền vùng vẫu thoát ra khỏi tay người đàn ông, người đàn ông cũng khẽ khàng đặt đứa bé xuống đất. Đứa bé chạy thật nhanh lại ôm chầm lấy chân Hiểu Đồng, ngẩng đầu nhìn lên cô với nụ cười hết sức đáng yêu và đôi mắt to tròn xoe lấp lánh gọi:
- Mẹ! Con nhớ mẹ quá.
Vĩnh Phong đứng chết lặng sau tiếng mẹ của đứa bé. Rõ ràng đó là một đứa bé, giọng nói trong trẻo dễ nghe vô cùng nhưng Vĩnh Phong nghe cứ như tiếng súng nổ ầm ầm bên tai mình. Mẹ! Mẹ! Mẹ! Rõ ràng chỉ một chữ mẹ nhẹ nhàng nhưng tại sao lòng Vĩnh Phong lại cảm thấy nặng như chì, như thể cậu đã bị một tảng núi đè lên người. Tim không ai đâm mà bị thương, lòng không ai dày xéo mà lại quằn, cõi lòng tan nát.
Hiểu Đồng nhìn bé Phong nở nụ cười rạng rỡ với mình, cô tự nhiên cũng cười với bé. Nhẹ nhàng cúi người ngồi xuống hỏi:
- Sao con lại ở đây?
- Là ba Thành đưa con về - Giọng bé Phong hơi ngọng trả lời.
Vừa lúc đó Vĩnh Thành đi tới, cậu cười nói:
- Anh hứa với bé Phong là sẽ dẫn nó đi mua đồ chơi, cho nên anh mới chở thằng bé đi một vòng. Định ghé qua nhà coi em về chưa, chúng ta cùng đi ăn tối. Chắc là em chưa đi ăn gì phải không?
- Ừhm, em chưa ăn gì ? – Hiểu Đồng gật đầu trả lời Vĩnh Phong. Cô bối rối không dám ngẩng đầu lên, cô sợ, cô sợ nhìn thấy ánh mắt và gương mặt của Vĩnh Phong lúc này. Cô nữa sợ Vĩnh Phong hiểu lầm bé Phong là con của cô, nữa như muốn để cậu hiểu lầm. Hiểu Đồng giả vờ vuốt ve lên má bé Phong.
Vĩnh Thành lúc này mới nhìn qua Vĩnh Phong hỏi:
- Sao em lại ở đây?
- Em đang chờ bạn – Vĩnh Phong ngập ngừng nói dối.
- Vậy à – Vĩnh Thành gật đầu, cậu làm như không biết mối quan hệ giữa Hiểu Đồng và Vĩnh Phong, cố tỏ vẻ rằng cậu tin Vĩnh Phong đang chờ bạn.
- Đứa bé này là….- Vĩnh Phong vờ hỏi.
- Nó là con trai tôi – Hiểu Đồng siết chặt tay bé Phong trả lời.
Hiểu Đồng nhìn thẳng Vĩnh Phong trả lời cố gắng kìm chế nỗi sợ trong lòng. Nhưng ánh mắt của cô ngược sáng, Vĩnh Phong không thể nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt cô nhưng cô lại nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt Vĩnh Phong. Một cái nhìn đau đớn, xót xa, chua cay sau một cái chớp mắt đã trở nên vô hồn lạnh lẽo.
- Mẹ, con đau – Bé Phong bị Hiểu Đồng siết chặt tay quá nên nhăn mặt kêu lên.
Hiểu Đồng hốt hoảng buông tay bé Phong ra nói:
- Mẹ xin lỗi. Mẹ làm con đau à.
Cô cầm nhẹ bàn tay bé Phong vuốt ve thổi nhè nhẹ trên cánh tay của thằng bé.
- Bé Phong của ba là con trai, cho nên không được khóc – Vĩnh Thành xoa đầu khích lệ bé Phong – Chào chú đi con.
Bé Phong nhìn Vĩnh Phong một cái rồi nở nụ cười trẻ thơ hồn nhiên đáng yêu.
- Con chào chú.
Vĩnh Phong nhìn chăm chú đứa bé trước mặt mình. Đó là đứa bé có gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe, cái miệng nhỏ xíu, trông cực kì dễ thương ai gặp cũng đều yêu mến. Vĩnh Phong khẽ cúi người nhìn đứa bé hỏi.
- Chào con, con tên gì?
- Con tên Thiên Phong – Bé Phong trả lời đầy tự tin.
