Đây là một tin tức gây sốc nhưng khi suy nghĩ kỹ, nó lại có vẻ là điều không quá bất ngờ và vô cùng hợp tình hợp lý.
Trong thời gian gần đây, thái độ của Hứa Lê đối với Trì Thanh thực sự thu hút sự chú ý. Nếu không thừa nhận là có hảo cảm với đối phương thì khó để giải thích được.
Kha Tiểu Tiêu ngưỡng mộ sự ‘dũng cảm, sẵn sàng đối diện với mọi nguy hiểm’ của Hứa Lê.
"Trước đây tớ còn quá bảo thủ." Kha Tiểu Tiêu nói: "Lúc trước khi cậu thân thiết với Trì Thanh, tớ đã thấy cực kì kinh ngạc. Nhưng thực ra thì Hứa Lê mới là người dũng cảm."
Vấn đề là, Trì Thanh có đồng ý lời tỏ tình của cô ấy không?
Những cô gái xung quanh Kha Tiểu Tiêu kéo ghế lại và ngồi thành vòng tròn.
"Tớ nghĩ điều đó rõ ràng như ban ngày." Một cô gái nghĩ một chút và nói: "Hứa Lê xinh đẹp như vậy, vả lại còn đối xử tốt với cậu ta."
"Chưa chắc." Cô gái khác nói: "Trước đó Hứa Lê không phải đã chơi với Phương Hiểu Linh và nhóm bạn của cậu ấy sao? Liệu Trì Thanh có đồng ý không?"
Không có bất kỳ bí mật nào có thể được giữ kín ở trong cái lớp này. Chưa đến giờ trưa, thậm chí thời gian và địa điểm mà Hứa Lê đã chuẩn bị để tỏ tình cũng đã bị rò rỉ ra bên ngoài một cách tự nhiên.
Tuy nhiên, nam chính trong tin đồn vẫn giữ nguyên tính tình lạnh lùng như mọi khi, cứ như là không thèm để ý tới những tin đồn đang lan truyền xung quanh.
Vì lúc buổi trưa nói chuyện không mấy vui vẻ, Giang Tuyết Huỳnh không hề nhìn về phía Trì Thanh.
Cô không muốn chạm phải ánh mắt của anh, thậm chí đứng trong cùng một lớp học với anh cũng cảm thấy giày vò.
Trì Thanh bỗng trở thành một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực trong mắt cô. Cô không chỉ không muốn nhìn anh, mà chỉ cần vô tình chú ý đến anh thôi cũng cảm thấy như bị những tia lửa bắn vào người làm tổn thương da. Mỗi sợi tóc trên người anh, dường như biến thành những cái tát đầy vang dội, nhắc nhở cô về sự tự mãn của mình.
Buổi học đầu tiên của buổi chiều là tiết của cô Hạ, nhưng khi vừa bước vào lớp, cô Hạ không dạy ngay mà lại bất ngờ gọi Trì Thanh ra ngoài một chuyến.
Trong khi cô Hạ không nhìn thấy, lớp học bùng nổ với tiếng hò reo.
"Sao vậy? Sao vậy?"
"Có phải là chuyện Hứa Lê sẽ tỏ tình bị cô Hạ biết?"
"Không thể như vậy chứ, sao lại chỉ gọi Trì Thanh mà không gọi Hứa Lê?"
Khi cô Hạ trở lại và yêu cầu mọi người mở sách giáo khoa ra, Trì Thanh lại không quay về lớp học.
Đó là lần cuối cùng trong vài ngày gần đây mà Giang Tuyết Huỳnh thấy Trì Thanh. Cho đến khi buổi tối, Trì Thanh vẫn không xuất hiện.
Không chỉ vắng mặt vào buổi chiều, anh thậm chí không đến trường vào ngày hôm sau.
Nhìn đồng hồ báo hiệu tiếng chuông bắt đầu buổi học sáng sớm, Giang Tuyết Huỳnh lấy sách Toán đã chuẩn bị sẵn và đặt lên bàn, rồi quay đầu nhìn qua ghế của Trì Thanh.
Vẫn trống rỗng.
Cô Hạ không nói rõ ràng, chỉ bảo rằng ‘gia đình em ấy có việc’.
