Editor: smizluy
Câu Thư Huyên đang dùng bữa sáng ở phòng khách nhìn thấy cửa chính mở ra, Câu Tử Minh cả đêm không về mặt mũi bầm dập đi tới, cái thìa trong tay "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống trong đĩa, cô vội vàng đứng dậy, hỏi: "Tử Minh, mặt của em làm sao vậy?"
Mà Vương Đình ngồi ở đối diện cô nghe được lời của Câu Thư Huyên nói, không tự chủ sửng sốt, nhưng không có quay đầu lại.
Câu Tử Minh đi tới, thấy trên bàn ăn chỉ có hai người họ, hỏi: "Bố mẹ đâu?"
"Chênh lệch thời gian, họ còn ở trong phòng nghỉ ngơi." Câu Thư Huyên vừa đáp, vừa đi tới, xem xét tình hình của anh, "Em đánh nhau với ai? Sao thành ra như vậy? Gọi bác sĩ tới xem một chút đi."
"Không sao, chỉ là chút bị thương ngoài da." Câu Tử Minh thờ ơ nói, liếc mắt nhìn Vương Đình ngồi đưa lưng về phía của anh dường như không có chút phản ứng nào, anh hỏi Câu Thư Huyên, "Chị, chị ăn xong rồi sao?"
Câu Thư Huyên lập tức hiểu được ý tứ của anh, phối hợp nói: "Ăn xong rồi, chị đi xem bố mẹ đã dậy chưa."
"Ừm." Câu Tử Minh gật đầu, thấy Câu Thư Huyên cũng đã gọi người làm đi, phòng ăn lớn như thế chỉ còn lại hai người anh và Vương Đình.
"Vương Đình." Anh đi tới, khẽ gọi.
Vương Đình tiếp tục vờ như không thấy thì quá giả tạo, cô không tình nguyện mà quay đầu lại, ở lúc nhìn thấy bộ dáng của anh, thì suýt chút nữa hét lên một tiếng kinh hãi. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Sao anh lại thành ra như vậy? Khóe miệng còn có vết máu khô, khóe mắt cũng bầm tím và sưng đỏ một mảng lớn, trong mắt cũng hiện đầy tơ máu, thật sự có chút dọa người.
Song, hành động kế tiếp của anh càng làm cho cô giật mình đến mức nói không ra lời hơn.
Anh đột nhiên quỳ một chân xuống đất, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi áo ra, từ từ mở ra, ánh sáng kim cương lóng lánh ấy trong nháy mắt làm cho cả phòng khách đều rạng rỡ không ít.
Anh nhìn cô, nghiêm túc như vậy, chuyên chú như vậy, phảng phất cả thế giới cũng chỉ còn lại một mình cô, tất cả sự vật cũng đều không tồn tại nữa, giọng của anh thuần phát từ tính, từng chữ rõ ràng lại kiên định nói: "Vương Đình, anh biết anh đã từng làm em tổn thương quá sâu, để lại vết thương không thể xóa nhòa ở đáy lòng của em, cho nên, em không chịu tha thứ cho anh, cảm thấy anh không đáng tin, thậm chí không muốn nói một câu nào với anh. Những việc này anh đều có thể lý giải, có thể hiểu được. Anh cũng biết rõ, anh là một người đàn ông ích kỷ, ở trong thế giới tình cảm, chỉ hiểu được đoạt lấy, không hiểu được bỏ ra, cho rằng người khác nên vây quanh lấy mình. Cho nên, ông trời để cho anh gặp em, để cho anh hiểu được anh đã từng sống phóng túng cỡ nào, hành vi của anh lại sai đến thái quá cỡ nào. Hai năm trước, anh không thấy rõ tình của của em, dẫn đến bỏ lỡ em một lần, may mà trời cao cho anh thêm cơ hội thứ hai, để anh lại gặp lại em. Lần này, anh không muốn tiếp tục buông tay nữa, bởi vì cuối cùng anh cũng đã thấy rõ nội tâm của mình, thấy rõ anh yêu em nhiều thế nào. Em có thể tiếp tục hận anh, oán anh, nhưng xin em cho anh thêm một cơ hội, để anh dùng thời gian nửa đời sau để chứng minh, anh đã không còn là Câu Tử Minh của trước đây nữa. Anh yêu em, rất yêu rất yêu, anh muốn cùng em làm một gia đình, sinh con dưỡng cái, dùng cố gắng lớn nhất để chăm sóc em, chăm sóc người nhà của em, để em sống vui vẻ hạnh phúc. Cho nên, anh xin em, cho anh cũng là cho mình một cơ hội, gả cho anh, được không?"
