Editor: smizluy
"An Đạo Ninh?" Tiểu Kha ngẩn người, "Tổng giám đốc quốc tế An thị? Cô An Bối Bối mà trước đây chúng ta bảo vệ chính là con gái của ông ta?"
"Đúng vậy." Tòng Thiện gật đầu nói, nếu như cô thật sự muốn trả thù An Đạo Ninh, bằng sức của một mình cô là không đủ, Tiểu Kha là một người hoàn toàn đáng tin, có cô ấy giúp đỡ, chuyện này sẽ dễ xử hơn một chút.
"Sao lại là ông ta?" Tiểu Kha hoàn toàn lấy làm không hiểu, sao lại dính quan hệ tới An Đạo Ninh.
"Nguồn gốc tôi không tiện tiết lộ, nhưng ông ấy là một người có hiềm nghi nhất, hơn nữa, từ trong miệng bọn cướp bắt về cũng không moi ra được bất cứ tin tức gì, nhất định là bọn họ đã bị mua chuộc, có thể chi số tiền lớn mua chuộc bọn họ, đến nỗi bọn họ ngay cả ngồi tù cũng không sợ, bàn tay phía sau nhất định rất có tiền. An Đạo Ninh hoàn toàn là người như vậy." Tòng Thiện nói, cô không có đề cập tới Nhạc Thanh Lăng, ít nhiều gì là vì liên quan đến Hàn Dập Hạo, cô cũng không muốn thật sự trở mặt với nhà họ Hàn.
"Tại sao ông ta lại muốn hại chết cậu của chị?" Tiểu Kha càng hồ đồ hơn.
"Tiểu Kha, nếu như tôi nói cho cô biết, cô cũng sẽ bị liên lụy vào, cô hiểu chưa?" Tòng Thiện có chút do dự.
"Chị Thẩm, chị cho rằng Tiểu Kha tôi là ai, chị là sếp tôi kính trọng nhất, chuyện của chị cũng là chuyện của tôi, đừng nói như thế nữa, nếu không tôi lại thật sự tức giận." Tiểu Kha bất mãn nói, muốn rút lui cô đã sớm rút lui rồi, còn có thể tốn nhiều tâm tư như vậy để thăm dò chuyện của Tòng Thiện à.
"Được rồi, tiếp theo cô thấy được, sẽ khiến cô rất giật mình, tôi hy vọng, sau khi cô xem xong có thể gắng giữ bình tĩnh." Tòng Thiện nhắc nhở trước nói, cô biết tính tình của Tiểu Kha, biết rõ cô ấy là một người rất chính trực, nếu như biết ngọn nguồn giữa nhà họ An và nhà họ Thẩm, nhất định sẽ rất tức giận.
"Được, tôi hứa với chị, tôi sẽ không xúc động." Tiểu Kha cũng hiểu được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, điều tiếp theo cô nhìn thấy nhất định là một cái bí mật lớn, cho nên Tòng Thiện mới một mực không nói cho bất kỳ ai biết.
"Cô tới đây." Tòng Thiện đứng dậy, đưa máy tính đến trước mặt của Tiểu Kha, chỉ vào văn bản bên trong nói, "Đây là tài liệu vừa rồi tôi đang viết, công bố nguồn gốc giữa nhà họ Thẩm và nhà họ An. Cô xem thì sẽ hiểu."
"Ừm." Tiểu Kha lập tức xem từ trang đầu tiên, càng xem càng nhíu chặt mày, tay cầm con chuột cũng nắm chặt lại.
"Khốn kiếp!" Tiểu Kha cất tiếng mắng chửi, hóa ra An Đao Ninh lại là cha ruột của chị Thẩm, súc sinh này thâu tóm tài sản của nhà họ Thẩm, ép bố vợ nhảy lầu tự sát, sau đó còn đón kẻ thứ ba vào cửa, đuổi mẹ con Tòng Thiện ra ngoài.
Tòng Thiện ngồi ở một bên, không nói gì, vừa rồi lúc viết những thứ này, tâm trạng của cô là rất tức giận, tựa như chuyện lại lặp lại một lần nữa, nhưng bây giờ cô bình tĩnh lại, mình tiếp tục tức giận cũng vô dụng, cô muốn chính là An Đạo Ninh nổi cơm tam bành.
