Một chỗ khác của thành phố, hai quý công tử khôi ngô tuấn tú đang ôm lấy hai người đẹp tuyệt sắc tìm niềm vui.
"Câu thiếu gia, đêm nay đến nhà anh hay nhà em?" Ngón tay thon thả trắng nõn của người con gái xinh đẹp gợi cảm vẽ vòng tròn ở trên lồng ngực của Câu Tử Minh, trêu ghẹo mà ghé vào tai anh nói.
Câu Tử Minh thuận thế ôm chặt người đẹp, đang muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng tươi đẹp ướt át ấy, thì trong đầu đột nhiên hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, đôi mắt to xinh đẹp ấy mang theo oán hận nhìn anh chằm chằm, lập tức khiến anh mất hứng.
Anh đẩy người đẹp ra, đứng dậy, Tiễn Thiểu Kiệt thấy thế, gọi anh lại hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
"Về nhà." Câu Tử Minh vừa nói dứt câu, cũng không quay đầu lại liền sải bước rời khỏi đó.
Tiễn Thiểu Kiệt có chút khó hiểu, không biết tên này lại phát bệnh thần kinh gì, đêm nay chính anh ta đề nghị ra ngoài chơi, kết quả nửa đường tự mình lại rời đi, song, sự chú ý của anh rất nhanh đã bị người đẹp dính sát dời đi.
Tùy vậy, dù sao trong khoảng thời gian này tên này cũng không bình thường.
Ra khỏi hộp đêm, Câu Tử Minh không có về nhà, anh lái xe thể thao mui trần đi hóng gió, nghĩ tới người phụ nữ đáng chết đó, đã cảm thấy hết sức tức giận, chân ga rền rì rầm, dọa người đi đường sợ đến mức đều liếc mắt lườm nguýt. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Rốt cuộc anh làm sao vậy? Kể từ khi rời khỏi Vương Đình, mỗi lần đến "thời khắc mấu chốt" giống như vừa rồi, trong đầu của anh lại tự động hiện ra khuôn mặt ấy khiến anh vô cùng tức giận, đương nhiên, anh cũng sẽ không anh anh em em với người phụ nữ khác.
Hung hăng đánh tay tái, tiếng còi chói tai khiến người đi đường vội vàng tránh né, dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.
Khi Câu Tử Minh đoán đang mình phát bệnh gì, thì điện thoại của anh đổ chuông, bắt máy, truyền tới lại là giọng của Tần Kha, "Vẫn khỏe chứ, Câu Tử Minh."
"Sao mày còn chưa chết?" Nghe giọng nói đáng ghét, Câu Tử Minh không khách sáo đáp lại nói.
"Mày cũng chưa chết, sao tao cam lòng chết chứ?" Tiếng cười của Tần Kha cuối cùng mang theo một tia tà ác, làm Câu Tử Minh càng nghe càng ghét.
"Có rắm gì thì phóng." Bất nhã mà mắng, bây giờ tâm trạng của Câu Tử Minh không tốt, không muốn nói nhảm với anh ta.
"Đừng vội chứ, mày không muốn nghe giọng nói của người phụ nữ của mày một chút sao?" Tần Kha cười ha hả, đột nhiên nói một câu nói như vậy.
"Mày nói gì?" Trong nháy mắt Câu Tử Minh cũng chưa có tiếp thu được ý tứ của Tần Kha, người phụ nữ của anh nhiều như vậy, ai biết anh ta bắt là ai.
"Sao, phụ nữ quá nhiều, nghĩ không ra rốt cuộc là ai hả?" Tần Kha cũng hiểu rõ Câu Tử Minh, đoán ra tiếng lòng của anh, "có lòng tốt" nói, "Tao sẽ cho mày nghe giọng của cô ta trước."
Nói xong, dường như là anh ta đưa điện thoại cho một người, ra lệnh: "Còn không mau bảo người đàn ông của cô tới cứu cô."
Bên kia lại rất lâu không có tiếng động, dường như người phụ nữ không muốn mở miệng.
Tần Kha không có kiên nhẫn, đột nhiên dùng sức tát "bốp" một cái, người phụ nữ thốt lên một tiếng kêu đau rất nhỏ, lại lập tức im bặt.
"Tần Kha, rốt cuộc mày muốn làm gì?" Câu Tử Minh không hiểu, anh không có nghe được âm thanh kia là của ai.