Vương Đình đã không biết nên làm ra phản ứng như thế nào, đầu óc của cô trống rỗng, tim đập như đánh trống cuồng loạn không ngừng.
Sữa đậu nành trong tay của cô vẫn còn chưa có uống xong, cô vốn định ăn sáng xong, trở về phòng ngủ đọc sách, giả vờ mình còn đang ngủ, tránh né người nhà họ Câu.
Thật không nghĩ đến, "tính toán" của cô còn chưa có tính xong, đã bị Câu Tử Minh "chặn" ở bên cạnh bàn ăn, trình diễn một màn cầu hôn khiến người ta khiếp sợ.
Cô không biết phải hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào, là khiếp sợ, kinh ngạc, khó có thể tin, hay là tức giận, căm tức, hoang mang.
Ngày hôm qua, lúc hai ông bà nhà họ Câu vẻ mặt tươi cười nói muốn đón bà ngoại cô đến đây, bàn bạc chuyện kết hôn của hai người, thì thái độ của cô kiên quyết mà từ chối đề nghị này, bày tỏ rõ mình không muốn kết hôn.
Mà lúc đó, Câu Tử Minh lẳng lặng ngồi ở một bên, ngoại trừ sắc mặt tái xanh, không có một chút hành động dư thừa nào, cho nên, cô vốn không nghĩ tới anh lại quỳ xuống cầu hôn cô.
Không có suy nghĩ nhiều thêm, cô bật thốt lên: "Bố mẹ của anh không có ở đây."
Ngụ ý, bảo anh không cần tiếp tục đóng kịch nữa.
Sắc mặt của Câu Tử Minh quả nhiên biến sắc, có chút bị thương, cũng có chút không vui, anh hỏi: "Em cảm thấy anh là vì nguyện vọng của bố mẹ mới cầu hôn em sao?"
"Lẽ nào không đúng sao?" Vương Đình lạnh lùng đáp lại, loại playboy như anh, cô vốn không tin anh sẽ mong muốn bị hôn nhân trói buộc.
"Nếu như anh không muốn kết hôn, cũng không ai ép được anh." Câu Tử Minh hít một hơi thật sâu, mới lên tiếng, "Lý do để anh có thể kết hôn chỉ có một, đó chính là anh yêu em."
"Ba chữ này không biết anh đã nói qua với bao nhiêu cô gái rồi." Vương Đình không hề dao động, tâm địa sắt đá mà hỏi ngược lại nói.
"Anh chỉ nói qua với một cô gái, tên của cô ấy là Vương Đình." Câu Tử Minh nói rõ, nói.
Vương Đình thể hiện rõ là không tin, cô nghiêng đầu đi, mặt không chút thay đổi nói: "Lời lẽ này anh vẫn là dùng ở trên người của cô gái khác đi, tôi không để mình bị đẩy vòng vòng nữa đâu."
Câu Tử Minh thở dài, hỏi: "Em muốn như thế nào mới bằng lòng cho anh thêm một cơ hội?"
"Vĩnh viễn cũng không thể." Vương Đình không chỉ là nói cho anh nghe, cũng là nói cho mình nghe, cô không ngừng tự nói với mình, ngàn vạn lần không thể mềm lòng, không thể dao động.
