Thứ hai, khi Nghiêm Tiểu Tiểu xuất hiện tại học viện Lord Beaconsfield lập tức tạo nên rối loạn, nguyên do đương nhiên không phải đột nhiên cậu có ba đầu sáu tay, mà là bởi vì cách cậu ăn mặc.
Cậu mặc một chiếc áo choàng rất dài, mặt trên có thêu một con rồng, còn thêu thêm dòng chữ I"m Chinese. Màu mè như thế đương nhiên đủ khiến cho toàn trường náo loạn, trên cặp cậu còn có cánh cờ đỏ năm sao vàng cực kỳ bắt mắt.
Áo choàng và cờ đỏ năm sao đều do Long Cửu làm cho Nghiêm Tiểu Tiểu. Tối hôm qua có một bưu kiện được gửi đến từ Pháp, Long Cửu làm cho Nghiêm Tiểu Tiểu nhiều bộ quần áo có thêu hình rồng và dòng chữ I"m Chinese, để cho Nghiêm Tiểu Tiểu sau khi mặc vào sẽ không còn người tưởng lầm cậu là người Nhật Bản nữa.
"Trời ơi! Tiểu Tiểu, sao cậu biến thành cái gì này?" Nghiêm Tiểu Tiểu không để tâm mọi người xung quanh chỉ trỏ đi vào phòng học ngồi xuống, so với cậu thì đến sớm hơn chốc lát, Tương An Tư kinh ngạc nhìn cậu.
"Bởi vì thường xuyên có người tưởng tớ là người Nhật Bản, làm như vầy người ta vừa thấy là biết tớ là người Trung Quốc." Nghiêm Tiểu Tiểu cười.
"Tiểu Tiểu, thế rất mất mặt, bị mọi người cười đó. Thực ra người Trung Quốc thường bị lầm là người Nhật cũng không có gì." Tương An Tư tỏ vẻ không đồng ý, Nghiêm Tiểu Tiểu quả thật thích làm yêu quái, đúng là có bệnh, có người bạn như vậy thật là doạ người.
"Ai muốn cười thì cười, tớ thà bị người ta cười. Tớ thà bị người ta cười, còn hơn bị lầm là người Nhật Bản. Tớ ghét Nhật Bản nhất trên đời." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, không cho là đúng.
Tương An Tư còn muốn khuyên cậu nhưng lập tức thay đổi chủ ý, nó muốn bị cười nhạo thì cứ để nó bị cười nhạo, mình cần gì phải xen vào việc của người khác. Dù sao khi trở nên thân thiết hơn với hai anh em họ Thiệu, mình sẽ lập tức tuyệt giao với nó, đến lúc đó nó có bị người khác cười nhạo hay không cũng không liên quan đến mình.
"Tiểu Tiểu, cuối tuần của cậu thế nào, có đi đâu chơi không? Tớ cuối tuần đi chơi vui lắm, đi club, nơi đó rất xa hoa." Tương An Tư lái sang chuyện khác, cười kể.
"Cậu đi chơi à, hâm mộ ghê. Tớ cuối tuần chỉ có thể ở nhà, không được đi đâu chơi hết." Nghiêm Tiểu Tiểu chỉ có thể nói dối. Cậu làm sao có khả năng nói cho bạn thân lời thật, nói cậu cuối tuần đi hẹn hò với bạn trai, còn cuồng dã làm tình trên xe, kết quả anh Tiểu Hổ phấn chấn tăng tốc bị xe cảnh sát điên cuồng đuổi theo, cũng may lúc chạy đến lớp học tiếng Hán, xe cảnh sát đã không còn.
Nghe thấy Nghiêm Tiểu Tiểu nói hâm mộ mình, Tương An Tư vô cùng cao hứng, cậu ra rất thích được người khác hâm mộ, như vậy sẽ làm cậu ta có cảm giác ưu việt.
"Tiểu Tiểu, hôm nay vẫn là ba đưa cậu tới sao?" Tương An Tư lơ đãng hỏi.
"Không có, hôm nay tớ tự đi." Chân cậu đã có thể đi đường, không nhất thiết ba phải đưa đi nữa. Cậu còn dặn ba lúc chiều khỏi đến rước, cậu sẽ tự đi về một mình.
Cậu sẽ tiến hành kế hoạch rèn luyện cơ thể, ít nhiều gì cũng có tự đi bộ, chạy bộ, mượn những lúc như thế này tăng cường thể lực, giữa trưa ăn cơm xong thì đi học đánh quyền kích, tối làm xong bài tập sẽ có một giờ khổ luyện quyền anh, còn định gập bụng một trăm lần và một trăm cái hít đất.
Chỉ còn hơn một tháng trận quyết đấu với Abel sẽ diễn ra, thời gian cấp bách, cậu phải nhanh chóng mạnh lên!
"Vậy cậu đi bằng tàu điện ngầm hay xe bus? Tớ chưa bao giờ đi những thứ đó, nghe nói chúng không thoải mái."
