Rẽ qua một khúc quanh, Tòng Thiện buông lỏng cánh tay kéo Hàn Dập Hạo ra, vẻ đắc ý trên mặt hoàn toàn không thấy, thay vào đó là sắc mặt trang nhã.
"Vì cô gái kia mà tức giận sao?" Hàn Dập Hạo nhận ra được sự thay đổi của cô, trầm giọng hỏi.
"Nhìn thấy người của nhà họ An khẩu vị gì cũng bị mất." Tòng Thiện nén giận nói.
"Được rồi, đối phó với những người đáng ghét này, cách tốt nhất chính là không đếm xỉa tới." Hàn Dập Hạo ôm cô, an ủi nói, "Nếu như em không vui, anh có thể giúp em ra tay."
"Không cần đâu." Tòng Thiện rầu rĩ nói, "Động nhất thời cũng không động được triệt để, huống chi anh là người của quân đội, nhúng tay vào giới kinh doanh sẽ bị người ta chỉ trích."
"Không sao, một nhà họ An anh vẫn động được." Hàn Dập Hạo chẳng hề để ý nói.
"Đừng, chuyện của chúng ta mẹ anh còn chưa biết, gây động tĩnh lớn em sợ sẽ kinh động đến bà ấy." Tòng Thiện lo lắng nói, tuy cô và Hàn Dập Hạo là thật lòng yêu nhau, nhưng cửa ải trưởng bối của nhà họ Hàn cô cũng biết rõ rất khó qua, cô chưa từng gặp qua má Hàn, nhưng từ trong lời của Hàn Dập Hạo, cô cũng đoán được suy nghĩ của mẹ anh vẫn còn rất cố chấp, cho nên cô muốn đợi quan hệ của hai người vững chắc một chút mới công bố.
"Được rồi, từ từ vậy." Hàn Dập Hạo nắm lấy tay cô, thản nhiên nói, thật ra thì anh đã bắt tay vào điều tra những chuyện giao dịch bẩn thỉu của An Đạo Ninh, chỉ có điều đúng như theo lời Tòng Thiện nói, bây giờ vẫn chưa phải thời cơ ra tay.
"Đến rồi." Đi tới trước cánh cửa gỗ đen chạm trổ tinh xảo, Hàn Dập Hạo dừng lại, phục vụ hai bên lập tức đẩy cửa ra, gập người mời bọn họ vào.
Lọt vào trong tầm mắt là một chiếc bàn ăn hình tròn, mấy người đàn ông đã chờ ở bên trong từ sớm, thấy thế đồng loạt đưa mắt nhìn sang.
Chờ phục vụ khép cửa lại, Hàn Dập Hạo dắt Tòng Thiện đi về phía bốn người bạn tốt đã đứng lên, bắt đầu giới thiệu từng người.
"Đường Tuấn."
"Thẩm tiểu thư, chúng ta cũng không cần giới thiệu nhiều nhé." Đường Tuấn mặc một bộ âu phục đẹp đẽ, làm nổi bật khí chất anh tuấn lại biếng nhác không đứng đắn đến mức tận cùng, anh hơi cong môi hồng, tao nhã chìa tay ra với Tòng Thiện. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Chào anh." Tòng Thiện vừa định đưa tay, lại bị Hàn Dập Hạo không vui kéo lại, anh liếc xéo Đường Tuấn một cái, có chút ghen nói: "Cũng không phải là gặp lãnh đạo quốc gia, bắt tay gì chứ."
"Trời ơi! Ngay cả tay cũng không thể đụng vào, độ ghen tuông của Hàn thiếu thật là lớn." Một người đàn ông điển trai mặc áo sơ mi màu vàng, cúc áo mở đến vị trí lồng ngực, khoa trương nói.
Đường Tuấn cũng không giận, dường như đã sớm đoán được Hàn Dập Hạo sẽ có phản ứng này, bàn tay chìa ra ở trong không trung, liền đưa trở về trong túi.
