Chiều tối, Phạm Thái vui vẻ xách chiếc túi đựng một con vịt quay thơm nức bước vào cửa phòng.
Một đôi giày vứt ngang ngửa, vậy nhưng miệng cậu lại nở nụ cười. Văn Diệp đã về, lại im lặng như thế chắc chắn là đang say sưa ngủ, nửa đêm qua Văn Diệp đều đứng ngoài ban công, sáng lại đi từ sớm, thế nên cậu không quản một đường xếp hàng chen lấn để giành được một suất vịt quay khoái khẩu của Văn Diệp.
Đối với cậu mà nói, việc ở bên cạnh anh như thế thật giống một giấc mơ....
Cậu, thích con trai. Rõ rành rành như việc từng múi cơ bụng của anh đều cuốn hút cậu, rất nhiều lần anh tắm mà chẳng thèm đóng cửa, cứ tự nhiên mà phơi đủ thứ trước mặt cậu, điều ấy cũng chứng tỏ rằng, anh chẳng mảy may hay biết chút nào, thứ tình cảm ngày qua ngày nhen nhóm nơi đáy tim cậu.
Anh thô lỗ và cục cằn. Anh hay chửi bậy, chẳng khi nào biết nói một câu ngọt nhạt. Anh cũng chẳng bao giờ hỏi gia đình cậu giàu có hay nghèo tới đâu.
Thế nhưng anh sẽ đội cả trời mưa rét buốt trên đầu mà ngông nghênh đi mua bát cháo nóng khi cậu sốt hầm hập.
Anh cũng đấm gãy răng kẻ dám sờ mó lung tung.
So với tất cả những kẻ theo đuổi cậu- con trai thứ của Phạm gia - đại gia đồi chè Thái Nguyên nức tiếng một vùng.
Anh, là đặc biệt.
Cậu đối với anh ban đầu thực có chút rụt rè. Thế nhưng tất cả những gì thô thiển nhất cũng là chân thật nhất từ nơi anh dần dần cuốn hút cậu.
Không phải cậu chưa từng thử. Anh coi tiền quý như mạng sống, thế nhưng cậu có " lỡ tay" bỏ quên một số tiền lớn trong ngăn kéo, anh lại cẩn thận cất đi cho cậu. còn gõ bốp vào đầu cậu mấy cái cảnh cáo. Tiền bạc là sinh mạng đó!. Nếu cậu dám làm mất số " quỹ lớp " ấy. Anh khẳng định thay cả đống giã chết cậu.
Anh và cậu học khác lớp nhưng cùng ngành công nghệ thông tin. Thế nên hầu như những môn cơ bản đều đăng ký chung tín chỉ.
Phải nói rằng, anh thông minh, học toàn kiểu tài tử nhưng lại nhớ lâu, chính cậu cũng không hiểu ra làm sao mà lên lớp toàn thấy anh gật gù, về nhà thì suốt ngày ngồi mài dao. Thế nhưng kỳ thi nào cũng không làm khó được anh qua điểm.
Lạch cạch tắm rửa, bày tới một bàn thức ăn thơm ngon. Rau thơm cũng đã được vuốt từng cọng lá sạch bong.
Phạm Thái tủm tỉm bước chân vào phòng ngủ của anh. Chắc mẩm sẽ lại thấy được một tư thế bá đạo nào đó
- Cạch..
Tiếng cửa mở nhẹ nhàng. Cậu còn muốn ngắm anh thêm một chút..
Nhưng...
Đôi mày bất giác nhíu chặt...
Người kia.. là ai?
Từ góc phía này, chỉ có thể thấy được một mái tóc ngắn rối xòa trong vòng tay anh đang ôm chặt lấy.. dụi cả khuôn mặt kia vào trong lồng ngực để trần của anh...
Trái tim Phạm Thái như vừa bị một mũi tên xuyên thẳng qua...
Chết lặng....
Mùi thức ăn.. không còn thơm nữa.. Thay vào đó, là cái siết tay tới chặt, lẳng lặng quay ra ngoài.
Cậu rút cuộc cũng biết, sẽ có một ngày Văn Diệp có bạn gái.. Nhưng.. như thế này, có thực sự là quá nhanh sao?
=======
- Ư... Oap...
Văn Diệp ngủ suốt từ trưa tới giờ, quả có chút nhức mắt. Hiếm lắm cậu mới lại ngủ một giấc dài như thế..
- Đitme cái gì nặng thế.
Lẩm bẩm chửi một câu, cả lồng ngực bị cái gì đè..
- Tóc?
Ài. Vuốt vuốt trán, rồi. Nhớ ra rồi, là cái kẻ bất đắc dĩ tha về này.
Văn Diệp đưa tay lên gẩy gẩy mấy lọn tóc mềm trong lồng ngực:
- Vãi thật. Con trai mà tóc tơ?.
