Sau khi rời khỏi sân thượng, Giang Tuyết Huỳnh và Trì Thanh trở lại phòng học lớp A3.
Lúc đi đến cửa lớp thì tiết học thứ hai cũng sắp hết rồi, Giang Tuyết Huỳnh đang chuẩn bị xin phép vào lớp thì đột nhiên lại cảm thấy cánh tay của mình có cảm giác bị ai đó kéo.
Trì Thanh cụp mắt kéo cô, đột ngột xoay người cô lại.
"Đợi đi."
Hơi thở thiếu niên lành lạnh, toàn thân tản ra mùi bột giặt thoang thoảng.
Sau khi kéo cô lại, Trì Thanh buông cô ra, ngả người ra sau, dựa vào tường, giữ khoảng cách với cô.
Mùi nước bột giặt bay đi, thiếu niên cụp mi nhắc nhở: "Đợi hết tiết."
Sau đó thì cũng không còn tâm trạng để quan tâm tới cô nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi chờ tiếng chuông hết tiết học vang lên.
Nói đến việc trốn học thì rõ ràng Trì Thanh có kinh nghiệm hơn cô rất nhiều.
Nhưng dù sao Giang Tuyết Huỳnh cũng là lần đầu làm chuyện này nên có hơi bỡ ngỡ, cô cảm thấy mình cứ đứng ngu ngơ như thế này thì không hay lắm, mà ngồi xổm xuống thì cũng không ổn luôn. Trong khi cô đang đắn đo, Trì Thanh nhướng mày nhìn cô từ trên cao xuống như thể anh đã đọc được suy nghĩ của cô vậy:
"Nếu cậu muốn đứng đây để chịu phạt thì không cần phiền phức như vậy."
Anh nghiêng đầu nhìn phòng học, đưa ra một đề nghị không quá rõ ràng: "Cậu có thể quang minh chính đại mà đi thẳng vào."
Giang Tuyết Huỳnh: "..."
Sau nửa giây phân vân, cô vẫn quyết định làm theo dáng vẻ của Trì Thanh, dựa vào tường chờ chuông hết tiết vang lên.
Quyết định của Trì Thanh là hoàn toàn đúng đắn, đây là tiết lịch sử, giáo viên dạy sử họ Trương, vẫn luôn dễ nói chuyện.
Ngay khi cô Trương bước ra khỏi lớp từ cửa trước, Trì Thanh đã đi về phía cửa sau, Giang Tuyết Huỳnh cũng vội vàng đi theo.
Sự vắng mặt của bọn họ trong tiết sinh hoạt buổi sáng với tiết học đầu tiên rất dễ thấy, Kha Tiểu Tiêu kinh ngạc giữ Giang Tuyết Huỳnh lại: “Cậu đi làm gì đấy? Sao lại về cùng Trì Thanh vậy?"
Giang Tuyết Huỳnh dừng lại một chút, xong sau đó cô vẫn lựa chọn giấu diếm.
"Tớ cũng không biết, vừa rồi tớ đau bụng nên đến phòng y tế, trên đường về trùng hợp gặp phải cậu ấy."
Vẻ ngoài của Giang Tuyết Huỳnh không được tính là quá xinh đẹp, nhưng ngũ quan của cô kết hợp hài hòa với nhau, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, cũng có một chút dáng vẻ con gái cưng trong nhà, khiến cho người khác có cảm giác cô vừa xinh đẹp vừa biết cách cư xử làm người khác cảm thấy thoải mái.
Nói cách khác là khuôn mặt ngoan ngoãn dễ gần.
Có lẽ là bởi vì vẻ mặt của cô quá ngây thơ, mặc dù Kha Tiểu Tiêu kinh ngạc nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Một lúc sau, Ngô Tiệp cũng đi vào từ cửa sau, mặt mũi sưng vù, vẻ mặt cậu ta âm u trầm lắng như mặt nước, vừa bước vào đã đạp đổ cái bàn trước mặt.
