Phút sau….
– Vâng và đã có kết quả… xin mời mọi người tạp trung để chúc mừng cho lớp chiến thắng là ….Z xin chúc mừng – Tiếng ông MC vang lên
– Yeahhhhhh – Tiếng reo hò ầm ĩ dưới khán đài
– Ồn ào quá – Riêng nó và hắn k ns j chỉ nhếch môi cười rồi đồng thanh hét lên
Tức thì cả hội trường im bặt đến nỗi con ruồi bay qua cx nghe thấy tiếng (tg: chém tí)
Bọn nó đứng dạy , ko quan tâm kết quả và giải thưởng. Lấy xe ra về và k quên nói với cô chủ nhiệm : – Bọn tôi đi trước .
– Chúng ta có ngày để nghỉ ngơi trc khi đến đảo Jeju – Bảo nói , Cả lũ lên phòng , cả ngày hôm nay thật mệt mỏi nha.
h đêm …
– Chúng mày cx ở đây sao – Diệp lên tiếng . Cô lén đi ra ngoài vì tin nhắn lạ nhưng lại thấy ng bn cũng đg trọng tình trạng như vậy
– Uk . Tao ra ngoài vì tin nhắn lạ – Nhật Anh nói
– Mày cx vậy sao ? Cả mày nữa (chỉ nó)
– Có chuyện hay rồi – nó cười nhạt
– Lâu lắm k động tay động chân nhỉ
Cả đứa đi đến điểm hẹn. Đó là cánh đồng lớn, về đêm phát ra những tiếng thật đáng sợ
– Đến rồi sao ? Nhanh chứ nhỉ – Giọng nói vang lên đằng sau chúng nó
– Vỹ Yến ?- nó quay lại
– Trực giác tốt, khả năng ghi nhớ cx k tệ
– Gọi bọn tao đến đây lm j – Diệp lạnh lùng , bình thường cô vui vẻ bao nhiêu thì lúc đnáh nhau lại lạnh lùng bây nhiêu
– con ở kia ra nốt đi – Nhật Anh cx k khác Diệp là mấy
– Ha ha … không hổ danh là những sát thủ ngầm – giọng nói mang đầy nguy hiểm
– Nói rõ lí do đi – nó nói
– Muốn biết sao mình chết à – Giọng nói khác, không kém phần chua ngoa lang lên
– Ai chết thì còn phải xem đã. Đừng tự tin quá như thế chứ “tiểu thư” Trúc Nhã – Diệp nói rồi nhấn mạnh từ tiểu thư
– Biết bọn tôi sao ? – Giọng nguy hiểm lại vang lên
– Sao bọn tôi lại không biết ? Cô khinh thường chúng tôi quá rồi tiểu thư Kim Huyền – Nhật Anh cất giọng đầy khinh bỉ
đứa đó k ai khác chính là Vỹ Yến , Trúc Nhã , Kim Huyền , bộ xinh đẹp nhờ “phân són” , học lực cũng tạm mà não thì hơi ngắn. Tương ứng theo đuổi Khánh , Vũ , Bảo
– Đc . Vậy tôi nói luôn . Tránh xa hoàng tử của chúng tôi ra – Vỹ Yến cất giọng đe dọa
– Của các cô sao ? Bao h vậy ? Ai thừa nhận cơ ? – Diệp giễu cợt , k hiểu sao khi nghe từ “của chúng tôi” cô lại khó chịu đến thế
– Các cô muốn chết hả mà dám chống lại chúng tôi – Trúc Nhã giận dữ
– Ai muốn chết thì từ hãy tính. Lên hết đi . Đằng nào thì các cô cx sẽ k tha cho bọn tôi.
– Thông minh đấy – Kim Huyền Cất giọng đầy nguy hiểm – Lên
Lời nói vừa cất ra thì có khoảng tên con trai to cao xông ra
– là con trai mà lại đi phục tùng theo bọn họ như chó trung thành vậy , thật là nhục – nó cười nửa miệng , giọng nói mang đầy khinh bỉ
– Thật xin lỗi các chú a … Chụy đây đã lm hỏng đời trai trẻ của các chú r _ Nhật Anh cất giọng (tg: cấm nghĩ bậy … giống tớ) rồi đạp vào giữa bụng tên đến gần mình
Từ nãy đến h nó là ng bị tấn công nhiều nhất , vì nó k đánh , chỉ khéo léo mà nhẹ nhàng né chúng
– Ê con kia , đùa đủ rồi đấy. Mày đùa mà tao phải đánh mày k thấy có lỗi hả – Diệp bực
– Rồi ok ok pn iu – nó giương đôi mắt cún con – đánh nè
Mỗi cú đánh của nó rất uy lực , nó ra đòn cách nhẹ nhàng nhưng hậu quả thì hoàn toàn ngc lại . Những cú lên gối kèm theo cái lườm sác lẻm ,đánh vào đúng điểm yếu của từng tên , nhẹ nhàng , uyển chuyển …. Chỉ lát , tên con trai đã nằm rạp xuống trc mặt chúng nó .