"Đây là Câu Tử Minh, đừng để ý đến cậu ấy." Tầm mắt Hàn Dập Hạo nhìn lướt qua Câu Tử Minh, "giới thiệu" với Tòng Thiện.
Tòng Thiện cười cười, nói với Câu Tử Minh: "Chào anh."
"Người đẹp, chào em." Huýt sáo, Câu Tử Minh đối với người đẹp luôn rất nhiệt tình, không nghĩ tới lại rước lấy một cái nhìn sắc lẹm của người nào đó.
"Đây là Tiễn Thiểu Kiệt, mười triệu kia chính là cậu ấy điều động giúp." Hàn Dập Hạo quay về phía người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cố tình đeo kính gọng vàng giả bộ nhã nhặn nói.
"Chào anh, chuyện kia thật sự là cám ơn anh." Tòng Thiện nói cám ơn.
"Không cần khách sáo." Tiễn thiếu khách sáo gật đầu, giữ nguyên nụ cười.
Người cuối cùng cũng không cần Hàn Dập Hạo giới thiệu, Tòng Thiện chủ động lên tiếng chào hỏi: "Trung tá Tề, đã lâu không gặp."
"Cùng nhau ăn cơm sẽ là bạn, gọi tôi Danh Dương đi." Tề Danh Dương đáp lại, nghe đến chuyện hai người tu thành chính quả, hiển nhiên rất là cao hứng.
Mấy người ngồi xuống, bắt đầu lục tục mang thức ăn lên, từng cái nắp bạc lớn được mở ra, thức ăn bên trong vừa đẹp mắt, vừa có mùi thơm sực nức bay ra, nhìn rất bắt mắt.
Lúc này, Hàn Dập Hạo không để ý tới ánh mắt của những người khác, không ngừng gắp thức ăn vào trong chén Tòng Thiện, rất nhiều món ăn cô đều chưa từng thấy qua, anh không ngại phiền mà nói tên từng món ăn: "Đây là bào ngư Nam Phi, vây vá hồng hoa. Huyết Yến..."
"Anh đừng gắp hết cho em, chính mình cũng ăn một chút đi." Tòng Thiện thấy chén mình được chất đầy, chén Hàn Dập Hạo thì vẫn còn trống không, cũng giúp anh gắp thức ăn.
"Này, tôi nói hai người các cậu, chú ý một chút chứ, đây chính là nơi công cộng đấy." Câu Tử Minh thấy nụ cười ngọt ngào của hai người, nhịn không được nhắc nhở, bọn họ là đang đâm vào tim của anh, nếu không phải Hàn Dập Hạo nói đêm nay không được dẫn theo những oanh oanh yến yến, chỉ cho dẫn theo bạn gái chính thức, sao anh lại luân lạc đến nông nỗi cô đơn một mình, nghĩ xem thật là chua xót mà. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Sao, hâm mô hả?" Hàn Dập Hạo nhướn mày, vẻ mặt đắc ý.
"Cô em của ông rất nhiều, hâm mộ cái gì." Câu Tử Minh khinh miệt hừ một tiếng.
"Những oanh oanh yến yến đó của cậu cũng đừng có nói ra, đều cùng một loại mặt hàng với cậu." Hàn Dập Hạo khịt mũi coi thường.
"Oanh oanh yến yến thì sao? Ông đây thích oanh oanh yến yến đấy, thế nào?" Câu Tử Minh mắng trả lại.
Tòng Thiện nghe hai người đàn ông tính trẻ con đấu võ mồm đột nhiên cảm thấy không có lời gì để nói, cô chú ý tới ánh mắt cười của Tề Danh Dương đang hướng về phía cô và Hàn Dập Hạo, cũng cười lại, thăm hỏi: "Nghe Hàn Dập Hạo nói, các anh là quân khu gọi về phải không?"
"Còn gọi Hàn Dập Hạo sao?" Tiễu thiếu vẫn luôn ung dung thản nhiên lúc này nhịn không được chen miệng nói.