- Thiên Phong …. – Vĩnh Phong lẩm nhẩm lặp lại cái tên sau đó cậu nheo mắt nhìn Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng thoáng bối rối, cô cảm thấy tim đập mạnh, sợ rằng Vĩnh Phong nhận ra điều gì đó. Cô nép người sau lưng Vĩnh Thành. Hành động đó làm cho mắt Vĩnh Phong tới sầm lại, cậu cúi đầu nhìn bé Phong. Lúc này, bé Phong cũng lúm liếm cười nói:
- Tên con là gió trời. Gió trời mạnh lắm, không gì cản được nó. Con là con trai nên phải mạnh mẽ như gió.
Hiểu Đồng cảm thấy giật mình khi bé Phong nói một tràng dài như thế. Bởi vì bình thường thằng bé hay hỏi nhiều nhưng dù sao thì vẫn là một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi. Sao lại có thể nói nhiều đến thế, cô nhìn thằng bé thở dài, có lẽ bình thường cô hay nói lời này với nó. Cho nên nó mới lập lại không sót chữ nào.
Đôi mày Vĩnh Phong chau lại nhớ lại cái ký ức lúc hai người ở bãi biển. Trái tim bỗng run lên dữ dội.
“ Vĩnh Phong, nếu có kiếp sau, em muốn được làm gió, gió thổi bên anh mãi mãi. Không có gì có thể thổi em xa anh. Và cũng vì kiếp này em yêu một chàng trai tên Phong, tên của gió. »
Lời nói năm xưa vẫn còn đọng lại trong ký ức không phai tàn. Người nói lời nói đó vẫn còn đây. Là em thích người con trai tên Phong hay em chỉ thích cái tên Phong đó. Là có người thổi em ra xa anh hay là em đã tự rời bỏ anh.
Vĩnh Phong tự cười mĩa mình trong lòng. Cậu đang hy vọng cái gì vậy, thật ngốc nghếch.
- Có lẽ bạn em sẽ không tới, em về nhà đây – Vĩnh Phong nhìn ba người họ một cái rồi nói.
- Ừhm, đi cẩn thận – Vĩnh Thành gật đầu khẽ nói.
Hiểu Đồng im lặng nhìn Vĩnh Phong, tay nắm lấy tay bé Phong.
Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng lần nữa rồi nói tạm biệt. Đi thẳng vào trong xe.
- Đi thôi – Vĩnh Thành giục hai mẹ con - Hôm nay ba sẽ mua nhiều đồ ăn ngon cho con chịu không?
- Dạ chịu – Bé Phong hớn hở reo lên.
Vĩnh Thành một tay bế bé Phong, một tay choàng qua vai Hiểu Đồng cùng nhau đi về xe cậu. Trông cả ba người như một gia đình hạnh phúc.
Cảnh tượng này, Vĩnh Phong cũng từng trải qua. Lúc đó là cậu bế bé Đường, nắm tay Hiểu Đồng đi trong hạnh phúc. Bây giờ chỉ có thể nhìn cô cùng người đàn ông khác cùng nắm tay đi trong hạnh phúc. Chỉ là người đó là anh trai cậu, thà là một người đàn ông khác, có lẽ cậu cũng không thấy đau nhiều như thế. Chiếc xe Vĩnh Phong lao nhanh ra khỏi chổ đỗ. Đi ngược hướng của họ.
Hiểu Đồng đau đớn quay đầu nhìn lại phía chiếc xe đang lao đi, rồi nhìn lại bé Phong và Vĩnh Thành gượng cười. Có lẽ Vĩnh Phong đã hiểu lầm bé Phong là con của cô và Vĩnh Thành.
Vĩnh Thành nhìn vẻ mặt trầm tư của Hiểu Đồng, cậu biết cô nghĩ gì, khẽ khàng vuốt tóc cô mĩm cười nói:
- Đừng lo, Vĩnh Phong không nghĩ bé Phong là con của anh và em đâu.
“ Vậy anh nghĩ bé Phong là con của em với ai?” – Hiểu Đồng chua xót nghĩ thầm những lời này trong đầu.
Chiếc xe đã lao đi nhưng hình ảnh của ba người vẫn hiễn rõ trong kính xe của Vĩnh Phong. Cậu cắn chặt răng cố gắng kìm nén nỗi đau này. Đã không còn có thể khóc được nữa rồi, nhưng mà tại sao vẫn còn cảm giác đau lòng.
Nhìn Hiểu Đồng thương yêu lo lắng cho đứa bé, cũng giống như cô yêu thương lo lắng cho bé Đường. Vĩnh Phong tin đứa bé là con của Hiểu Đồng, nhưng cậu biết đứa bé không phải là con của Vĩnh Thành. Cậu biết rõ, Vĩnh Thành là người đàn ông chân chính, dám làm dám chịu. Nếu đứa bé đó là con của anh ấy, Vĩnh Thành nhất định sẽ cưới Hiểu Đồng làm vợ, yêu thương chăm sóc cô, làm một người cha yêu thương con cái.