Mấy học sinh nam sững sờ trong giây lát rồi vây quanh cậu ta.
"Mẹ kiếp, sao lại thành như thế này rồi? Đánh nhau rồi hả anh Tiệp?"
"Mặt bé Tiệp làm sao vậy?"
Sắc mặt Ngô Tiệp không hiền lành chút nào: "Cút."
Giang Tuyết Huỳnh lặng lẽ lấy điện thoại di động ra mở diễn đàn của trường lên xem, không khỏi thở phào một hơi.
Bài hot trước đó đã bị xóa.
Có vẻ như đám Ngô Tiệp cũng sợ làm lớn chuyện sẽ bị tóm. Nhìn dáng vẻ này của cậu ta chắc cũng không dám đến trước mặt giáo viên tố cáo gì đâu.
Điều cô sợ hơn là Ngô Tiệp có thể lôi kéo thêm nhiều người đến chỗ hẹn.
Hôm nay có vẻ Trì Thanh đã bị cô k1ch thích cái bản tính kiêu ngạo tự phụ trong anh, không biết liệu anh có đồng ý tránh khỏi trận chiến hay không.
Vừa rồi cô có hơi bốc đồng, Giang Tuyết Huỳnh mím môi, trong lòng hạ quyết tâm nhất định sẽ cùng đại quân hành động, tuyệt đối sẽ không bao giờ đứng một mình.
Về phần Trì Thanh…
Cô lại không phải mẹ của Trì Thanh, cô cũng không thể kiểm soát được nhiều như vậy, cùng lắm thì báo cảnh sát thôi.
Kể từ khi video được đăng trên diễn đàn vào ngày hôm qua, đây là lần đầu tiên Trì Thanh xuất hiện trước mặt mọi người, cả một lớp A3 không kìm nổi mà nhìn chằm chằm hai nhân vật chính là Trì Thanh và Hứa Lê.
Hứa Lê thẫn thờ, thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Trì Thanh.
Rõ ràng khoảng cách không hơn một cánh tay, vai kề vai nhưng Trì Thanh lại tỏ thái độ không muốn nghe.
Một tay thiếu niên chống cằm, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Đầu tai nghe nhét vào tai, dây tai nghe thì giấu trong đồng phục học sinh, chỉ lộ ra một chút, được giấu rất khéo léo.
Không biết có nghe vào được chữ nào hay không nữa.
Sau giờ học, Phương Hiểu Linh nói gì đó với Hứa Lê, từ đằng xa Giang Tuyết Huỳnh dường như đã nhìn thấy Hứa Lê đang khóc.
Giang Tuyết Huỳnh là người duy nhất trong lớp A3 biết những gì Trì Thanh đã trải qua, mặc dù thấy Trì Thanh dường như đã nghĩ thông rồi nhưng nếu mọi người nhìn thấy video rồi trốn sau lưng anh bàn tán này nọ, lỡ như anh lại nghĩ không thoáng thì sao đây?
Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy cô vẫn cần chú ý đến trạng thái tinh thần của Trì Thanh.
Cho nên hết giờ học cô không đi cùng Kha Tiểu Tiêu mà hít một hơi thật sâu làm công tác chuẩn bị tinh thần, sau đó lặng lẽ đi theo Trì Thanh như một stalker.
Hứa Lê và Phương Hiểu Linh đi trước mặt cô.
Đang đi thì Giang Tuyết Huỳnh nhìn thấy Hứa Lê đột nhiên bỏ rơi Phương Hiểu Linh, nhanh chóng bước tới ngăn Trì Thanh lại.
Trì Thanh tháo tai nghe xuống, nhìn cô ấy từ trên xuống, mi mắt cũng không nhúc nhích: “?"
Hứa Lê ôm mấy cuốn sách trong tay, như thể muốn dựa vào chúng để tập hợp sức mạnh cho mình.