Lắc lắc đầu. Văn Diệp tính hất cả thân người đang dính lấy mình kia sang một bên.
Lại nhớ tới trên người anh ta chẳng chỗ nào còn lành lặn..
Haiz..
- Dậy, Mễ Nam, dậy..
- Ư..
- Dậy đi. Tức hết cả ngực, khó thở vãi lìn.
- Ưm...
Mễ Nam như một chú mèo nhỏ, không muốn rời chút hơi ấm cuối thu se lạnh, cọ cọ. Văn Diệp ngứa hết cả ngực, không quản nữa, hất luôn.
- Dậy! ngủ đéo lắm! Lợn à?
Mễ Nam bị hất một cái, vừa giật mình tỉnh dậy lập tức hoảng sợ mở tròn mắt đảo quanh.
Văn Diệp lại bị ánh mắt ấy dọa sợ. Mình vừa làm cái méo gì vậy trời?
Bèn cười cười:
- Dậy đi, tôi đưa đi ăn..
- Ăn cơm..
- Ừ. Ăn cơm.
Văn Diệp vừa kéo người bước ra khỏi phòng ăn kiêm phòng khách liền ngửi thấy một mùi thơm sộc lên mũi:
- Vịt quay Vân Đình!
Trời ạ! Bao lâu rồi mới được ăn cơ chứ!.
Văn Diệp vội vàng một hai ba bước kéo ghế ra ngồi phịch xuống. Tay vơ ngay cái đùi tính bỏ vào mồm.
- Ủa? Phạm Thái đâu?
Văn Diệp lúc này mới ngớ người, cất tiếng gọi:
- Thái! Ra ăn đi! Đói quá!
- Anh cứ ăn trước.
Giọng nói sau một lát mới cất lên từ phía phòng đối diện. Văn Diệp nghe ra được có vẻ gì không đúng. Liền tiến tới mở toang cánh cửa,
Phạm Thái nằm xoay lưng lại, cũng chẳng tính là lạnh gì mà trùm chăn lên tới tận cổ.
- Em sốt à?
- ..
- Ủa Lịt mẹ sao hôm nay lắm người bệnh thế? ( Gãi đầu)
- Dậy ăn tý gì đi xong lát anh đi mua thuốc cho..
- Em không..
Tiếng mũi rõ ràng, hình như là.. khóc?!
Văn Diệp kéo toạc chiếc chăn vứt sang một bên kéo Phạm Thái dậy:
- Đứa nào ? Để anh đập chết mẹ nó!
- Không có...
Đúng lúc ấy, một cánh tay chậm rãi bám trước cửa, chần chừ nhìn vào trong.
Mễ Nam nhỏ giọng:
- Diệp..
- Đói...
Phạm Thái nhìn ra phía cửa...
Là.. con trai sao?
Đôi mắt hơi nhòe nước nhìn như không thể tin nổi.
Văn Diệp cười hề hề:
- Giới thiệu với em, đây là Mễ Nam. Anh rể anh. Anh chưa kịp nói với em.. ngại quá!
Phạm Thái như không tin được:
- Anh rể anh?!
- Ừ, em cũng gặp rồi mà?!
- Em...
Phạm Thái đúng là có gặp sơ trong đám cưới kia.
Thế nhưng lúc ấy thân hình mét đặt trong bộ vest chú rể phẳng lì từng nếp. Mái tóc ngắn chải keo toát ra bao nhiêu vẻ nam tính. Chứ không thể... như bây giờ?!
Người trước mặt mặc cái quần đùi ngắn, cẳng chân cẳng tay đều gầy gò... và có vết thương.
Mái tóc lòa xòa, dài quá..
Chẳng trách vừa nãy cậu nhìn qua lại tưởng con gái!
Có vẻ " ba hiệp" tuốt súng khiến Mễ Nam thực sự cạn sức thì phải, nhìn biểu tình khó tin của Phạm Thái, Mễ Nam tưởng như sẽ không được ăn
Đôi mắt nhìn qua Văn Diệp rồi nhanh chóng cụp xuống..
- Diệp.. cho Mễ Nam.. ăn..
- Được rồi!. Ra ăn đi!
Văn Diệp cũng sắp bị phiền chết!
Não cậu không nên bị ảnh hưởng bởi những tần số yếu đuối như thế này!
Văn Diệp xốc Phạm Thái dậy.
Phạm Thái tự nhiên lại như uống được thuốc tiên sau khi khẳng định người trước mặt chính là " anh rể " của Văn Diệp. Và hoàn toàn thì, đó chỉ là một cái hiểu lầm.
Mễ Nam được ấn xuống một cái ghế. Vừa còn ngơ ngác đã được Phạm Thái gắp liền cho một cái đùi vịt bự.
