Ba người cùng nhau đến bãi đỗ xe, Tiếu Tiếu dẫn đầu ngồi vào chỗ phía sau.
A Từ ngồi ghế phụ bên trên, do mãi suy nghĩ nên không để ý động tác, cử động hơi mạnh một chút đã chịu không nổi mà nhíu nhíu mày.
Đêm qua, hai người rất điên cuồng. Dù sao đây chỉ mới là lần thứ hai A Từ làm chuyện này, thân thể vẫn chưa chịu nổi. Vì cậu quá nhập tâm vào vụ án nên không để ý, lúc này động mạnh mới cảm nhận được đau đớn. Cậu cảm thấy rất ảo não, không biết hôm qua mình có bị thần kinh không nữa.
Giản Ngôn vừa lên xe đã trông thấy dáng vẻ sầu muộn của A Từ, hắn hiểu ra ngay, càng đau lòng lại càng thấy có lỗi. Nhưng trên xe còn có Tiếu Tiếu, hắn thậm chí không thể nói gì được.
A Từ cũng chỉ khựng lại một cái đã khôi phục như thường, đang định kéo dây an toàn thì Giản Ngôn lại chồm qua giúp cậu thắt chặt, vẻ mặt còn rất đau lòng.
A Từ biết hắn lo lắng, lại cảm thấy hơi xấu hổ nên cũng không nói chuyện, cậu chỉ lắc đầu để biểu hiện mình vẫn ổn.
Giản Ngôn không nói gì, đoạn ngồi lại ghế khởi động xe.
A Từ muốn quay lại xem vẻ mặt của Tiếu Tiếu, mới quay được một nửa liền nhận ra mình đang thú nhận trên đây có chuyện xấu hổ, vội vàng quay đầu về.
Có lẽ Tiếu Tiếu đã phát hiện ra hành động của A Từ, ở phía sau cười nói: "Hai người có thể xem như tôi không tồn tại."
A Từ càng xấu hổ hơn, Giản Ngôn hỏi: "Tiếu Tiếu, thương thế của Hướng Dương chắc là ổn rồi ha?"
Tiếu Tiếu lập tức tỉnh ngộ, vội nói: "Sếp, tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu."
Giản Ngôn hừm một tiếng: "Cô làm sai cái gì? Vì sao tôi cảm thấy cô có vẻ rất sợ tôi? Tôi đáng sợ tới vậy à? Chẳng qua, tôi chỉ quan tâm tới thương thế của Hướng Dương một chút thôi..."
"Đúng, đúng, đúng. Sếp rất là quan tâm tới cấp dưới, vừa thân thiết lại dễ gần, sao mà đáng sợ cho được? Ngài vẫn luôn là nam thần của tôi mà, sao tôi phải sợ ngài cơ chứ, thích ngài còn kịp nữa." Có lẽ do chơi lâu với Hướng Dương nên Tiếu Tiếu đã bị lây nhiễm, trình độ vỗ mông ngựa càng ngày càng nâng cao.
"Tôi cũng không dám bắt cô thích." Giản Ngôn vội phủi sạch quan hệ, đổi sang giọng điệu đứng đắn, "Tôi thật sự chỉ quan tâm thương thế của Hướng Dương."
Lúc này Tiếu Tiếu cũng bắt chước nghiêm túc theo: "Thương thế cũng không có gì đáng ngại, đoán không chừng nghe được vụ này ảnh sẽ trả phép đi làm lại."
Trong giọng nói ẩn chứa sự quan tâm đối với Hướng Dương, xem ra hai người ở chung không tệ.
Giản Ngôn biết, mấy cái người trong Tổ trọng án này, tuy rằng ngày thường cứ hay phàn nàn công việc bận rộn, nhưng lúc có vụ án sẽ vô cùng chuyên nghiệp. Giản Ngôn cười nói: "Cô yên chí, cho dù cậu ta có về, tôi cũng không an bài chuyện nguy hiểm cho cậu ta làm."
