Editor: smizluy
"Anh làm gì!" Bị Hàn Dập Hạo "nhét" vào trong xe, Tòng Thiện nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn anh, muốn mở cửa xe, lại phát giác bị khóa cứng.
"Em muốn ở lại tiếp nhận phỏng vấn?" Hàn Dập Hạo khẽ nhíu mày rậm, hỏi.
Tòng Thiện nhìn nhóm truyền thông ngoài cửa xe, theo bản năng liền dùng tay che mặt mình lại, cô hơi khom người xuống, không muốn đón nhận ánh đèn chớp lóe, đồng thời trừng mắt nhìn "đầu sỏ gây nên" cục diện này, tức giận chất vấn: "Vừa rồi sao anh lại nói như vậy?" Hơn nữa, nói xong liền lập tức kéo cô rời đi, thậm chí còn không cho cô cơ hội để làm rõ.
"Em cứ nói đi?" Hàn Dập Hạo không trả lời mà hỏi ngược lại, khóe môi chứa đựng một nụ cười nghiềm ngẫm, ý đồ rõ ràng như vậy, cô sẽ không nghĩ không ra chứ.
"Các cậu muốn ầm ĩ, sau khi trở về đóng cửa từ từ ầm ĩ, tôi lái xe." Câu Tử Minh ngồi ở phía trước kịp thời chen vào một câu, rền chân ga, mạnh mẽ xông ra "lớp lớp vòng vây".
Ai nói về cùng anh? Tòng Thiện lớn tiếng nói: "Thả tôi xuống!"
"Nếu em tiếp tục ầm ĩ, anh sẽ hôn em ở trước mặt nhiều người đấy." Hàn Dập Hạo sáp đến bên tai của cô, dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được xấu xa nói, "Tin rằng bức ảnh nụ hôn của chúng ta nhất định sẽ trở thành tiêu đề trang đầu của ngày mai."
Tòng Thiện nghe vậy, căm tức nhìn anh, vừa định mở miệng mắng anh đê tiện, chỉ thấy đôi mắt nguy hiểm thâm sâu kia nheo lại, môi lại kề sát vào nửa phần, dường như muốn hôn cô.
Tòng Thiện cả kinh né sang bên cạnh, dán chặt vào trên cửa xe, mắt to xinh đẹp cảnh giác nhìn anh, trên miệng lại không dám thốt ra lời "không êm ái" nữa.
Hàn Dập Hạo hài lòng, ánh mắt lại khóa chặt ở trên người của cô, không nỡ dời đi chút nào.
Hôm nay cô đặc biệt xinh đẹp, tuy không phải là mặc áo cưới vì anh, nhưng tâm trạng của anh lúc này lại không có bất kỳ một tia không vui nào.
Bởi vì cô cũng không phải là thật sự muốn "gả" cho Lương Tư Hàn, khi anh nhìn thấy truyền thông lần lượt xuất hiện, bên trong nhà thờ lại trình diễn một màn kịch như vậy, thì anh lập tức hiểu ngay, "công dụng" chân chính của cuộc hôn lễ này.
An Nhuế muốn mượn cuộc hôn lễ làm ầm ĩ khiến Tòng Thiện bị đả kích, mà nhất định là Tòng Thiện đã biết chút chuyện gì đó, cho nên dứt khoát tương kế tựu kế, biết rõ An Nhuế sẽ đến "làm rối", cho nên trù tính thời cơ tốt, thông báo cho truyền thông đến, cố ý giả bộ làm ra dáng vẻ "người bị hại", để truyền thông không kiêng dè mà tuyên truyền An Nhuế "hoành đao đoạt ái", về mặt "danh tiếng" của nhà họ An vốn là tràn ngập nguy cơ tiếp tục bồi thêm một "phong thái".
Hóa ra tất cả mọi người đều hiểu lầm Tòng Thiện, thật ra thì cô mới là người sáng suốt nhất, cô đã sớm biết Lương Tư Hàn không có lòng tốt như vậy, đã sớm biết anh ta và An Nhuế léng phéng với nhau, cho nên mới bất chấp sự phản đối mạnh mẽ của người bên cạnh, cố ý muốn "gả" cho Lương Tư Hàn, chính là muốn mượn tay hai người này để tạo ra vụ gièm pha, một chiêu "gậy ông đập lưng ông".
