Editor: smizluy
Câu Tử Minh nói câu nói sau cùng, cũng là nói đến đáy lòng của Tần Kha, nói cho cùng, Tần Kha làm nhiều chuyện như vậy, không phải là muốn trả thù Câu Tử Minh sao, giờ đối phương cam tâm tình nguyện đưa tới cửa, há lại không chấp nhận đạo lý.
Tần Kha cười lạnh, nói: "Được, chẳng qua là tao muốn mày tới trước thuyền của tao."
"Đừng nghe hắn!" Vương Đình sợ Câu Tử Minh đáp ứng, cố nén nước mắt hét lớn.
"Đàn bà thối, câm miệng cho tôi!" Tần Kha trở tay tát Vương Đình một bạt tai, mắng.
Câu Tử Minh nghe được tiếng vang lanh lảnh trong điện thoại, biết Tần Kha đã làm gì với Vương Đình, anh giận không kiềm được quát: "Tần Kha, mày còn dám đụng tới một cọng lông măng của cô ấy thử xem! Mày làm cái gì với cô ấy, tao sẽ làm chuyện giống vậy với con trai của mày."
Nói xong, anh sai người đưa con trai của Tần Kha tới, tóm lấy đứa bé ấy, để Tần Kha nghe được tiềng khóc la của đứa nhỏ.
Tần Kha híp mắt lại, dù sao cũng là con trai ruột, anh cũng không nỡ để con trai chịu quá nhiều đau khổ, vì vậy anh nói: "Câu Tử Minh, tao đồng ý trao đổi con tin như lời mày nói, nhưng người phụ nữ của mày và cả đứa bé trong bụng có hai người, tao cũng muốn trao đổi hai người con tin."
Tầm mắt của Câu Tử Minh rơi ở trên người của mẹ con cậu bé, sắc mặt của anh lạnh lùng, chắc chắn là Tần Kha muốn đổi lấy sự bình an của con trai, nhưng nếu như anh thật sự đưa đứa bé này qua, với thái độ Tần Kha bỏ phụ nữ như vứt giày rách, sẽ để ý sự sống chết của tình nhân này sao? Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Song, Tần Kha lại nói: "Tao muốn mày và tình nhân của tao sang đây."
Không chỉ Câu Tử Minh, ngay cả Hàn Dập Hạo và Tề Danh Dương trong máy bay trực thăng cũng có chút khó hiểu, Tần Kha thế mà lại không phải yêu cầu trao đổi con trai của hắn, mà là tình nhân, chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự rất quan trọng với hắn?
"Lập tức điều tra người phụ nữ này, xem trong tay của cô ta có nắm nhược điểm của của Tần Kha hay không?" Hàn Dập Hạo lập tức dặn dò Tề Danh Dương, đây là ý nghĩ đầu tiên toát ra trong đầu của anh.
"Biết." Tề Danh Dương lập tức liên lạc với tổng bộ, yêu cầu dùng tốc độ nhanh nhất điều tra thân thế của người phụ nữ này.
Câu Tử Minh hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, trực giác nói cho anh biết không thể dễ dàng đưa ra quyết định, vì vậy hỏi anh ta: "Yêu cầu này thật đúng là bất ngờ, mày không muốn cứu con trai của mày?"
Tần Kha hừ lạnh nói: "Chỉ cần mày ở trong tay của tao, con của tao còn không an toàn sao?"
"Tử Minh, cậu đáp ứng yêu cầu của hắn trước, nghĩ cách kéo dài thời gian." Hàn Dập Hạo thông qua tai nghe nói với Câu Tử Minh, từ chối Tần Kha là không lý trí, bây giờ quan trọng nhất chính là điều tra bí mật của người phụ nữ này, mới dễ đối phó với Tần Kha.
"Tao cần chút thời gian sắp xếp." Câu Tử Minh dừng lại mấy giây, mới lên tiếng.
"Tốt nhất mày đừng giở trò, nếu không người phụ nữ này chết không toàn thây!" Tần Kha ném ra uy hiếp, cúp máy.