"Đàn bà thối, không chịu gọi phải không?" Tần Kha lại tát cô một cái, người phụ nữ vẫn quật cường không chịu lên tiếng, "Vậy hãy để cho các anh em 'hầu hạ' cô thật tốt, xem cô có gọi hay không!"
Tiếng nói vừa dứt, rõ ràng truyền đến tiếng quần áo bị xé rách, người phụ nữ bị dọa sợ thốt lên một tiếng: "Thả tôi ra!"
Câu Tử Minh nghe thấy giọng nói ấy, cả người lập tức cứng đờ, lớn tiếng quát lên với đầu dây bên kia: "Tần Kha, mày dừng tay lại cho tao!"
Tần Kha hơi khoát tay, bảo thuộc hạ dừng tay, cười nói vào micro: "Sao? Nghe ra là của ai rồi hả?"
"Rốt cuộc mày muốn làm gì?" Câu Tử Mnh lửa giận ngút trời hỏi, tên khốn này, thế mà lại bắt Vương Đình đi.
"Câu Tử Minh, lúc mày bắt tình nhân của tao lẽ nào không có nghĩ tới ngày này?" Tần Kha cười thâm độc, "Cái này gọi là có qua có lại."
"Mày chớ động vào cô ấy!" Câu Tử Minh biết Tần Kha là con chó điên, cũng không dám quá chọc giận anh ta, cho nên nói, "Mày có điều kiện gì nói ra."
"Điều kiện rất đơn giản, tao muốn một mình mày tới đây, nếu là dám mang theo những người khác, tao bảo đảm người phụ nữ của mày sẽ sống không bằng chết!" Tần Kha uy hiếp nói.
"Địa điểm." Câu Tử Minh ngắn gọn nói.
"Núi hoang." Tần Kha báo một cái địa danh, liền cúp máy.
Câu Tử Minh gấp rút chạy tới nơi đó, đến nơi, đám người của Tần Kha cũng đang đợi anh.
Câu Tử Minh xuống xe, nhìn thấy phía sau đám người có một người phụ nữ đang bị trói, chính là Vương Đình.
Khóe miệng của anh mím chặt, nhìn Tần Kha đang khoan thai tự đắc ngồi trong xe, hỏi: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Tần Kha cũng xuống xe, nhìn Câu Tử Minh, cười lạnh nói: "Thật đúng là không nói hai lời đã tới đây, xem ra người phụ nữ này nhất định là rất quan trọng với mày."
Anh ta vỗ tay một cái, thuộc hạ lập tức dẫn Vương Đình tới, Tần Kha nắm lấy tóc của cô, Câu Tử Minh lập tức quát lên: "Buông cô ấy ra!"
Vương Đình đau đến mức cau mày nhăn mặt, hít một ngụm khí lạnh, hai tay lại bị trói ở phía sau, không thể động đậy.
"Ơ, tao đây còn chưa có làm gì cô ta, đã không chịu nổi?" Tần Kha quét mắt liếc Vương Đình một cái, khinh bỉ nói, "Loại hàng này mày cũng để mắt tới sao? Tự lúc nào lại trở nên bụng đói ăn quàng rồi hả?"
"Tần Kha, mày ít nói nhảm, nói rõ ý định, mục đích của mày là gì." Câu Tử Minh siết chặt quả đấm, anh nhìn thấy khóe miệng Vương Đình còn dính một vết máu, nhất định là Tần Kha đánh.
Tần Kha hất Vương Đình ra, cô ngã nhào trên đất, lập tức bị người phía sau nhấc lên.
"Tao là người tính toán chi li, mày bắt tình nhân của tao, khiến cô ấy bị thuộc hạ của mày cưỡng bức, hại tao mất hết thể diện, tao đương nhiên cũng muốn mày nếm thử cảm giác đó." Tần Kha hừ lạnh nói.
"Đừng quên tình nhân của mày xuất thân là gì, không biết cô ta đã bị bao nhiêu người đàn ông làm qua, bây giờ mày cảm thấy không cam lòng sao?" Câu Tử Minh cười lạnh nói, anh biết Tần Kha có một sự ham mê rất biến thái, thích chia sẻ phụ nữ với thuộc hạ, tặng người phụ nữ của mình cho người đàn ông khác, sao không nghĩ đã tự mình "đội nón xanh" cho mình?