Vĩnh Phong căm hận nghĩ, đứa bé đó không phải là con của Hiểu Đồng với Vĩnh Thành thì nó là con của cô với một gã đàn ông khác. Càng nghĩ càng thấy đau, càng thấy căm hận cô. Thà rằng đứa bé đó là con của Vĩnh Thành thì có lẽ cậu không hận nhiều như thế.
Vĩnh Thành biết rõ cô có con mà anh ấy vẫn chấp nhận cô, vẫn yêu thương cô như vậy. Còn cậu, nếu như lúc đó, cậu biết rõ bé Đường là con của Hiểu Đồng, liệu cậu có chấp nhận được không? Vẫn yêu thương cô không ngần ngại hay không?
Vĩnh Phong không biết, cậu không trả lời được. Lí trí trở nên rối loạn bởi những suy nghĩ vằng vặc này. Cậu tấp xe vào một bên lề đường, đầu gục xuống vô lăng thổn thức.
Lát sau Vĩnh Phong ngẩng đầu dựa vào lưng ghế thở dài. Cậu sẽ chấp nhận, chắc chắn cậu sẽ chấp nhận dù cho bé Đường là con của cô, bởi vì cậu hiểu đó không phải lỗi của cô, và cũng là bởi vì cậu quá yêu cô. Đàn ông có thể chấp nhận một người phụ nữ đã từng có một thời yêu, đã từng chót dại khờ, đã từng lỡ gánh sang ngang, chấp nhận yêu thương chăm sóc cho đứa con riêng của vợ. Nhưng họ không chấp nhận sự lừa dối.
Nhưng giờ đây còn có bé Phong, lần này lỗi vẫn không phải ở cô sao. Vĩnh Phong cười điên dại, cười cho sự đau khỗ này bay đi, nhưng rõ ràng là đang cười, tại sao lại có những hạt nước mắt rơi.
Để quên một người cách tốt nhất là buông tay.
- Vĩnh Phong đã đến lúc mày buông tay rồi, còn đợi gì nữa”
Hiểu Đồng dỗ bé Phong ngủ xong đi xuống dưới, Vĩnh Thành vẫn còn ngồi đó đợi cô. Hiểu Đồng bước xuống ngã đầu vào vai Vĩnh Thành dựa dẫm. Cô cảm thấy thật mệt mỏi, cần một bờ vai để nương tựa. Để đối mặt với Vĩnh Phong cô đã dùng hết sức lực mà bản thân có. Lát sau, cô ngẩng đầu lên hỏi:
- Sáng nay, công ty có chuyện gì à?
- Ừhm, có chút chuyện – Vĩnh Thành mệt mỏi trả lời, cậu vẫn đang suy nghĩ cách giải quyết.
- Tiếc rằng em chẳng giúp được gì cho anh cả - Hiểu Đồng thở dài nói.
- Có lẻ em giúp được anh – Vĩnh Thành sau một lúc im lặng nghĩ ngợi cuối cùng lên tiếng.
- Chuyện gì – Hiểu Đồng nhíu mày hỏi.
Vĩnh Thành liền đem chuyện kể ra. Lát sau, cậu nói:
- Anh định nhờ ông bộ trưởng hẹn ông ấy giúp.
- Cũng được, hai tháng nay bận rộn không đến thăm bé Bảo, em cũng nhớ thằng bé lắm. Ngày mai em đi mua mấy quyển truyện đến tặng bé Bảo rồi mình cùng đi.
Vĩnh Thành mĩm cười ôm chặt Hiểu Đồng vào lòng. Vĩnh Thành cảm thấy thật hạnh phúc, cậu chỉ cần thế này thôi, chỉ cần như vậy thôi, hạnh phúc vốn đơn giản mà.
Lúc Hiểu Đồng mua sách cho bé Bảo, cô cũng muốn mua mấy quyển cho bé Phong. Đi đến quầy sách cho trẻ em dưới hai tuổi. Cô chợt nhìn thấy mấy quyển truyện có hình màu dễ thương:
- Đây là sách dành cho trẻ em dưới hai tuổi, bé Đường đã tuổi rồi không hợp đâu.
- Anh mua để dành cho con anh.
- Đến lúc đó em sẽ đến chúc mừng.
Lúc đó cô muốn trêu Vĩnh Phong, biết rõ con mà Vĩnh Phong nói là con của cô với cậu nhưng cô vẫn giả vờ như không hiểu trêu ghẹo anh. Nhưng giờ đây cả tư cách đến chúc mừng cô cũng không có.
Thật sự là không có tư cách