"Vậy cậu cho rằng phải gọi thế nào." Hàn Dập Hạo lập tức nói giúp vào, điệu bộ cô thích gọi thế nào thì gọi thế ấy.
"Không phải nên gọi tiểu tâm can, tiểu mật đường sao?" Câu Tử Minh nói, vẻ mặt giả bộ làm ra vẻ say sưa, lập tức rước lấy một trận tiếng cười.
Tòng Thiện có chút lúng túng, Hàn Dập Hạo nắm chặt tay cô, hoàn toàn muốn bảo vệ nói: "Da mặt Tòng Thiện cũng không có dày như cậu."
"Thẩm tiểu thư, thật ra thì cô không cần câu nệ, chúng tôi đều rất hiền hòa." Đường Tuấn lên tiếng nói, dĩ nhiên, cái gọi là hiền hòa của anh là phân biệt người, Hàn Dập Hạo cũng đã bằng lòng đưa cô đến gặp bọn họ, cũng coi là một thành viên trong hội này, bọn họ đối với cô hiển nhiên sẽ rất hiền hòa.
"Thực ra, không phải tôi câu nệ, thành thật mà nói, tôi và các anh đến từ hai thế giới, từ nhỏ không có được chỉ dạy qua lễ nghi tốt đẹp, hơn nữa, lần đầu tiên gặp mặt thì tôi còn huyên náo khiến mọi người không vui như vậy, cho nên khi Hàn Dập Hạo nói muốn dẫn tôi tới gặp các anh, quả thật tôi có chút căng thẳng. Các anh là bạn của anh ấy, cho nên tôi cũng muốn trở thành bạn với các anh. Tôi không biết trong trường hợp này danh môn thục nữ sẽ biểu hiện thế nào, tôi chỉ muốn tận lực không mất lễ với mọi người, cho nên mới có chút không bỏ xuống được." Tòng Thiện cười dịu dàng, mặt mày cong cong, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, âm điệu không cao không thấp, nghe đặc biệt êm tai, "Nhưng mọi người không cần để ý đến tôi, tôi sẽ nhanh chóng thích ứng."
Cô thành khẩn nói khiến bên trong phòng thinh lặng, Tòng Thiện nói đúng, bọn họ và cô quả thật đến từ hai tầng lớp, cho nên rất ít khi nhìn thấy một cô gái bản tính thật thà như vậy.
Tiễn Thiểu Kiệt đột nhiên nâng ly, vuốt càm nói với Tòng Thiện: "Tôi rất tán thưởng sự thẳng thắn của Thẩm tiểu thư cô, kính cô một ly."
"Tửu lượng cô ấy không tốt, tôi uống thay cô ấy." Hàn Dập Hạo vốn định cầm lấy ly rượu trong tay cô, Tòng Thiện lại không cho.
"Coi như tửu lượng không được tốt, ly rượu đầu tiên này cũng là nên uống." Tòng Thiện tỏ ý với mấy người còn lại, "Mọi người cùng nâng ly, trước tiên tôi nói lời xin lỗi về chuyện không vui trước đây, thật lòng hy vọng có thể trở thành bạn với các anh."
"CHEER!" Mọi người cùng nâng ly, uống cạn rượu đỏ trong ly.
"Dập Hạo, người phụ nữ của cậu thật sự là có phong độ đại tướng, quả nhiên trời sinh một đôi." Câu Tử Minh nhịn không được tán thưởng nói.
"Cám ơn." Tòng Thiện cười nói.
"Ánh mắt của tôi sao có thể kém được." Hàn Dập Hạo cũng cười nói.
Có ly rượu thứ nhất, dĩ nhiên là có ly thứ hai, ly thứ ba... Không biết là mấy người trước mặt trao đổi xong xuôi hay là ngẫu hứng phát huy, đều tranh nhau muốn uống cùng Tòng Thiện, Tòng Thiện lại ai đến cũng không từ chối, bất giác đã uống vào không ít.