Câu Tử Minh không đếm xỉa tới kháng cự của cô, cố ý nắm chặt lấy tay của cô, nhìn vào mắt của cô, nói: "Cho dù em không chịu tha thứ cho anh, cũng nghĩ cho đứa bé một chút, lẽ nào em hy vọng đứa bé sinh ra ở trong một gia đình không hoàn chỉnh?"
Quả nhiên anh vẫn là vì đứa bé. Vương Đình rút tay lại, kiên quyết nói: "Cho dù không hoàn chỉnh, cũng tốt hơn so với để nó sống ở trong gia đình của một kẻ xảo trá."
"Nói cho cùng, em là không tin anh." Câu Tử Minh nói ra trọng điểm.
"Đúng vậy." Vương Đình rất dứt khoát thừa nhận nói, "Tôi không cách nào tin anh, cũng sẽ không tin anh, cho nên, anh vẫn là chết phần tâm này đi."
"Ở bên anh, có phải khiến em rất khó chịu, rất đau khổ hay không?" Vẻ mặt của Câu Tử Minh rất nghiêm túc, anh muốn nghe được lời thật lòng của cô.
"Phải." Vương Đình rõ ràng không lẫn vào đâu mà nói cho anh biết, "Anh nói anh không phải là Câu Tử Minh của trước đây, thật ra thì anh vẫn không thay đổi chút nào. Anh tự cho là đúng, đem cách nghĩ của bản thân áp đặt đến trên người người khác. Có phải anh cho rằng anh 'hối cải', tôi nhất định phải tha thứ cho anh hay không? Có phải cảm thấy tôi có con của anh, thì không thể không kết hôn với anh hay không? Nếu như anh thật sự nghĩ như vậy, vậy tôi chỉ có thể nói anh đánh giá tôi sai rồi, bây giờ tôi sẽ không thỏa hiệp nữa, sẽ không lại tiếp tục tin một người từ trước đến nay đều nói không giữ lời nữa. Anh hỏi tôi có phải là rất khó chịu, rất đau khổ hay không? Vậy anh cảm thấy tôi bị các người cưỡng ép ở lại nhà họ Câu, có thể sẽ cảm thấy vui vẻ sao? Tôi căm ghét mọi thứ ở đây, nhất là anh. Thậm chí tôi không muốn nhìn thấy anh, nghe thấy giọng của anh, nếu như là anh, bị ép phải ngày ngày đối mặt với một người vô cùng chán ghét, anh sẽ có cảm giác gì?"
Lời này của Vương Đình làm tổn thương người, giống như thanh kiếm đâm xuyên qua trái tim của anh, khiến anh lạnh hoàn toàn từ xương cốt đến máu huyết, thì ra là mọi thứ anh làm theo cô đều là không chịu được như thế, đều là mánh khóe hèn hạ, cô chán ghét anh, căm thù anh, bất kể anh làm gì cũng không thay đổi được.
Vương Đình không muốn ở cùng một chỗ với anh, ngồi ở bên cạnh anh, cảm thấy bầu không khí cũng là bẩn thỉu, cô đứng dậy, muốn rời đi.
Người đàn ông vẫn luôn quỳ một chân trên đất bỗng đứng dậy, đột nhiên dùng sức ôm cô vào trong ngực, bất chấp sự phản kháng của cô, giọng khàn khàn mang theo một vẻ khẩn cầu, nói: "Anh sai rồi, thật sự biết sai rồi, xin em tha thứ cho anh, một lần cuối cùng, chỉ một lần, nếu như anh lại khiến em thất vọng, em có thể rời khỏi anh, có được không?"
"Câu Tử Minh!" Vương Đình nổi giận, tay đấm chân đá vào anh giống như con thú nhỏ bị thương vậy, sao mỗi lần đều dùng một chiêu này, giống như một tên vô lại, cho rằng như vậy cô sẽ mềm lòng? Anh không biết anh càng quấn lấy cô, cô lại càng chán ghét hơn sao. Cô dùng sức xoay người lại, dưới cơn nóng giận, "bốp" một tiếng, quăng cho anh một cái tát!
