Thật ra vừa rồi lần đầu tiên gặp mặt ở hành lang, Giang Tuyết Huỳnh đã loáng thoáng nhận ra Trì Thanh.
Chỉ có điều người đàn ông này đã thay đổi quá nhiều so với thiếu niên trong trí nhớ, nhất thời cô do dự, sợ nhận sai bạn học cũ, không dám tùy tiện tiến lên nhận nhau.
Trì Thanh là bạn học cấp hai của cô.
Nhờ vào cái tên "Trì Thanh" dễ nghe này, Giang Tuyết Huỳnh mới nhớ mãi tới tận bây giờ.
Đó là một mùa hè nhiều năm trước, giữa hè ở Nam Thành lá xanh rợp bóng, ve kêu ồn ào, cô chuyển trường đến Trường trung học cơ sở Nam Thành, trên cặp sách treo móc khóa Cardcaptor Sakura đáng yêu, mặc một chiếc váy màu vàng phớt đỏ, lần đầu tiên Giang Tuyết Huỳnh gặp được Trì Thanh.
Cô Hạ chủ nhiệm lớp dẫn cô đi vào lớp học, đứng ở trên bục giảng.
"Các em, hôm nay lớp chúng ta lại có một bạn học mới, bạn ấy tên là Giang Tuyết Huỳnh, vừa mới chuyển trường tới, các em chú ý nhé! Từ hôm nay trở đi, bạn Giang sẽ ở chung sớm chiều với các em, giữa bạn học phải giúp đỡ lẫn nhau, hòa thuận yêu thương nhau có nghe thấy không?"
Tự giới thiệu xong, cô Hạ bảo Giang Tuyết Huỳnh tìm một vị trí trống để ngồi.
Trên đường tới Giang Tuyết Huỳnh đã hồi hộp đến mức trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đối diện với ánh mắt tò mò của tất cả các bạn học, cô càng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tìm bừa một vị trí trống rồi ngồi xuống, cũng không chú ý đến ánh mắt ngạc nhiên của các bạn học.
Ánh mắt của Giang Tuyết Huỳnh dừng ở trên mặt của người bạn cùng bàn mới.
Bạn cùng bàn mới là một cậu thiếu niên có sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tái đến mức dường như có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt bên dưới mí mắt, còn rất gầy nữa.
Tóc mái trên trán rất dài, thấp thoáng lộ ra gương mặt có chút ốm yếu, ăn mặc hơi lôi thôi, dáng vẻ lạnh nhạt chán đời đến nỗi như thể người khác nợ anh tám triệu vậy.
Ban đầu cô muốn lấy can đảm chào hỏi đối phương, nhưng thấy đối phương không có chút hứng thú nào nên bèn mím môi, không nói gì cả.
Cô Hạ gõ lên bảng đen, ra hiệu bảo mọi người nhìn lên bảng.
Giang Tuyết Huỳnh đặt cặp sách xuống, lần lượt lấy sách giáo khoa, túi văn phòng phẩm, chiếc bút mực đen và bút xóa ra.
Giang Tuyết Huỳnh ngẩn người.
Bởi vì trên mặt bàn trước mặt đang có một đường phân cách màu trắng bằng bút xóa đã cũ, một đường thẳng phân chia ra hai khu vực rõ ràng.
Đây là do người trước để lại ư?
Tiết của cô Hạ là tiết Toán mà cô không giỏi nhất, Giang Tuyết Huỳnh không dám lơ là, tập trung nhìn lên bảng đen, cúi đầu ghi chép bài.
Không nhận ra rằng sách giáo khoa đã vô tình lướt qua vạch phân cách.
Cho đến khi cô cảm nhận được một lực đẩy rất rõ ràng, bạn cùng bàn của cô đang đẩy quyển sách giáo khoa "Vi phạm" sang bên phía cô.
Giang Tuyết Huỳnh lại sửng sốt, để ý thấy ống tay áo xám xịt của bạn cùng, đó là vết bẩn do bút mực cọ ra trong thời gian dài.
Mà người bạn cùng bàn làm tất cả những chuyện này vẫn nhìn lên bảng với vẻ mặt không biểu cảm.
Trong đầu Giang Tuyết Huỳnh khẽ nổ tung, thái độ thù địch khó hiểu đến từ bạn cùng bàn khiến cô nhất thời bối rối luống cuống.
Dường như đã nhận ra ánh mắt của cô, bạn cùng bàn hơi nghiêng đầu sang, biểu cảm rất lạnh nhạt.
"Cậu chắn tôi rồi."
Giang Tuyết Huỳnh vô thức nói: "Xin lỗi."