Mễ Nam sung sướng tới từng nét trên mặt cũng cười theo. Gương mặt xanh xao nhưng đuôi mắt đã cong tít.
- Ngon quá... Thái, Thái.. cảm ơn Thái. Cảm ơn Diệp..
- Không cần phải cảm ơn, chỉ là một bữa cơm thôi mà?!
- Mẹ nói phải cảm ơn đấy!
- ......
Phạm Thái định nói gì thêm, Văn Diệp đã cản lại.
Cả ba cứ thế mà ngon lành một bữa đầu tiên..
======
Ban công.
Chờ sau khi Mễ Nam đã ngủ say.
Văn Diệp đối diện Phạm Thái mở lời.
- Anh dự tính để cậu ấy ở đây một thời gian.
Phạm Thái khó hiểu:
- Không phải tới chơi sao?
- Không phải.
Văn Diệp thở dài, búng đầu tàn thuốc:
- Chuyện của anh ấy dài lắm. Là cả nhà anh nợ anh ấy. Nợ tiền, nợ tình đủ cả. Thế nên Phạm Thái. Anh hi vọng em thông cảm giúp anh. Để từ từ anh tìm cách, rồi sẽ đưa anh ấy về lại Quảng Ninh.
- Vậy.. vợ anh ấy đâu?..Ý em là.. chị Kim Hạ?.có chuyện gì sao?
Biết rằng, mình không thể dấu mãi, cũng không muốn dấu thêm nữa, Văn Diệp xoa mái tóc người bên cạnh.
- Anh sẽ kể cho em. Thế nhưng, dù câu chuyện có thế nào, anh vẫn hi vọng em sẽ không ghét bỏ anh.
- Em làm sao có thể ghét bỏ anh?
- Ừ, - Văn Diệp cười cười – sao ngày xưa mẹ anh không sinh thêm em trai cho anh nhỉ?
- ....
- Ha, anh đùa thôi.
- ...
- Anh ấy, là anh rể. Cũng lại chính là quá khứ của anh.
Điếu thuốc tàn.
Phạm Thái cũng đã nghe hết từng lời nói, khẽ nhìn về cánh cửa phòng ngủ đóng hờ, cậu cười một nụ cười thương xót.
- Em sẽ đối xử tốt với anh ấy. Anh yên tâm.Cứ để anh ấy ở lại đây.
Văn Diệp gật gật đầu:
- Em là tốt nhất!
Em là tốt nhất. Văn Diệp anh vẫn nói như vậy. Nhưng..
Em không muốn là người em trai tốt nhất.
Thứ em muốn,là thứ đang đập từng nhịp phập phồng trong lồng ngực của anh kia..
Văn Diệp..
=========
Ba ngày sau vừa đẹp là cuối tuần.
Văn Diệp dự tính dẫn Mễ Nam đi sắm một ít đồ, nói cho cùng thì mặc hết đồ của cậu rồi tới đồ của Phạm Thái thì cũng kỳ kỳ, thế nhưng vừa bước chân khỏi cửa phòng được mấy bước, nơi chỗ ngoặt của cầu thang đã bắt gặp một người.
Mễ Nam vừa nhìn thấy Kim Hạ vội vàng lui lại, sợ hãi bám chặt lấy lưng áo của Văn Diệp.
- Mày đến đây làm gì?
Kim Hạ đội một phần tóc mái giả, che đi phần băng trên trán, nở ra một nụ cười vô cùng hòa nhã:
- Có thể để chị vào phòng không?
- Cút!
Không bất ngờ chút nào với thái độ này của Văn Diệp. Kim Hạ bình tĩnh gỡ chiếc túi xách đeo hờ bên vai xuống. Rút ra hai xấp ngàn mới cóng.
- Được rồi.
- Đây là triệu. Chị định đến từ hôm qua. Nhưng em xem, chị còn đang đi khập khiễng..
Văn Diệp không nghe nữa, túm lấy cổ tay Kim Hạ:
- Hoặc là mày cút khỏi đây, hoặc là tao sẽ cho mày lăn cầu thang từ đây xuống tầng .
Kim Hạ không giật tay lại, chỉ cười nhàn nhạt:
- Chị không ngờ cậu lại tham thế. Được rồi, muốn bao nhiêu mới trả lại người? Cứ cho một cái giá. Gì chứ tiền thì hiện chị cũng không thiếu cậu một đồng.
Mễ Nam vừa nghe thấy việc trả lại người, tuy không hiểu lắm nhưng cũng biết được là điều không hay, nắm tay siết đằng sau lưng áo Văn Diệp thành một nhúm lớn
- Diệp, Diệp.. Mễ Nam không đi.. Mễ Nam ở với Diệp... Mễ Nam sẽ ngoan.. Đừng đuổi Mễ Nam đi..
Văn Diệp cảm nhận rõ ràng đôi bàn tay run rẩy đằng sau lưng áo mình, một đường siết chặt tay Kim Hạ.
