Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay, bên lớp của Văn Diệp có tiết sớm,Phạm Thái thì không, thế nên trên con đường quen thuộc rẽ ra nơi chuyên bán đồ ăn sáng, chỉ còn có hai người.
Mễ Nam vui vẻ gọi tên:
- Thái, Thái. Sao hôm nay người ta bán hoa nhiều vậy?
Phạm Thái cười:
- Hôm nay là -. Ngày phụ nữ.
- Ngày phụ nữ? là ngày gì?
- Là ngày mà đàn ông sẽ tặng quà cho người yêu, cho vợ, cho mẹ.. đại khái thế đi.
- Cho vợ?
- Đúng vậy!
Mễ Nam hơi phùng má, chu chu đôi môi ra phía trước, tặng quà cho vợ..
Vợ Diệp..
- Sao vậy?
Thấy Mễ Nam tự dưng dừng lại trước một xô đựng đầy những bông hoa hồng, nhìn ngắm. Phạm Thái bật tiếng hỏi.
- Mễ Nam... muốn có một bông..
Người bán hàng là một em gái sinh viên xinh xắn nhanh nhẹn:
- Hai mươi ngàn một bông anh, đẹp lắm.. đây..
Cô bé giơ một bông hoa được bọc qua lớp bóng, xen thêm một cành măng tây, cực kì phổ biến.
Phạm Thái khó hiểu:
- Anh mua cho ai vậy?
- Mua cho vợ...
- Vợ?
Cô bé lại đặt bông hoa xuống, chỉ sang lẵng bên cạnh:
- Anh ơi, vợ thì phải mua lãng này mới đẹp này, anh mở hàng đi em bán rẻ cho, lãng này ngàn, lấy anh ba trăm ba.
- Mễ Nam không có tiền. Mễ Nam có tờ này.
Mễ Nam đút tay vào trong túi, móc ra một tờ ngàn, đưa tới.
Cô bé cười hì hì:
- Vậy anh lấy bông ngàn này nhé.
- Nhưng vợ thì phải tặng lẵng kia không phải sao?
Mễ Nam đưa tay chỉ về phía lẵng hoa to, cô bé ngơ ngác.
- Anh ơi nhưng ngàn sao em bán được?
- .... Mễ Nam muốn tặng vợ.. đẹp nhất...
Mễ Nam nhìn một bông hoa còi cọc trong cái thùng, lại nhìn sang lẵng hoa. Hiển nhiên đôi mắt ngây thơ đều có thể thấy được cái nào to cái nào bé.
Phạm Thái sượng sùng, cũng không tiện giải thích gì nhiều, liền xách giỏ hoa to đó lên, đưa cho Mễ Nam, rút tiền đưa cho cô bé, coi như mua về trưng cũng không sao.
Rồi, kéo Mễ Nam đi.
- ----------
Trong phòng, Mễ Nam vui vẻ không chịu rời lãng hoa, tay chạm bông hồng một tý, tay chạm nhánh thạch thảo một tý. Rất thích thú.
Phạm Thái nhìn thái độ ấy, thực cũng không kìm được lòng mà gặng hỏi:
- Anh Nam định tặng cái này thật hả?
Mễ Nam khẳng khái:
- Thật mà, Mễ Nam sẽ tặng cho vợ.
Phạm Thái buồn cười:
- Vậy, Vợ Mễ Nam là ai?
- Không nói được. Vợ không cho nói. Diệp bảo khi nào có Phạm Thái ở nhà thì không được gọi thế.
- .....
Im lặng một lát, Phạm Thái hơi cứng người... Văn Diệp...
Phạm Thái đưa mắt đánh giá một chút:
- Anh Diệp sẽ thích lắm đấy.
Nghe lời này, Mễ Nam liền sáng rực mắt, gần như đứng phắt dậy:
- Diệp sẽ thích sẽ thích đúng không?
- Diệp sẽ hôn hôn Mễ Nam giống tối hôm qua đúng không?
- ....
Hôn?.
Phạm Thái thảng thốt cả người.. chuyện này.. rút cuộc là sao...
Suốt thời gian vừa rồi khi chân của Văn Diệp chưa lành, cậu đều bận bịu đi điểm danh hộ, chép bài hộ. Về tới nhà chỉ kịp ghé phòng chăm sóc chút vết thương, băng rửa sơ rồi mệt nhoài mà ngủ...
Vậy nhưng.. đã có những chuyện gì xảy ra suốt nửa tháng qua...
Cậu, lại không biết sao?
Hôn nhau...
Mễ Nam có thể chỉ suy nghĩ như một cậu bé nhỏ, lời yêu thích thường xuyên đặt trên miệng, cậu gần như không tính tới.
Thế nhưng...
- Anh Diệp hôn anh sao?