Bạn cùng bàn lạnh nhạt nói: "Biết thì tốt."
Giang Tuyết Huỳnh gần như sắp ứa nước mắt, cô do dự lén liếc mắt nhìn sách giáo khoa của bạn cùng bàn.
Lớp 9-3, Trì Thanh.
Cho dù là ai khi nhìn thấy cái tên Trì Thanh này, rồi nhìn thấy bản thân Trì Thanh, trên mặt đều sẽ lộ vẻ ngạc nhiên, cảm thấy kỳ lạ không ăn khớp.
Trì Thanh chẳng giống cái tên của anh chút nào, bản thân anh lôi thôi lếch thếch, tính tình kỳ quặc, tự cho là đúng, cảm giác hơn người rất mạnh, trên người còn loáng thoáng có một loại mùi kỳ lạ.
Cô Hạ giảng xong nội dung tiết học hôm nay thì bắt đầu giảng đến bài kiểm tra vừa trả ngày hôm qua.
Trên mặt Giang Tuyết Huỳnh nóng lên, cắn chặt miệng.
Cô vừa chuyển tới, đương nhiên không có bài kiểm tra để xem.
Biện pháp duy nhất là xem chung với người bạn cùng bàn này của cô.
Nhưng Trì Thanh lại không nhìn cô lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn lên bảng.
Trước bàn mọi người đều có bài kiểm tra, chỉ có một mình cô đối diện với mặt bàn, Giang Tuyết Huỳnh cảm nhận được một loại xấu hổ và mờ mịt không nói nên lời, tai đỏ lên, mặt cũng đỏ lên.
Cho đến khi cô Hạ bắt đầu chọn người trả lời câu hỏi, không đợi cô Hạ mở miệng, Giang Tuyết Huỳnh đã ngạc nhiên nhìn thấy Trì Thanh chủ động giơ tay lên.
Học sinh cấp hai đã không phải là học sinh tiểu học nữa, đã qua cái thời giơ cao tay, liều mạng thể hiện bản thân từ lâu, nhưng người bạn cùng bàn này của cô lại như thể sợ người khác không nhìn thấy, cố gắng giơ cánh tay của mình lên.
Cô Hạ: "Ồ Trì Thanh, được, em đứng lên nói thử phương hướng giải của câu này xem."
Điều bất ngờ chính là, phương hướng giải bài của Trì Thanh vô cùng hoàn hảo, ngôn từ cũng rất trôi chảy.
Cô Hạ bảo anh ngồi xuống, cuối cùng cũng chú ý tới cảnh lúng túng của Giang Tuyết Huỳnh: "Đúng rồi, Giang Tuyết Huỳnh, em và Trì Thanh xem chung một bài kiểm tra đi."
Trì Thanh nhìn cô một cái: "Không được đụng lung tung, cũng không được sang bên tôi."
Tóc mái của anh rất dài, gần như che cả mắt.
"Đây là bút máy cha tôi mang từ Đức về."
Giang Tuyết Huỳnh có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của người bạn cùng bàn này: "Cho nên?"
Thiếu niên chậm rãi nhấc mí mắt lên, giọng điệu nhấn mạnh: "Đụng hỏng, cậu không đền nổi."
Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy một trận ngạc nhiên, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn lấy can đảm nói ra: "Tôi tên là Giang Tuyết Huỳnh."
Cuối cùng Trì Thanh mới hạ mình nhìn thẳng cô một cái: "Trì Thanh."
Giang Tuyết Huỳnh để ý thấy, ở phần đầu của bài kiểm tra Toán kia viết "120" rất rõ ràng, điểm tuyệt đối.
...
Mấy ngày tiếp theo, Giang Tuyết Huỳnh dần dần có một chút tiếp xúc và hiểu rõ về một cô bạn cùng lớp tên là Kha Tiểu Tiêu, cô ta kéo tay cô, nói với vẻ mặt nghiêm túc chân thành: "Cậu đừng qua lại quá gần với Trì Thanh."
Giang Tuyết Huỳnh bày tỏ không hiểu.
"Bọn tớ đều ghét cậu ta, lúc trước cậu không nên chọn vị trí trống bên cạnh cậu ta." Kha Tiểu Tiêu ném cho cô một ánh mắt thương hại và tò mò: "Ở bên cạnh cậu ta thối lắm phải không?"
Giang Tuyết Huỳnh nghĩ quả thật trên người Trì Thanh có một loại mùi kỳ lạ, nhưng không tiện nói gì ở trước mặt người khác, đành phải nói qua loa: "Có sao? Vẫn bình thường mà, hình như tớ không ngửi thấy."