Câu Tử Minh quay đầu nhìn về phía tình nhân của Tần Kha, người phụ nữ này trông rất đẹp, đẹp như một đóa anh túc nở rộ, đàn ông rất dễ dàng bị vẻ ngoài của cô mê hoặc, nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là, ở dưới tình huống bị người kìm kẹp, cô còn có thể duy trì mặt không đổi sắc, trong mắt tuy giấu đi một tia căng thẳng khó nén được, nhưng cũng không có lộ vẻ sợ hãi gì, xem ra, người phụ nữ này đúng thực không đơn giản.
"Tần Kha nói muốn trao đổi cô, chứ không phải là con của cô." Câu Tử Minh chậm chạp nói, chú ý quan sát vẻ mặt của người phụ nữ này.
Đứa nhỏ có thể nghe hiểu tiếng Trung, nghe thấy Câu Tử Minh nói, cho rằng ba mẹ không cần nó nữa, sợ tới mức òa khóc, ôm lấy hai chân của người phụ nữ, dùng tiếng Đức kêu gào nói: "Mẹ, đừng bỏ con, con sợ."
Người phụ nữ kia lập tức ngồi xổm xuống vỗ về đứa nhỏ, cô nói rất nhanh, nhưng Câu Tử Minh vẫn là nghe rõ ràng, "Vũ Vũ đừng khóc, mẹ sẽ không bỏ con, chúng ta sẽ bình an trở về bên cạnh ba."
"Tôi cảm thấy rất khó hiểu." Câu Tử Minh bước đi thong thả về phía của người phụ nữ ấy, không hề che giấu mục đích của mình, thử dò xét hỏi, "Tần Kha luôn không có xem trọng phụ nữ, cho dù là ở Trung Quốc, tình nhân hắn bao nuôi cũng không biết bao nhiêu mà đếm, nói ra, cô cũng chỉ là một trong phần lớn phụ nữ của hắn mà thôi. Nhưng đứa nhỏ này cũng là con trai duy nhất của hắn, dựa vào tình huống bình thường mà nói, lẽ ra hắn phải giữ lại đứa nhỏ, chứ không phải là cô. Trừ phi—"
Nói đến đây, Câu Tử Minh cố ý dừng lại chốc lát, người phụ nữ kia im lặng không lên tiếng, sắc mặt lại có chút thay đổi.
Câu Tử Minh nhạy bén nhìn vào biến hóa trong mắt của cô, tiếp tục lớn mật suy đoán nói: "Cô đối với hắn rất quan trọng. Nhưng cũng không phải dạng quan trọng giữa nam nữ, nếu không hắn cũng sẽ không ở sau lưng của cô đùa bỡn nhiều phụ nữ như vậy. Đó chỉ có thể nói, trên tay của cô có vật rất quan trọng với hắn, còn quan trọng hơn so với con trai của các người!"
Người phụ nữ kia ôm chặt con trai, vẫn là dùng im lặng đối phó.
Câu Tử Minh nháy mắt, bảo người cưỡng chế tách mẹ con này ra, đứa bé kia khóc càng thảm thiết hơn, người phụ nữ cũng có chút luống cuống, cô quay đầu hét lớn với Câu Tử Minh: "Anh muốn làm gì!"
"Cô nói xem tôi muốn làm gì?" Câu Tử Minh cười lạnh nói, trong mắt nhiễm một tia đỏ ngầu khát máu, "Tôi lập tức phải trở thành con tin trong tay của Tần Kha, dĩ nhiên phải làm chút chuyện để phòng hắn gây bất lợi cho tôi."
Thấy có người tới dùng dây thừng trói cậu bé, người phụ nữ lo lắng hét lên: "Anh đừng đụng tới con trai của tôi! Nó chỉ là đứa trẻ! Đám cầm thú các người!"