Vì vậy, từ đầu tới cuối, Tòng Thiện đều không có "phản bội" anh, là anh không biết tình hình mà thôi.
Không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh, bởi vì Hàn Dập Hạo đột nhiên xuất hiện, kế hoạch bị làm rối còn bị vội vàng "chạy trối chết" Tòng Thiện kìm nén sự tức giận trong bụng, đợi đến chạy ra khỏi đám người, cô nói với Câu Tử Minh đang lái xe: "Tôi muốn xuống xe."
"Hỏi người bên cạnh đấy." Câu Tử Minh lạnh lùng ném lại một câu, để chính cô đi "khơi thông" với Hàn Dập Hạo.
Tòng Thiện không ngốc, nói với Hàn Dập Hạo chẳng khác nào nói vô ích, cô cũng không thèm liếc nhìn tới Hàn Dập Hạo, tiếp tục nói với Câu Tử Minh: "Anh chính là đang hạn chế sự tự do cá nhân, tôi có thể bắt giữ anh!"
Câu Tử Minh nghe vậy nở nụ cười, Thẩm Tòng Thiện này thật là có chút thú vị, cũng đã lên "con tàu cướp biển" rồi, còn bày ra khí thế cảnh sát, lẽ nào bọn họ còn sợ sao?
Khóe môi Hàn Dập Hạo hơi cong lên, Tòng Thiện của anh bất cứ lúc nào cũng "tinh lực dồi dào" như vậy, bất kể là trường hợp nào cũng không quên "theo lệ làm việc".
Bị hai người đàn ông "cười nhạo", Tòng Thiện cả giận, cô trừng mắt nhìn Hàn Dập Hạo một cái, nhỏ giọng trách mắng: "Không cho cười!"
Trái lại Hàn Dập Hạo cười đến mức càng thoải mái hơn, nhịn không được ôm lấy cô, vô cùng thân mật nói: "Được, anh để cho em bắt."
Đây quả thực là "châm chọc", tay nhỏ bé của Tòng Thiện chống ở trước ngực của anh, vẫn duy trì một khoảng cách với anh, tiếc rằng bộ áo cưới khiến cô di chuyển bất tiện, càng phản kháng trái lại bị anh thừa dịp ôm chặt hơn.
"Anh buông tôi ra!" Tòng Thiện đánh anh, nhưng người nào đó da dày thịt thô, làm đau chỉ là tay nhỏ bé của cô.
"Không buông!" Anh bá đạo cự tuyệt, hưởng thụ cảm giác "ôn hương nhuyễn ngọc" trong ngực.
Không chịu nổi hai người phía sau lôi lôi kéo kéo, Câu Tử Minh nhắc nhở bọn họ chú ý "ảnh hưởng" : "Các cậu có thể dè dặt một chút được không, về nhà mà đóng cửa lại tiếp tục kéo tiếp tục ôm, thiệt là."
"Cậu ghen ghét hả." Hàn Dập Hạo trả lời một cách mỉa mai nói.
"Ai muốn về nhà với anh ta." Tòng Thiện thẹn quá hóa giận, "uy hiếp" Câu Tử Minh nói, "Anh lập tức để cho tôi xuống xe, nếu không tôi đi tố cáo tình trạng của anh với Vương Đình đấy!"
"Thật xin lỗi, là Vương Đình bảo tôi tới giúp người đàn ông của cô." Câu Tử Minh tỏ ý mình cũng là "nghe lệnh làm việc".
Mấy người này! Tất cả mọi người đều hướng về phía của Hàn Dập Hạo!
Tòng Thiện tức giận quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nói chuyện với bọn họ.
Trên đường đi, Hàn Dập Hạo tìm mọi cách trêu chọc cô lên tiếng, Tòng Thiện lại quyết tâm không để ý tới anh, bất kể anh dụ dỗ thế nào, ngay cả liếc mắt cũng không "bố thí" lấy một cái.