Cô Hạ không kể cụ thể về chuyện đó, và không ai trong lớp hỏi thêm.
Chỉ có Kha Tiểu Tiêu nói lúc nghỉ giữa giờ: "Gia đình có việc? Có phải có lại người đòi nợ đến nhà không? Hay là có người chết?"
Cho đến hai ngày hôm sau, Giang Tuyết Huỳnh mới trông thấy Trì Thanh trở lại lớp học.
Ngày đó, cô đã đặt nhầm báo thức nên thức dậy sớm hơn bình thường. Khi cô đến trường, trời âm u, lại còn mưa to như trút nước, cả khuôn viên trường trống trải và âm u, nước mưa che khuất tầm nhìn khiến cô khó có thể nhìn rõ xem có ai khác ngoài bản thân không.
Có lẽ cô là người đầu tiên đến lớp.
Nghĩ như vậy, Giang Tuyết Huỳnh vừa để cặp sách xuống, chuẩn bị đi ra hành lang ăn sáng.
Chưa kịp ra khỏi lớp, cửa bị mở từ bên ngoài.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy Trì Thanh - người đã không đi học suốt ba ngày.
Vừa liếc anh một cái, Giang Tuyết Huỳnh lập tức ngẩn người.
Không phải vì cô quá kinh ngạc hay quá lo lắng, mà là trạng thái của Trì Thanh khiến cô cảm thấy... bất ngờ.
Thiếu niên đứng ở cửa, vẻ mặt vô cảm, đeo trên vai chiếc túi đơn giản cũ kỹ, cả người ướt sũng vì dính mưa.
Da trắng nhợt nhạt đến đáng sợ, làn da ở mí mắt mỏng manh đến mức có thể nhìn thấy các mạch máu màu xanh nhạt, đôi môi mỏng mềm mại lại trắng bệch không còn một giọt máu, mím chặt lại.
Giống như một con thủy quái vừa bò lên bờ.
Cô đi sang phải, anh cũng đi sang phải để nhường chỗ.
Cô đi sang trái, anh cũng đi sang trái để nhường chỗ.
Cô dừng lại.
Thiếu niên cứ coi như cô không tề tồn tại, vượt qua cô và quay trở lại chỗ ngồi của mình.
… Anh không sao chứ?
Trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô muốn hỏi, nhưng không thể lên tiếng.
Dường như ngôn ngữ có trọng lượng nhất định, và trạng thái hiện tại của Trì Thanh khiến Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy thậm chí một từ đơn giản nhất cũng có thể làm anh tan nát.
Miếng cơm nắm này, Giang Tuyết Huỳnh đứng ở hành lang, đối diện với cơn mưa như trút nước, chỉ ăn được hai miếng.
Cô cảm thấy cảm giác lạnh lùng và xa cách của Trì Thanh ngày càng rõ rệt hơn, toàn bộ con người anh trở nên tiều tụy hơn hẳn, như thể đã trưởng thành thêm mấy tuổi. Mọi cử chỉ trở thành một chiếc nắp được khép chặt, chàng trai ấy cố ý thu mình lại.
Nếu trước đây cô vẫn có thể giao tiếp với anh, ánh mắt vừa rồi đã khiến cô cảm thấy rằng cô chỉ là một cây cỏ, một tảng đá hoặc những vật vụt qua trong mắt anh.
Gói cơm nắm cơm lại, Giang Tuyết Huỳnh băng qua vũng nước trước cửa lớp học và trở lại lớp.
Cô vừa trở về lớp, thiếu niên bỗng nhiên đứng bật dậy, không nói một lời mà rời khỏi lớp. Sau khoảng hai mươi phút, anh mới xuất hiện một lần nữa.
Quần áo trên người anh đã khô ráo hơn trước, mái tóc dường như đã được lau khô, rối bời rủ xuống trước trán.
Việc Trì Thanh trở lại bất ngờ cũng khiến các thành viên khác của lớp 9A3 cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không ai hỏi anh về chuyện gia đình. Cùng lắm chỉ là những lời đồn thổi trong giờ giải lao.
