Cả hai bang đấu với nhau cả một đêm, ai náy cũng thấm mệt, gần sáng mới chấm dứt.
Ở chỗ tụi nó.
"Hazz. . . .họ không còn đột nhập nữa rồi." Quỳnh vừa vặn vẹo người do ngồi yên một chỗ quá lâu vừa nói.
"Bọn họ không phải dạng tầm thường." Nhi mệt mỏi lên tiếng.
"Chắc bọn mình dạng bình thường, thức cả đêm như thế này mệt chết đi được." Tuyết nói. Sau đó Nhi nhìn Tuyết cười.
"Đúng vậy, chúng ta là dạng không tầm thường, vì có Quỳnh là cao thủ máy tính mà." Nhi đi tới đặt tay lên vai Quỳnh nói.
"May mà có Quỳnh chứ không bọm mình chết chắc." Tuyết phụ hoạ thêm.
"Tất nhiên rồi." Quỳnh nhíu mày cười nói.
"Bang chủ có gì dặn dò." người con trai tên Hoàng cung kính nói.
"Gửi thư cho mấy bang phai khác, hai ngày sau chúng ta sẽ mở tiệc rượi." nó lạnh lùng nói.
"Bang chủ, tại sao lại làm vậy?" hắn không hiểu ý của nó.
"Đúng, tại sao lại làm vậy?" Nhi thắc mắc hỏi.
"Phải xác nhận là có bang chủ bang Hắc Long đến tham dự." nó không trả lời câu hỏi của hai người họ.
"Vâng." Hoàng trả lời rồi đi ra ngoài.
"Thiên Ngọc?" Tuyết gọi nó.
"Rồi mấy người sẽ hiểu." nó nói một câu rồi xoay người bước ra ngoài.
Được rồi, Thế Phong, nếu anh thực sự muốn chơi, tôi sẽ chơi tới cùng với anh, Thiên Ngọc tôi dứt khoát không chịu thúa anh. Suy nghĩ của nó.
Ở chỗ tụi hắn.
"Cuộc chiến này khá là thú vị." Hạo lên tiếng tán dương.
"Hừ." Phong hừ lạnh không nói gì.
"Tiếp theo tính sao đây?" Duy lên tiếng hỏi.
"Tao tự có tính toán." hắn nói rồi bỏ đi.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Hai ngày sau.
Tại sân bay quốc tế, xuất hiện ba người là hai nữ một nam. Nhìn họ như một cái cây toàm màu đen, rất nhiều người nhìn bọn họ bằng ánh mắt tò mò.
KÉTTT. . . . . .
Sau tiếng thắng xe, mở cửa ra là những người mặc đồ đen, khiến mọ người ở sân bay này càng hiếu kì hơn. Bọn người hướng ba người kì lạ kia mà đi tới, một tên đeo kính cao lớn nhất bước ra cuối chào, rồi tất cả những tên phía sau cũng cúi đầu chào theo."Bang chủ, mừng ngài đã về."
"Không cần." một cô gái trong ba người bọn họ bước ra tháo mắt kính nói.
"Chuyện tôi giao đã hoàn thành chưa." người con trai cũng tháo mắt kính ra nói.
"Vâng mọi chuyện đã sắp xếp xong, hiện tại bang chủ và bang phó có thể vào học ngôn trường cũ." người đàn ông lúc đầu lên tiếng nói.
"Ừm, đi thôi." người con gái cuối cùng lên tiếng nói rồi bỏ đi ra xe trước.
"Thật thú vị, tối nay sẽ có kịch xem." người con gái lúc đầu đeo kính lại rồi bỏ đi. Cậu con trai còn lại cũng đeo kính đi theo cùng bọn thuộc hạ ở phía sau.
Tại nhà Thiên Ngọc.
"Này, nhanh lên." nó bực bội lên tiếng.
"Xong rồi, xong rồi, tới đây." Như Quỳnh luống cuống vừa xách cặp vừa cầm miếng bánh mì cắn vào miệng chạy theo nó.
"Lúc nào cũng chậm chạp." nó hơi liếc nhìn Quỳnh rồi lên xe.
"En xin lỗi mà." Quỳnh giả bộ thút thít rồi mở cửa lên xe.
"Hai đứa chậm quá đấy." Gia Lâm nảy giờ im lặng lên tiếng nói. Anh thực sự không thể nhịn cười với tính trẻ con của hai đứa này.