– Làm …. làm sao bây h ? -Trúc Nhã sợ hãi kêu lên
– Thực hiện kế hoạch đi -Vỹ Yến nói, giọng k kém sợ sệt là bao
– Nhưng nếu mấy ảnh biết thì….- Kim Huyền ngập ngừng
– K còn đg lui đâu . Tha cho chúng thì ngay ngày mai mấy ảnh sẽ biết – Vỹ Yến nói rồi lấy tay ra hiệu cho bọn đàn em
– Phụt …. đứa nó dần ngất đi . Nguyên do là bọn này đã chụp lén thuốc ngủ từ đằng sau chúng nó
– aaaaa… đau quá – Diệp hét lên khi mở mắt
– im lặng đi – nó nói , giọng vô cùng lãnh đạm
– Mùi này… khó chịu quá … Mình đang ở đâu đây ? – Nhật Anh nói – sao lại bị trói ?
– Mk bị bắt cóc rồi – nó cất giọng , hình như hôm qua bị chụp thuốc ngủ
– Chà… giỏi thật… không hổ danh là Kill -Vỹ Yến bước vào , giọng chế giễu
– Vỹ Yến ? Quả là cô – nó lạnh lùng hơn trc
– sao cô biết là tôi ?
– Trò hèn hạ thế này chỉ có cô thôi – nó nhếch môi khinh bỉ – cô kia cx nên lên tiếng chứ nhỉ
– Hay lắm. Tách chúng ra đi – Kim Huyền
Chúng nó bị tách ra mỗi ng khu riêng.
Trong khi đó …
Bảo , Vũ và hắn đg k ngừng lo lắng…. bọn họ đi đâu thế ? ng điên cuồng tìm kiếm
Vũ : “Haizz… Diệp …. cô ta thật biết lm ng khác lo lắng mà ! Sao đi đâu thế k biết ” Vũ ôm đầu , cảm xúc trong anh lúc này là thế nào ? Lo lắng… sợ sệt …. chưa bao h cảm lúc lại trào dâng mãnh liệt như vậy . ” AAAAaaa Vũ ơi là Vũ mày bị sao v ?”
Bảo : ”Nhật Anh em đg ở đâu thế ?” (tg : sao bảo lo cho chị Hân nhất cơ mà -_- Bảo : giữa vk và em gái thì phải chọn vk chứ tg :hết ns nổi)
Hắn : “Hân đi đâu v nhỉ ? Cô ta lại có thể ra ngoài bất ngờ như thế thật lạ a….Lo quá”
Tại khu của nó…
– sao k nói j hết ? sợ à ? lúc nãy mạnh mồm lắm cơ mà – Vỹ Yến trả treo
– … -im lặng
– Con chó này ?
Chát… cái tát đc “trao tặng” , ng nhận k ai khác là cô ta. Nó tát cho cô ta cái rõ đau – Mày k biết im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ à ?
– Mày…. mày gỡ đc trói từ bao h – Vỹ Yến nói – Sao có thể ?
– Não mày ngắn quá nhỉ ? Mày có bị ngu k ? Mày biết tao là Kill rồi mà lại định chơi tao bằng cách này à ? Tao gỡ đc từ khi đc đưa vào đây rồi . – nó cười nửa miệng
đứa kia cũng không khác nó là bao . Vỹ Yến , Kim Huyền , Trúc Nhã sợ xanh mặt , bị bọn nó trói lại . Nó nhấc mấy gọi điện thoại cho Jun - đứa em của nó : Đường A phố BC , cánh đồng gần chỗ XYZ . Đến dọn dẹp giúp chị.
Chúng nó lên về đến nhà . Và cảnh tượng rất ư là “tốt đẹp” hiện ra
đứa bọn hắn mặt hằm hằm trông như sát thủ đứng ngay ở cửa
– Hân … giải thích – Bảo lạnh lùng
– Hai à … bớt giận đi – nó giương đôi mắt cún con lên nhìn Bảo
– Nhanh… – Vũ hét
– Bla … bla…. – Diệp kể hết toàn bộ cậu chuyện – Đc chưa đồ khó tính ?
– cô đó … dám làm vậy sao ? – Bảo mặt hằm hằm – Không thể để yên đc
– Hai à thôi mà… em lm xong rồi – Nó vội ngăn lại
– Bảo … đc rồi mà … bọn tôi có sao đâu
– Này có biết bọn tôi lo lắm k hả – Bảo hét
– Làm gì mà hét lên thế – Nhật Anh giật mình sau lời nói của Bảo
– Tôi xin lỗi , không sao hết , m.n mệt rồi về phòng đi – Bảo hối lỗi – “Nhật Anh à … chả nhẽ tôi phải nói vs em rằng Có lẽ tôi anh đã yêu em sao ” – Bảo nghĩ , lắc đầu ngán ngẩm bỏ về phòng