So với biến cố gia đình của anh, điều mà cả lớp quan tâm nhất vào thời điểm này có lẽ là khi nào Hứa Lê sẽ thổ lộ tình cảm với anh. Dù anh đã vắng mặt ba ngày, cũng không làm dịu đi niềm hiếu kỳ của mọi người trong lớp.
Khi đám học sinh bắt đầu lục tục đến lớp để tự học vào buổi sáng, nhiều người đã để ý đến sự trở lại của Trì Thanh.
Mặc dù không ai nói trực tiếp nhưng trên thực tế là mọi người đều đang chờ đợi sự xuất hiện của nữ chính trong lời đồn - Hứa Lê.
Cuối cùng, nhân vật nữ chính trong lời đồn - Hứa Lê đã bước vào lớp học dưới ánh nhìn của cả lớp học.
Tiếng nói chuyện ồn ào trong lớp chợt im bặt như được nhấn nút tạm dừng, nhưng rồi thời gian vẫn chậm rãi trôi đi từng giây từng phút một.
Mỗi người đang làm việc riêng, nhưng tất cả đều không tâm trí để tập trung vào chuyện của bản thân mình.
Cô gái ngập ngừng trong một, hai giây, dường như cuối cùng cũng đã tích cóp được đủ dũng khí, gọi tên Trì Thanh.
Sau đó hai người bọn họ nói chuyện với nhau một cách khẽ khàng.
Giang Tuyết Huỳnh không nghe thấy những gì mà Hứa Lê và Trì Thanh đã nói cho nhau nghe, cô cũng không biết Hứa Lê có hỏi về tình hình gia đình của anh, có an ủi anh không.
Có thể Hứa Lê còn không hiểu tình trạng sáng nay của Trì Thanh.
Cô liếc mắt về phía Trì Thanh, cái liếc mắt đó như là lấy thanh gậy từ trong đống lửa.
Thiếu niên cụp hàng mi, dường như đang nghe Hứa Lê nói chuyện nhưng trên gương mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào. Mắt anh vẫn còn vương giọt nước, làn da tái nhợt, trừ khi nhìn kỹ, nếu không khó có thể phát hiện ra vẻ khác lạ của anh.
Sau khi Hứa Lê nói xong, Trì Thanh quay lại, trên khuôn mặt không có sự thay đổi, tập trung tiếp tục làm việc của mình.
Có điều Hứa Lê trông có vẻ lo lắng và hơi căng thẳng, ánh đèn trong lớp chiếu lên khuôn mặt cô ấy, đôi tai nhỏ nhắn dường như đã đỏ lên.
Sau giờ học, Hứa Lê vội vã rời đi trước, từng người trong lớp đều cất sách vào cặp chậm chạp hơn mọi khi rất nhiều.
Tuy nhiên, thiếu niên dường như không nhận ra sự ‘mong đợi’ từ mọi người, hoặc có thể anh nhận ra nhưng không để ý đến. Có thể anh cảm thấy việc làm cho Hứa Lê đợi chẳng phải là điều gì lớn lao, động tác chậm đến mức khiến người xem từ bên ngoài cảm thấy bồn chồn.
Giang Tuyết Huỳnh và Kha Tiểu Tiêu trộn lẫn trong đám đông, không hề nổi bật.
Mọi người di chuyển chậm đến mức gần như ngang với anh chàng là con lười tên ‘Tia Chớp’ trong ‘Phi vụ động trời’, vậy mà Trì Thanh còn chưa đi.
"Đã bao lâu rồi?" Kha Tiểu Tiêu nói vội vàng với cô gái bên cạnh.
Cô gái trả lời: "Gần mười lăm phút rồi, liệu Trì Thanh có phải không định đi không?"
Mọi người dần dần mất kiên nhẫn và bắt đầu ra khỏi lớp học.
Kha Tiểu Tiêu cũng mất hứng: "Được rồi, tớ đoán chắc là không đến đâu. Việc Hứa Lê tỏ tình không liên quan gì đến chúng ta cả, đi thôi."
Dù Trì Thanh có lạnh lùng và kiêu ngạo đến đâu, nhưng anh chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn là một thiếu niên đang ở tuổi dậy thì.
Sau khoảng thời gian bị cô lập và bắt nạt, nếu có một cô gái xinh đẹp và quyết đoán xuất hiện, liệu anh có thể từ chối không?