Trái lại, bộ dáng "khom lưng uốn gối" của Hàn Dập Hạo chọc cười Câu Tử Minh, cười đến mức thiếu chút nữa gục trên tay lái.
Không nghĩ tới đường đường là Hàn đại thiếu, cũng có lúc "mặt dày" như vậy, cùng bộ dáng nghiêm túc ngày thường quả thực một trời một vực.
"Chuyên tâm lái xe của cậu đi!" Hàn Dập Hạo trừng mắt nhìn Câu Tử Minh cười trên nỗi đau của người khác, bớt phóng túng, chờ về đến nhà sau đó mới cùng Tòng Thiện khơi thông.
Làm tròn bổn phận "tài xế" đưa bọn họ đến dưới lầu mới rời đi.
Tòng Thiện vốn không muốn xuống xe, nắm thật chặt cửa xe, làm chống cự cuối cùng.
Không nghĩ tới cửa xe nâng lên, tay cô vừa trượt ra, liền bị Hàn Dập hạo ôm ngang lên, đi thẳng tới thang máy.
"Thả--" Tòng Thiện vừa định hét lên, lại nghe thấy giọng nói từ tính của Hàn Dập Hạo từ đỉnh đầu của cô vang lên: "Em muốn để cho tất cả mọi người nhìn thấy em mặc áo cưới bị anh ôm đi vào trong nhà sao, vậy thì cứ việc kêu."
Tòng Thiện lập tức ỉu xìu, không dám hô to, chỉ có thể sít sao trừng anh, nổi giận đùng đùng hỏi: "Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?"
"Thì về nhà." Hàn Dập Hạo cây ngay không sợ chết đứng đáp.
Trong nháy mắt, thang máy đến tầng trệt, anh ôm lấy cô đi tới cửa, Tòng Thiện liều mạng giãy giụa, thật vất vả mới nhảy xuống khỏi lồng ngực của anh, một giây sau lại bị anh đặt ở trên vách tường, hôn sâu!
"Ưm--" Nụ hôn nóng bỏng của anh xâm nhập vào, nhiệt liệt như lửa, rất nhanh gần như đã hút cạn không khí trong lồng ngực của cô, cô thiếu oxy đầu choáng váng, sức lực cũng yếu đi rất nhiều, cứ như vậy bị người đàn ông bá đạo ấy vừa ôm vừa kéo vào trong nhà.
"Sầm" một tiếng, anh đá cánh cửa phía sau, khuỷa tay cường tráng vòng đến dưới mông của cô, bỗng nhấc cô lên, vừa hôn cô vừa ôm lấy cô đi tới phòng ngủ.
Khi anh nhiệt tình tấn công, ý thức phản kháng của Tòng Thiện càng lúc càng yếu dần.
Hơi thở quen thuộc của anh, lồng ngực quen thuộc, nụ hôn nóng bỏng quen thuộc, giống như viên đạn có lực nhất xuyên qua, mạnh mẽ đánh tan tường đồng vách sắt cô cố gắng dựng lên.
"Tòng Thiện, anh rất nhớ em, rất nhớ em!" Cô là thuốc kích dục mạnh nhất của anh, chỉ cần hơi dính vào, trong nháy mắt là có thể khiến anh mất hết lý trí, chỉ muốn không ngừng tìm lấy từ trên người của cô, tìm lấy, lại tìm lấy!
Anh quen thuộc với tất cả các điểm mẫn cảm trên cơ thể của cô, môi nóng bỏng rơi vào trên cổ trắng ngần xinh đẹp tuyệt trần của cô, tìm đến một điểm liếm mút.
"Ưm--" Cô dần dần cũng động tình, ánh mắt trở nên mơ màng, môi anh đào vô thức bật ra tiếng rên rỉ.
Cơ thể là thành thực, cho dù cô mạnh miệng thế nào đi nữa, phản ứng của cơ thể không lừa được người.
Cô cũng rất nhớ anh!
