Trác Du cảm thấy Đàm Đinh giống như có chút không quá thích hợp.
Hắn chơi xong bóng rổ, lúc đi về kí túc xá liền gửi cho Đàm Đinh một cái tin nhắn, bảo Đàm Đinh ở dưới lầu kí túc xá chờ hắn cùng Khương Đại Nhân và Hàn Tử Khiêm cùng nhau đi ăn cơm tối.
Đàm Đinh nhắn lại rất nhanh.
Vẫn như cũ là một cái ghi âm giọng nói ngắn, mở ra chính là thanh âm nhẹ nhàng của Đàm Đinh truyền tới: “Hôm nay tôi có chút mệt, các cậu cứ đi trước đi.”
Trác Du theo bản năng nhăn mày một chút.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn còn tưởng Đàm Đinh cuối cùng cũng lĩnh hội được khổ sở khi học tập ở thế giới này, sau một ngày đọc sách, học tập tâm trí đã bị tàn phá nặng nề.
Vì thế hắn nhắn lại “Được”, sau đó liền nhanh chóng cùng bọn Khương Đại Nhân đi căn tin ăn cơm tối.
Sau khi ăn xong Trác Du lại đi ra quầy bán đồ ăn vặt mua chút đồ ăn mới lạ, hắn còn học xong cách dùng điện thoại quét mã trả tiền, đồng thời còn mờ mịt mà phát hiện, tiền lẻ trong thẻ hắn ước chừng khoảng vạn(~tr VNĐ).
Gần đây Trác Du vừa mới có khái niệm với nhân dân tệ. Ngay sau đó hắn ý thức được gia cảnh của nguyên chủ hẳn là vô cùng giàu có.
Tiền này nếu có thể mang về Thu Y Sơn thì tốt rồi.
Trác Du nhất thời có chút nhụt chí mà nghĩ, như vậy thì hắn có thể có nhiều bảo kiếm, sẽ không cần ngày ngày đêm đêm xin sư phụ, cầu sư tỷ để có kiếm mới, dùng kiếm đến nứt ra mà vẫn phải dùng.
Sắc trời dần tối, những cơn gió ôn nhu, nhẹ nhàng lướt qua mặt, đèn ven đường cũng đã sáng lên, bên cạnh là những lùm câu được cắt sửa chỉnh tề, bóng cây ngô đồng in trên mặt đất loang lổ.
Từng đoàn học sinh cùng nhau tiến vào kí túc xá, cuộc sống mỗi người đều giống như có quỹ đạo, cứ theo quỹ đạo mà làm.
Sau đó Trác Du phát hiện một sự thật khủng bố.
Chính hắn giống như dần dần quen với sinh hoạt ở nơi này.
Mặc dù còn có chút không thích ứng, nhưng nơi này so với thế giới của hắn có nhiều thứ nhanh và tiện hơn nhiều lắm. Không chỉ là thứ đồ vật vô cùng thần kỳ như điện thoại, mà đến ngay cả đồ ăn thì đồ ăn của thế giới này cũng thật sự là….. quá ngon.
Đương nhiên, Trác Du vẫn là muốn trở lại Thu Y Sơn, chính là hiện tại cuộc sống ở nơi này đối với hắn cũng không phải là không thể chịu được giống như lúc đầu.
Trác Du ngắm túi plastic, sách một tiếng, lại gửi cho Đàm Đinh một cái tin nhắn.
Đương nhiên vẫn là tìm một cái cớ như: “Mua quá nhiều đồ ăn vặt, lát nữa cậu xuống chỗ cũ, chia cho cậu một chút.”
Đúng vậy, Trác Du hiện tại đã có thể đánh chữ.
Hắn tâm tình không tồi mà tiến vào ký túc xá, buông đồ vật này nọ, chuẩn bị tẩy bớt mồ hôi trên người mình thì Đàm Đinh trả lời lại tin nhắn của hắn.
Vẫn là ghi âm, nhưng là dài tới giây, đúng là hiếm thấy.
“Cậu giữ lại cho chính mình đi.”
