Thấy người ta ở ngoài đường rất nhiều, linh tính mách bảo, trong cơn hoảng loạn, Thiên Ngân cầm tay Thiên Nga chạy vội tới đó. Chen qua những người lớn, cô không dám tin vào mắt mình, em gái cô, Thiên Ngọc đang nằm trên vũng máu. Cô bấn loạn chạy tới chỗ em mà kêu tên bé. Mọi người xung quanh thấy vậy lên tiếng hỏi:
- Đây là em gái cháu àk! Đừng khóc nữa đứng lên đi cháu. Cô gọi xe cứu thương tới cho - Nghe thấy thế cố nín khóc nhưng Thiên Nga thì vẫn còn òa khóc thảm thiết, cô liền vỗ em nín, giọng nói có chút khàn khàn còn vài tiếng nức:
- Thôi ... ngoan nào ... Thiên ... Nga ngoan ... nín đi rồi ... chị gọi cho cha ... mẹ nhé - Nghe lời chị cô bé dần dần nín khóc. Những người xung quanh gọi điện cho bệnh viện và gọi cho cha mẹ bọn trẻ. lúc sau xe bệnh viện tới, cô và Thiên Nga vào xe đi tới bệnh viện. Thiên Ngọc được đưa vào phòng cấp cứu, ngồi ở hàng ghế chờ, cô cố gắng không được khóc để Thiên Nga được bình tĩnh hơn. Nhưng khi ba mẹ tới cô không nhịn được liền òa khóc nức nở:
- Mẹ ... Mẹ tha lỗi cho con nha. Con không quản được em nên để ra cớ sự này - Mẹ cô nghe xong những lời con gái nói cũng không nhịn được khóc mà khuyên con:
- Đừng khóc nữa, con gái ngoan của mẹ, con không có lỗi gì cả, chỉ là số mệnh thôi, nín đi - Nghe thấy mẹ không trách mình cô mới nín khóc. Còn Thiên Nga được ba dỗ nín và thiếp đi. Hơn tiếng đồng hồ, đèn phòng cấp cứu cũng tắt. Bác sĩ bước ra. Bà Hoa chạy tới hỏi:
- Bác sĩ con gái tôi sao rồi bác sĩ, nó có bị thương nặng không? - Nghe câu hỏi của ba Hoa. Bác sĩ từ tốn tháo khẩu trang và nói:
- Xin người nhà hãy bình tĩnh, cô bé không sao nữa, đã qua cơn nguy hiểm rồi. Nhưng ...
Nghe bác sĩ nói không sao bà Hoa ổn định tinh thần được phần nào, nhưng sao bác sĩ lại kêu "nhưng" chẳng lẽ con bà lại bị gì nữa sao. Bà gấp gáp hỏi:
- Nhưng sao bác sĩ, ông hãy nói cho tôi nghe.
- Nhưng do va chạm mạnh nên đầu của cô bé bị chấn thương dẫn đến mất trí nhớ.
Đùng, tiếng sét như đánh ngang tai bà, bà thất thiểu đứng không vững, nếu không nhờ chồng bà đỡ thì bà đã ngã xuống đất rồi. Bà lẩm bẩm trong miệng mình " mất trí nhớ sao, con tôi sẽ mất trí nhớ sao, tại sao lại như vậy". Trong lòng bà khóc không thành tiếng, bà mệt mỏi liền ngất đi. Còn thiên Ngân, khi nghe em mình mất trí nhớ, cô thật sự chịu không nỗi liền ngã xuống đất, khóc không thành tiếng. Tị sao lại như vậy, tại sao chuyện này lại xảy ra với em cô. Trong hành lang lúc này chỉ còn tiếng khóc của đứa trẻ tuổi, tiếng thở dài của người mang trong mình nỗi đau nhưng không dám rơi lệ và những giọt nước mắt tuôn trào trên khóe mắt của đứa trẻ.
Thời gian trôi qua, Thiên Ngọc cũng tĩnh lại. Mọi người đều đứng bệnh giường bệnh vui mừng nhìn cô bé. Đáp lại ánh mắt mọi người là sự thờ ơ, lạnh lùng của cô bé. Cô cất tiếng nói khiến cho bà Hoa và mọi người kìm được tiêng khóc trong khi đã chuẩn bị trước tâm lí cho chuyện này:
- Các người là ai? đây là đâu? - Bà hoa kìm nén tiếng khóc của mình nhẹ nhàng nói:
- Đây là bệnh viện, con bị tai nạn nên được đưa vào đây. Thiên Ngọc hiện tại con thấy trong ngưới như thế nào, có đau chỗ nào không - thiên Ngọc đẩy tay bà ra thờ ơ nói:
- Thế àk! Tôi không sao, không thấy đau, tôi mệt, muốn ngủ - Nghe thấy thế bà Hoa để con mình nằm xuông rồi bước ra khỏi phòng với mọi người. Mọi người tới thăm đếu đi về hết. Ông Lâm đưa bà Hoa về nhà nhưng bà không chịu, ông thuyết phục mãi bà mới chịu về. Còn về phần Thiên Ngân và Thiên Nga từ bệnh viện thì đi học ở trường, đợi tan trường mới tới thăm Thiên Ngọc
--------------------------------- HẾT CHƯƠNG -------------------------------------