- LĂNG UYÊN LÀ ĐỨA NÀO, MAU RA ĐÂY!
Cô cũng biết giọng nói đó của Nhã Phi nhưng cô cũng chẳng thèm quay mặt lại, mặc kệ những lời bàn tán của những fan Băng Li trong lớp. Nhã Phi không thấy Lăng Uyên quay mặt lại, một người đứng bên cạnh Nhã Phi nói nhỏ với Nhã Phi:
- Chị hai, cái này gọi là bị khinh đấy, em không ngờ chị lại có ngày này nha, không phải lúc trước chị còn bảo với bọn em chị lúc nào cũng khiến những người trong trường này sợ mà.
Những đứa xung quanh nghe được câu đó liền cười mỉm, mặt cô ta có chút đỏ nhưng vẫn nói:
- Cười j mà cười
Đúng vậy trước khi gặp Lăng Uyên cô ta nổi danh chị đại ai trong trường này cũng phải sợ chỉ là bây giờ chọc nhầm đứa giờ mới mất mặt vậy đấy
Tiếng trống trường đột nhiên vang lên, báo hiệu giờ nghỉ trưa đã tới. Cô đứng dậy, vẫn không nhìn cô ta trực tiếp lướt qua đi ra khỏi lớp, thấy cô ra ngoài cô ta nói:
- Lăng Uyên, sao cô lại đi? Cô muốn chạy trốn sao? ha, đúng là đứa chỉ biết trốn tránh
Cô cũng chẳng nói làm gì cho đỡ tốn nước bọt, kệ, lấp đầy bụng đã rồi tính. Cô đến căn tin ngồi xuống chiếc bàn trống ở góc trong cùng ngồi vừa ăn vừa chú ý tới Băng Li. Một tiếng nói nhẹ nhàng phát ra làm cho cô phải ngẩng mặt lên xem ai nói với mình, người vừa nói chẳng ai khác là Thiên Vi cô ta mỉm cười nói với cô:
- Uyên nhi tớ có thể ngồi đây cùng cậu được không?
- Tùy cô thôi
Cô chẳng thèm quan tâm cô ta nữa, chăm chú vào công việc chính của mình. Thiên Vi ngồi xuống nhìn cô đang ăn mà trên khuôn mặt cô ta thoáng chút gian xảo rồi nhanh chóng trở về bộ dáng thục nữ như ngày nào, nụ cười gian xảo đó cô cũng biết nhưng cũng muốn xem cô ta định giở trò j.
Rầm Một tiếng đập bàn vang lên tại bàn cô, mọi người đều quay mặt lại nhìn cô ngẩng đầu lên thấy một người con trai trông rất soái nhưng cô lại chẳng hề hứng thú với trai đẹp, người đập bàn đó tất nhiên là một người đang theo đuổi Băng Li- Thiên Du. Người này luôn gây phiền phức cho Băng Li nhưng khi thấy cô đứng cạnh liền chạy trối chết vậy mà hôm nay gan lớn ghê đứng trước mặt lại còn đập bàn chắc có chuyện j xảy ra đây này.
Cô nhìn Thiên Vi rồi cười làm cho cô ta có cảm giác không lành
- Lăng Uyên! Cô không thể không hại Băng Li được hay sao? Tôi tin tưởng cô có thể bảo vệ được cho Băng Li không ngờ cô làm cho Băng Li ra nông nỗi này
THiên Du vừa nói vừa kéo Băng Li ra trước mặt cô, khuôn mặt bị bầm dập, đầu tóc và áo cô ướt sũng như vừa mới bị dội nước vậy. Nhìn Băng Li cô có thể hiểu được Băng Li lại bị bọn họ đánh rồi. Cô nhìn Băng Li rồi quay lại nói với Thiên Du:
- Băng Li như vậy tôi không có làm, mà nhỡ có ai làm rồi vu oan hay không? Cậu có thể chắc chắn là đo tôi?
- Vậy ngoài cô ra còn người nào khác?
' Sao cô ta cứ dùng mấy thủ đoạn truyền thống này là sao nhỉ? không suy nghĩ được thủ đoạn khác hay hơn sao? Mà thằng này tin người dễ sợ, thôi không thèm chấp với mấy người nữa'
- Kệ cậu, nghĩ sao thì nghĩ
Cô cầm điện thoại lên và bỏ đi. Được một quãng thì một giọng nói lại vang lên:
- Ê
- Phiền phức
Cô nói rồi chạy đi thật nhanh kẻo lại được tặng thêm một câu "an ủi" của hắn thì tệ rồi. Hắn chạy theo cô vừa chạy vừa gọi:
- Lăng Uyên chờ tao với, tao đã nói j đâu mà chạy?
- Cho mày nói xong cái câu " an ủi " đó của mày thì tao thà bị bọn nó hành còn hơn