Hình như cô ấy thật sự hối hận, hốc mắt còn hơi đỏ ửng, thấp giọng nói: "Xin lỗi cậu Trì Thanh, tớ không ngờ bọn họ lại quá đáng như thế, tớ cho rằng chỉ cần lừa cậu lên sân thượng là được rồi..."
“Tớ, thật sự tớ không cố ý.” Hứa Lê lại như sắp khóc: “Thật sự, thật sự xin lỗi, tớ không nên lừa gạt tình cảm của cậu.”
Trì Thanh: "?"
Không chờ Hứa Lê khóc xong, thiếu niên không thương tiếc ngắt lời cô ấy, giọng điệu lịch sự cùng giọng nói trong trẻo lười biếng.
"Có phải cậu hiểu lầm cái gì rồi không?"
“Cái gì?” Cô gái sững người một lúc, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà đỏ bừng cùng đôi mắt to ướt át.
Trì Thanh cúi đầu di chuyển ngón tay, gõ hai lần vào màn hình để tắt nhạc, sau đó lạnh nhạt nói: “Cậu lừa gạt tình cảm của tôi lúc nào vậy?”
Giọng điệu nhẹ bẫng, vẻ mặt đầy khó hiểu, cả người dường như đang viết một dấu "?"
Hứa Lê đang ôm sách bị hỏi một câu làm cô ấy trở tay không kịp, hoàn toàn choáng váng.
Trì Thanh chỉ về hướng trước mặt cô ấy, rất lễ phép: "Xin nhường đường một chút."
Hứa Lê vẫn không nhúc nhích.
Thiếu niên kiên nhẫn hỏi lại: "Tôi có thể đi được chưa?"
Lúc này cô gái mới chợt bừng tỉnh, nước mắt giàn giụa, xấu hổ bước sang một bên để nhường đường.
Giang Tuyết Huỳnh chứng kiến cảnh này: "..."
Cô đã sâu sắc cảm nhận được những lo lắng của bản thân là thừa thãi như thế nào.
Nếu hoàn toàn không cần cô phải lo lắng thì cô cũng nên âm thầm rút lui, để đạt được cảnh giới phất áo ra đi giấu kỹ công danh của mình.
“Ra đây.” Trì Thanh cất điện thoại vào túi, tầm mắt vẫn không nhìn vào cô nhưng không biết vì sao trong tiềm thức Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy anh đang gọi cô.
Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, so với chuyện này, điều khiến Giang Tuyết Huỳnh càng kinh ngạc hơn là làm sao Trì Thanh phát hiện ra cô, cô cảm thấy bản thân mình cũng đã nấp khá kỹ rồi mà?
Hình như cái người này đã được thức tỉnh một loại thuật đọc tâm nào đó, một ánh mắt là cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, giải quyết Hứa Lê xong xuôi, anh bình tĩnh nhìn lướt qua cô.
"Bạn học Giang Tuyết Huỳnh."
"Tôi cảm thấy thị lực của tôi chắc không cần cậu phải nghi ngờ đâu."
Giang Tuyết Huỳnh: "..."
Cho nên cũng không biết kết cục của mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào.
Bằng cách nào đó cô đã đi cùng một đường với Trì Thanh, thiếu niên có vòng eo thon vai rộng chân dài, đi bên cạnh anh, cô chỉ có thể chạm tới vai của Trì Thanh.
Trong lúc đi, Giang Tuyết Huỳnh cảm giác như lại ngửi thấy mùi bột giặt thoang thoảng rất sạch sẽ, không biết là Lam Nguyệt Lượng hay là Điêu Bài... Cô nghĩ ngợi lung tung không giới hạn.
Đôi vai hẹp cứng cáp của thiếu niên thỉnh thoảng cứ cọ vào tóc cô.
Da của Trì Thanh khá trắng, khuôn mặt ốm yếu luôn tỏ vẻ lạnh lùng, thờ ơ chán đời, Giang Tuyết Huỳnh luôn nghĩ rằng làn da của anh phải mát mẻ, nhưng không ngờ nó lại nóng như thiêu như đốt, giống như nhiệt độ của mặt trời.