- Rắc!
- Á!
Kim Hạ cảm giác như cả cổ tay vừa bị vặn trẹo., đau tới xanh mặt:
- Mày làm gì?
- Tao đã nói rồi! Gặp một lần tao đánh một lần!
- Diệp! Mày điên sao?
- Chúng ta đi!
Văn Diệp đẩy mạnh tay, cả người Kim Hạ dập vào tường. Sau đó tay lồng tay, kéo Mễ Nam rời khỏi.
Kim Hạ không quên hét theo:
- Mày dám tung cái video đó ra cả nhà này sẽ không ai sống yên!
- Mày nghĩ nhà họ Mễ sẽ tha cho mày sao!
- Riêng tiền thiếu nợ nhà họ đã đủ hót cả nhà này ra đường.
- Văn Diệp! Văn Diệp..
Đúng vậy.
Nếu cậu tung cái video đó ra. Nếu cả nhà họ Mễ biết được sự thật. Tương lai cả nhà cậu sẽ thế nào..
Mễ Nam vừa diện một bộ quần áo mới ra, liền vui vẻ:
- Diệp.. đẹp.. áo mới.. đẹp...
Văn Diệp mỉm cười, kéo người ngồi xuống bên cạnh
- Anh có muốn về nhà không?
- .... ( lắc đầu)
Văn Diệp cười:
- Không phải về với Kim Hạ, là về với mẹ anh kìa. Nhà họ Mễ ấy!
- .... ( lắc đầu)
- Sao vậy?
- Mễ Nam không đi đâu.. Mễ Nam ở với Diệp vui nhất.
- ....
- Ở với mẹ được ăn kem.. nhưng ngày nào cũng có bác sĩ.. Ngày nào cũng có người tiêm, lấy cái này từ tay, lấy cái này từ trên trán. Đau...
- ......
- Còn có những người bị điên nữa, cứ gặp là hỏi Mễ Nam năm nay bao nhiêu tuổi. Nếu nói là tuổi- Mễ Nam giơ ngón tay ra – Thì sẽ bị bắt ngồi để chăng nhiều dây lên đầu lắm... Mễ Nam sợ...sợ nhất là đau...
- ....
- Không ai chơi với Mễ Nam như Diệp. Diệp không hỏi Mễ Nam bao nhiêu tuổi.. Diệp còn dậy Mễ Nam ấn vào điện thoại, Diệp còn chỉ cho Mễ Nam xem vi tính..
- À, còn có, Mễ Nam chỉ vào chim mình: Diệp tuốt cho Mễ Nam thích chim lắm!
- @@~
Văn Diệp nghe tới câu cuối liền khụ một cái..
Đang cảm động cơ mà...!!
- Vậy giờ, Diệp gọi điện về cho mẹ Mễ Nam được không?
- Được a!. Nhớ mẹ!
- Mễ Nam có nhớ số mẹ không?
- Nhớ!
Cuộc điện thoại được bật lên.
Văn Diệp trước giờ dùng điện thoại tới nát bàn phím, không ngờ cũng có một ngày hồi hộp tới như vậy.
Giọng nói thanh thoát truyền đến.
Đầu bên này liền vui vẻ:
- Mẹ! Mẹ!
- Mễ Nam?!
- Mẹ.. con ở với Diệp vui lắm. Con ở đây, con không đi đâu.. Diệp đang dẫn con đi ăn kem.. Diệp dẫn con đi mua quần mới..
- Mẹ.. Con không về với chị Hạ đâu, con cũng không về với mẹ.. nhiều bác sĩ lắm. Con ở với Diệp cơ!
-
Lộn xộn một lúc. Mễ Nam hồ hởi đưa điện thoại cho Văn Diệp:
- Mẹ nói gặp Diệp.
- A.. lo?
- Cháu là em Kim Hạ đúng không?
- Dạ..
- Mễ Nam tới chỗ cháu chơi sao? Có làm phiền cháu không?
- Dạ.. không ạ.. Chị.. Hạ. Đang bận.. bận à.. thực tập ở bệnh viện. Hay phải trực ca đêm, nên cháu đưa anh Nam tới đây một thời gian. Được không cô?
- Không sao. Lâu lắm cô mới thấy Mễ Nam vui vẻ thế, hai anh em cứ chơi vui. Hễ thiếu thốn gì cứ nói với cô.
- Dạ...
Mình...nói dối.
Văn Diệp nhìn nụ cười toe bên cạnh mà lòng chợt nhói.
Nhưng, cậu cũng không còn cách nào khác.
Ít nhất, cho đến khi những vết thương kia hoàn toàn khỏi.
Mễ Nam. Xin lỗi anh.
Nhà em nợ anh thứ gì, em sẽ trả cho anh, tất cả.
============//===========