"Không phải, tớ đi bộ. Thật ra tàu điện ngầm và xe bus rất tiện lợi, chỉ là người hơi nhiều, nhưng có thể nhìn thấy đủ loại người ở cùng một chỗ, thú vị lắm."
"Đi bộ? Không phải chứ! Chẳng phải cậu nói nhà cậu rất xa sao?" Tương An Tư cả kinh kêu lên.
"Ừ, rất xa. Tớ mém chết vì đi bộ, đi tận tiếng mới tới trường học." Chân cậu quả thật đau quá, còn chân trái chưa kịp lành nay lại đau hơn, cậu chưa từng đi đường xa như thế. Nhưng vì rèn luyện thân thể, rất đáng.
"Cậu đi bộ đến tận tiếng, tớ thật lòng bội phục. Cùng lắm là nửa tiếng tớ đã bỏ cuộc rồi." Tương An Tư lại kêu lên.
Xem ra nhà Nghiêm Tiểu Tiểu thật sự rất bần hàn, đến cả tiền đi xe công cộng cũng không có, nó là người nghèo nhất mình từng gặp, làm bạn với loại quỷ nghèo này quả thật rất buồn bực!
...
"Tiểu Tiểu, ra quyền mạnh lên, hãy quên anh là bạn trai của em mà hãy xem anh là kẻ thù, hung hăng công kích anh." Một góc sân vận động của học viện Lord Beaconsfield, Thiệu Tiểu Hổ đang dạy Nghiêm Tiểu Tiểu luyện quyền anh.
Đội quyền anh Lord Beaconsfield bình thường sẽ luyện tập ở sân vận động này, Thiệu Tiểu Hổ ra uy với đội trưởng, bắt các đội viên quyền anh không tới sân vận động luyện tập vào trưa nay, cho hắn mượn chỗ để dạy Nghiêm Tiểu Tiểu đánh quyền.
Cởi áo khoác, đeo găng tay, Nghiêm Tiểu Tiểu đã mệt đến cả người toàn là mồ hôi. Nhưng cậu vẫn không có ý định nghỉ ngơi, càng hung hãn hướng bạn trai tung quyền. Cậu đã học quyền anh được vài ngày, nhưng không có quyền nào đánh trúng được bạn trai, cậu phải cố gắng....
"Tiểu Tiểu, đừng ra quyền lung tung, lãng phí sức lực, hãy canh đúng thời cơ rồi ra quyền." Thiệu Tiểu Hổ lại tránh được đòn công kích, nói.
"Tiểu Tiểu, nghỉ một tí rồi luyện tiếp, em luyện lâu như thế cũng đã mệt rồi." Ngồi ở bên cạnh xem, Thiệu Đại Hổ đột nhiên đi lên phía trước đánh gãy họ, đưa một bình nước cho Nghiêm Tiểu Tiểu.
"Tụi mình đã luyện được nửa tiếng, nghỉ ngơi một lát đi." Thiệu Tiểu Hổ lấy khăn mặt treo trên cổ nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trên khuôn mặt bé con.
Nghiêm Tiểu Tiểu còn muốn luyện thêm một chút, nhưng cậu thật sự mệt chết, chỉ có thể cùng hai bạn trai ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Cậu cởi đôi găng tay quyền anh ra, uống hết phân nửa bình nước, nói với Thiệu Tiểu Hổ: "Anh thật lợi hại, em làm thế nào cũng không đánh trúng anh."
"Hôn anh một cái, anh để em đánh trúng anh." Thiệu Tiểu Hổ cũng cầm lấy bình nước uống một ngụm, cúi đầu nhìn cậu, cười xấu xa.
"Không được, ngay từ đầu đã nói anh không được thiên vị em, phải nghiêm khắc huấn luyện em. Em sẽ dựa vào thực lực của mình đánh được anh." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu.
"Được, anh chờ em có được thực lực đánh trúng anh. Em rất linh mẫn, năng lực phản xạ cũng tốt, rất thích hợp để đánh quyền anh. Chỉ cần luyện tập chăm chỉ, đến lúc đó nhất định có thể đánh thắng Abel." Thiệu Tiểu Hổ xoa đầu cậu, tán dương. Tiểu Tiểu mặc dù có dáng thấp, nhưng rất có sức bật.
"Ưm, em sẽ cố! Nhưng Abel cao hơn em rất nhiều, phải có biện pháp giảm sự chênh lệch, nếu không sẽ rất khó đánh thắng." Nghiêm Tiểu Tiểu thở dài, vóc dáng thấp thật đáng thương, tay ngắn chân ngắn, lúc đánh nhau vô cùng chịu thiệt, rất nhiều chỗ không thể đánh tới.
"Chênh lệch về thân thể thì em có thể dùng sức bật để bù lại. Lúc đánh nhau, em hãy dùng hết toàn lực công kích chỗ cần tấn công." Thiệu Tiểu Hổ dạy cậu, sức bật của Nghiêm Tiểu Tiểu rất kinh người.