"Chị Thẩm, những chuyện này đều là thật sao?" Tiểu Kha xem xong, quay đầu lại, nhìn Tòng Thiện, vẻ mặt khiếp sợ.
"Là thật, An Đạo Ninh xác thực là cha ruột của tôi, tài chính khởi động của công ty quốc tế An thị đều là gia sản của nhà họ Thẩm tôi, ông ta là giẫm đạp lên xác của ông ngoại tôi mà phất lên." Tòng Thiện từng câu từng chữ rõ ràng nói.
"Trên đời sao lại có đồ bại hoại như vậy?" Tiểu Kha khó có thể tin nói, "Ngay cả người trong nhà cũng muốn tính toán, hơn nữa còn bức tử bố vợ, ép vợ con đi, loại khốn kiếp này hẳn là phải bị thiên lôi đánh!"
"Nếu như ông trời thật sự có mắt mà nói, ông ta đã sớm nên bị trời phạt rồi." Tòng Thiện lạnh lùng nói, "Nhưng những năm gần đây, ông ta sống càng lúc càng tốt, trái lại là nhà họ Thẩm, bị ông ta làm cho nhà tan cửa nát."
"Lần này, cậu chị gặp chuyện không may cũng là ông ta giật dây người làm?" Tiểu Kha có chút đầu mối, hỏi.
"Tuy không có chứng cứ trực tiếp chỉ ra ông ta, nhưng tôi biết là ông ta. Khoảng thời gian trước, Hàn Dập Hạo vì giúp tôi trút giận, để ngân hàng Tiễn thị gài An thị, kế hoạch công ty quốc tế An thị đưa ra thị trường Anh quốc bị hẫng, còn tổn thất một tỷ đồng." Tòng Thiện nói ra việc cô biết, "Về sau An Đạo Ninh biết giao dịch giữa Hàn Dập Hạo và Tiễn thị, rất là tức giận. Ông ta biết được quan hệ giữa tôi và Hàn Dập Hạo, sợ tôi thật sự gả vào nhà họ Hàn, nói như vậy, tôi sẽ dùng quyền thế của nhà họ Hàn chèn ép ông ta. Cho nên ông ta phái người bắt cóc Thẩm Tòng Như, ép cậu tôi lên tiếng, bảo tôi rời khỏi Hàn Dập Hạo. Đây chính là động cơ của ông ta."
"Tôi hiểu, khó trách lại có cái tin nhắn kia." Tiểu Kha sáng tỏ gật đầu, nếu Tòng Thiện không nói ra những chuyện này, cảnh sát vẫn chỉ có thể điều tra những tình nhân cũ kia của Hàn Dập Hạo, "Nhưng những người chúng ta bắt về, bọn họ cũng không chịu khai ra người giật dây, chúng ta làm thế nào định tội ông ta."
"Chỉ cần đã làm, thì nhất định sẽ để lại dấu vết. Ông ta cho rằng làm ông ta chuyện xấu, còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật giống như mấy năm trước?" Ánh mắt Tòng Thiện rét lạnh như sương, "Để ông ta ngồi tù thì lợi cho ông ta quá, tôi muốn ông ta thân bại danh liệt, vợ con ly tán!"
"Chị Thẩm, chị định làm gì?" Tiểu Kha nghiêm túc hỏi.
"Mấy ngày nay An Đạo Ninh hành sự rất khiêm tốn, hẳn là sợ bị người nhà họ Thẩm nhảy ra tính nợ cũ năm xưa, tôi sẽ để cho ông ta yên ổn mấy ngày trước, nửa tháng sau, ở buổi họp báo tòa nhà công ty quốc tế An thị mới, tôi sẽ cho tất cả mọi người biết An Đạo Ninh rốt cuộc là hạng người gì!" Tòng Thiện híp mắt lại, nắm tay đột nhiên siết chặt.
"Cho nên, chị viết những tài liệu này, là muốn cho truyền thông biết?" Ở cùng Tòng Thiện đã lâu, Tiểu Kha cũng có chút năng lực suy luận, cô chỉ vào màn hình hỏi.
"Đúng vậy." Tòng Thiện thừa nhận nói, "Nhưng trước tiên không thể đánh rắn động cỏ, hơn nữa, không thể để cho ông ta biết tôi đang điều tra ông ta."