Bốn phía bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, ngay cả không khí cũng dừng lại, tiếng ve kêu trong vườn hoa cũng không nghe được, ngay cả bản nhạc piano chầm chậm phát ra trong phòng khách dường như cũng bị người đột nhiên bỏ dở, yên tĩnh như tờ.
Vương Đình đánh xong cũng có chút hối hận, cô cũng không ngờ tới phản ứng của mình lại kịch liệt như vậy, cô nhịn không được giơ tay lên nhìn lòng bàn tay, nơi đó bởi vì dùng sức mà trở nên hơi sưng đỏ, như vậy có thể tưởng tượng được, vừa rồi cô là dùng hết sức lực.
Câu Tử Minh không có tức giận, trái lại nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại khiến người ta lạnh từ đầu tới chân, giống như tim của anh vậy, đã hoàn toàn đóng băng.
Anh buông cô ra, lùi về phía sau hai bước, giống như tự giễu mà cất hai tiếng cười trầm thấp, không có nói thêm một chữ nào nữa, cũng không có liếc nhìn cô thêm một cái nào nữa, xoay người đi lên lầu.
Vương Đình nhìn bóng lưng hơi lảo đảo của anh, trong lòng đột nhiên trỗi lên một cảm xúc không biết tên, nhưng rất nhanh cô đã khôi phục lại thái độ bình thường, mặc dù cô làm như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng để anh chết tâm sớm một chút cũng tốt, tránh cho lại tiếp tục dây dưa với cô.
Câu Thư Huyên vẫn luôn núp ở lầu hai nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra ở lầu dưới này, môi mím chặt, hiềm khích giữa hai người này xem ra còn sâu hơn so với suy nghĩ của cô, làm thế nào để bổ cứu đây?
Nhưng thấy Câu Tử Minh lên lầu, cô lập tức đi trở về phòng ngủ của mình, mãi cho đến lại nghe thấy anh ra cửa, tiếng cánh cửa đóng sầm, cô mới đi ra.
"Tử Minh, em muốn đi đâu?" Cô thấy Câu Tử Minh đã thay một quần áo khác, cầm trên tay dường như là hộ chiếu, cô vội đi tới hỏi.
Nhưng Câu Tử Minh không có trả lời, anh sải bước rời đi, không có nhắn lại một câu nào với ai.
"Thư Huyên, đã xảy ra chuyện gì?" Hai ông bà nhà họ Câu bị đánh thức mở cửa phòng ra, vẫn còn mặc đồ ngủ, hỏi.
"Không có gì đâu ạ." Câu Thư Huyên lập tức đến trấn an bố mẹ, đẩy bọn họ vào phòng, nói, "Con sẽ xử lý, bố mẹ cũng đừng quan tâm, vào nghỉ ngơi đi ạ."
Câu phu nhân có chút không yên lòng, bà cũng nghe thấy tiếng Câu Tử Minh đóng sầm cửa, "Tử Minh đi đâu?"
"Nó đi ra ngoài giải khuây rồi ạ." Câu Thư Huyên ra hiệu cho bố kéo mẹ vào trong, "Chuyện của người trẻ tuổi bố mẹ đừng để ý, con sẽ nói chuyện với bọn chúng."
"Đúng vậy, chúng ta cũng đừng nhúng vào." Câu Kiện Hùng hiểu ý con gái, kéo vợ lại, nói, "Càng dính vào càng rối, vào ngủ thôi."
"Bố mẹ cứ yên tâm đi, con biết phải làm sao." Câu Thư Huyên bảo đảm với bố mẹ nói, thấy họ đóng cửa lại, nụ cười treo ở khóe môi biến mất không thấy, lần này, dường như rất nghiêm trọng, nên làm cái gì bây giờ?