Mễ Nam cười hì hì:
- Không nói đâu. Không được nói.
- Nếu anh không nói, em sẽ đem đi trả lẵng hoa này..
- Hả? sao Thái lại trả?
- Là em đã mua giùm anh...
- Không!
Mễ Nam ôm chặt lẵng hoa vào trong lòng, mặt buồn so:
- Cái này tặng Vợ Diệp...
Vợ Diệp..
Lời nói thật buồn cười, đúng không?. Nhưng hiển nhiên nếu đó là nói về người mà mình thương yêu suốt hơn một năm qua, thì chẳng ai có thể câu khóe miệng mà cong nổi...
Hơn thế nữa, từng lời từng lời của Mễ Nam sau đó đều như chém xuống tim cậu...
- Diệp là vợ.. Diệp hôn lên má Mễ Nam. Diệp hôn lên môi Mễ Nam. Diệp ôm Mễ Nam ngủ. Diệp nói thực thích.. Diệp.. còn có...
- Có gì nữa?
- Diệp.. Diệp ăn chim của Mễ Nam...
- .....
- Nhưng... Nhưng Thái không được nói với Diệp là Mễ Nam kể...
- Mễ Nam đã nói hết rồi, Thái không được trả lại lẵng hoa... Thái không..
Phạm Thái siết chặt nắm tay,
Cố ngăn nghẹn đắng lại ở trong tim.. Ra, là như thế.
Ra là, không phải anh ấy không có khả năng thích con trai.
Mà chỉ là, không có khả năng thích mình...
Như vậy, tiếng thích kia, là thật. Đôi bàn tay chạm lên má Mễ Nam kia, cũng là thật.
Cậu lại cứ chỉ nghĩ rằng đó như những lời bông đùa dành cho một đứa trẻ to xác mà thôi..
Cậu lại cứ chỉ nghĩ rằng vì Văn Diệp nợ người kia quá nhiều mà thôi. Thế nên, phần tình cảm đó cậu không có quyền gì mà ghen tỵ. Bởi người Văn Diệp nợ, đâu phải cậu?
Cậu cũng chẳng phải đứa trẻ ngô nghê cần người chăm sóc, Cậu, chỉ là cậu mà thôi.
Bước chân hờ, lững thững bước ra phía ngoài cửa. Cậu không muốn khóc trước mặt Mễ Nam, càng không muốn mình nhìn đủ thảm hại bởi một đứa trẻ con...
- ---
Tối hôm ấy, trong một quán bar,
Phạm Thái cả người đều như đã không còn lực, vừa ngồi vừa vịn lấy chiếc bàn cao nơi pha chế...
Bên cạnh, là một thân áo sơ mi quần tây đơn giản, vừa nghiêng người đỡ lấy cánh tay rệu rã của cậu, liền đã như phủ kín cả bóng lưng...
- Cậu chủ, cậu say rồi.
Phạm Thái mở nụ cười chua chát:
- Cậu chủ?.. Hừ... mỗi khi các người gọi tôi là cậu chủ, có biết rằng tôi chán ghét lắm không?
Người ngồi bên cạnh, khẽ buông tay.., hơi mím môi:
- Cậu vẫn nên về nhà trước đã.. ở đây.. không an toàn..
- Đi đi...
Phạm Thái nâng đôi mắt đã đỏ au nhìn về phía người kia:
- Tôi nói anh đi ngay đi...
- Cậu chủ...
- Chỉ vì là con trai nhà họ Phạm, thì sao chứ? Tôi không phải người sao?. Tại sao tôi lại phải sống theo đúng những gì các người kỳ vọng.. Tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy, nhưng lại không được phép nói ra, không được phép chạm vào... tôi yêu một người đàn ông thì có gì sai?....
- Tôi không cần nữa.. cút hết đi....
- Tại sao chứ.. Văn Diệp.. tại sao chứ...
Phạm Thái đưa tay, ly rượu nồng lại một lần nữa cạn xuống cổ...
Người đàn ông bên cạnh nhíu mày, đôi tay vừa muốn giơ lên, lại đặt xuống...
Đôi mắt không rõ vui hay buồn, phảng phất qua hơi men kia.. chìm đắm trên khuôn mặt đã nhuộm hồng vì rượu...
Phạm Thái...
Có những thứ khi chúng ta vừa sinh ra liền đã được định đoạt...
Như cái cách mà Trần Lãm tôi vì sao lại là một cô nhi. Vì sao lại trở thành bảo tiêu của gia đình cậu, vì sao mà theo cậu suốt mười mấy năm ròng rã.
Tôi không hiểu.. thứ người ta vẫn hay gọi là số phận...
Cậu không được sống là chính mình, tôi cũng vậy.