Âm thanh mờ ảo của Đàm Đinh truyền tới, hắn giống như do dự, ngừng lại mộ chút, tiếp tục nói: “Cám ơn cậu Trác Du, tôi không đói, chính là có chút mệt mỏi, hôm nay thật sự không muốn chạy xuống lầu.”
Trác Du sửng sốt.
“Cậu không cần lo lắng.”Đàm Đinh giống như là sợ hắn không tin, lại gửi một cái ghi âm nữa nói: “Cậu có thể…có thể đem đồ ăn vặt đó chia cho nhóm bạn bè của cậu ăn a.”
Lúc này Trác Du rốt cục ý thức được không đúng chỗ nào.
Âm thanh nói chuyện của Đàm Đinh càng ngày càng nhỏ, Trác Du càng nghe lại càng cảm thấy khó chịu, hơi nữa câu “bạn bè của cậu” âm cuối còn hơi kéo dài, dường như còn có chút mùi vị chua xót.
Này lại là bị làm sao vậy, cảm xúc cũng đến đột ngột ghê.
Trác Du vô thức mà nhíu mày.
Thật ra không phải là vì phiền, mà là vì có chút lo lắng cho cái đồ ngốc Đàm Đinh này.
Trác Du nghiêng đầu, sách một tiếng, nghĩ nghĩ, vẫn là như cũng không chịu thừa nhận mà nhắn lại——
??: Ai lo lắng cho cậu?
??: Tôi chẳng qua là muốn lấy bài tập về nhà hôm nay thôi.
??: Đây là công bằng giao dịch của cậu và tôi, huống hồ hôm này tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu, chốc nữa cậu cầm bài tập xuống chỗ cũ đi.
Sau đó Trác Du liền nhìn thấy ảnh đại diện của Đàm Đinh trong chốc lát là “Đối phương đang nhắn…” biến thành “Đối phương đang ghi âm…” cuối cùng là hoàn toàn yên tĩnh, đủ để thấy, bên kia màn hình Đàm Đinh rốt cuộc có bao nhiêu rối răm.
Sau một lúc lâu điện thoại của hắn rung lên, Trác Du nhìn vào, là Đàm Đinh vừa gửi đến một chữ: “Được”.
—–
Hôm nay là Trác Du tới trước.
Nhưng hắn cũng không phải chờ quá lâu, ngồi xổm ở bậc thang bóc ra một cái kẹo cao su, còn đang tra điện thoại để nghiên cứu cách ăn thì Đàm Đinh liền lộc cộc chạy xuống.
Đàm Đinh một tay cầm sách bài tập, một tay ôm cái chậu hoa nho nhỏ, có chút thở gấp mà chạy về phía hắn.
Trác Du híp híp mắt, phát hiện trong cái chậu hoa kia là một loài hoa kì lạ, là một cái hình cầu tròn vo màu xanh lục, bên trên mọc một đống gai nhọn, trông thật là ngốc.
Trác Du chỉ chỉ bên cạnh cùng Đàm Đinh nói: “Ngồi xuống.”
Đàm Đinh dừng một chút, rồi ngồi xuống.
Đầu tiên hắn đưa bài tập cho Trác Du, thấm thía nói: “Tôi dùng bút chì để viết, cậu chép lại cái cách giải kia ra chỗ khác, sau đó tẩy sạch phần bút chì của tôi đi, sau đó làm lại, như vậy giáo viên sẽ không nghi ngờ….”
Còn rất tri kỷ.
Trác Du nói cảm ơn, tùy tiện mà cầm lấy sách bài tập, tiếp theo lại bóc một cái kẹo cao su, nói với Đàm Đinh: “Há mồm.”
Đàm Đinh ngây người một chút, chần chờ hơi hơi mở miệng ra.
Trác Du liền cầm kẹo cao su vị xoài trong tay nhét vào trong mệng Đàm Đinh, bảo hắn nhai trước.
Sau đó chính hắn cũng vui vẻ mà bóc ra một cái kẹo cao su vị ô mai, vô cùng đẹp trai mà đem vỏ vứt xuống đất, sau đó đem kẹo nhét vào mồm nhai nhai. (Không được học Trác Du vứt rác bừa bãi nha, như vậy là hư đó, phải vứt rác đúng nơi quy định nhé!!!)