Tiếu Tiếu lại cảm thấy ngại: "Tôi không phải có ý đó."
Giản Ngôn bật cười: "Đây là ý của tôi."
Ba người tới chỗ Pháp chứng trước, đồng nghiệp Pháp chứng nhìn thấy thứ Giản Ngôn lấy ra, vẻ mặt hơi vi diệu: "Chúng tôi cũng từng tìm được mấy thứ này, dựa theo kết quả kiểm tra thì có tối thiểu DNA của năm sáu người..."
Giản Ngôn kiềm chế không chửi bậy, bắc đắc dĩ nói: "Thôi cứ kiểm nghiệm đi, có bừa bãi thế nào thì cũng là những đầu mối tốt nhất hiện có rồi."
Bọn họ lại đi một chuyến tới chỗ Pháp y, đồng nghiệp Pháp y nói: "Thời gian tử vong là vào khoảng từ h đến h sáng ngày tháng . Trên thân thể nạn nhân ngoại trừ vết thương trí mạng còn có vết cào và dấu móng tay... Trước khi chết đã phát sinh quan hệ tình dục, vết thương trên người chắc là do đó mà ra, hơn nữa không phải của cùng một người. Trong cơ thể nạn nhân có dư lượng tinh dịch, hẳn là trước khi chết đã sử dụng ma túy..."
Sau khi ở chỗ Pháp y, bọn họ trực tiếp đi đến công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn bất động sản Doãn thị.
Tổng bộ Doãn thị nằm trên đại lộ Tiềm Long. Vất cả cả buổi sáng, đi tới đại lộ Tiềm Long lại bị kẹt xe, khi đến được Doãn thị thì cũng sắp h trưa.
Thấy là cảnh sát đến, cô gái tiếp tân vội vàng liên hệ với trợ lý của Doãn Trí Viễn theo yêu cầu của Giản Ngôn. Sau khi nghênh tiếp bọn họ vào một gian phòng họp nhỏ trong suốt, lại ân cần bưng trà nước đến. Thái độ vừa hào phóng lại chu đáo, quả nhiên không hổ là người của công ty lớn.
Giản Ngôn nhìn quanh quất bốn phía, cảm thấy phong cách trang trí ở đây cũng rất có khí khái, không hổ danh là Doãn thị. Chỉ tiếc, so với tình cảnh bên trong biệt thự lưng chừng núi thì lại khiến cho người ta có cảm giác "bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa". Mặc dù một mình Doãn Trí Viễn không thể đại diện cho cả công ty, nhưng Giản Ngôn vẫn khó có hảo cảm với nơi này.
Nhưng khi tiếp tân lui ra ngoài, Tiếu Tiếu lại thở phào một cái: "Công ty lớn quả nhiên rất khí thế."
"Thì cũng phải tạo một cái vẻ ngoài chứ." Giản Ngôn nói.
Hắn vừa nói chuyện với Tiếu Tiếu, vừa nhìn nhìn A Từ.
A Từ cúi đầu, dáng vẻ có chút không yên lòng, tựa hồ không hề để ý tới đối thoại của hai người.
Từ lúc đi vào công ty này, Giản Ngôn liền thấy A Từ có biểu hiện hơi kỳ lạ, thậm chí cậu còn không quan tâm tới hoàn cảnh nơi này.
Đương nhiên đời trước A Từ có tới đây, cậu không còn hiếu kỳ mới bình thường. Song Giản Ngôn lại cảm thấy cậu không chỉ không hiếu kỳ mà dường như còn có chút mâu thuẫn. Rất hiếm khi A Từ có biểu hiện như vậy, cho dù là đối với chuyện của bản thân, A Từ vẫn rất bình tĩnh.
Trước đó, lúc phát hiện A Từ né tránh nói tới vụ án của Doãn Thái, Giản Ngôn đã đoán có thể A Từ có bí mật không muốn nói, lúc này hắn càng chắc chắn hơn.