"Tôi đoán cô vẫn còn không biết người phụ nữ của tôi hiện giờ đang có thai ba tháng!" Câu Tử Minh nắm chặt cằm của cô, lực mạnh đến mức như muốn nghiền nát xương, anh cất giọng trầm thấp rít lên, "Nhiều ngày như vậy, tôi không biết cô ấy trải qua có tốt hay không, Tần Kha có hành hạ cô ấy hay không, con của chúng tôi có còn hay không! Cô cũng đã từng sinh con, không ngại cô hãy nói cho tôi biết, Tần Kha đối xử với cô ấy như thế, đứa bé trong bụng của cô ấy có còn may mắn sống sót hay không!"
Người phụ nữ kia bị anh quát đến mức không phản bác được, cô biết tính của Tần Kha, biết anh ta thủ đoạn độc thế nào, nhất là đối phó với phụ nữ, bây giờ theo như trong miệng người đàn ông này nói, phụ nữ có thai ba tháng hơn phân nửa là không chắc giữ được cái thai, nhưng cô không dám nói, sợ vừa nói ra khỏi miệng, người đàn ông này sẽ bóp chết cô! Câu Tử Minh thấy cô không nói lời nào, trong tay càng thêm dùng sức, ở trong tiếng kêu đau đớn của cô, anh lên tiếng nói: "Nếu Tần Kha có thể giết chết con của tôi, vậy tại sao tôi không thể giết hắn! Tôi nói cho cô biết, con của cô ở chỗ của tôi tuyệt đối không có kết quả tốt, tôi mặc kệ nó là đứa nhỏ bao nhiêu tuổi hay là đứa nhỏ trong tả lót, chỉ trách nó là con của Tần Kha, tôi nhất định sẽ bảo người 'chăm sóc' nó thật tốt!"
Nói xong, bảo người ôm đứa nhỏ đi.
Ở lúc đứa nhỏ lớn tiếng kêu gào gọi mẹ, người phụ nữ rốt cuộc bật khóc, Câu Tử Minh ghét bỏ mà hất cô ngã trên đất, lạnh lùng nói: "Chuyện cho tới bây giờ, tôi khuyên cô tốt nhất nói thật. Rõ ràng Tần Kha cũng không thể nào coi trọng đứa nhỏ này, nếu như cô còn giấu diếm mà nói, kết quả của nó sẽ chỉ là con đường chết."
"Tần Kha sẽ cứu mẹ con chúng tôi!" Người phụ nữ ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt ở khóe mắt, căm hận nhìn Câu Tử Minh, nói.
"Phải không?" Câu Tử Minh cười lạnh nói, "Tần Kha là hạng người gì, cô không rõ sao? Ngay cả anh trai ruột cũng không buông tha, bỏ đi một đứa con riêng tính là cái gì. Tần Kha hận tôi thấu xương, nếu tôi rơi vào tay của hắn, còn có cơ hội sống sót? Tương tự, tôi không thể sống, con trai của cô cũng chỉ có thể chôn cùng."
Lúc này Hàn Dập Hạo bước vào, nhìn thấy tình hình bên trong khoang thuyền, liếc qua hiểu ngay, anh nói với Câu Tử Minh: "Lát nữa đặt chất nổ cỡ nhỏ vào trên người của người phụ nữ này, nếu như Tần Kha dám làm bậy, vậy thì lưới rách cá chết."
Những lời này của anh rõ ràng cho thấy là nói cho người phụ nữ này nghe, để cô nắm rõ tình cảnh trước mắt, cũng hiểu rõ được bọn họ cũng không phải là "người tốt" gì đó.
"Tôi biết." Câu Tử Minh gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, "Con chó điên Tần Kha này nhất định cũng sẽ đối với Vương Đình như vậy, tôi không cầu cái gì khác, chỉ cầu cô ấy có thể bình an."
Hàn Dập Hạo đi tới trước mặt người phụ nữ ấy, sai người nâng cô ấy lên, sắc mặt lạnh lẽo như sắt, từ trên cao nhìn xuống nói: "Cô tên là Alysha, con trai của cô tên là Leon, cô làm tình nhân của Tần Kha tám năm, năm năm trước sinh con trai vẫn định cư ở Đức."
"Vậy thì sao?" Alysha điềm tĩnh nói, bị bọn họ biết tên cũng là trong dự liệu.