"Khi công kích đừng ra những quyền vô nghĩa, mỗi một quyền đều dùng lực đánh vào chỗ yếu. Anh mấy ngày nay có ở bên cạnh quan sát, anh thấy tay trái của em rất có sức bật, em nên luyện tập tay trái nhiều hơn." Thiệu Đại Hổ xen vào.
Anh cũng đánh quyền anh, còn đánh không hề kém em mình, chẳng qua anh cảm thấy loại hình vận động tục tằng như quyền anh không phù hợp với hình tượng tao nhã quý công tử của anh, thành ra anh rất ít khi đánh quyền.
"Được, muốn luyện tay trái thì luyện thành tay trái hoàng kim luôn, đến lúc quyết đấu với Abel chỉ cần dùng tay trái là có thể thắng." Thiệu Tiểu Hổ gật đầu.
"OK, mình tiếp tục luyện tập đi, em muốn tập đòn đánh thẳng, đòn đánh móc." Nghiêm Tiểu Tiểu buông bình nước, đứng lên.
"Sao không nghỉ thêm chút nữa?" Thiệu Đại Hổ quan tâm hỏi han, Tiểu Tiểu nghỉ ngơi chưa được mười lăm phút đã muốn luyện tiếp, anh sợ cậu ăn không tiêu.
"Không cần, phải tranh thủ thời gian, nửa tiếng nữa là lên lớp rồi." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu.
"Hôn anh một cái, anh mới tập với em, hôm nay em chưa có hôn anh." Thiệu Tiểu Hổ nhân cơ hội đòi một cái thơm.
"Anh cũng muốn!" Thiệu Đại Hổ lập tức kêu lên.
Nghiêm Tiểu Tiểu biết nếu không chiều theo, họ nhất định sẽ lộn xộn, đành phải cho mỗi khuôn mặt tuấn tú một nụ hôn.
"Ai nói muốn hôn mặt, muốn hôn nơi này." Hai anh em vẫn chưa thoả mãn, đồng thời lắc đầu chỉ đôi môi của mình.
"Đây là trường học, lỡ có người nhìn thấy..." Nghiêm Tiểu Tiểu mắc cỡ lắc đầu. Mọi người đều biết cậu là nam sinh, lỡ ai biết họ là quan hệ ba người nhất định sẽ dẫn đến phiền phức rất lớn. Nước Anh mặc dù rất cởi mở, nhưng có rất nhiều người không chấp nhận đồng tín, còn khinh bỉ đồng tính.
"Em yên tâm, ai cũng biết tụi mình luyện quyền anh trong này, sẽ không dám tới quấy rầy." Thiệu Đại Hổ mỉm cười.
"Nhưng......"
"Anh vất vả dạy quyền anh cho em như thế mà cũng không hôn cảm ơn một cái, quá nhỏ nhen!" Thiệu Tiểu Hổ thấy người ta không chịu đồng ý, khẽ nhíu mày.
"Anh cũng rất vất vả, ngày nào cũng ở bên em, em nên hôn cảm tạ đi chớ!" Thiệu Đại Hổ ôm lấy Nghiêm Tiểu Tiểu, bàn tay to ái muội vuốt ve đôi mông vểnh xinh đẹp của cậu.
"Đừng như vậy, em đồng ý là được chứ gì." Nghiêm Tiểu Tiểu vội dạt tay anh ra, nếu anh còn đi xuống thêm một chút, nhất định sẽ trở thành ba người cùng nhau làm loạn, không có thời gian luyện quyền anh.
"Vầy mới ngoan, mau hôn bọn anh đi nào." Hai anh em vừa lòng nở nụ cười.
Nghiêm Tiểu Tiểu thẹn thùng cúi đầu hôn lên cánh môi khêu gợi của Thiệu Tiểu Hổ, sau lại hôn Thiệu Đại Hổ đang dựa sát bên, ba người hoàn toàn không phát hiện ở ngoài cửa có một cặp mắt đang khiếp sợ, phẫn nộ.
Đi tìm anh em họ Thiệu và Nghiêm Tiểu Tiểu, Tương An Tư làm sao cũng không thể ngờ mình sẽ nhìn thấy một màn kinh người như thế. Hoá ra hai anh em và Nghiêm Tiểu Tiểu căn bản không phải bạn bè gì, mà là người yêu của nhau. Cậu ta sớm đã cảm thấy ba người bọn họ rất ái muội, vô cùng bất hợp lý.
Tương An Tư siết tay, nhất định là Nghiêm Tiểu Tiểu câu dẫn hai anh em nhà Thiệu, bằng không sao hai anh em có thể chịu làm chuyện đồng tính kinh tởm này chứ.
Nghiêm Tiểu Tiểu quả thật rất đáng chết, dám không biết xấu hổ dụ dỗ thần tượng của mình, mình nhất định phải chỉnh chết nó.
Hết chương .
Lé-chan: Tiết lộ tình tiết đợt sau: sự khốn nạn của bạn tốt Tương An Tư lên đến đỉnh điểm.