Giản Ngôn còn đang do dự không biết có nên hỏi A Từ hay không, thì đột nhiên cửa phòng họp bị đẩy ra. Có một người nam tướng mạo nhã nhặn mang kính mắt bước vào, cậu ta vừa đẩy cửa vào vừa có lỗi nói: "Thật xin lỗi, sự vụ ở công ty quá nhiều, đã để cho các vị cảnh sát đợi lâu..."
Đó chỉ là câu nói xã giao, vẻ mặt cậu ta không có gì gọi là hối lỗi cả.
Mọi người đều hiểu, thân phận cảnh sát khiến cho bọn họ dù có ở đâu cũng không được hoan nghênh, đương nhiên không cần so đo làm gì.
Giản Ngôn đứng lên, đang định chào hỏi người này thì đột nhiên thấy cậu ta khựng lại, đẩy kính mắt, giật mình trợn tròn mắt nhìn mình.
Giản Ngôn bất ngờ, bề ngoài của mình hình như đâu có đáng sợ tới vậy?
"Anh, anh..." Người này mới đây còn hào phóng, lại chợt trở nên kích động, lắp ba lắp bắp hỏi, "Anh là, anh là Giản Tiểu Ngôn?"
Giản Ngôn giật cả mình, càng thấy kỳ quái. Cái danh xưng Giản Tiểu Ngôn này phải có tới hai mươi năm không ai gọi!
Người trước mặt này là ai? Biết được cái tên này hẳn phải là người quen cũ. Nhưng mà, cái gương mặt này hình như chưa từng gặp qua mà nhỉ?
"Giản Tiểu Ngôn! Thật đúng là anh!" Cậu ta nhìn chằm chằm Giản Ngôn, thấy Giản Ngôn không phản bác bèn sáp tới ôm lấy hắn, còn vui mừng vỗ vỗ hắn mấy cái.
Giản Ngôn vẫn đang suy nghĩ coi người này là ai, bất thình lình bị ôm chầm một cái liền vội vàng kéo cậu ta ra. Nhưng theo xưng hô của đối phương, thì nhất định là người có quen biết. Cho nên Giản Ngôn vẫn không tỏ ra không vui, chỉ nói: "Xin lỗi, cậu là..."
Bị Giản Ngôn kéo ra cậu ta vẫn không cảm thấy có gì, thấy Giản Ngôn hỏi như vậy mới hơi sửng sốt, lập tức cầm thẻ công tác lên cho Giản Ngôn xem: "Tôi là Cát Quả, là Cát Quả đó! Khi còn bé ở cạnh nhà anh, là cái người chơi thân với anh nhất đó, anh còn nhớ không?"
"A..." Người này nói tên ra thì Giản Ngôn cũng hơi nhớ nhớ, "Quả à? A..."
Giản Ngôn còn chưa kịp nói câu sau đã bị Cát Quả ôm cứng: "Anh nhớ rồi? Tôi biết mà, anh chắc chắn không quên tôi đâu. Hồi bé anh còn nói, tôi chính là người bạn tốt nhất của anh, ai ăn hiếp tôi anh sẽ đánh nhau với kẻ đó... Haiz, phải gần hai mươi năm chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ? Không ngờ bây giờ anh đẹp trai như thế..."
Tiếu Tiếu đờ đẫn nhìn hai người, đây là tình cảnh gì vậy trời?
Hai cạ cứng nhận lại nhau sau bao nhiêu năm? Cô định nói câu "chúc mừng" thì đột nhiên không khí lại trở nên lạnh lẽo.
Nhìn về hướng phát ra khí lạnh, Tiếu Tiếu liền trông thấy A Từ vẫn luôn trầm mặc từ nãy đến giờ.
A Từ cúi đầu ngồi đó, vẻ mặt không có biểu lộ gì, cũng không biết có nổi giận hay không. Thế nhưng Tiếu Tiếu lại cảm thấy A Từ không chỉ tức giận, mà còn là vô cùng tức giận.
Tiếu Tiếu sửng sốt, nhìn tới chỗ hai người đang ôm nhau mới chợt ngộ ra, A Từ đang ghen?