"Ông bà nội cậu ta là người thu rác đấy." Kha Tiểu Tiêu nói.
Nghe nói cha mẹ của Trì Thanh đều là người làm ăn, hoàn cảnh gia đình cũng từng rất sung túc, ở trong biệt thự lớn, đi ra ngoài còn có tài xế, không ngờ rằng có một ngày công ty kinh doanh không tốt, mắc nợ rất nhiều, cha mẹ ly hôn, ông Trì vừa trốn nợ vừa đi làm trả tiền, Trì Thanh bị bỏ lại được ông bà nội giữ ở bên cạnh chăm sóc.
Hai ông bà cụ mưu sinh bằng nghề lao công và thu gom đồng nát, cũng chính là nghề "Thu rác" mà Kha Tiểu Tiêu nói.
Tuổi còn nhỏ đã gặp biến cố như vậy, từ đó về sau tính cách của Trì Thanh có thay đổi lớn, dường như anh vẫn còn sống ở lúc làm cậu chủ nhỏ khi xưa, mắt cao hơn đầu, xem thường người khác, nói năng lạnh nhạt, trong dăm ba câu vẫn không quên khoe khoang chiếc bút máy đã hỏng cả ngòi của mình, khoe khoang xe sang biệt thự của nhà mình lúc trước, khoe khoang anh đã từng được xem triển lãm tranh, đã từng được học những nhạc cụ kia, cố gắng hết sức biểu hiện ở trước mặt thầy cô giáo.
Nếu như nói những chuyện này vẫn chưa đủ để khiến mọi người phẫn nộ, cho đến một ngày, một vợ chồng nghe nói là chủ nợ của nhà họ Trì tìm được trường học, nhà họ Trì phá sản, hai vợ chồng bị thiếu nợ, không tìm được ông Trì nên bèn túm lấy Trì Thanh không chịu để cho anh đi.
Từ đó về sau, tiếng tăm "Con nợ" dần dần lan truyền ở trong trường trung học Nam Thành.
Nợ tiền người khác không trả còn có gì đáng để kiêu ngạo chứ?
Người ghét Trì Thanh ngày càng nhiều, dần dần có tin đồn nói trên người anh có mùi thối của rác, cũng không biết có chuyện gì mà đồn thành anh bị hôi nách.
Không có ai chịu đến gần anh, đi đến bên cạnh anh đều cố gắng bịt mũi lại.
Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, nhưng từ trước đến nay thành tích của Trì Thanh luôn xếp hạng nhất, rất được thầy cô giáo yêu thích, cô Hạ để anh làm "Thám tử" ở trong lớp, là "Kẻ phản bội" chuyên môn phụ trách báo cáo cho giáo viên, điều này đối với tình cảnh vốn đã khó khăn của Trì Thanh mà nói, không thể nghi ngờ chính là thêm dầu vào lửa, trong tuyết thêm sương, là một tai họa.
Nhưng mà, ai hãy nói cho cô biết đi, người trước mặt cô đây chính là Trì Thanh?
Mặt mũi thanh tú, tóc đen như mực, Trì Thanh ở dưới trời tuyết mùa đông trong trẻo nhưng lạnh lùng xa xôi tựa như ánh trăng không thể với tới, tựa như giấc mộng sâu thẳm.
Áo khoác màu đen dán sát vào người anh, thắt lưng buộc chặt eo thon chân dài, cứ thế tạo nên một chút hương vị tình ca mùa đông.
Giang Tuyết Huỳnh cảm thán trong lòng, cô không biết các bạn học ở trường trung học Nam Thành có còn nhớ đến nhân vật Trì Thanh này hay không, nhìn thấy tương phản như vậy sẽ nghĩ như thế nào.
Trên thực tế, Giang Tuyết Huỳnh không ngờ rằng Trì Thanh sẽ chủ động chào hỏi cô.
Quan hệ của cô và Trì Thanh hồi cấp hai không tệ, nhưng lên cấp ba chia khối tự nhiên và khối xã hội thì bị chia đến lớp khác nhau, từ đó về sau quan hệ cũng phai nhạt.
Hai người cũng từng kết bạn Wechat, nhưng hiển nhiên là Trì Thanh chẳng dùng đến cái này, sau khi tốt nghiệp cấp ba cô gần như không thấy anh online lần nào, thỉnh thoảng trò chuyện một lúc, ngôn từ cũng rất lạnh nhạt.
Cô thường quăng ra một câu chào hỏi lúng túng, cách chừng mười phút, Trì Thanh mới chậm rãi trả lời.