Hàn Dập Hạo được khích lệ, có chút thô lỗ kéo khóa kéo ở sau lưng của cô xuống, trút bỏ quần áo ở nửa người trên của cô xuống--
"Ưm--" Cô thở khẽ từng hồi, theo động tác của anh càng lúc càng say mê, cảm thấy bụng dưới dấy lên một ngọn lửa, bỏng đến mức cô sắp phát điên.
...
"A--" Cô đột nhiên cất tiếng kêu cao vút, cơ thể cứng đờ, sau đó mềm nhũn.
Song, một giây sau, một cảm giác như xé rách đánh thẳng vào khiến cô yếu ớt nhíu chặt mày.
"Đừng, đau quá!" Đỏ bừng trên mặt của cô vẫn còn chưa có tan biến, nhưng bởi vì đau đớn mà nhuốm một tia tái nhợt, đưa tay đẩy anh, sợ hãi lắc đầu.
"Đáng chết!" Hơn hai tháng không có chạm vào cô, cô lại trở nên chặt chẽ như xử nữ, Hàn Dập Hạo thử tiến tới, lại đổi lấy tiếng kêu đau trầm thấp.
Bây giờ cô đang mang thai, anh không dám cứng rắn, trong lòng biết rõ bây giờ cô rất khó thích ứng với anh, hơi cắn răng, anh đột nhiên lui ra, kéo lấy tay nhỏ bé của cô qua, muốn dùng cách thức "nguyên thủy" nhất để giải quyết.
Thần trí của cô hơi tỉnh táo lại một chút, bị anh lôi kéo "chơi đùa" anh, gương mặt ầm một tiếng "nổ tung", nhưng khi nhìn thấy gân xanh nổi lên trên cổ của anh, bộ dáng không thể trút ra, cô không cách nào hạ tâm sắc đá mà đẩy anh ra.
"Tòng Thiện!" Anh say mê mà hôn cô, dường như muốn dùng nụ hôn này thổ lộ ra hết khát vọng. Anh rất nhớ cô, cho dù tay nhỏ bé của cô ngay cả cầm cũng không cầm được một nửa của anh, nhưng có thể cảm giác được sự tồn tại của cô, anh cũng cảm thấy rất phấn khích.
Cô lại bị anh hôn đến thần trí mơ hồ, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, cảm thấy làn da trong lòng bàn tay sắp bị bỏng--
Sức lực của anh dần dần trở nên có chút không thể khống chế, chiếc lưỡi mềm mại của Tòng Thiện bị anh mút đến hơi đau, thế nhưng anh lại bật ra tiếng gầm nhẹ đè nén, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống trên trán nhẵn như ngọc của cô, nóng bỏng như ngọn lửa.
"Ừm!" Ở lúc Tòng Thiện gần như không chống đỡ nổi nữa, rốt cuộc anh đạt được thỏa mãn, trong cổ họng bật ra tiếng gào thét trầm thấp, ở trong tay cô phóng ra--
Kích tình qua đi, Tòng Thiện hít thở, lại hít thở, đợi cô từ trong dịu dàng vuốt ve của anh tỉnh táo lại, thì mới cuống quít đẩy anh ra!
Cô vội vàng muốn mặc quần áo, trong lòng thầm nguyền rủa mắng phản ứng vừa rồi của mình, không phải cô quyết định không hề có dính dấp với anh nữa sao, tại sao một nụ hôn là có thể khiến cô mất khống chết đến nước này, cô thật là quá mất mặt!
Cánh tay cứng như sắt thép vòng trên vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo cô về trong lồng ngực của anh.
"Tòng Thiện--"
Tòng Thiện trút hết hờn giận vào trên người người nọ, khuỷu tay không chút lưu tình mà đánh vào lồng ngực của anh, nhanh hơn anh lên tiếng cảnh cáo nói: "Không cho anh ôm em, cũng không cho anh nói chuyện!"
"Tất cả đều bác bỏ!" Hàn Dập Hạo bá đạo lại không mất dịu dàng ôm chặt lấy cô, ngang ngược từ chối.
"Anh dựa vào cái gì bác bỏ!" Tòng Thiện trừng mắt nhìn anh, vừa thẹn vừa giận.
"Dựa vào anh yêu em!"