Hai người im lặng mà ngồi ở trên bậc thang trong chốc lát.
Trác Du đột nhiên hỏi: “Hôm nay vì sao không vui?”
Đàm Đinh cúi đầu không nói lời nào.
Trong miệng là vị ngọt ngào của quả xoài, ăn rất ngon, nhưng là Đàm Đinh có chút không hiểu, vì sao càng nhai càng ngọt, mà cái kẹo này còn không tan ra.
Hắn cúi đầu không dám nhìn Trác Du, chính là mạnh miệng nói: “Không có không vui, chính là trong người không khoẻ….”
“Cậu đã không chịu nói thật, vậy tôi liền thay cậu nói.”
Trác Du trực tiếp đánh gãy hắn: “Cậu cảm thấy nhiều ngày trôi qua như vậy, vẫn luôn là tôi chiếu cố cậu, cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình kéo chân sau tôi, có phải không?”
Bên tai Đàm Đinh trong phút chốc liền đỏ lên.
Thiếu niên trực tiếp bị chọc vào chỗ đau, tất nhiên là vừa thẹn vừa giận, hắn ngay người trong chốc lát, tưc giận mà đem kẹo cao su trong miệng nuốt xuống, ngẩn mặt liếc Trác Du một cái.
Đàm Đinh có chút tức giận.
Hắn tựa hồ muốn biện hộ cho mình một phen, nhưng những gì Trác Du nói đều là những thứ hắn nghĩ, đều đúng hết, miệng hắn lại vụng, không biết mở miệng như thế nào, nhất thời nghẹn lại một chút.
Đàm Đinh rầu rĩ nói: “Trác Du, sư phụ không có dạy cậu, cùng người khác trò chuyện phải đúng mực, phải….”
Biểu tình Trác Du ngưng lại một chút.
Hắn trực tiếp nắm lấy cằm Đàm Đinh, nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của thiếu niên, không xác định mà hỏi: “Đàm Đinh, cậu… nuốt xuống cái kẹo kia rồi à???”
Đàm Đinh choáng váng.
Hắn chỉ cảm thấy Trác Du đang ở rất gần mặt của hắn, gần đến nỗi cái mũi của Trác Du sắp đụng vào môi hắn luôn rồi, hơi thở nóng rực cũng đang phả vào mặt hắn.
“Nuốt xuống rồi…..”
Đàm Đinh mờ mịt “... không phải kẹo đều là nuốt xuống sao?”
—–
“Baidu nói là sẽ không chết người.”
Trác Du nhẹ nhàng thở phào, chỉ cảm thấy tim chính mình đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhất thời ngữ khí không khỏi có chút gấp gáp: “Cái loại kẹo này không thể nuốt, chỉ để nhai chơi chơi thôi, cậu, cậu thật là… sao cái gì cũng dám nuốt xuống bụng vậy.”
Đàm Đinh vô cùng uỷ khuất, nước mắt đều sắp tràn ra tới.
“Ăn một cái gì đó không phải đều nuốt xuống sao?”
Đàm Đinh cúi đầu ôm lấy bụng của mìnnh, càng nghĩ càng uỷ khuất, nhỏ giọng nói: “Cậu cũng không nói cho tôi không thể nuốt a…. hơn nữa Trác Du, cậu vì sao lại lớn tiếng mắng tôi như vậy a?”
“Tôi đâu có mắng cậu? Hơn nữa tôi chưa cùng cậu nói nhai trước sao?”
Trác Du quả thực dở khóc dở cười: “Cậu thật là trẻ con, như thế nào lời nói nặng một chút đều không thích nghe, vừa thấy chính là do sư phụ ngay thường ít dạy dỗ cậu, sau này… Sao cậu lại khóc?”
Đàm Đinh không nói chuyện, chính là cúi đầu kéo kéo cổ áo lau lau nước mắt.
Màn đêm mịt mờ, nhưng vẫn còn đèn đường cùng ánh trăng chiếu sáng, Trác Du trơ mắt nhìn chất lỏng từ trong hốc mắt Đàm Đinh chảy ra, giống như chuỗi hạt châu bị đứt xoành xoạch mà rơi xuống.