"Tôi còn biết." Đôi mắt Hàn Dập Hạo sâu thẳm, giống như vùng biển rộng sau lưng mang theo cảm giác đè nén vô hình, "Cô không chỉ là người phụ nữ của Tần Kha, còn từng là đồng bọn làm ăn của hắn, trong tay cô nắm giữ rất nhiều chứng cứ phạm tội của hắn, cũng bởi vì như thế, Tần Kha mới có thể ở cùng cô tám năm."
Alysha cảnh giác nhìn anh, hỏi: "Anh nói nhiều như vậy rốt cuộc là có ý gì?"
"Cô thông minh như vậy, không thể nào nghe không hiểu." Khóe môi Hàn Dập Hạo khẽ nhếch lên, nói ra điều kiện cám dỗ, "Tần Kha là con chó điên, hắn chỉ để ý đến sự sống chết của mình, những người còn lại bao gồm tính mạng của con ruột của hắn cũng không có quan trọng. Nếu như cô không hợp tác với chúng tôi, sau khi Tần Kha đón được Tử Minh và cô, hắn sẽ vứt bỏ con trai của các người."
"Anh muốn khích bác ly gián à, tôi khuyên anh vẫn là bỏ bớt sức lực." Alysha có thể theo Tần Kha lâu như vậy, đương nhiên cũng là người từng trải, không thể nào bị vài ba lời của Hàn Dập Hạo hù dọa, cô nhìn Hàn Dập Hạo chằm chằm, nói, "Các người đã nói tôi rất quan trọng với Tần Kha, vậy đương nhiên hắn cũng sẽ nghĩ hết cách cứu tôi và con trai của tôi, vì sao tôi phải hợp tác với các người?"
"Cô quả thật rất quan trọng với hắn, nhưng con trai lại không giống vậy." Lúc này Tề Danh Dương đi vào, cầm trong tay một chiếc máy tính, anh đặt máy tính ở trước mặt của Alysha, để cho cô nhìn nội dung bên trong, "Cô cho rằng Tần Kha chỉ có một đứa con trai sao? Hắn và người phụ nữ khác cũng có con, hắn gạt cô đưa bọn họ đi giấu ở các nơi trên thế giới, mục đích chỉ có một, hắn cần gì phải để ý đứa con cô sinh ra?"
Cuộc sống thối nát của Tần Kha đã sớm không phải là chuyện mới, ở trong khoảng thời gian điều tra này, bọn họ ngoài ý muốn phát hiện Tần Kha có vài đứa con riêng, nhưng hiển nhiên phạm vi của bọn họ cũng không có lớn như của người phụ nữ tên Alysha này.
Alysha vừa nghe, quả nhiên biến sắc, cô rất nhanh lắc đầu, không tin lời của bọn họ: "Các người đừng nghĩ gạt tôi, tôi sẽ không tin những hình ảnh này!"
"Cô cảm thấy thời gian ngắn như vậy, chúng tôi còn cần thiết P nhiều hình ảnh như vậy cho cô xem?" Tề Danh Dương nói, "Cô nhìn cho kỹ, người ở bên trong có phải là Tần Kha hay không, những người phụ nữ bên cạnh hắn có lẽ cô cũng không xa lạ gì."
Alysha quả nhiên nhận ra hai cô gái trong đó, nhưng cô vẫn không muốn tin, không phải Tần Kha đã đáp ứng cô sẽ không có bất kỳ đứa con nào khác sao? Trong tay của cô nắm giữ nhiều bí mật của hắn như vậy, hắn không thể gạt cô!
"Ý đồ của Tần Kha chẳng lẽ còn chưa đủ rõ sao?" Câu Tử Minh xen vào nói, "Hắn chỉ là sợ cô nói ra bí mật của hắn, cũng không phải thật sự để ý đến sự sống chết của cô. Một người cha bình thường, sẽ chọn tình nhân mà không chọn con? Nếu như đổi lại cô chọn, giữa cô và con trai phải có một người chết, cô sẽ chọn ai?"