Dường như anh thật sự rất bận.
Giang Tuyết Huỳnh tự tìm mất mặt, cuối cùng không liên lạc với Trì Thanh nữa.
Sau đó cô từng dọn dẹp danh sách bạn bè một lần, lại quên ghi chú cho Trì Thanh, hình như là đã vô tình xóa trúng anh.
Lại trải qua một lần chuyển nhà, đổi số di động, cũng hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Trì Thanh.
"Lúc nãy tôi còn tưởng rằng nhìn nhầm." Trì Thanh đút tay ở trong túi áo, đôi mắt màu nhạt dừng ở trên người nàng, một giây, hai giây, giọng nói có chút lạnh nhạt mệt mỏi: "Không ngờ thật sự là cậu."
"Tôi cũng không ngờ." Giang Tuyết Huỳnh vô thức nở một nụ cười xã giao: "Đã lâu không gặp, cậu thay đổi rất nhiều."
Nhất là toàn thân hàng hiệu này.
Giọng điệu của Trì Thanh lấp lửng, có một loại khách khí xa cách: "Cậu cũng vậy."
Đã trôi qua một thời gian dài như vậy, mặc kệ quan hệ trước đây như thế nào, lúc này cũng đều đã trở thành người xa lạ không quá quen thuộc, Giang Tuyết Huỳnh vắt hết óc nói: "Tôi tới đây tiếp khách hàng ăn cơm, cậu đến đây..."
"Tiếp khách hàng ăn cơm." Trì Thanh nói.
Hai người bọn họ đứng đấy như vậy đã khiến cho cô nhân viên phục vụ ở bên cạnh sinh ra ánh mắt tò mò, nhưng do tố chất nghề nghiệp nên vẫn không thể hiện ra ngoài.
Đúng lúc này, một thanh niên hơn hai mươi tuổi đi ra, đi tới bên cạnh Trì Thanh.
Người này có mặt mũi nghiêm chỉnh, đeo một cặp kính, rất có khí chất của người trí thức, trông có vẻ là đồng nghiệp của Trì Thanh, có quan hệ tốt với Trì Thanh, nhìn thấy Trì Thanh và Giang Tuyết Huỳnh, anh ta ngẩn người, sau đó nhanh chóng cất vẻ mặt đó đi, nhỏ giọng nói gì đó với Trì Thanh.
Đúng lúc đó, Giang Tuyết nói: "Xem ra cậu còn có việc, đúng lúc tôi cũng phải đi rồi, không quấy rầy nữa."
Trì Thanh khẽ gật đầu, bỗng nhiên mi mắt cụp xuống, bình tĩnh ném ra một quả bom nặng ký: "Tiện thể để lại phương thức liên lạc nhé?"
Biểu cảm của Giang Tuyết Hình và thanh nhiên kia không khác nhau mấy, đều sửng sốt.
Lấy lại tinh thần, đương nhiên không thể từ chối, thậm chí còn có chút lo sợ.
Mấy năm nay sau khi tốt nghiệp đại học, trải qua va đập trong xã hội, đương nhiên cô biết giữa người với người không phải là bình đẳng, Trì Thanh có tư thái của một tinh anh như thế mà vẫn nhớ tình nghĩa bạn học cũ chủ động kết bạn với cô, đây là vinh hạnh của cô.
Trì Thanh không ở lại lâu, cũng không nói thêm lời thừa thãi, hai người tạm biệt, anh quay người trở về phòng bao.
Gió tuyết yên tĩnh.
Chen chúc với đồng nghiệp ở trên chiếc xe đặt qua mạng, Giang Tuyết Huỳnh nhìn tấm ảnh đại diện Wechat này mà vẫn có chút chưa hoàn hồn lại.
Như vậy là cô đã lấy được Wechat của Trì Thanh?
Trong lòng ôm thắc mắc, Giang Tuyết Huỳnh mở Baidu ở trên điện thoại ra.
Sáng Tâm thì không cần tra Baidu nữa, tra "CI" trên Baidu, là một doanh nghiệp bán dẫn xuyên quốc gia đứng đầu nước Mỹ, lần lượt có một đống thuật ngữ chuyên ngành, từ viết tắt tiếng Anh nhảy ra khiến cô hoa cả mắt, vừa tra vừa xem mà vẫn có chút khó hiểu.
Nói tóm lại, trông có vẻ là thế giới của các con trời, so với cái loại đần độn như các cô thì khoảng cách rất xa xôi.
Đóng Baidu lại, Giang Tuyết Huỳnh nghĩ ngợi một hồi, lại mở trang cá nhân của Trì Thanh ra xem thử.