Tại căn tin….
Căn tin xưa nay đã ồn ào nay còn ồn hơn vì góc cuối căn tin đang tập hợp những phần tử đẹp trai đẹp gái nhất trường lại còn là những thiếu gia, tiểu thư của tập đoàn lớn. Và đặc biệt hơn…Giữa đám bọn họ là một người con gái , đẹp như tranh vẽ, làn ra trắng bóc nhưng khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ , tai đeo headphone không quan tâm đến mọi thứ.
– Hân ! em ăn gì ? – Bảo nói
– Như cũ – Nó vẫn lạnh lùng
– Đc rồi. Nhật Anh em dùng gì ?
– Em cũng như cũ
– Được rồi . Bảo nói rồi kéo hắn đi mua (tác giả: mua có tí đồ mà kinh vậy á ? Bảo: con kia mày không bít gì đừng có nói nhá bọn kia ăn nhiều lắm đó)
lát sau Bảo đã mang đồ về. Nó nhận lấy đồ rồi lặng lẽ ăn.
Còn lại sau khi nhận đồ thì đang đổ dồn về phía…
– Bảo ! Mày mau nói đi _ Vũ lên tiếng
– Hân là em gái tao – Bảo nói
– Hả????? vậy có nghĩa là…. – Vũ lên tiếng
– Là con gái út và cũng là cánh tay phải của chủ tịch tập đoàn Frozen – Hắn nãy giờ im lặng cũng lên tiếng.
– Ù ôi ! Không ngờ đó – Vũ nói
– Hân ! Để anh giới thiệu em với mọi người nhá _ Bảo tháo cái headphone trên tai nó ra nói.
– Ko cần _ Nó lạnh lùng trả lời
– Tại sao ? _ Cả lũ còn lại hỏi
– Tôi về đây không phải để học
– Vậy cô về đây làm gì _ Hắn thắc mắc
– Anh không cần biết _Nó đứng dậy bỏ đi . Bọn người này thực sự rất ồn ào làm nó thấy khó chịu.
Nó ra vườn sau trường , chỗ này làm nó thấy rất thoải mái. Nó im lặng và yên tĩnh đến đáng sợ , nhưng nó lại thích như vậy , không còn cái cảm giác bị người khác để ý, không còn cái sự lo lắng đề phòng. Nơi này làm nó thấy thư giãn. Nó như trở lại là chính mình.
Trong khi đó …. Tại căn tin trường… con người đang tra tấn Gia Bảo và Nhật Anh:
– Bảo mày mau nói đi
– Tao xin lỗi tao không thể nói
– Nhật Anh mau nói đi
– Xin lỗi em cũng không thể nói
– Bọn mày….
– Bọn tao xin lỗi . Đến khi nào cái Hân tạm quên đi kí ức đó bọn tao mới có thể nói. Nhưng tao nói luôn : nó cũng giống chúng ta, đều học xong đại học rồi và đang giúp việc cho ba ở công ti.