Sở dĩ An Đạo Ninh không có lo ngại gì, có một nguyên nhân chính là cho rằng Tòng Thiện không muốn nhắc lại chuyện xưa, không muốn để cho người khác biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ, càng không muốn việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, khiến người nhà họ Thẩm bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mà bây giờ, Thẩm Tòng Nghĩa đã chết, Tòng Thiện không kiêng kỵ gì cả, cho dù phải mất việc, cô cũng muốn vạch trần bộ mặt thật của An Đạo Ninh.
"Chị Thẩm, chị yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn lực giúp chị. Hạng người cặn bã như An Đạo Ninh, sớm nên bị trời phạt!" Tiểu Kha lòng đầy căm phẫn mắng chửi, "Ông ta nhất định là thứ đồ người Nhật Bản lai giống sinh ra, nếu không tại sao lại cùng một đức hạnh với Nhật Bản vậy chứ."
Tòng Thiện nghe có chút muốn bật cười.
Tiểu Kha vừa nói xong, đột nhiên ý thức được nói như vậy có chút không đúng, lại vội vàng giải thích nói: "Chị Thẩm, tôi không có nói chị."
"Không sao, từ trước tới nay tôi cũng không cho rằng tôi có bất kỳ quan hệ gì với An Đạo Ninh." Tòng Thiện thản nhiên nói, ngay cả sự thật về huyết thống không cách nào thay đổi, cô cũng vốn không muốn thừa nhận.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tòng Thiện và Tiểu Kha liếc mắt nhìn nhau, tắt văn bản đi, cất kỹ phần báo cáo kia, mới đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là Vương Đình, trong tay xách theo đồ mua bên ngoài.
"Hai người cũng chưa có ăn cơm phải không, tôi mang theo đồ ăn, ăn nhân lúc còn nóng." Vương Đình dịu dàng cười nói.
"Mau vào đi." Tiểu Kha lập tức tránh ra, để Vương Đình đi vào.
"Vương Đình, không cần phiền phức như vậy, tôi đói bụng sẽ ra ngoài mua đồ ăn." Tòng Thiện nhận tấm lòng tốt của cô.
"Tôi không giám sát chị, chị sẽ không ăn đúng giờ." Vương Đình giận trách nói.
"Ngồi đi." Tiểu Kha nhiệt tình chào hỏi, tuy thời gian cô quen biết Vương Đình rất ngắn, nhưng lại rất thích cô gái vóc dáng nhỏ bé này, trên mặt lúc nào cũng tràn trề nụ cười nhẹ.
"Dưới lầu có người theo dõi hai người." Vương Đình thấy cửa đóng lại, đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
"Gì cơ?" Tiểu Kha vừa nghe, lập tức cả giận, "Cô nhìn thấy ở đâu?"
"Tôi không thấy." Vương Đình lắc đầu, thành thật nói, "Vừa rồi tài xế của Câu Tử Minh đưa tôi tới đây, anh ta chỉ vào một chiếc xe MiniBus ở dưới lầu nói thế, tôi vốn muốn tới nhìn một chút, kết quả người trong xe đó thấy chúng tôi tới, liền lập tức lái đi."
"Chị Thẩm, có phải là--" Tiểu Kha vốn muốn nói ra cái tên An Đạo Ninh.
Tòng Thiện lập tức ngắt lời cô ấy, nói: "Tôi cũng không rõ lắm."
Theo dõi cô không phải là An Đạo Ninh thì là Nhạc Thanh Lăng, thật ra thì cô cũng không cảm thấy kỳ lạ, bọn họ nhất định đều muốn xem cô sẽ làm ra phản ứng gì, cho nên cô vẫn ở trong này không ra khỏi cửa, làm ra bộ dáng rất bi thương, chính là muốn tê liệt thần kinh của bọn họ.
"Chẳng lẽ hai người có đối tượng hoài nghi?" Thật ra thì Vương Đình rất thông minh, cô nhìn biểu cảm của Tiểu Kha, cho nên tò mò hỏi.
"Không có." Tiểu Kha biết Tòng Thiện nhắc nhở cô đừng tiết lộ ý tứ ở trước mặt Vương Đình, lập tức phủ nhận nói.