Cậu yêu kẻ không nên yêu, tôi cũng vậy....
Chúng ta khác xa nhau về thân phận, so với cậu là một viên ngọc quý giá đẹp đẽ của một gia đình giàu có nức danh... tôi... thậm chí không quý bằng một con chó cảnh rúc trong vòng tay của mẹ cậu.
Đời này, sinh ra đã là sai lầm như thế...
Biết phải làm sao?
Nói đau... Phạm Thái cậu đau là một..
Vậy Trần Lãm tôi kẻ ngồi đây bên cạnh cậu, chứng kiến cậu vì kẻ khác mà đau.. hỏi tôi phải đau tới bao nhiêu phần nữa....
Phạm Thái run run, nhấc gương mặt vương nước mắt nhòe nhoẹt, đôi tay vươn lấy bám lên cổ áo người:
- Lãm... Lãm... đưa tôi đi được không.. đưa tôi rời xa tất cả mọi thứ được không...
- Anh luôn tốt nhất mà...anh luôn tốt nhất với tôi...
- Làm ơn...
- Kể cả Diệp có thích con trai.. người ấy cũng không thể là tôi...Tôi không dám nói ra, tôi cũng không thể nói ra,... Bố tôi, ông ấy nhất định sẽ đánh tôi cho tới chết... nếu.. nếu..
Nếu. Cậu là Gay.
Phạm Thái lớn lên đã biết được cậu thích con trai. Thế nhưng dám nói sao?, đành chỉ cất lại ở trong lòng... Kỳ vọng của một gia tộc lớn vô cùng khắt khe như nhà họ Phạm, nào có thể?
Tiếng người đã say gục trong lòng,
Trần Lãm nhẹ nhàng bế nâng người dậy, áp trọn trong lồng ngực..
Phạm Thái.. đừng khóc...
Dẫu cậu là ai, như thế nào...
Tôi vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu...
Trở về một căn phòng thuê gần sát chung cư, vuốt ve giọt nước còn vương trên khóe mắt, cẩn thận đặt người xuống giường nằm.
Trần Lãm lẳng lặng chạm lên môi Phạm Thái, một nụ hôn tựa đường...
Hạnh phúc... như vậy là đủ.
Trần Lãm là cô nhi, được gia đình cậu " chọn lựa" đem về từ nơi đào tạo võ cho những đứa trẻ có tố chất, từ đó được phân cho việc đi theo và bảo vệ an toàn cho Phạm Thái, cũng cứ như thế mà cùng nhau lớn lên.
Đến khi chính trái tim mình loạn nhịp, đôi mắt mình say đắm từ khi nào, bản thân lại không hề hay biết.... Khi phát hiện ra.. đã là lúc, có thể vì dáng người nhỏ nhắn kia.. thậm chí, là chết đi...
======
Vĩ kều gõ gõ lên vài tấm ảnh trên mặt bàn. Trên môi không dấu được sự thỏa mãn và kinh ngạc
- Không thể ngờ, thật không thể ngờ!
- Văn Diệp em quả làm tôi một phen giật mình.
- Một kẻ là con trai thứ của đại gia chè Thái Nguyên, một thằng ngốc cũng lại chính là con trai cả của nhà họ Mễ.
- Quả là thú vị.. Xem ra, trò chơi này lớn hơn tưởng tượng nhiều!
Kẻ mặt trắng trẻo như thư sinh đứng bên cạnh, sửa sửa cặp kính theo cái vẫy tay liền tiến lại gần, cất chất giọng đều đều:
- Con trai thứ nhà họ Phạm khá khó xơi, bên cạnh có một tên bảo tiêu cao cấp được đào tạo bài bản từ nhỏ. Lũ đàn em đã mấy lần lảng vảng tiếp cận nhưng đều không thành.
- Tên ngốc nhà họ Mễ không cần bàn tới, hắn có vợ trên giấy tờ, đây là địa chỉ của cô ta.
- Đại ca, vậy, bắt đầu từ tên nào trước?
Vĩ kều khoan khoái chỉ tay vào một ảnh:
- Vậy thì, bắt đầu từ nó đi.
- ------
Phạm Thái trong cơn mê man có chút giật mình, co người lại.
Kẻ nằm trên ghế salon từ đằng kia vẫn không hề chớp mắt, như vậy liền bước tới bên cạnh, khẽ kéo thêm chăn, ủ cao lên một chút..
- Lãm.. Lãm.. dẫn tôi đi...
- Lãm...
Những tiếng đứt rời, ngắt quãng bật ra.. cũng như kéo bật tấm mành mỏng manh trong trái tim của kẻ bên cạnh ấy.. nhức nhối từng nhịp đập...
- Thái, giá mà.. anh thực sự có thể đưa em đi...
==========//===========