Tiếu Tiếu vô cùng bất ngờ, cô chưa từng thấy A Từ có dáng vẻ này. Tiếu Tiếu cũng được xem là người biết đến A Từ khá sớm. Ngay khi mọi người còn chưa gặp A Từ, lúc A Từ vẫn chỉ là một tiểu thuyết gia, thì cô đã bắt đầu chú ý tới A Từ rồi. Lúc đó, Tiếu Tiếu thật sự xem A Từ là nam thần mà sùng bái.
Sau này tiếp xúc nhiều hơn trong cuộc sống, bản lĩnh của A Từ càng khiến cho Tiếu Tiếu bội phục. Nhưng tính tình A Từ rất ôn hòa, cũng rất tốt với người khác, rất là dễ tiếp cận, cộng thêm tuổi của cậu còn nhỏ hơn mình. Mà sau khi cậu và Giản Ngôn ở bên nhau, bọn họ càng cảm thấy thân thiết với cậu hơn. Dần dần, Tiếu Tiếu đã không còn xem A Từ là nam thần nữa, ít nhất cũng xem như bạn bè, thậm chí còn giống như người thân trong nhà.
Bình thường bọn họ hay than phiền Giản Ngôn và A Từ khoe ân ái, nhưng thật ra tất cảm mọi người đều hiểu người khoe vẫn luôn là Giản Ngôn. Thậm chí A Từ còn hơi ngại ngùng, Tiếu Tiếu chưa từng thấy A Từ ghen tuông bao giờ.
Người trong cục đều biết Thẩm Băng Niệm thích Giản Ngôn. A Từ cũng biết Thẩm Băng Niệm đã làm vài chuyện ngốc nghếch, bọn họ còn lo lắng A Từ và Thẩm Băng Niệm gặp nhau sẽ xấu hổ. Nhưng cho tới nay, A Từ vẫn luôn đối xử với Thẩm Băng Niệm như bao đồng nghiệp khác. Tiếu Tiếu còn nghe nói, lần trước Thẩm Băng Niệm bị Triệu Kính Huy bắt làm con tin, cũng chính là A Từ đã bất chấp nguy hiểm để cứu cô.
Tiếu Tiếu vẫn tưởng A Từ không biết ghen, nào ngờ đâu lúc ghen lại kinh khủng như vậy, hóa ra cậu ấy chỉ ghen với đàn ông thôi sao?
Thấy Giản Ngôn còn hoàn toàn không biết gì, Tiếu Tiếu không muốn để A Từ khổ sở, vội vàng đi qua cắt ngang hai người, nói: "Thì ra ngài Cát là người quen cũ của Sếp chúng tôi à? Vậy thì quá tốt rồi, chắc hẳn ngài Cát sẽ vô cùng phối hợp cho việc điều tra của chúng tôi."
Cát Quả vừa nghe thấy giọng nói của Tiếu Tiếu, dường như mới nhớ ra nơi này còn có người khác, thế mới buông Giản Ngôn ra, nói: "Đó là đương nhiên."
Lúc này, Giản Ngôn mới thở phào một cái. Dù sao Cát Quả cũng là bạn thuở nhỏ của hắn, hắn không thể tỏ ra quá mức lạnh lùng. Nhưng cứ bị ôm chầm như vậy, hắn cũng thấy rất khó chịu.
"Đúng rồi, để tui giới thiệu mọi người một chút." Giản Ngôn được thả ra, vội vàng lùi về sau một bước, đoạn đi đến cạnh A Từ, nói: "Hai vị này là đồng nghiệp của tôi, Tiếu Tiếu, A Từ."
Sau đó lại giới thiệu Cát Quả với hai người: "Đây là hàng xóm khi bé của tôi – Cát Quả, đã hai mươi năm không gặp, không ngờ lại được gặp nhau ở chỗ này."
Cát Quả vội vươn tay ra: "Rất hân hạnh được gặp mọi người."