Vương Đình cũng không tin, đôi mắt như nước lưu chuyển giữa Tòng Thiện và Tiểu Kha, hỏi tới: "Có phải hai người có chuyện gì không muốn nói cho tôi biết hay không?"
"Vương Đình, cô đừng suy nghĩ nhiều." Tòng Thiện cười cười, kéo cô ấy ngồi xuống.
"Tòng Thiện, chị đừng gạt tôi." Vương Đình nhìn cô, giọng nói rất nhẹ nhàng cũng rất kiên định, "Tôi không phải kẻ ngốc, sẽ không thể không hiểu trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện trên người chị, nhất định không bình thường. Tôi biết có người muốn đối phó chị, vừa rồi ở dưới lầu nhìn thấy chiếc xe kia theo dõi chị, thì càng kiên định cái ý nghĩ này của tôi hơn, Tòng Thiện, tôi thật sự muốn giúp chị, tuy khả năng của tôi rất nhỏ nhoi, nhưng là một người kế ngắn, hai người kế dài, thêm một cái đầu, cũng không phải chuyện xấu."
"Vương Đình, tôi biết ý tốt của cô, nhưng là chuyện của tôi, tôi muốn tự mình giải quyết, hơn nữa, không phải cô muốn đi Mỹ chăm sóc bà ngoại sao? Nhiệm vụ bây giờ của cô là chăm sóc bà ngoại cô thật tốt, những chuyện khác cô không cần quan tâm." Tòng Thiện vỗ vỗ tay của Vương Đình nói. Cô ấy không giống với Tiểu Kha, Tiểu Kha là cảnh sát, bản lĩnh và năng lực cũng không tệ, mà Vương Đình là "phụ nữ đàng hoàng" điển hình, những chuyện nguy hiểm này tốt nhất cô không nên tham dự vào.
"Tòng Thiện, tạm thời tôi không đi Mỹ nữa." Vương Đình nói với Tòng Thiện.
"Vì Câu Tử Minh?" Tòng Thiện nhớ tới ngày đó ở bệnh viện, Câu Tử đưa Vương Đình đi, không cần nghĩ nhiều, cũng biết lại là Câu Tử Minh làm khó dễ trong đó.
"Ừm." Vương Đình gật đầu, sợ Tòng Thiện hiểu lầm, nói tiếp, "Là tôi tự nguyện ở lại, anh ta đã hứa với tôi sẽ phái một đội ngũ bác sĩ điều trị tốt nhất tới chăm sóc bà ngoại tôi, hơn nữa cũng sẽ không quấy rầy tôi, cho nên tôi cũng không vội xuất ngoại."
Đương nhiên Vương Đình sẽ không nói cho Tòng Thiện biết sự thật, thỏa thuận bằng miệng đó với Câu Tử Minh quá mất mặt, cô không nói ra miệng. Huống chi, cô cũng muốn ở lại giúp Tòng Thiện, cho nên liền lấy Câu Tử Minh làm bia đỡ đạn.
"Cô tin anh ta?" Tòng Thiện hỏi, cô còn nhớ rõ lúc Vương Đình tìm đến cô, nói kiên quyết đến cỡ nào, sao nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý rồi.
"Tuy rằng anh ta không phải là hạng người tốt gì, nhưng sẽ không nói không giữ lời." Vương Đình đáp nói.
"Được rồi." Tòng Thiện cũng không hỏi nhiều nữa, chuyện của cô cũng rối mù, sao còn có tư cách hỏi tới của người khác.
"Cho nên." Vương Đình thừa dịp vội nói, "Tòng Thiện, để tôi giúp chị đi, chị không phải sợ sẽ liên lụy đến tôi, tôi thật sự rất muốn ra một phần sức. Hoặc là chị không nói cho tôi biết sự thật cũng không sao, chị chỉ cần nói rõ tôi cần phải làm gì, tôi nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành."
"Chị Thẩm, tôi thấy Vương Đình là thật lòng, nếu không thì--" Tiểu Kha cũng dao động.
Tòng Thiện liếc Tiểu Kha một cái, ý bảo cô đừng nói, lại quay đầu nói với Vương Đình: "Vương Đình, nếu như có gì cần tôi sẽ nói cho cô biết."
Vương Đình thấy Tòng Thiện không chịu tiết lộ, biết nói sao cũng vô ích, đành phải cười cười, không tiếp tục truy hỏi nữa.