"Anh lo lái xe đi." nó liếc nhìn Gia Lâm nói.
"Đúng đó anh, lái xe nhanh nhanh đi, trể rồi." Quỳnh ngồi đừng sau réo theo.
"Anh biết rồi." nói đoạn anh lái xe như bay.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại lớp.
"Nhi à, con Ngọc làm gì mà chưa tới nữa." Như Tuyết lo lắng nói.
"Cứ chờ thử xem, dù gì cô vẫn chưa tới mà." Tuyết Nhi nói.
"Xem xem, hai cô nàng giả trai lừa gạt nữ sinh trường này đây mà. Chậc chậc, cũng xinh đẹp đấy sao lại làm những chuyện đáng xấu hổ này." từ đâu một con nhỏ mặt mày son phấn loè loẹt đi tới chỗ Nhi và Tuyết mở giọng chanh chua nói chuyện.
"HAHAHAHA. . . . . . ." cả đám theo sau nhỏ bật cười sau khi nhỏ nói xong.
"ÁAA, Chị Kiều Như kia, đẹp quá." một học sinh nam hét lên, sau đó cả đám học sinh cả khối cũng kéo nhau ra xem.
"Có liên quan tới cô sao?" Nhi lạnh lùng nhìn nhỏ lên tiếng hỏi.
"Không liên quan? Các cô đang làm xấu mặt nhà trường, còn nói không liên quan." nhỏ khác theo sau Kiều Như lên tiếng nói.
"Nhà trường xấu mặt chứ các cô xấu mặt à." Tuyết bỉu môi nói.
"Mày. . . ." nhỏ tức giận.
"Được rồi, tôi muốn hai cô về nói với con nhỏ Thiên Ngọc gì gì đó của các cô từ bỏ ý định muốn quyến rũ anh Phong đi." nhỏ Kiều Như lên tiếng hâm dọa.
"Sao bọn tôi phải nghe lời cảnh cáo của cô?" Nhi lên tiếng nói.
"Anh Phong là của chị Thuỳ Dương rồi." Kiều Như lên tiếng nói.
"Xin hỏi, ở trên người anh ta có ghi chữ là của Thùy Dương rồi không?" Tuyết liết nhìn mấy người bọn họ rồi lên tiếng hỏi.
"Ờ thì. . . .nói chung nếu các cô còn không nghe thì. . ." nhỏ Kiều Như tức giận nhưng vẫn tỏ vẻ.
"Thì như thế nào?" bỗng vang lên một giọng nói lạnh đến thấu xương. Nó đến trường, vừa lên lầu đã thấy ầm ỉ, tới gần mới biết mấy người này tới kiếm chuyện.
"THIÊN NGỌC." Nhi và Tuyết nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó liền quay đầu nhìn nó, đồng thanh nói.
"Ờ thì. . ." Kiều Như ấp úng, cơ thể bất giác run rẩy.
"Nói." nó lạnh giọng lên tiếng.
"Thì. . . .thì đừng trách chúng tôi không khách khí." Kiều Như hơi sợ như vẫn cố gắng bình tĩnh nói.
"Vậy sao?" nó bình thản hỏi ngược lại.
"Cô. . . Cô không sợ sao?" Kiều Như giọng nói run rẩy hỏi.
"Tại sao tôi phải sợ?" nó liết nhìn nhỏ hỏi.
"Cô. . .hừ, cô nghĩ mình là ai? Thấp hèn." Kiều Như tức đến đỏ mặt.
"Vậy thân phận cô cao quý lắm sao. Đồ dơ bẩn." nó khinh bỉ nhìn nhỏ nói.
"Cô. . ."
"Nói với Thùy Dương, đừng có đụng chạm đến tôi hay người của tôi, nếu cô ta còn đụng chạm đến, tôi sẽ giết chết cô ta, cô cũng vậy đấy." nó nói xong quay lưng bỏ đi, nhưng bị Kiều Như kéo lại định cho nó một bạt tai. Nó không làm gì, chỉ đứng nhìn cô ta, cánh tay chưa kịp hạ xuống thì bị một bàn tay khác nắm lại rồi hất ra.
"Đừng bao giờ đụng vào cô ấy." sau câu nói, nó bị người này nắm tay kéo đi. Khi định thần lại, nó mới biết, người kéo nó đi là Hoàng Quân.
Bọn Kiều Như cảm thấy xấu hổ, vội kéo nhau đi về lớp.