Chiếc áo khoác đồng phục xanh trắng của học sinh không cài khóa, lộ ra chiếc áo phông đen có hình con đại bàng đang vỗ cánh.
Cả đường Trì Thanh không nói lời nào, Giang Tuyết Huỳnh vốn đã hơi có chứng sợ hãi xã hội và tự kỷ, nên lại càng không muốn chủ động mở miệng bắt chuyện. Trong lòng chỉ biết kêu thầm: ... Cứu mạng với, sao sự việc lại phát triển đến bước này.
Ai mắc chứng ám ảnh xã hội và chứng tự kỷ đều có một thế giới nội tâm phong phú, Giang Tuyết Huỳnh cũng không ngoại lệ, từ khi còn nhỏ cô đã thích chơi game, xem phim hoạt hình và đọc tiểu thuyết, khi những người bạn khác đọc xong thì quên mất thì hồi còn học tiểu học cô đã học cách lên mạng để tìm kiếm truyện đồng nhân*.
*Truyện đồng nhân: Truyện được sáng tác, viết lại dựa trên một tác phẩm nổi tiếng đã có sẵn như truyện tranh, phim ảnh, hoạt hình hay một tác phẩm văn học, truyện… có thể thay đổi kết cục của nhân vật trong đó hoặc thay đổi luôn cả kết thúc của tác phẩm gốc.
Khi còn non trẻ thiếu hiểu biết, bản thân cô cũng đã đăng mấy bài văn gì mà ‘Gào gào, Watashi là vượn hai gai’.
*Watashi trong tiếng nhật thường chỉ tôi, vượn hai gai chỉ những “học sinh tiểu học” đọc truyện xong thường đưa ra các loại nhận xét ngu ngốc trên các nền tảng xã hội
Theo Kha Tiểu Tiêu, Trì Thanh từng là người có thể một chọi năm, anh thực sự rất đẹp trai, như là hai thái cực với cô, theo lẽ thường nếu Trì Thanh không có chuyện gì xảy ra, đoán chừng đến khi tốt nghiệp cô và anh cũng sẽ không có bất kỳ sự trao đổi hay tiếp xúc nào với nhau cả.
Giống như kiểu làm sao mà một tử trạch* có thể sống yên ổn hài hòa với một người kiêu ngạo càn quấy chứ.
*Ám chỉ những người sống ẩn dật, nghiện thế giới ảo không chịu tiếp xúc với thế giới thực, thích ru rú trong nhà đọc truyện hoặc chơi máy tính.
Giang Tuyết Huỳnh: "..." Tình huống này nằm ngoài tầm hiểu biết của cô.
Hầu hết ở cổng trường đều là mấy bạn nam nữ tụm năm tụm bảy thành một nhóm, trừ những cặp đôi trẻ tuổi, hiếm khi thấy trai gái đi riêng với nhau.
Hai người bọn họ cứ im lặng đến lạ lùng như thế này. Điều kỳ lạ hơn nữa là Trì Thanh không hề tỏ ra buồn chán mà cứ tiếp tục đi bên cạnh cô.
Vừa ra khỏi cổng trường chưa được bao lâu, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Trì Thanh! Giang Tuyết Huỳnh! Con mẹ nó, hai đứa bây đứng lại cho tao!!"
Khoảnh khắc Giang Tuyết Huỳnh nghe thấy giọng nói này, phản ứng đầu tiên của cô là thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá thứ hai trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống.
Cái gì đến cũng sẽ đến.
Trước khi định thần lại, cô thấy ngay cả mí mắt Trì Thanh cũng không nhúc nhích, chỉ đổi vai đeo cặp, mặt không chút cảm xúc ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Ngô Tiệp, sao tôi không biết cậu còn có máu M* nhỉ?"
*Máu M: thích ngược, thích bị hành hạ, bị đau….