Dù cho anh không đồng ý, liệu anh có thể thực sự phớt lờ đi không?
Giang Tuyết Huỳnh không biết.
Sau khi ra khỏi cửa trường, cô tìm lý do để tách ra khỏi Kha Tiểu Tiêu, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại bước từng bước trở lại lớp học.
Rồi cô thấy Trì Thanh đang nhìn xuống và đóng cửa, anh là người cuối cùng ra khỏi lớp học.
Giang Tuyết Huỳnh trốn tránh và thấy Trì Thanh không đi về hướng cổng trường, anh đi lên lầu.
Cô do dự một chút, cuối cùng quyết định lén lút đi theo anh.
Hầu như mọi người trong trường đã đi về, Giang Tuyết Huỳnh cố gắng đi nhẹ nhàng nhất có thể, tiếp tục theo anh lên tầng bốn.
Đứng trên tầng bốn, cô nhìn thấy Trì Thanh đi lên tầng năm, rồi tiếp tục leo lên tầng sáu, hướng về phía sân thượng.
Cuối cùng, anh cũng đi hẹn hò.
Giang Tuyết Huỳnh dựa vào lan can cầu thang, suy nghĩ một chút, sau đó quay mặt đi và không tiếp tục theo đuôi nữa. Nhưng cô cũng không ra khỏi cổng trường, mà quay trở lại phòng học của lớp 9A3 và lấy bài tập trong cặp ra để làm.
Cô vẫn cảm thấy hơi tò mò.
Khi cầm bút viết, trạng thái lo âu làm cô cảm thấy nóng bừng khắp cơ thể và căng thẳng không thôi. Cầm bút lên, rồi lại đặt xuống, cứ đứng ngồi không yên.
Sự chú ý của cô hoàn toàn bị cuốn hút bởi việc có tiếng bước chân và tiếng nói từ trên tầng trên vọng xuống không.
Việc bày tỏ tình cảm sẽ không mất quá nhiều thời gian nhỉ?
Giang Tuyết Huỳnh muốn lên lầu một lần nữa để kiểm tra.
Ngay lúc đó, điện thoại di động cô cất trong cặp đột nhiên reo lên, sau giờ tan học, cô đã đổi về chế độ âm thanh. Khi này, âm thanh phát ra vang lên đủ để trái tim cô giật thót lên. Giang Tuyết Huỳnh lấy điện thoại lên và nhìn vào, đó là tin nhắn của Kha Tiểu Tiêu, hỏi cô có đọc bài viết trên diễn đàn của trường Trung học cơ sở Nam Thành hay không.
Giang Tuyết Huỳnh nhìn ngẩn ngơ một chút, cái cảm giác lo lắng, báo trước có điềm không lành dần dần trở nên mãnh liệt hơn. Trái tim cô như bị một cái gì đó bóp chặt, cô hít thở dồn dập, cô không dám nhìn kỹ, chỉ lướt xuống phía dưới.
Rồi một đoạn video xuất hiện và tự động phát.
Địa điểm trong video là sân thượng của trường, đầu tiên là bị rung lắc mạnh, sau đó có vài chàng trai cao lớn không rõ mặt đi lướt qua, còn có mấy cô gái đứng gần đó.
Họ đang giơ điện thoại, tạo thành một vòng tròn xung quanh một hướng.
Trong vòng tròn đó, cô nhìn thấy Trì Thanh chỉ mặc qu@n lót, toàn thân bị trầy xước.
Anh bị cởi hết quần áo, một chàng trai đè lên lưng anh buộc anh phải quỳ xuống.
Máy quay lại lắc mạnh một cái.
Có vẻ anh nhìn về phía camera, không biểu hiện gì trên khuôn mặt, môi đã bị rách, vùng trán cũng có vết máu. Có lẽ do ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt anh, tia nắng hội tụ tạo thành một mũi tên nhọn lướt qua đôi mắt màu hổ phách của anh.
Chắc bọn họ cũng cảm thấy rén nên độ phân giải của video này rất thấp, video rung lắc mạnh, gần như không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng điều đó không cản trở việc bài đăng có số người truy cập tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Người ta liên tục hỏi, đây là cái gì, đây là ai.