Trác Du dại ra trực tiếp dơ tay lên lau đi nước mắt trên khuôn mặt mềm mại của Đàm Đinh.
Trác Du hoàn toàn luống cuống tay chân.
“Ai nha, cậu, cậu khóc cái gì a.”
Trác Du hoảng loạn có chút đứng ngồi không yên, vô thức xoa xoa tay, nhì thấy nước mắt Đàm Đinh ngày càng rơi càng dữ dội, trong lúc nhất thời gấp đến độ giống như con khỉ ngồi trên đống lửa.
Hắn làm nhìn một hồi lâu, cuối cùng hoảng loạn mà ôm lấy mặt Đàm Đinh, lắp bắp nói: “Tôi không có mắng cậu a, tôi, tôi chính là sợ cậu nuốt xuống cái gì đó không tốt, tôi là đang lo lắng cho cậu mà thôi.”
Đàm Đinh ngẩng đầu, liếc nhìn Trác Du một cái.
Trác Du liền nhìn thấy đôi mắt to tròn đang ngấn nước của Đàm Đinh, trên lông mi dài còn đọc lại vài giọt nước, giống như giây tiếp theo liền rơi vào trong tim Trác Du.
Nhưng mà Đàm Đinh cảm thấy mình khóc rất doạ người, vì thế cố gắng kìm lại nước mắt rụt rè ngước lên nhìn Trác Du, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.
Kết quả Trác Du lại càng cảm thấy khó chịu.
“Tôi biết, tôi không có trách cậu.”
Đàm Đinh lại lau lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy tôi rất vô dụng.”
Xong đời, chủ đề càng ngày càng trở nên cực đoan rồi.
Trác Du thực tuyệt vọng.
“Cái gì tôi cũng không biết, Trác Du.”
Đàm Đinh khổ sở nói: “Cái gì tôi cũng cần cậu dạy cách dùng, tôi không biết dùng điện thoại, cũng không rõ vì cái gì tiền có thể chui vào trong một cái thẻ, ngay cả một cái kẹo cũng không biết là không thể nuốt….”
“…. tôi hôm nay đi vào câu lạc bộ thực vật, ở đó có… có rất nhiều loài hoa tôi không biết.”
Đàm Đinh vừa nói, nước mặt lại bắt đầu chảy xuống: “Tôi nói tôi thích bạch tuyết tháp, ánh mắt họ nhìn tôi… Tôi biết họ cũng không có ác ý. Nhưng là tôi cảm thấy tôi rất khác người… như là một con quái vật.”
“Đàm Đinh, nhìn tôi.”
Trác Du đột nhiên nói.
Đàm Đinh ngơ ngác nhìn lại.
Trác Du phồng má thổi thổi ra một cái bong bóng to màu hồng trước mặt Đàm Đinh.
Bóng bóng bẹp một cái, nổ mất dính lại trên miệng Trác Du, Trác Du có chút xấu hổ, nhanh chóng dùng lưỡi móc lại trong miệng, làm như không có việc gì nhìn lại về phía Đàm Đinh.
“Cậu xem, mọi việc cần phải có quá trình học tập thì mới có thể làm được, như cách thổi cái kẹo cao su này là học năm phút, còn có những thứ khác cũng có thể mất rất nhiều thời gian để học.
Trác Du nói: “Cậu hâm mộ tôi có nhiều bằng hữu, học mấy thứ linh tinh nhanh hơn cậu, nhưng tôi còn ghen tỵ đầu óc cậu có thể tiếp thu được những cái toán học, vật lý kia, vì vậy cậu với tôi cần phải phối hợp với nhau, căn bản không có ai liên luỵ ai, cậy đừng suy nghĩ linh tinh.”
Đàm Đinh chớp chớp mắt.
“Cậu với tôi ngay cả mấy loại kiếm pháp phức tạp đều có thể học tinh thông, tôi không tin trong cái thế giới này có thứ mà tôi và cậu không thể hiểu được.”
Trác Du hàm hồ mà cắn cắn kẹo cao su trong mệng, dừng một chút, vụng về lau đi nước mắt còn chưa khô trên mặt Đàm Đinh.
“Đừng khóc nữa… Nếu không tôi lại thổi cái bong bóng cho cậu xem?”