"Ý của mày là nói, người phụ nữ của mày thuần khiết như ngọc, phải không?" Tần Kha âm u mà nhìn chằm chằm vào Câu Tử Minh, lộ ra ý cười tàn độc giống như rắn độc, "Vậy hôm nay tao sẽ để mày nhìn tận mắt, người phụ nữ của mày đạt được cực khoái ở dưới người của người đàn ông khác như thế nào! Chiếm hữu cô ta như thế nào!"
"Mày dám." Câu Tử Minh giận dữ, xông về phía của Tần Kha, lại bị thuộc hạ của đối phương ngăn lại.
Anh giơ nắm đấm đánh nhau với đối phương, cho đến Tần Kha cầm súng chỉ vào đầu của anh, mới bị buộc dừng lại.
"Kích động như vậy sao? Xem ra người phụ nữ này thật đúng là không thể coi thường." Ánh mắt của Tần Kha thay đổi liên tục giữa Câu Tử Minh và Vương Đình, đột nhiên thay đổi ý định, "Muốn tao bỏ qua cho người phụ nữ của mày cũng được."
"Mày nói đi muốn thế nào." Câu Tử Minh hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, hỏi.
Tần Kha không trả lời anh, đột nhiên giơ nắm đấm đánh về phía cằm của anh, quát: "Tao đã sớm nhìn gương mặt này của mày không vừa mắt, thích ra vẻ đẹp trai lạnh lùng phải không? Hôm nay bản thiếu gia sẽ đánh cho mày diện mạo khác hẳn! Đánh cho tao, đánh mạnh vào!"
Một cú này, Câu Tử Minh vốn là có thể tránh được, nhưng anh cứng rắn đón nhận.
Ngay sau đó, quả đấm rơi vào trên người anh giống như mưa to, dần dần đánh anh quỳ rạp trên đất.
"Dừng tay! Các người dừng tay lại!" Sắc mặt Vương Đình trắng bệch, thét lên chói tai, muốn xong qua, lại bị người kéo lại.
"Đàn bà thối, hét cái gì!" Tần Kha giơ tay, tát vào mặt Vương Đình một cái, "Khốn kiếp, đã bảo mày không được động vào cô ấy!" Câu Tử Minh nổi nóng, đánh bại người bên cạnh, xông về phía của Tần Kha.
Tần Kha bị hành động của anh làm kinh hãi, phản xạ có điều kiện liền nhắm ngay anh muốn nổ súng.
"Đừng!" Mắt Vương Đình đỏ như muốn nứt ra, dùng hết sức lực toàn thân, thoát khỏi kiềm chế, giống như nổi điên mà chạy về phía của Câu Tử Minh, đụng vào người Tần Kha.
Tần Kha lảo đảo một cái, giận dữ giơ báng súng, đánh vào đầu Vương Đình.
"Người phụ nữ đáng chết!" Anh nhắm ngay Vương Đình, muốn bắn gãy chân của cô.
"Đoàng" một tiếng súng vang lên, Vương Đình hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch, nhìn người đàn ông che chắn ở trước mặt cô, sợ đến mức trái tim đột nhiên ngừng đập: "Câu Tử Minh!"
Vào giây phút cuối, Câu Tử Minh phóng tới chắn ở trước mặt của Vương Đình, giúp cô chịu một súng này.
Tần Kha nheo mắt, không nghĩ tới Câu Tử Minh lại giúp người phụ nữ này chịu một súng, nhưng anh vẫn còn chưa kịp làm ra phản ứng, lúc này có mười mấy chiếc xe lao tới, "đoàng đoàng" tiếng súng dày đặc vang lên, khiến bọn họ chỉ có thể lui về phía sau.
"Đáng chết, mày dám chơi tao!" Tần Kha biết lại bị Câu Tử Minh sắp đặt, giận đến mức muốn nổ súng, lại bị người xông lên bắn trúng cổ tay.
"Thiếu gia, cậu không sao chứ." Thấy Tần Kha bị thương, thuộc hạ của anh vội hỏi.
"Đi!" Biết mình không chiếm được ưu thế, Tần Kha căm hận ra lệnh rút lui, ngồi lên xe lái về một hướng khác.
"Câu Tử Minh, anh sao rồi?" Vương Đình sợ đến mức không ngừng gọi tên của anh, lại không hề nghe thấy anh đáp lại.
"Mau đưa thiếu gia đi!" Có người đi tới đỡ Câu Tử Minh lên xe, Vương Đình cũng vội vàng theo sát, cầu nguyện trong lòng, anh ngàn vạn lần đừng có xảy chuyện gì!